Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 51
—- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —-
?????
CHƯƠNG 50.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Trong sân rất đông người, tự nhiên có người nhìn thấy tình huống bên Ninh Kim Sinh và Ninh Hương. nhìn thấy ông bị Ninh Hương bỏ lại, không ai tiến lên để nói bất kỳ điều gì. Ninh Kim Sinh đứng đó với một bụng lửa giận, mặt mày sụ xuống, ng hít một hơi rồi xoay người đi thẳng về hướng công trường.
Vừa rồi ông thật sự không nhịn được nên mới nghĩ đến đây xem náo nhiệt. Nhưng khi nhìn thấy Ninh Hương đi lên nhận giấy báo nhập học, cách nói năng tự nhiên, hào phóng, và có rất nhiều con mắt đổ dồn vào cô trong khi người làm cha ruột là ông đây lại chỉ có thể làm người đứng xem, một chút xíu hối hận ở đáy lòng ông bỗng tràn ra, lấp đầy con tim.
Đó là con gái của ông, là vinh quang và hào quang mà ông xứng đáng được hưởng!
Nhất là nhìn thấy Ninh Hương nhìn về phía Lâm Kiến Đông, mà Lâm Kiến Đông đang bị một đám người thân vây quanh, ông liền hít một hơi sâu kèm với một nụ cười tiến lên tìm Ninh Hương. Lúc đó ông chỉ nghĩ, chắc hẳn cô đang rất ghen tị với Lâm Kiến Đông, cũng muốn có người thân tham dự và chia sẻ niềm vui với mình. Nhưng ai biết, cái con nhỏ này vẫn không hề có một chút mềm lòng, và cũng chẳng chừa cho ông chút mặt mũi nào.
Hồ Tú Liên vừa rồi không đi theo, nhìn thấy ông mặt mày hậm hực quay về, không cần phải đoán cũng biết chắc chắn ông đã ăn phải bế môn canh, mặt nóng dán mông lạnh để rồi ôm một bụng giận quay về. Lúc trước khi Ninh Hương chưa mở mày mở mặt, nó đã chẳng muốn quay về dù bà đã đến tận nơi tìm nó, nó chỉ biết mở miệng oán hận thôi. Giờ nó đã thành sinh viên quý giá được người khắp thôn khen ngợi, chắc chắn nó sẽ càng không dễ dàng hoà giải với gia đình.
Con nhỏ này trước kia nó có bao nhiêu dịu dàng, dễ nói chuyện thì bây giờ lại bướng bỉnh, khó nghe lời bấy nhiêu, đặc biệt là rất mang thù. Nó cứng đầu suốt hai năm, nhìn thấy người thân như nhìn thấy kẻ thù, không cho bất cứ người nào trong cái nhà này một sắc mặt hòa nhã, ngay cả đến nói chuyện cũng rất khó nghe.
Bây giờ Ninh Hương trúng tuyển đại học, Hồ Tú Liên không dám cáu gắt, cũng không mắng cô là sói mắt trắng vô lương tâm nữa mà chỉ nhỏ giọng lầm bầm: “Ai biết lúc đó sẽ có hôm nay, nó đòi ly hôn Giang Kiến Hải chẳng phải là sống sờ sờ đào hố người nhà sao. Chúng ta không được phép tức giận à? Cũng tại vì nó ly hôn chúng ta mới bị người ta khinh bỉ còn gì, tôi cũng hơn nửa năm rồi có dám đi ra ngoài tìm người ta nói chuyện đâu”.
Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi vẫn không kìm được cơn bực bội: “Nó quan tâm gì chuyện này đâu, cũng sẽ không lý giải cho sự khó xử của chúng ta. Nếu nó lý giải thì đã không làm loạn đòi ly hôn rồi. Nó chỉ biết ghi hận chúng ta lúc ấy không làm chỗ dựa cho nó, đuổi nó ra khỏi nhà để nó lẻ loi trơ trọi, chịu khổ ở bên ngoài”.
Nghe những lời này, tận sâu đáy lòng của Hồ Tú Liên vô cùng hối hận, hồi lâu sau bà quay sang nhìn Ninh Kim Sinh: “Vậy giờ phải làm sao? Nó ghi hận chúng ta như vậy, không chịu nhận chúng ta, vậy chúng ta cứ thế bỏ qua à? Thật sự coi như chưa từng nuôi đứa con gái này sao?”
