Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại

Chương 9.


Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 9.

— SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —

?????


CHƯƠNG 8.


Người Dịch: Lan Thảo Hương. 

Sau khi Lâm Kiến Đông dẫn Ninh Hương đến phòng chăn nuôi thì rời đi. 


Dưới ngọn đèn dầu, Ninh Hương nhìn một vòng bố trí đơn sơ trong phòng chăn nuôi. Nơi này ngoài nông cụ ra, tất cả những thứ còn lại đều là một ít đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Một cái giường nhỏ cũ kỹ, một cái bàn nhỏ, một cái vạc nước nhỏ và một bếp lò bằng đất. Sau khi quét qua bố cục căn phòng, Ninh Hương không quá bắt bẻ, cô đốt cây nhang trong tay để đuổi muỗi, sau đó cầm chậu đi múc nước trong chum rồi đổ vào nồi sắt trên bếp, nấu một nồi nước nóng để tắm rửa. 

Tắm rửa xong, cô ra ngoài đổ nước. Lúc trở lại phòng thì cài kỹ chốt cửa, thổi đèn rồi lên giường đi ngủ.

Giường được ghép lại từ tấm ván gỗ cũ, mặt phẳng tấm ván không bằng phẳng nên được trải thêm rơm rạ và chiếu rơm bên trên. Thời tiết hiện tại đi ngủ không cần đắp chăn, chỉ cần đắp một chiếc chăn mỏng trên bụng là đủ rồi. 

Ninh Hương nằm trên giường để mở một góc chăn, gió mát chậm rãi từ ngoài cửa sổ thổi vào hất nhẹ lên mái tóc trên trán cô. Sợi tóc cọ nhẹ qua má cô tựa như đang dịu dàng vỗ về cái tát trên má. 

Trên mặt đã không còn đau và trong lòng không có cảm giác quặn thắt nào. 

Vốn cũng không có nhiều kỳ vọng, nên chưa nói đến thất vọng.

Nhưng oán và hận lại sinh sôi một cách dã man.

Ninh Hương hít sâu một hơi, nhắm mắt ngủ.

***

Khi Lâm Kiến Đông về đến nhà thì sắc trời đã muộn, nhất là thời nay mọi người đều đi ngủ sớm nên người trong nhà đã lần lượt đi ngủ hết rồi. Anh trực tiếp tắm nước lạnh, sau đó đến phòng em trai Lâm Kiến Bình chuẩn bị đi ngủ.

Lâm Kiến Bình còn chưa ngủ, thấy anh trai liền dịch người nhường ra ít chỗ và hỏi: “Anh ba, sao tối nay lại trở về thế?”. 

Từ khi được bầu làm đội trưởng đội sản xuất, Lâm Kiến Đông hầu như ở lại phòng chăn nuôi. Người khác tan tầm nhưng anh còn chưa tan, buổi tối sau khi cơm nước xong, anh ở lại phòng chăn nuôi sửa cái này cái kia, cho lừa cho trâu ăn và bảo vệ tài sản tập thể cho đội sản xuất. 


Đương nhiên, cũng có nguyên nhân khác khiến anh không về nhà sống chung với mọi người là vì người trong nhà quá nhiều. Đặc biệt là anh cả và anh hai đã cưới vợ sinh con. Trong nhà chỉ có mấy gian phòng gạch cũ, nói muốn bao nhiêu chen chúc là có bấy nhiêu, ngay cả không gian để nói thì thầm cũng không có. Vì muốn thừa ra chút không gian cho người nhà, anh ở phòng chăn nuôi tự dựng cho mình cái giường, lại kiếm ít gỗ đánh một cái bàn nhỏ và đắp một cái bếp lò đất. Mỗi ngày sống một mình ở phòng chăn nuôi làm bạn với nông cụ. 

Lâm Kiến Đông nằm xuống giường, trút bỏ đi mệt mỏi trong ngày, giọng nói hời hợt: “Phòng chăn nuôi đã cho người khác mượn”. 

