Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 10.
— SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —
?????
CHƯƠNG 9.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Hương không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ việc thêu thùa. Người khác ở sau lưng nghị luận cô ra sao, ba mẹ có đi tìm cô hay không, mẹ chồng và ba tên gấu con Giang Ngạn hai ngày qua sống thế nào, cô hoàn toàn không quan tâm.
Buổi trưa, các thợ thêu rời xưởng thêu về nhà ăn cơm, còn cô quay về phòng chăn nuôi. Vẫn như cũ là nấu một ít cháo để lót bụng, sau đó lấy sách giáo khoa mà Lâm Kiến Đông cho cô mượn ra nhìn. Vì không có giấy bút nên cô lấy nhánh cây tập viết chữ Hán ở trên mặt đất.
Dù thế nào đi nữa, kiếp này cô không muốn làm một kẻ mù chữ không phân biệt được đông tây nam bắc. Cô không chỉ muốn học viết hết tất cả chữ Hán, mà còn muốn dành thời gian đọc thêm thật nhiều sách và áp dụng tất cả những điều học được khi còn là linh hồn lang thang đến trong cuộc sống để làm phong phú bản thân.
Chạng vạng tối, cô từ xưởng thêu trở về phòng chăn nuôi, tranh thủ trời chưa tối mượn ráng chiều tiếp tục xem sách chép lại chữ Hán. Ngoài việc học ngữ văn, cô còn cầm sách toán số học và hình học học tập một chút.
***
Giờ cơm tối, trên bàn cơm nhà họ Ninh.
Sắc mặt Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên rất khó coi, trông cả hai rất tức giận. Ninh Ba Ninh Dương hai mặt ngây thơ, giống như biết chút gì đó lại giống như không hiểu chuyện gì. Hai đứa nhìn Hồ Tú Liên hỏi: “Mẹ, chị cả không về sao?”.
Ninh Lan nhớ tới cái tát của Ninh Kim Sinh dành cho Ninh Hương, cô vô thức liếc nhìn Ninh Kim Sinh. Ninh Kim Sinh treo hết tâm trạng lên mặt, ông mở miệng nói: “Không về thì thôi! Càng sống càng thụt lùi, kết hôn rồi lại biến thành không hiểu chuyện”.
Hồ Tú Liên gắp một miếng dưa muối bỏ vào miệng, càng nhai càng mặn, càng mặn càng giận, thật lâu sau mới nới: “Ông nói Kiến Đông làm cái trò gì thế, tự dưng đi quản chuyện nhàn rỗi là sao? Có phải nó cố tình đưa phòng chăn nuôi cho A Hương ở không?”.
Ninh Lan nhìn về phía Hồ Tú Liên, nhỏ giọng nói: “Không lẽ để chị cả ngủ ngoài trời thật sao?”.
Hồ Tú Liên ăn một miếng cơm dưới nước mắm: “Nó không có chỗ ở tự nhiên sẽ quay về. Giờ nó ở lại phòng chăn nuôi, không biết còn muốn vặn vẹo đến bao giờ. Nó không quay về nhà họ Giang, nhà ta ở đội Thủy Điềm sẽ sớm trở thành trò cười của mọi người”.
Ninh Lan vẫn nhỏ giọng: “Vậy nếu chị ấy ở vòm cầu cũng không chịu về thì sao?”.
Hồ Tú Liên bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn, bà quay ra trừng mắt cô: “Mày muốn làm tao ngột ngạt phải không? Nó không trở về còn muốn thế nào? Chẳng lẽ thật sự ly hôn với Giang Kiến Hải, vậy sau này chị mày còn lấy chồng thế nào? Mặt mũi nhà chúng ta phải để ở đâu? Vợ xưởng trưởng còn không muốn làm, vậy kết hôn lần hai lại muốn cưới thằng nào?”.
Ninh Lan cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Ninh Hương, cô cảm thấy với điều kiện của Ninh Hương đúng là đã trèo cao lên Giang Kiến Hải. Đương nhiên, cô không cảm thấy đi làm mẹ kế cho người ta là chuyện tốt, nhưng Ninh Hương đúng thật là không tìm được người tốt hơn Giang Kiến Hải. Nếu như chị ấy ly hôn, vậy muốn tìm một người bạn đời khác với thân phận cưới lần hai sẽ càng khó tìm hơn, dù sao phụ nữ cưới lần hai không đáng tiền.
Nhưng nhìn những phản ứng và thái độ khác nhau của Ninh Hương lần này, Ninh Lan vẫn mềm giọng nói: “Con không biết chị ấy nghĩ thế nào, nhưng con cảm thấy với tính cách của chị, bình thường tính tình ôn hòa thì chuyện gì cũng dễ nói, nhưng một khi đã quyết định thì có mười con trâu cũng không thể kéo lại được”.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên bị lời nói của Ninh Lan làm cho sắc mặt hơi cứng đờ, trong lòng vô thức tán thành sự phân tích của cô. Ninh Hương quả thực là người dễ nói chuyện, nhưng một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không quay đầu.
Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi: “Nếu nó dám ly hôn, tao cũng dám đoạn tuyệt quan hệ với nó. Ninh Kim Sinh tao sẽ coi như trước nay chưa từng nuôi đứa con gái này. Nó làm ra chuyện mất mặt là chuyện của nó, đừng kéo theo người khác để người ta nói tao không biết dạy con gái!”.
Hồ Tú Liên thực sự không muốn mọi chuyện ầm ĩ đến mức đó, bà nhai cơm thật lâu mới nói: “Nhìn xem trước đi, nếu không được thì chúng ta đến nhà họ Giang xin lỗi trước, sau đó từ từ khuyên A Hương quay về”.
Ninh Kim Sinh thực sự rất khó chịu và tức giận: “Ở không đi gây sự!”.
***
Nhà họ Giang ở đội Cam Hà.
Lý Quế Mai khom người đem đồ ăn bưng lên bàn, đúng lúc Giang Hân tìm được hai người Giang Ngạn và Giang Nguyên trở về ăn cơm tối. Hai ngày nay không có mẹ kế làm người ta khó chịu trông coi, mặt mũi của ba đứa nhỏ nhìn rất bẩn thỉu, đặc biệt là bím tóc hai sừng của Giang Hân trông như bị chó gặm.
Giang Ngạn và Giang Nguyên không rửa tay, cả hai trực tiếp ngồi xuống bàn và cầm lấy đũa lùa cơm.
Đi học nửa ngày, lại chơi điên cuồng bên ngoài một vòng nên cả hai đã đói đến ngực dán vào lưng. Nhưng cơm vừa đến miệng, sắc mặt của hai anh em chuyển màu rõ rệt và đồng bộ. Giang Nguyên ngậm cơm trong miệng, mặt nhăn nhó nói: “Bà nội, cơm bị sống”.
Lý Quế Mai ngồi xuống ăn một miếng, nồi cơm này quả thực chưa chín kỹ. Bà nuốt cơm trong miệng, rồi nói với Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân: “Chỉ là hơi sống thôi, vẫn ăn được, mấy đứa mau ăn nhanh đi”.
Giang Hân ăn một miếng cơm sống, lại ăn một miếng đồ ăn vô vị khác, cuối cùng nhìn về phía Lý Quế Mai nhỏ giọng hỏi: “Vẫn là người phụ nữ kia nấu cơm ăn ngon hơn, tại sao cô ta chưa về vậy ạ?”.
Nhắc đến người phụ nữ xấu, Giang Ngạn Giang Nguyên cũng lên tinh thần, cả hai nhìn Lý Quế Mai nói: “Đúng vậy, ba cưới cô ta về không phải để nấu cơm, giặt quần áo chúng ta sao? Cô ta dựa vào gì nói chạy là chạy? Đợi quay về sẽ đánh gãy chân cô ta!”.
Lý Quế Mai cũng không muốn ăn cơm nửa sống nửa chín do mình nấu, tay nghề nấu cơm của bà vốn không tốt, sau này từ khi có con dâu hầu hạ thì càng chưa từng xuống bếp nấu cơm.
Nghĩ đến chính mình mệt nhọc lại ăn không ngon, bà tức giận nói: “Đều nói mẹ kế độc ác, nếu như mẹ ruột mấy đứa còn sống thì có thể bỏ lại mấy đứa ở nhà mặc kệ không hỏi, một mình chạy về nhà mẹ đẻ ở hai ngày không về sao? “
Giang Hân hùa theo Lý Quế Mai: “Mẹ kế đều là kẻ xấu!”.
Lý Quế Mai vẫn nói: “Trở về sẽ không cho cô ta quả ngon ăn!”.
***
Đêm nay, Ninh Hương đương nhiên không quay về. Lý Quế Mai lừa gạt để ba đứa nhỏ tắm rửa rồi ngủ, sáng sớm hôm sau lại làm ít điểm tâm rồi để Giang Ngạn, Giang Nguyên đi học, còn Giang Hân ở lại bên cạnh bà. Sau khi Giang Ngạn, Giang Nguyên đi học, bà cầm theo quần áo dẫn Giang Hân ra bờ sông giặt.
Bãi sông không an toàn, bà để Giang Hân ở trên bờ chơi, còn mình cầm chậu gỗ đi đến cạnh sông giặt quần áo. Vừa giặt vừa mắng nhỏ Ninh Hương, trái một câu đồ đáng chết, phải một câu đồ đáng chết*.
(*) Gốc “死臭逼”, nhưng mình không hiểu rõ nghĩa của nó, ai hiểu chỉ mình nhé.
