Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 131: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (10)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 131: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (10)


Quản gia nghe thấy Lương thị nói lời này cũng sửng sốt.

Đại khái không nghĩ tới, Lương thị thế mà lại không biết rõ tình hình…

Nhưng quản gia rất có mắt nhìn người, biết rõ lão gia cùng phu nhân lúc trước không nói cho Lương thị, vậy khẳng định là có suy tính của bọn họ.

“Di nương, đây là Minh An vương phủ đưa sính lễ tới cho Nhị tiểu thư.” Hiện tại sính lễ đã đưa tới, vậy khẳng định là không cần lừa gạt nữa.

Lương thị: “Minh An vương phủ?”

Lương thị mặc dù không thế nào đi ra ngoài, thế nhưng bà vẫn biết rõ Minh An vương phủ là địa phương nào.

Người thứ nhất bà nghĩ đến không phải vị Đại công tử Minh An vương phủ trời quang trăng sáng, tài trí hơn người.

Mà là vị Nhị công tử tính khí tàn bạo kia.

Dù sao Nhứ Nhi nhà bà chỉ là một tiểu thư thứ xuất, làm sao có thể gả cho Đại công tử.

Chân thị cũng không có khả năng vì Nhứ Nhi tìm một phu quân tốt như vậy.

“Không… Nhứ Nhi, không được.” Lương thị lắc đầu: “Cái hôn sự này không thể đáp ứng, ta đây phải đi gặp lão gia cùng phu nhân.”

Bà chưa từng vì chính mình mà tranh thủ cái gì.

Nhưng nếu là vì Nhứ Nhi, bà sẵn sàng đi cầu bọn họ.

Bà không thể để cho Nhứ Nhi gả cho người như vậy, sẽ hại nàng cả đời.

Lương thị nói xong muốn đi ra ngoài.


Hoa Vụ tranh thủ thời gian ngăn bà: “Xuân Thiền, ngươi đỡ nương ta vào trước đi.”

“Nhị tiểu thư, bọn họ đây không phải bắt nạt ngài sao?” Xuân Thiền vội vàng đỡ Lương thị, nhưng hoàn toàn không có ý tứ đỡ Lương thị đi vào.

“Nhứ Nhi…” Lương thị ho nhẹ hai tiếng: “Bọn họ không thể làm như vậy, nương sẽ không để cho con cứ như vậy đần độn u mê lập gia đình.”

Bà đời này không được gặp gỡ lương quân.

Không thể để cho nữ nhi của bà lại bước theo gót bà.

Hoa Vụ muốn để Lương thị đi vào trước, nhưng Lương thị không chịu, nhất định muốn đi gặp Lục Phạm cùng Chân thị.

Đúng lúc này, Chân thị đã mang người tới.

“Đây là làm sao vậy?”

Chân thị khả năng vẫn luôn ở cách đó không xa nhìn xem, thấy hồi lâu không có động tĩnh, lúc này mới sang đây xem xem.

“Phu nhân.” Lương thị lập tức tiến lên, vội vàng nói: “Hôn sự của Nhứ Nhi…”

“Hôn sự của Nhị cô nương làm sao vậy?” Chân thị đánh gãy lời Lương thị: “Minh An vương phủ còn không tốt sao? Bao nhiêu cô nương muốn gả đều không thể gả vào được, ngươi còn không thoả mãn? Ngươi biết lão gia cùng ta vì hôn sự của Nhị cô nương, phí hết bao nhiêu tâm thần không?”

Lương thị thói quen sợ hãi Chân thị, nhưng vì nữ nhi, bà vẫn kiên cường chống đỡ hỏi: “Thiếp thân cả gan, không biết người cùng Nhứ Nhi định ra hôn ước, là vị công tử nào của Minh An vương phủ?”

Chân thị không trả lời thẳng, ngược lại nói: “Nhị cô nương là thứ nữ, có thể đến Minh An vương phủ làm chính thất, đã là chuyện may mắn lớn nhất. Lương thị, ngươi đừng không biết đủ.”

“Phu nhân, việc này ta hoàn toàn không biết rõ tình hình…”

“Ta thân là chủ mẫu, hôn sự của Nhị cô nương, đương nhiên là do ta làm chủ.”

“Ta muốn đi hỏi lão gia.” Đại khái là Lương thị biết không thể cùng Chân thị nói rõ ràng, bà ý đồ đi ra ngoài.


Chân thị nháy mắt cho ma ma bên cạnh, Lương thị lập tức bị ngăn lại.

Chân thị châm chọc nói: “Lương thị, chuyện này đã định ra rồi, ngươi chẳng lẽ muốn Lục phủ chúng ta đắc tội Minh An vương phủ? Khiến cho một nhà không được an bình?”

Lương thị thân thể hơi hơi run.

Minh An vương phủ là hoàng thân quốc thích, nhà bọn họ mặc dù có tiền, đến cùng chỉ có thể là thương hộ.

Lục Phạm khẳng định sẽ không muốn đắc tội Minh An vương phủ…

“Nhị cô nương, ngươi nếu là hiểu chút sự tình, thì nên rõ ràng làm như thế nào là tốt nhất, cũng đừng làm cho nương của ngươi thêm bệnh, còn phải vất vả vì ngươi.”

Trong lời nói Chân thị, chính là uy hiếp rõ ràng.

“Nương, trong lòng con nắm chắc, người về phòng trước đi.”

Lương thị nước mắt đều nhanh rơi tới nơi rồi: ” Nhứ Nhi, này không được… Nương không thể để cho con chịu ủy khuất này.”

