Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 8.
— SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —
?????
CHƯƠNG 7.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Lan nhìn Ninh Hương giống như con nhím, gặp ai là đâm người đó, kế tiếp cô không lại tự tìm nhục nhã nữa mà đứng dậy yên lặng đi ra ngoài.
Ninh Hương ngồi ở mép giường thêu một hồi, vừa mới thêu xong một cánh hoa thì nghe thấy tiếng Ninh Kim Sinh vào cửa hắng giọng. Cô không nhìn lên, chỉ nghe Ninh Kim Sinh nói: “Thu dọn đồ đi, tao đưa mày về nhà”.
Ninh Hương ngồi im lặng, tiếp tục thêu cánh hoa thứ hai. Cô vẫn thêu từ tâm hoa trước, cầm trên tay sợi tơ màu đỏ đậm bắt đầu thêu từ tâm hoa ra mép cánh hoa, sau đó chuyển sang dùng sợi tơ màu hồng nhạt.
Thấy cô không nói chuyện, Ninh Kim Sinh thật sự rất nóng nảy, ông trầm giọng hỏi: “Ninh A Hương, mày điếc à?!”.
Ninh Hương không bị điếc. Ngay sau đó, cô nghe thấy Hồ Tú Liên dùng giọng điệu rèn sắt không thành thép nói: “Chắc chắn nó uống lộn thuốc rồi, bằng không sao lại không biết điều như thế? Kết hôn rồi không sinh hoạt cho tốt lại chạy về nhà mẹ đẻ làm loạn, đúng là tức chết mà!”.
Ninh Hương không khỏi cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng, khí huyết dội thẳng lên ngực chạy thẳng lên đầu. Ngón tay cầm kim thêu của cô nắm chặt lại, sau đó vứt khung thêu trong tay đi. Cô đứng dậy vòng qua Ninh Kim Sinh, đứng ở cửa hét về phía Hồ Tú Liên: “Con đã làm cái gì hả?!”.
Ninh Hương chưa bao giờ lớn tiếng như vậy, mặc kệ ở trong nhà hay ở bên ngoài, cô mãi mãi mang vẻ mặt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như nước sông Giang Nam. Lúc này, cô đột nhiên hét lên làm cả nhà đều kinh ngạc đến sững sờ.
Hồ Tú Liên sững sờ chớp mắt mấy cái, thật lâu sau mới phản ứng lại được, bà không nể mặt quát lại Ninh Hương: “Mày muốn chết à?! Hét cái gì mà hét?!”.
Ninh Hương tức giận nhìn bà chằm chằm. Cô cố gắng kìm hãm cơn giận nơi đáy lòng, hai bàn tay siết chặt, kìm nén cảm xúc mãnh liệt để bình tĩnh hỏi Hồ Tú Liên: “Rốt cuộc con có phải là con gái của hai người không? Hai người rốt cuộc có coi con là con gái không?”.
Hồ Tú Liên bực bội trả lời cô: “Ninh A Hương, mày lại phát điên cái gì? Không coi mày là con gái thì sẽ tận tình khuyên bảo mày sao? Tao với ba mày nhàn rỗi chắc? Nếu không coi mày là con gái, mày chết tao cũng không quan tâm!”.
Ninh Hương mím môi, hai bàn tay nắm chặt chưa hề thả lỏng, cả người căng cứng. Cô quay đầu nhìn Ninh Kim Sinh ở trong phòng, lại nhìn Hồ Tú Liên ở bên ngoài: “Coi con là con gái, vậy không thể tôn trọng suy nghĩ của con sao? Không thể….”.
“Mày câm mồm”. Hồ Tú Liên trực tiếp ngắt lời cô, nhìn cô không hề khách khí nói: “Mày muốn ly hôn không có cửa đâu, trừ khi tao với ba mày chết! Tự mày không cần mặt mũi, nhưng bọn tao còn muốn! A Lan, tiểu Ba và tiểu Dương vẫn cần mặt mũi!”.
Ninh Hương nhìn Hồ Tú Liên, đột nhiên không muốn làm ầm ĩ nữa. Trái tim lạnh và cảm giác buồn bã là không có, có thể là do cảm giác này ở kiếp trước đã trải nghiệm quá kỹ càng nên sau khi trọng sinh trở về, thân thể tự động có chức năng miễn dịch đi. Thế nhưng, oán giận ở đáy lòng lại không cách nào xóa bỏ được. Cô nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên và thốt ra câu cuối cùng: “Vậy hai người coi như con chết rồi đi”.
Dứt lời, cô không đứng đó nữa, xoay người đi đến dây phơi quần áo thu quần áo của mình, sau đó cầm tất cả đồ rửa mặt quay vào nhà, nhét chúng vào túi xách màu vàng. Lúc thu dọn đồ đạc của mình, cô không nói gì, chỉ lạnh mặt thu dọn nhanh chóng.