Coi như chưa từng nuôi đứa con gái này, lúc trước tức giận nói ra có bao nhiêu cứng rắn thì hiện tại lại có bấy nhiêu ấm ức. Trước kia chính đứa con gái này đã khiến gia đình họ nhục mặt biết bao vì chuyện ly hôn của nó, hiện tại lại thành công thi đậu đại học, sau này tốt nghiệp sẽ còn ôm được bát sắt! Nhà họ Ninh bọn họ trước nay chưa từng sinh ra một nhân tài, cũng chưa từng làm ra chuyện gì nở mày nở mặt. Trước đó vì chuyện ly hôn do Ninh Hương huyên náo ra đã khiến cả gia đình không ngóc được đầu lên ở trong thôn, hiện tại nó thi đậu đại học nhưng người nhà lại chẳng dính được một chút ánh hào quang nào.
Thật đúng là xui xẻo!
Đúng là đen tám đời!
Chỉ riêng vấn đề này thôi, bảo sao không ấm ức mỗi khi nghĩ đến, không thấy tức đến khó thở cho được.
Câu nói chưa từng nuôi đứa con gái này lúc đó nói ra vang dội bao nhiêu thì hiện tại bị vả mặt đau bấy nhiêu.
Bọn họ lúc trước nói nhiều lời cay nghiệt với Ninh Hương như vậy, hiện tại đều đánh hết lên mặt mình. Quả thật là chỉ muốn quay trở lại hai năm trước, trực tiếp đánh lên mặt mình mấy cái bạt tai.
Ninh Kim Sinh hít sâu mấy hơi, hồi lâu sau mới quay sang nói với Hồ Tú Liên: “Bà là mẹ, bà giỏi nhất phải biết thương con cái ra sao mà. Trước đó là chúng ta bạc đãi nó, sau này bà phí nhiều tâm tư đi thương nó một chút, không có việc gì thì bảo Ninh Ba, Ninh Dương đi thăm nó nhiều hơn. Đều là người nhà với nhau, mấy lời nói lúc nóng giận có thể cho là thật sao? Sau này nhà chúng ta tốt với nó nhiều hơn, lòng người đều là thịt, không chừng một ngày nào đó nó sẽ hết giận thôi”.
Hồ Tú Liên cảm thấy những lời Ninh Kim Sinh nói rất có đạo lý, người thân với nhau làm gì có chuyện ân oán hay thù hận cả đời không cởi bỏ được. Chỉ cần sau này bọn họ tốt với Ninh Hương một chút, để cho Ninh Hương cảm nhận được sự ấm áp của gia đình thì nó chắc chắn sẽ nguôi giận và chịu hoà giải với người thân.
Bà thở dài, đột nhiên nói ra một câu có chút lương tâm: “Nó là chị lớn trong nhà, từ nhỏ đã phải giúp chúng ta san sẻ gánh nặng gia đình, quả thật đã khiến nó chịu không ít tủi thân. Thật ra nó nó cũng không sai, nó chỉ lớn hơn A Lan hai tuổi nhưng gánh nặng trên vai lại gấp nhiều lần A Lan. Nó có năng lực, bình thường cũng không kêu khổ kêu mệt nên chúng ta cũng…..”.
Ninh Kim Sinh liếc mắt nhìn sang Ninh Lan cách đó không xa, cảm xúc có chút không tốt: “Để cho Ninh A Lan hưởng phúc, cuối cùng làm được cái mẹ gì? Không thi đậu đại học, công việc tìm không thấy, xuống đất kiếm điểm công cũng không nên hồn, ngay cả đến tìm một nhà chồng tốt cũng khó tìm!”.
Bây giờ Hồ Tú Liên rất không thích Ninh Lan, cảm thấy cô rất vô dụng lại còn liên lụy đến gia đình, bà chỉ ước gì cô nhanh nhanh được gả đi, thế là tiếp lời: “Tôi thấy cũng không nhất thiết phải tìm một người xuất sắc, tìm người tương tự gả đi là được”.
