Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 129: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (8)
Sau khi Sư Dư bị nhốt ở đây, chỉ gặp Lục Tử Trình và một gã sai vặt bên cạnh hắn.
Gã sai vặt kia bình thường phụ trách đưa cơm cho hắn, hoặc đưa nguyên liệu và những thứ khác.
Số lần Lục Tử Trình xuất hiện cũng không nhiều, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, Sư Dư sẽ không được sống dễ chịu.
Sư Dư không biết vị muội muội của Lục Tử Trình này đột nhiên đưa đồ tới làm cái gì…
“Nơi này còn có một ít thuốc, ngươi hẳn là cần đi.” Hoa Vụ từ dưới quần áo lấy thuốc ra, đặt ở trước mặt hắn: “Hôm nay ca ca ta không có ở đây, ta vụng trộm xuống xem ngươi.”
Ánh mắt Sư Dư dừng lại trên bình thuốc, sau đó liền dời ánh mắt, tiếp tục đảo hương.
Chiếc chày ngọc đập vào cối, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
“Ngươi không đói bụng sao?” Hoa Vụ không tới gần hắn, đứng ở bệ đá đối diện, cách những cái dụng cụ kia nhìn hắn.
Sư Dư căn bản không để ý tới cô.
Hoa Vụ nói với hắn cái gì, hắn cũng không lên tiếng.
“Vậy sáng mai ta lại tìm cơ hội tới thăm ngươi.”
Hoa Vụ từ phía dưới đi ra, ngồi xổm bên cạnh Lục Tử Trình hỏi: “Hắn không phải người câm đâu nhỉ?”
“…Hắn giống như là không thể nói chuyện.” Lục Tử Trình nghĩ nghĩ: “Nhưng hẳn không phải là câm điếc đâu, huynh nhớ được đã thấy hắn nói chuyện rồi.”
“Đưa chìa khóa cho muội.”
“…”
Lục Tử Trình do do dự dự, một bộ dáng không muốn cho.
“Nhanh lên.” Hoa Vụ duỗi tay ra.
Lục Tử Trình nghiến răng, đưa chìa khóa qua, oán hận nói: “Muội muốn hắn làm gì?”
Nàng ấy lại không cần phải nộp bài tập về nhà.
“Huynh không hiểu đâu.” Hoa Vụ vẻ mặt nặng nề nhận lấy chìa khóa.
“…”
Hắn về sau làm sao bây giờ nha?
Lục Tử Trình bị Hoa Vụ nắm chặt nhược điểm, không dám cùng Hoa Vụ cướp người.
“Huynh không hiểu đâu.” Hoa Vụ vẻ mặt nặng nề nhận lấy chìa khóa.
“…”
…
Hoa Vụ liên tiếp đi hai ngày, Sư Dư cũng không mở miệng nói bất kỳ một chữ nào, nhưng mà đồ ăn ngược lại là ăn rồi.
Nhưng thuốc cùng quần áo hắn không đụng qua.
“Ca ca ta đem ngươi nhốt ở nơi đây, là hắn không đúng, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài.”
Sư Dư mấy ngày nay còn không nhìn qua cô, nghe thấy lời này, cuối cùng hắn cũng hơi ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Hoa Vụ có cảm giác mẹ già muốn khóc, cuối cùng lỗ tai hắn cũng không điếc!
Hoa Vụ che ngực, nói tiếp: “Đại ca của ta rất hung dữ, hiện tại ta không dám cứu ngươi đi ra ngoài, bị phát hiện ta cũng chết chắc.”
Sư Dư bỏ cam tùng trong tay xuống, từ giá nguyên liệu bên kia đi đến bên cạnh bệ đá, cánh môi hơi khô khẽ mở ra: “Ngươi muốn cứu ta ra ngoài?”
Thiếu niên âm sắc rất êm tai, nhưng có lẽ là rất lâu không nói chuyện, giọng nói mang theo một chút khàn khàn.