Hồ Tú Liên đi vào nhà, nhìn thấy cô thu dọn đồ đạc liền hỏi: “Mày làm cái gì đấy?”.
Ninh Hương không nhìn bà, đen mặt kéo lại khóa túi sách màu vàng, sau đó xách túi đi thẳng ra ngoài. Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh đi theo cô, khi Ninh Hương xách túi ra khỏi cửa, Ninh Lan cũng theo sau.
Hồ Tú Liên không kìm lòng được, bà kéo lấy túi xách của Ninh Hương, nhíu mày đè giọng hỏi: “Ninh A Hương, rốt cuộc mày muốn làm gì? Không để người ta chê cười nhà ta, mày cảm thấy không thoải mái đúng không? Không nháo thì sẽ không chết, mày có biết không hả?!”.
Ninh Hương không mảy may muốn thỏa hiệp, một cái tay khác của cô nắm lấy tay Hồ Tú Liên kéo ra. Cô chậm rãi nhấn rõ từng chữ: “Đời này, chết cũng không cần mấy người chôn”.
Bốp!
Vừa dứt lời, một cái tát bất ngờ giáng xuống mặt cô, trên mặt đau rát.
Ninh Kim Sinh trừng lớn hai mắt, tức giận đến dựng thẳng lông mày: “Hỗn xược! Ai dạy mày hả?”.
Ninh Hương không đưa tay che mặt, cô ngước mắt nhìn về phía Ninh Kim Sinh, đáy mắt dấy lên hận ý hừng hực giống như ngọn lửa trong mắt muốn đốt cháy ra ngoài. Nếu nói trước đó trong nội tâm cô còn có chút ảo tưởng, thì hiện tại cái tát này đã hoàn toàn đánh chết trái tim cô.
Ninh Kim Sinh bị cái nhìn chằm chằm của cô càng làm giận dữ hơn, giọng điệu của ông càng gắt: “Mày nhìn cái gì?”.
Ninh Hương nhìn chằm chằm ông, đáy mắt đen tối: “Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên, tôi, hận các người!”.
Ninh Kim Sinh giơ tay định đánh cô lần nữa, nhưng bị Hồ Tú Liên vội vã cản lại không cho ông đánh tiếp.
Ninh Hương đứng im không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm Ninh Kim Sinh không chuyển động, chốc lát mới lên tiếng: “Từ nhỏ từ lúc biết cầm cái chổi, tôi đã giúp đỡ các người làm việc, giúp đỡ trông mấy đứa Ninh Lan. Từ khi bỏ học lớp hai, tôi chưa được nhàn rỗi một ngày, nào là kiếm tiền nuôi gia đình, nào là nuôi em trai em gái. Đến đầu năm nay tôi kết hôn, lễ hỏi cũng kiếm về cho các người một trăm tệ. Cộng thêm một cái tát này, dù tôi có nợ các người mấy đời thì cũng đủ trả sạch rồi đi?”.
Ninh Kim Sinh muốn nói chuyện, Ninh Hương liền ngắt lời ông nói tiếp: “Từ giờ trở đi, các người cứ coi như chưa bao giờ nuôi đứa con gái này là được, cứ coi như tôi đã chết rồi đi. Từ nay về sau, tôi sống hay chết không liên quan gì đến các người!”.
Nói xong, cô không cho Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cơ hội nói chuyện, xoay người sải bước rời đi.
Đợi Hồ Tú Liên phản ứng và muốn đuổi theo, lại bị Ninh Kim Sinh kéo lại. Ông thực sự rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đuổi theo nó làm gì? Để nó đi!”.
Hồ Tú Liên vừa vội vừa tức, bà nói với Ninh Kim Sinh: “Ông đánh nó làm gì?!”.
“Tôi không đánh, nó sẽ không biết nặng nhẹ!”.
Hồ Tú Liên vẫn lo lắng tột độ: “Ông đuổi nó đi rồi, giờ chuyện này kết thúc thế nào đây?!”.
Ninh Kim Sinh liếc về hướng Ninh Hương rời đi: “Kết thúc thế nào….. Nó không trở về nhà Giang còn có thể đi đâu? Cứ kệ nó đi, để nó tự suy nghĩ rồi tự chạy trở về thôi!”.
Chỉ với chút đó thời gian, hàng xóm quê nhà nghe được động tĩnh đều tụ tập lại xem náo nhiệt. Mặt mo của Ninh Kim Sinh không chịu nổi, sau khi nói dứt lời liền xoay người đi vào nhà, bỏ lại những ánh mắt xem náo nhiệt của mọi người ở ngoài cửa.
Ninh Kim Sinh vừa đi, một người phụ nữ đến hỏi Hồ Tú Liên: “A Hương làm sao thế?”.