Ninh Kim Sinh không hề phản đối: “Bà tranh thủ thời gian đi tìm bà mối định ra hôn sự cho nó đi, kéo thêm hai năm nữa lại càng khó tìm hơn”.
Tuổi này của cô tăng lên theo từng ngày, bản thân cũng không có triển vọng gì lớn nên việc tìm nhà chồng sẽ càng khó tìm một ngày hơn một ngày. Con gái lớn tuổi mà vẫn chưa gả đi sẽ trở thành trò cười cho người ta, giữ lại nuôi thành gái già sẽ bị người ta chê bai.
Hồ Tú Liên đáp lời: “Để tôi đi nhờ thêm mấy bà mối”.
Ninh Lan không đến góp vui ngày Ninh Hương nhận giấy báo nhập học, bởi vì nếu cô đi qua, đó không phải đi xem náo nhiệt dính thêm chút không khí vui mừng mà là đi tìm sự khó chịu cho mình. Trước kia cô đã rất xem thường Ninh Hương, bây giờ lại bị Ninh Hương lấn át đến mức thở không nổi, cô đi qua cũng chỉ tự tìm cho mình thất bại thôi.
Cô đứng ở khu đất cách đó không xa, trong lòng ngoại trừ tủi thân còn yên lặng suy nghĩ– Năm nay còn một cơ hội nữa, lần này thời gian ôn tập sẽ dài hơn trước, có đến nửa năm và lần này cô nhất định sẽ ôn tập thật tốt, tranh thủ năm nay nhất định phải thi đậu.
Sau khi nhận được giấy thông báo, tảng đá trong lòng Ninh Hương lập tức rơi xuống, không còn lo lắng hay sầu lo nào. Thời gian còn lại là thu thập đồ đạc, tới lúc đó cầm theo đủ tài liệu và hành lý đến thẳng trường học là được.
Buổi tối từ nhà Vương Lệ Trân trở lại nhà thuyền của mình, Ninh Hương cẩn thận cất kỹ giấy báo nhập học, sau đó cẩn thận phân loại tất cả sách vở và tài liệu mà cô ấy đã từng sử dụng. Ngoại trừ bộ sách “Tự học Toán – Lý – Hóa” do cô bỏ tiền mua, thì đa số tài liệu ôn tập đều là của Lâm Kiến Đông. Dù sao cô cũng không có bạn học nào để mượn tài liệu, nên cô dự định bớt ra chút thời gian ngày mai đem trả số tài liệu này cho anh. Mặc dù họ bây giờ đã thi đậu và không cần đến số sách này nữa, nhưng sẽ có những người khác vẫn cần ôn tập, cho nên những tài liệu ôn tập quý giá này không thể vứt bỏ. Cho dù người khác không cần thì giữ lại để sau này lật lại xem cũng là một đoạn hồi ức.
Thu dọn xong tất cả tài liệu ôn tập, Ninh Hương đi rửa mặt, sau đó ngồi xuống trước bàn nhỏ ngay dưới cửa sổ, cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng. Cô cầm khung thêu và kim thêu lên bắt đầu thêu thùa dưới ánh sáng đèn dầu với tâm trạng vui vẻ. cho đến lúc mỏi mắt, mỏi cổ cô mới đặt khung thêu xuống, thổi tắt đèn và lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy trong tiếng vịt kêu cạc cạc trên sông. Sau khi rửa mặt, cô mở rộng cửa sổ, bắt đầu nhàn nhã nấu cơm. Vẫn là một mình một người, tháng ngày vừa yên tĩnh vừa khoan thai.
Nhưng phần yên tĩnh và khoan thai này chỉ bảo trì đến lúc cơm sáng vừa làm xong, vào lúc cô chuẩn bị ăn cơm thì chợt nghe thấy trên bờ bên ngoài thuyền có hai giọng nói: “Chị ơi!”.
Ban đầu cô cũng không để ý lắm, nhưng sau khi nghe vài tiếng và nhận ra đó là giọng ai thì ánh mắt cụp xuống, động tác trên tay cũng đồng thời ngừng lại. Sau đó, trước khi cô có động tác kế tiếp đã có người nhảy lên thuyền của cô.