Lâm Kiến Bình dường như không mấy hứng thú với việc ai ở lại phòng chăn nuôi, anh nhỏ giọng nói: “Mẹ đang tìm người mai mối cho anh đấy. Nghe nói là người ở trấn Trạch bên cạnh, dáng dấp trông rất đẹp. Mẹ bảo anh qua mấy ngày nữa đi xem mắt người ta”.

Lâm Kiến Đông nằm ngửa, giọng nói vẫn hời hợt như cũ: “Tạm thời chưa nghĩ muốn kết hôn”. 

Lâm Kiến Bình hơi nhổm người dậy, mượn ánh trăng hắt vào phòng nhìn anh trai mình: “Anh ba, anh trưởng thành rồi mà còn chưa muốn kết hôn sao? Anh không vội nhưng ba mẹ lại vội muốn chết rồi. Anh muốn văn hóa có văn hóa, muốn dáng vẻ có dáng vẻ, lại còn là đội trưởng đội sản xuất, chẳng lẽ còn lo không tìm được đối tượng?”.

Trong nhà nghèo đương nhiên là khó tìm. Đặc biệt là sau khi anh cả và anh hai kết hôn đã móc rỗng nền tảng trong nhà. Cuộc sống sau khi cưới của họ khá khó khăn, mọi người thường xuyên vì một ít chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau không có điểm cuối. Nếu không phải chị dâu cả và chị dâu thứ hai có mâu thuẫn, thì là hai chị dâu cùng mẹ anh có mâu thuẫn. Hoặc có khi là mâu thuẫn giữa anh trai và chị dâu, còn có thêm bọn trẻ nữa. Thật sự là mâu thuẫn mãi không hết. Nói cho cùng, nguyên nhân cũng rất đơn giản, vì trong nhà nghèo nên một cây lông gà cũng muốn tính toán. 

Mỗi ngày Lâm Kiến Đông chứng kiến ​​gia đình mình gà bay chó chạy, đặc biệt là mẹ của anh Trần Xuân Hoa chưa có một ngày sống thoải mái và hai chị dâu từ khi gả tới cũng không tính là tốt, họ luôn phàn nàn rất nhiều. Nếu để anh cưới vợ và dẫn theo người ta sống một cuộc sống giống vậy, vậy thà không kết hôn còn hơn.

Theo cái nhìn của anh, đối với gia đình nghèo khó, kết hôn sẽ tạo thêm gánh nặng cho gia đình và sẽ khiến mâu thuẫn trong gia đình càng nhiều hơn, cuộc sống sẽ khó khăn hơn. Đương nhiên, đó cũng là hành vi vô trách nhiệm đối với con gái người ta, bởi vì cưới người ta về lại để họ chịu khổ ngậm oán thì có cái gì mà tài ba?

Anh chỉ nhìn cảnh ba mẹ và hai anh trai chị dâu sinh hoạt đã cảm thấy ái ngại, vì vậy đối với cuộc sống hôn nhân cũng không hướng tới lắm. 

Anh không muốn nói về những thứ trôi nổi không tiếp đất này, vì cũng chẳng ai xung quanh anh nghe hiểu được. Mà nghe cũng chỉ nói đầu óc anh có vấn đề, thế nên anh chỉ đơn giản trả lời: “Ừ, còn chưa nghĩ”. 

Lâm Kiến Bình càng thêm bát quái, càng đè thấp giọng hỏi: “Anh có người thích trong lòng rồi à?”. 

Lâm Kiến Đông đáp một cách dứt khoát và đơn giản: “Không có”. 

Lâm Kiến Bình gục đầu vào chiếc gối rơm: “Anh thật kỳ lạ”.

Lâm Kiến Đông nhàn nhạt lên tiếng: “Anh muốn là làm sao dẫn dắt các đồng chí xã viên của chúng ta sống một cuộc sống tốt đẹp hơn”.


Lâm Kiến Bình đối với đề tài này không mấy hứng thú, dù sao đầu óc anh không thông minh và không có lòng bác ái như vậy. Anh vừa xoay người vừa ngáp một cái: “Vậy anh từ từ suy nghĩ đi”. 