Hồ Tú Liên thở dài: “Đừng nhắc nữa, thật là hỏng bét mà!”.
Bà cũng không nghĩ nói nhiều, sau khi nói xong liền xoay người đi vào nhà, ngay cả thói quen đi tìm hàng xóm nói chuyện phiếm sau bữa ăn cũng miễn đi.
Ninh Lan vẫn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn về hướng Ninh Hương vừa đi. Trong lòng cô thầm nghĩ—— Chị cô bị cái gì kích thích thế?
Khi tất cả hàng xóm xem náo nhiệt giải tán hết, Ninh Lan vẫn còn ngơ ngác đứng đó. Cho đến khi đội trưởng Lâm Kiến Đông ôm một chồng sách đi đến trước mặt cô chào hỏi, cô mới định thần lại, ngạc nhiên hỏi: “Anh Lâm, anh nói gì vậy?”.
Lâm Kiến Đông cười: “Chị gái em có ở nhà không? Anh đưa cho em ấy bộ sách giáo khoa tiểu học”.
Ninh Lan nhíu mày nhìn chồng sách cũ anh ôm trong lòng, không hiểu tại sao anh lại đưa sách giáo khoa tiểu học cho Ninh Hương. Cô không hỏi nhiều, chỉ ngước mắt lên nhìn Lâm Kiến Đông và nói: “Chị ấy cãi nhau với ba mẹ, vừa mới xách túi đi rồi”.
Ý cười nơi khóe miệng Lâm Kiến Đông chậm rãi biến mất, dáng vẻ có chút không thể tin được: “Cãi nhau?”.
Ninh Lan hít một hơi và gật đầu với Lâm Kiến Đông.
Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô sẽ không tin chị gái lại cãi nhau với ba mẹ, còn cãi nhau đến mức bị ba đánh. Phải biết trong bốn đứa con trong nhà, chỉ có Ninh Hương là người bớt lo nhất và chị ấy chưa bao giờ phải khiến ba mẹ phải phiền lòng.
Lâm Kiến Đông khẽ cau mày, ngập ngừng hỏi: “Tại sao?”.
Ninh Lan mím môi, biết chuyện xấu trong nhà không nên tuyên dương ra ngoài, thế là nhìn anh lắc đầu.
Lâm Kiến Đông thấy Ninh Lan không nói, tự nhiên thức thời không hỏi thêm. Nếu Ninh Hương đã xách túi rời đi, vậy anh cũng không thể để sách ở lại, sau khi nói một tiếng với Ninh Lan thì ôm sách rời đi.
***
Ninh Hương xác thực không có nơi nào để đi. Đây có lẽ là nỗi buồn của nhiều người phụ nữ đi—— Không có ngôi nhà chân chính thuộc về mình. Nhà mẹ đẻ không phải là nhà mình, đó là nhà của anh trai hoặc em trai. Nhà chồng cũng không phải là nhà của mình, bởi vì ở đó không có cái gì là đồ của mình.
Bất kể là ở đâu, chỉ cần tức giận, hoặc là nhẫn hoặc là cút.
Cô đi một vòng dài dọc theo con sông trong làng, cuối cùng xách túi đi đến xưởng thêu quen thuộc. Xưởng thêu lúc này đã khóa cửa, cô đặt túi xách xuống đất và ngồi bệt trước ngưỡng cửa, lưng tựa vào khung cửa, hai mắt ở trong bóng tối thăm thẳm nhắm lại.
Chuyện trong nhà thực ra cũng không có gì phải suy nghĩ, cô chỉ đang nghĩ nên làm sao để kiếm chỗ đặt chân. Không biết Lâm Kiến Đông có thể tìm được cho cô một chiếc nhà thuyền hay không. Nếu như thực sự không tìm được, vậy cô thử đi hỏi bí thư đại đội xem sao, dù sao cũng phải thuê được một chiếc, đúng chứ.
Đang suy nghĩ, Ninh Hương đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.
Cô mở to mắt, mượn ánh trăng nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn qua và thấy khuôn mặt của Lâm Kiến Đông, trên tay anh đang ôm một chồng sách.
Lâm Kiến Đông cúi xuống đặt chồng sách trên mặt đất trước mặt cô, sau đó trực tiếp cong gối ngồi xổm ở trước mặt cô, nhìn cô nói: “Về nhà tìm sách giáo khoa tiểu học cho em, A Lan nói em cãi nhau với người nhà. Tìm một vòng thì thấy em ở đây”.
Ninh Hương giữ vững tinh thần cười nói với Lâm Kiến Đông: “Cảm ơn”.
Ninh Lan, Ninh Ba và Ninh Dương đều đi học, theo lý thuyết trong nhà là có sách giáo khoa này, nhưng sự thật là không có. Bởi vì trong nhà không giàu có và mấy năm nay không ai coi trọng sách giáo khoa nên Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đã bán hết sách giáo khoa cũ ở nhà.