Hùng hùng hổ hổ giặt xong quần áo, nhưng khi bà nhấc chậu chuẩn bị lên bờ thì chân trượt một cái, cả người nghiêng đi ngã cắm vào trong sông.
Nghe thấy tiếng động, Giang Hân chạy đến cạnh bãi sông xem xét và thấy bà nội đang chới với trong nước. Con bé thấy mình quá nhỏ nên không dám xuống, thế là dắt cuống họng hô to: “Có ai không! Bà nội cháu ngã xuống nước rồi!”.
Tiếng hét to của con bé thực sự gọi tới hai ba người phụ nữ ở gần đó, đều là quê nhà hương thân, họ vội vã chạy đến bờ sông kéo người lên. Khó khăn vớt được Lý Quế Mai từ trong sông ra, mấy người sợ tới mức tim muốn nhảy cả ra ngoài. Lý Quế Mai ngồi ở trên bờ ho sặc sụa, phải một lúc lâu sau bà mới bình tĩnh lại được. Chiếc chậu gỗ của bà được một người phụ nữ vớt lên, một người khác thì đang chống thuyền giúp bà vớt quần áo.
Người phụ nữ giúp bà vớt chậu gỗ tiến lên vỗ vỗ lưng cho bà, thấy bà không ho nữa chỉ coi sợ bóng sợ gió một trận, người kia nói: “Ôi, bác lớn tuổi rồi sao còn tự mình ra sông giặt quần áo thế? Con dâu nhà bác đâu?”.
Vừa mắng con dâu thì suýt nữa bị chết đuối, trong bụng lại uống vô số nước sông nên giờ nghe nhắc tới con dâu, Lý Quế Mai rất tức giận, bà thở gấp nói: “Cái đồ đáng chết kia…. Cái đồ đáng chết….về nhà ngoài rồi”.
Người ta biết Ninh Hương đã về nhà ngoại, nhưng lại vẫn tò mò hỏi: “Hai ba ngày rồi mà còn chưa về sao?”.
Lý Quế Mai giơ tay lau nước trên mặt: “Chứ sao? Tính tình đúng là lớn, không lẽ muốn tôi đi mời nó về?”.
Ba người phụ nữ kia nhìn Lý Quế Mai ướt từ đầu đến chân, vội vàng đỡ bà dậy kêu bà về nhà thay quần áo trước đi. Trên đường trở về, họ nghe bà mắng Ninh Hương suốt cả quãng đường.
Lý Quế Mai lau tóc và thay quần áo mới, cơn giận trong lòng mới tiêu tan đi mấy phần. Người ta thấy bà đã bình tĩnh lại, liền nhân cơ hội nói: “Một mình bác sao mà trông ba đứa nhỏ được? Không bằng đi dỗ một hai câu rồi dẫn người về đi. Tức giận có ích lợi gì đâu chứ, bác nói có đúng không?”.
Lý Quế Mai nghe xong lại giận đến trợn tròn mắt: “Cô bảo tôi đi dỗ nó rồi dẫn nó về, nằm mơ đi! Nó là cái thứ gì, chẳng qua bị Giang Ngạn không cẩn thận đẩy một cái thôi, còn bày đặt cáu giận? Tôi đi dẫn nó về, ngày sau nó còn không bò lên đầu tôi ngồi hay sao? Nó có thể gả vào nhà họ Giang làm vợ đó là nó tu tám đời phúc mới thành đấy!”.
Người ta lại trấn an bà: “Ôi, còn không phải vì tìm người giúp bác làm việc sao? Việc nhà trong ngoài nhiều như vậy, lại còn có ba đứa nhỏ Giang Ngạn cần trông nom, một mình bác có thể lo hết sao?”.
Lý Quế Mai suy nghĩ một chút, hai ngày qua đúng thật là khó khăn. Ninh Hương vừa đi, tất cả chuyện trong nhà đều rơi vào trên người bà. Nếu không phải không có người giặt quần áo, thì hôm nay bà cũng không cần bị ngã vào trong sông uống một bụng nước làm gì.
Giang Hân dường như đã hiểu người lớn đang nói gì, giọng nói của con bé vẫn mang âm sữa, nó dựa vào lòng Lý Quý Mai bất ngờ nói: “Bà nội, không thì gọi cô ta về đi. Gọi về, sẽ có người nấu cơm, giặt quần áo cho chúng ta”.
Thật ra đâu chỉ nấu cơm, giặt quần áo, mà còn có hoa màu rau quả ở trong đất, gia súc nuôi trong nhà, có việc nào mà không cần người phải bận tâm cơ chứ? Hai ngày qua không có Ninh Hương ở đây, đừng nói là người, ngay cả heo với gà mái đẻ trứng ở nhà họ Giang cũng ăn không ngon.
— HẾT CHƯƠNG 9 —