Ninh Ba, Ninh Dương trực tiếp bước lên boong thuyền, lại gần cửa khoang thuyền nói: “Chị cả, mẹ bảo bọn em mang một ít bánh nhưỡng rượu đến cho chị. Sáng nay mẹ cố ý dậy sớm để làm đấy, là bánh nhân đậu, vẫn còn nóng”.
Ninh Hương tiếp tục xới cơm cho mình, đáp lại Ninh Ba, Ninh Dương: “Không cần, hai đứa cầm về đi, muốn ăn chị sẽ tự làm. Chị không cần đồ của mấy người, đưa cái gì chị cũng sẽ không lấy”.
Ninh Dương đứng ngoài cửa nói: “Nhưng mẹ nói nhất định phải bảo chị nhận lấy, đây là mẹ đặc biệt làm cho chị”.
Ninh Ba bổ sung: “Trong nhà chỉ lại còn một ít bột mì, đã lấy hết ra làm bánh nhưỡng rượu cho chị rồi”.
Chỗ họ vào mùa đông sẽ trồng lúa mì và cây cải dầu, nhưng lúa mì không trồng nhiều nên lúc phân lương thực hàng năm mỗi nhà chỉ được chia rất ít lúa mì, lương thực chính về cơ bản vẫn là gạo.
Ninh Hương nghe xong cũng chẳng mấy cảm động, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. cô nói: “Chị không xứng được ăn thứ quý giá như vậy đâu. Hai đứa vẫn nên cầm về tự ăn đi, hai đứa mới là bảo bối của nhà họ Ninh”.
Ninh Ba, Ninh Dương cho dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn có thể nghe ra những lời này mang theo gai, mà hiện tại chúng cũng không tính là nhỏ nữa, đã mười hai tuổi rồi nên lời tốt lời xấu đều có thể nghe ra được. Bất kể ở độ tuổi nào, con người đều không thích nghe mấy lời âm dương quái khí, đặc biệt là chúng có lòng tốt đưa đồ tới. Tuổi này của chúng đang tiến vào thời kỳ phản nghịch nên nét mặt ngay lập tức sụ xuống.
Mẹ dậy từ rất sớm, dùng số bột mì còn lại trong nhà vất vả làm ra bánh nhưỡng rượu, hai người bọn chúng còn đích thân mang tới đây. Chị ta không muốn ăn thì thôi, có cần phải nói âm dương quái khí cái kiểu đó không?
Ninh Ba, Ninh Dương từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hứng chịu cơn tức giận, đặc biệt là cơn tức giận đến từ chị cả chúng. Phải biết rằng chị cả chúng ở trước lúc nháo ly hôn luôn đối xử với chúng rất tốt, dỗ dành chúng còn không kịp nữa là.
Cả hai đứng trên boong thuyền im lặng một lúc, nhìn nhau, sau đó mím môi xoay người đi xuống thuyền.
Ninh Hương lười quan tâm đến hai đứa nhỏ, vẫn cứ thoải mái ngồi ăn, ăn xong liền ôm một chồng tư liệu ôn tập đến nhà Vương Lệ Trân. Tới nơi, cô đặt sách xuống và tiếp tục làm đồ thêu, trải qua cuộc sống giống như trước kia.
Ninh Ba, Ninh Dương ôm giỏ tre về nhà, trong lòng cảm thấy có chút không vui. Bởi vì không vui nên chúng đã lấy bánh nhưỡng rượu trong giỏ ra chia đều, ăn hết vào bụng. Về đến nhà, chúng tiện tay vứt cái giỏ len mặt bàn.
Nhìn thấy bánh trong giỏ không còn, hai mắt Hồ Tú Liên sáng lên: “Chị cả các con nhận bánh rồi à?”.
Ninh Ba bình tĩnh đáp: “Chị ấy nói mình không xứng ăn nên bọn con ăn hết rồi”.
Hồ Tú Liên nghe xong, khóe miệng bỗng chốc đông cứng lại, trong phút chốc máu chạy thẳng lên não, suýt chút nữa trợn mắt ngất xỉu tại chỗ. Mất một lúc lâu bà mới ổn định lại, nhìn Ninh Ba, Ninh Dương nghiến răng nghiến lợi: “Thằng khỉ con, chúng mày tính làm tao tức chết hả!”.