Lâm Kiến Đông nhờ ánh trăng nhìn cô một lúc, anh không có rời đi ngay. Anh hơi đứng dậy rồi ngồi xuống ở đầu kia ngưỡng cửa, cách Ninh Hương một chút và quay đầu nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy?”.
Ninh Hương dựa đầu vào khung cửa, chớp mắt nhìn bóng đêm. Dường như cô cần một người để nói chuyện, nhưng lại dường như cũng không cần. Thời đại này, có lẽ không ai có thể hiểu được suy nghĩ của cô và có lẽ họ cảm thấy đầu óc cô có vấn đề đi. Vì vậy, một lúc sau, cô quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông khẽ cười: “Không có gì”.
Lâm Kiến Đông gác hai tay lên đầu gối, các ngón tay đan vào nhau.
Anh nhìn Ninh Hương một lúc, lần này không lựa chọn im lặng mà là trực tiếp hỏi: “Bọn họ không đồng ý chuyện ly hôn của em sao?”.
Ánh mắt Ninh Hương khẽ động, ngay sau đó liền trở lại bình thường. Cô đã quyết định muốn ly hôn, cũng đã cùng trong nhà cãi nhau đến trở mặt và tất nhiên không sợ người khác nói gì cô. Việc này không gạt được và cô cũng không thể bắt người khác im miệng.
Cô cúi đầu, tầm mắt hạ xuống, trầm giọng nói: “Đây là việc của em, dù họ không đồng ý em vẫn có thể làm chủ”.
Lâm Kiến Đông nghĩ muốn hỏi thêm, nhưng lại cảm thấy hỏi cái gì cũng đều không thích hợp. Rõ ràng, nửa năm qua cô sống ở nhà chồng chắc chắn không tốt, bằng không lấy tính tình của cô sẽ không kiên quyết đến mức bất chấp tất cả cũng muốn ly hôn cho bằng được.
Anh hít sâu một hơi không hỏi gì nữa, đột nhiên chống chân đứng dậy nói: “Đi thôi, anh dẫn em đến phòng chăn nuôi của đội sản xuất chúng ta”.
Ninh Hương ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt hơi lộ ra nghi hoặc. Cô còn tưởng rằng anh sẽ lấy thân phận của đội trưởng khuyên cô đừng làm loạn nữa, lại giảng một đống đạo lý về dáng vẻ phụ nữ nên có cho cô nghe, sau đó bảo cô quay về sống cho thật tốt chứ.
Lâm Kiến Đông nhìn thấy nghi ngờ của cô, anh chỉ cười: “Dẫn em đến phòng chăn nuôi ở tạm. Nói sao cũng không thể để em ngủ ở đây cả đêm làm mồi cho muỗi đi?”.
Nói ra cũng không có gì là không thể, dù sao Ninh Hương cũng đã xác định ngủ ở vòm cầu rồi. Chẳng qua, nếu Lâm Kiến Đông sẵn lòng giúp cô giải quyết vấn đề chỗ ở, cô đương nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận. Thế là cầm túi đứng dậy: “Vậy thì cảm ơn đội trưởng”.
Lâm Kiến Đông nói với giọng điệu thoải mái, anh cúi xuống ôm chồng sách giáo khoa trên đất: “Khách sáo cái gì, vì nhân dân phục vụ thôi, đây là nên làm. Anh là đội trưởng, cũng không thể trơ mắt nhìn xã viên trong đội lưu lạc ở ngoài mà không hỏi, đúng không?”.
Ninh Hương từ đáy lòng cảm ơn vị đội trưởng đã coi Chủ tịch Mao là tín ngưỡng này, cô cầm túi xách đi theo anh đến phòng chăn nuôi của đội hai đội sản xuất Thủy Điềm. Phòng chăn nuôi là gian nhà ngói có hai phòng, trong ngoài phòng chất đống rất nhiều nông cụ và vật dụng, đó đều là tài sản của tập thể của đội, trông có hơi bừa bộn.
Lâm Kiến Đông đặt sách xuống chiếc bàn nhỏ trong nhà, đốt đèn dầu, tiếp đó đứng dưới ánh đèn đưa một cây nhang tới trước mặt Ninh Hương và nói với cô: “Cái này đuổi muỗi, hôm nay đi ngủ sớm đi. Chuyện nhà thuyền anh sẽ nhanh chóng giải quyết cho em”.
Lời cảm ơn đã nói quá nhiều, Ninh Hương hơi mím môi, lát sau hỏi anh: “Sao anh không khuyên giải em quay trở lại nhà họ Giang?”.
Lâm Kiến Đông nhìn cô: “Em cần sao?”.
Ninh Hương lặng tiếng, đầu nhỏ khẽ lắc.
— HẾT CHƯƠNG 7 —