“Không có việc gì, nương về nghỉ ngơi trước đi.” Hoa Vụ lời nói nhẹ nhàng trấn an Lương thị, để Xuân Thiền dìu bà đi vào.

Chờ Xuân Thiền đóng cửa lại, Hoa Vụ lúc này mới nhìn về phía Chân thị: “Ngài cũng không cần uy hiếp ta, ta đã rồi đồng ý cọc hôn sự này, thì sẽ không đổi ý.”

“…” Chân thị khóe miệng run rẩy: “Ngươi hiểu chuyện là tốt rồi, chuyện này không chỉ là cho nương ngươi, cũng là vì Lục gia, ngươi thân là nữ nhi Lục gia, đây là trách nhiệm của ngươi.”

“Ngài nói đúng.” Hoa Vụ phối hợp nói: “Đây là trách nhiệm của ta.”

“…”

Hai mắt Chân thị kỳ quái nhìn cô.

Bà ta vẫn còn muốn tìm cơ hội hảo hảo răn dạy cô hai câu…


Kết quả cô thế mà lại phối hợp như vậy.

Chân thị đáy lòng ngược lại không hài lòng lắm, nhưng bà ta lại tìm không ra điểm để soi mói: “Được rồi, ngươi yên tâm, đồ cưới sẽ không ủy khuất ngươi.”

Bà ta không phải rất tình nguyện chuẩn bị tốt đồ cưới.

Nhưng chuyện Lục phủ cùng Minh An vương phủ đáp lên quan hệ càng trọng yếu hơn.

Nếu bà ta có con gái, bà ta khẳng định thích để cho nữ nhi của mình cùng Đại công tử Minh An vương phủ thành hôn, mà không phải cái thứ nữ này…

“Vậy đa tạ mẫu thân.”

Chân thị bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đáy mắt đều là chán ghét: “Sauk hi ngươi gả đi rời khỏi đây, Lục phủ là không xen vào chuyện của ngươi, nhưng nương ngươi thì không giống, bà ta còn phải ở trong phủ này cả đời.”

Chân thị ném câu này cảnh cáo cô thức thời, mang người rời đi.

Hoa Vụ bảo quản gia đem sính lễ tới phòng trống phía tây để bên trong.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, cô lúc này mới đi gian phòng của Lương thị.

“Nhứ Nhi, đến cùng chuyện gì xảy ra vậy? Vì cái gì bọn họ đột nhiên sẽ đưa sính lễ tới? Con có phải hay không đã sớm biết rồi?”

Hoa Vụ đi vào, chính là bị các vấn đề liên tiếp của Lương thị nện xuống.

“Nương đừng kích động, sự tình không lớn lắm đâu.”

“???”

Cái sự tình này còn không lớn lắm?

Lương thị cầm lấy tay của cô, vội vàng hỏi: “Con biết người bọn hắn muốn con gả, rốt cuộc là vị công tử nào của Minh An vương phủ?”

Mặc dù đáy lòng Lương thị đã có đáp án, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Nương, những sự tình này, người sẽ không cần xen vào.” Hoa Vụ đỡ Lương thị nằm thật tốt: “Con đã trưởng thành, có thể tự mình giải quyết.”


Lương thị hốc mắt đỏ ửng: “Nương sao có thể mặc kệ? Con vì cái gì không nói cho ta? Nếu ta sớm một chút biết rõ…”

“…” Sớm một chút biết rõ thì có thể thay đổi gì? Di nương còn có thể chống lại Lục Phạm cùng Chân thị hai cái bắp đùi này?

Hoa Vụ sợ mình nói thêm cái gì, Lương thị sẽ ngất luôn tại chỗ.

Cô chỉ có thể trấn an bà: “Con chính là lo lắng thân thể của nương.”

“Con biết vị Nhị công tử của Minh An vương phủ kia là người nào không? Ngươi không thể gả đi, Nhứ Nhi, ta đi van cầu cha con, tốt xấu gì con cũng là nữ nhi của hắn, hắn không thể nhẫn tâm như vậy, con gả đi sẽ chết đó.”

“…”

Lục Phạm lúc nào coi nguyên chủ là nữ nhi?

Qua nhiều năm như vậy, nuôi dưỡng nàng, bề ngoài chính là đợi nàng lớn lên, chính là để làm một khoản giao dịch có lợi nhất.

Nhiều năm như vậy, Lương thị còn không nhìn thấu bản chất sao?

Hoa Vụ thật vất vả đem ý muốn đi cầu Lục Phạm của Lương thị trấn an xuống, cho bà uống thuốc, đỡ bà đi ngủ.

“Xuân Thiền.”

“Nhị tiểu thư.”

“Thật tốt chiếu cố nương ta, đừng cho bà đi ra ngoài, thân thể của bà chịu không được giày vò, ngươi hiểu chưa?”

“…Vâng.” Xuân Thiền hốc mắt cũng đỏ đỏ.

Thời điểm Xuân Thiền đến bên người Lương thị, cũng chỉ có quá tám, chín tuổi, cơ hồ là cùng Nhị tiểu thư cùng nhau lớn lên.

Ở Lục phủ, Nhị tiểu thư trôi qua đâu có được một tiểu thư bình thường.

Hiện tại hôn sự lại…

“Tốt rồi, đừng khóc, không có nghiêm trọng như ngươi tưởng đâu.” Hoa Vụ nắm quả đấm nhỏ của mình: “Ta sẽ không để cho bọn họ bắt nạt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.