“Đại ca của ta bắt ngươi tới đây, vốn là hắn không đúng, ta không thể nhìn hắn làm sai chuyện.” Hoa Vụ gật đầu: “Cho nên ta sẽ cứu ngươi đi ra ngoài.”
Sư Dư nhớ tới thời điểm lần thứ nhất nàng ấy xuất hiện.
Nàng lúc ấy nói những lời kia, không có chữ nào biểu hiện ra nàng là một người thiện lương.
Sư Dư cũng không phải rất tin lời nói của Hoa Vụ.
Nhưng hắn vẫn hỏi một câu: “Ngươi định cứu ta đi ngoài như thế nào?”
Hoa Vụ nói: “Ngươi bây giờ đang ở trong viện của đại ca ta, viện tử của hắn nhỏ nhưng mà người rất nhiều, ta mang ngươi đi ra ngoài sẽ bị phát hiện, ta phải tìm một cơ hội.”
Hoa Vụ nhìn chằm chằm Sư Dư: “Ngươi có phải không tin ta hay không?”
“Không có việc gì, chờ ta cứu ngươi đi ra ngoài, ngươi sẽ biết ta không nói dối.”
…
Hoa Vụ từ trong thạch thất đi ra, tìm được Lục Tử Trình: “Huynh tìm cái lấy cớ đi đánh hắn một trận đi.”
“???”
Lục Tử Trình dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn cô.
Trong lúc nhất thời không biết cô rốt cuộc là cứu vị chế hương sư kia, hay vẫn là muốn chơi chết hắn.
Muội muội hắn càng ngày càng kì quái làm sao bây giờ.
“Muội đánh hắn làm gì…”
“Không thể để cho hắn chạy nha.” Hoa Vụ lẽ thẳng khí hùng.
Không có điều kiện làm ân nhân cứu mạng, vậy thì có thể chế tạo điều kiện mà!
Sư Dư loại người này, chạy ra ngoài rất phiền toái, chỉ toàn gây chuyện!!!
“…”
Lục Tử Trình mang tâm tình cổ quái, ngày hôm sau mang theo gã sai vặt đi đến thạch thất, lý do chính là phát hiện Hoa Vụ lén lút chạy tới nhìn Sư Dư, cho nên đem hắn đánh cho một trận, cũng uy hiếp Sư Dư, đừng giữ tâm tư chạy trốn nữa.
Không khí trong thạch thất vốn không tốt lắm, sau khi Lục Tử Trình đánh người, cũng không cho người đến trị liệu cho hắn.
Cho nên Sư Dư rất nhanh bắt đầu sốt.
Nguyên liệu bên trong có rất nhiều đồ vật vốn là thuộc về dược liệu, Sư Dư tìm một ít là có thể sử dụng.
Nhưng hắn không phải phát sốt bình thường, là vết thương trên người gây ra, cho nên hiệu quả cũng không khá lắm.
Sư Dư không biết đã ngủ bao lâu, lúc hắn thức dậy, ngọn đèn trong thạch thất đã tắt.
Thạch thất mất đi ánh sáng thạch thất, đưa tay không thấy được năm ngón.
Sư Dư chống đỡ thân thể ngồi thẳng dậy, từ trên giường đá hắn ngủ mò mẫm xuống đất, dựa vào trí nhớ, sờ đến phụ cận bệ đá.
Sờ soạng thêm dầu vào đèn dầu, dùng hộp quẹt một lần nữa thắp sáng.
Sư Dư chống đỡ thân thể ngồi dậy, từ trên giường đá hắn ngủ mò mẫm xuống đất, dựa vào trí nhớ, sờ đến phụ cận đài đá.
Mò mẫm thêm dầu vào đèn dầu, thắp sáng lại với tấu chương lửa.
Cổ họng Sư Dư khô đến phát đau, muốn di chuyển đến bên bàn gỗ lấy nước uống.