***

Giấc ngủ này của Ninh Hương tương đối an tâm, sáng hôm sau cô vẫn dậy rất sớm. 

Tuy nhiên, cô dậy đã sớm nhưng Lâm Kiến Đông còn dậy sớm hơn cô. Sau khi thu dọn giường chiếu, đánh răng rửa mặt và chải đầu, cô thấy Lâm Kiến Đông tới phòng chăn nuôi. Anh đến sớm để cho gia súc của đội sản xuất ăn và nhân tiện mang một ít gạo đến cho Ninh Hương. 

Đặt gạo lên bàn, anh nói: “Đây là tính theo đầu người của đội sản xuất để chia cho em. Anh không thể làm chủ cho không nên em có thể xem xét làm việc cùng với mọi người để kiếm điểm công, hoặc là thêu thùa kiếm tiền, đến cuối năm thì dùng tiền trả”. 

Ninh Hương cảm ơn vì sự chu đáo của anh, cô vội vàng gật đầu nói: “Được, vậy cuối năm em dùng tiền trả”. 

Ngay từ đầu, đến đội sản xuất làm việc để kiếm điểm công cũng là kiếm tiền. Gia đình ăn bao nhiêu lương thực cả năm sẽ đổi từ điểm công vào cuối năm. Nếu là gia đình ít người, điểm công còn thừa có thể đổi thành ít tiền. Nhưng nếu là gia đình nhiều người, có khi điểm công không đủ để đổi, gia đình đó còn phải dùng tiền bổ sung cho đội sản xuất.

Lâm Kiến Đông sau khi đưa lương thực cho Ninh Hương, anh đi cho gia súc ăn rồi về nhà. 

Ninh Hương ước lượng gạo trong túi cảm thấy không nhiều nên nắm lấy một nắm, vo sạch rồi cho vào nồi nấu ít cháo trắng. Ăn xong cháo, cô cầm bát đi rửa, thấy không còn việc gì nữa liền cầm đồ thêu đi đến xưởng thêu để làm việc. 

Bản thân cô cũng có khung thêu, lúc ấy kết hôn, ở trong đám của hồi môn có một cái. Nhưng hiện tại, cô không muốn qua nhà họ Giang để lấy. Cô nghĩ chờ Giang Kiến Hải trở về và chính thức ly hôn, cô sẽ đến nhà họ Giang để lấy lại của hồi môn. Của hồi môn của cô không nhiều, chỉ là hai hòm chăn đệm và một ít quần áo. Nhưng chờ qua một thời gian nữa trời sẽ chuyển lạnh, cho nên cô nhất định phải cầm những vật đó về, bằng không mùa đông năm nay sẽ không có đồ để giữ ấm. 

Ninh Hương cầm nguyên liệu đến xưởng thêu thì tình cờ thấy Hồng Đào tới mở cửa. 

Hồng Đào không chỉ là người phụ trách giữ chìa khoá của xưởng thêu của đội Thủy Điềm, mà cô ấy còn là chủ nhiệm phụ nữ của đại đội. Hàng ngày, ngoài việc làm thêu thùa để kiếm tiền trợ cấp gia đình, nội trợ và nuôi dạy con cái ra, cô ấy còn quản lý các cuộc gây gổ đánh nhau giữa các cặp vợ chồng và mẹ chồng nàng dâu. 

Thấy Ninh Hương tới, ánh mắt cô ấy sáng lên, mở miệng hỏi: “Em chưa trở về nhà chồng à?”. 

Tối hôm qua, Ninh Hương và ba mẹ cô cãi nhau rồi bị đánh một cái tát đã truyền đi khắp làng. Ngay khi Ninh Hương xách túi rời đi, mọi người ở sau lưng nghị luận đều cho rằng cô đã về nhà chồng rồi. Nào biết, sau một đêm, cô lại đến xưởng thêu. 

Ninh Hương không mảy may né tránh ánh mắt bát quái tìm tòi và nghiên cứu của Hồng Đào, cô bước qua ngưỡng cửa tiến vào xưởng thêu, nói: “Em không về”. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.