Nhưng mà xích sắt dưới chân rất nặng, mỗi một bước đi của hắn, tựa hồ đều làm cho thân thể mất đi một phần khí lực.
Mắt thấy bàn gỗ ở phía trước, Sư Dư vươn tay, muốn chống đỡ lên mép bàn gỗ, ai biết lại bị vấp xích sắt dưới chân một cái.
Soạt ——
Bàn gỗ bị hắn kéo dời đến vị trí khác.
Tất cả những quyển sách chất đống ở rìa đều đập vào trên người hắn.
Sách có góc cạnh nện trên người hắn, đau đớn lan tràn.
“Sư Dư?”
Có người từ bên ngoài chạy vào.
Tiếp theo đỡ hắn đứng lên.
“Ngươi không sao chứ?”
“Đại ca của ta hôm nay dẫn người ra cửa, đoán chừng sẽ rất muộn mới trở về. Ta mang ngươi đi ra ngoài đi.”
Sư Dư được đỡ dậy, Hoa Vụ túm lấy ghế dựa, bảo hắn ngồi xuống trước.
“Ta tháo xích chân cho ngươi đã.”
Tầm mắt Sư Dư có chút mơ hồ, trong ánh sáng mờ mịt, hắn chỉ có thể thấy rõ hình dáng thiếu nữ.
Cạch ——
Một sợi xích sắt nặng trên mắt cá chân rơi xuống đất.
Hắn lại lần nữa bị nâng dậy, chiều cao của hắn và cân nặng, rõ ràng đã tạo cho cô gánh nặng rất lớn.
Thiếu nữ đỡ hắn, một bước ngắn một bước dài rời khỏi thạch thất, tiến vào hành lang hắc ám kia.
Đường hành lang không ánh sáng, chỉ có thể sờ vách tường để đi lên phía trước.
Sư Dư không biết mình xuyên qua bóng tối, chờ đợi hắn sẽ là một cái bẫy khác, hay là hắn thật sự được cứu vớt.
Nhưng hắn hiện tại không có khí lực…
Xuyên qua đường hành lang, hướng lên thang lầu nhỏ hẹp, bọn họ mất một thời gian mới đi lên được.
“Ta đi trước nhìn xem có người hay không.” Hoa Vụ để hắn tựa ở một bên trước.
Sư Dư cố gắng lấy lại tinh thần nhìn quanh bốn phía, đây là một cái kho củi, bên trong ngoại trừ củi khô thì không có gì khác.
Hắn thử mò mẫm một vài thứ từ trên mặt đất, nhưng mà trên mặt đất đều chỉ có mấy cành khô rất nhỏ, căn bản không cách nào làm vũ khí.
Cửa phòng củi bên kia có động tĩnh, Sư Dư chỉ có thể tùy tiện nắm lấy một mảnh gỗ bén nhọn giấu vào trong tay áo.
Hoa Vụ từ bên ngoài tiến đến, mang theo hắn đi ra ngoài.
Bên ngoài yên tĩnh, viện tử của Lục Tử Trình quả thật không có người nào, bọn họ an toàn từ viện kia đi ra.
“Ta đưa ngươi ra khỏi phủ trước, ở tại chỗ này cũng không an toàn.”
Mí mắt Sư Dư càng ngày càng nặng, ý thức cũng bắt đầu tan rã.
Sư Dư dùng sức nắm mảnh gỗ trong tay áo, cạnh sắc bén của mảnh gỗ đâm vào trong lòng bàn tay hắn, làm cho hắn có thể thanh tỉnh một chút.
Lục phủ chiếm diện tích không nhỏ, các loại lâm viên hành lang đan xen nhau, liên tiếp từng cái viện nhỏ.
Viện tử của Lục Tử Trình ở trung tâm Lục phủ, nếu muốn ra khỏi Lục phủ, phải đi một đoạn đường dài.
Nhưng mà ngay khi bọn họ sắp đi tới cửa sau, Lục Tử Trình lại xuất hiện cách đó không xa, đang đi về phía này.