Ninh Ba, Ninh Dương chẳng để tâm bà có tức giận hay không,tóm lại chúng đã ăn no ở trên đường về rồi nên cả hai cùng xoay người chạy ra ngoài chơi, miệng còn không quên ném lại một câu: “Bọn con là thằng khỉ con, vậy mẹ chính là con khỉ già…..”.
Ranh con!
Hồ Tú Liên tức giận, suýt nữa lại trợn mắt ngất xỉu tiếp.
Ninh Hương ở nhà Vương Lệ Trân làm thêu thùa cho đến trưa, tới lúc mặt trời leo cao đến đỉnh đầu, cô ôm theo chồng tư liệu ôn tập đến phòng chăn nuôi của đội sản xuất. Đến nơi, Lâm Kiến Đông chỉ vừa quay về và đang uống miếng nước nghỉ ngơi. Thấy Ninh Hương tới, anh vội vàng đứng dậy từ trong nhà đi ra, cười nói: “Tìm anh à?”.
Ninh Hương gật đầu, đưa cho anh chồng tài liệu ôn tập, cười nói: “Sau này không dùng đến nữa nên em sắp xếp lại mang trả anh. Khả năng sau này sẽ có người cần dùng, anh có thể cho người khác mượn”.
Lâm Kiến Đông nhận lấy tài liệu, anh gật đầu và rồi chợt nhớ ra điều gì đó nên nói: “Em chờ anh một lát, chỗ anh còn mấy quyển tài liệu ôn tập của em, để anh vào nhà lấy cho em mang về. Bộ sách này một tệ một quyển, nhất định phải cất kỹ”.
Ninh Hương xác thực không có ý không cần bộ tài liệu này, thế là cô đứng đợi. Đang đứng chờ đột nhiên nghe thấy Lâm Kiến Đông gọi với từ trong phòng ra: “Đừng khách sáo, vào đây ngồi một lát đi. Anh có rót cho em chén nước đặt trên bàn ấy”.
Ninh Hương không khách sáo nữa, đi vào nhà ngồi xuống.
Phòng chăn nuôi không khác gì so với lúc cô ở trước đây, vẫn là cái dáng vẻ đó, với rất nhiều nông cụ chất đống trong góc. Nếu nói chỗ nào thay đổi tương đối rõ ràng, đó chính là có nhiều sách và tài liệu hơn chiếm hẳn một góc nhỏ nơi góc phòng. Lâm Kiến Đông đang ngồi xổm ở đó tìm sách, Ninh Hương vừa uống miếng nước vừa tùy ý nhìn ngắm xung quanh. Và rồi ánh mắt cô bị thu hút bởi bức tranh treo trên tay cầm của xe đẩy. Sau một lúc ngắm nhìn, cô liền đứng dậy đi thẳng tới chỗ bức tranh.
Ban đầu Ninh Hương nghĩ đó là tranh vẽ trên giấy trắng, nhưng khi đến gần mới phát hiện đó là tờ lịch treo tường năm ngoái. Mặt trước là ảnh một chú lính đeo khăn quàng đỏ với một bông hoa hồng đỏ trên đầu, mặt trái là lâm viên được vẽ bằng bút chì. Lâm viên này không phải là một bố cục cảnh thông thường mà là sự kết hợp của một số cảnh theo một cách rất lạ, trông rất hay và thú vị, có tính tượng hình trong trừu tượng, cùng với một tâm tư tinh xảo.
Lâm Kiến Đông đã tìm đủ bộ sách, anh xoay người lại, vừa hay nhìn thấy Ninh Hương đang xem tranh của mình. Bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, anh ôm theo chồng sách bước nhanh đến chỗ Ninh Hương: “Lần trước đi dạo Chuyết Chính Viên với em, sau khi trở về do rảnh rỗi quá nên lấy giấy ra vẽ chơi”.
Ninh Hương quay đầu lại khi nghe anh nói, cô hỏi: “Anh vẽ?”.
Lâm Kiến Đông gật đầu, vẫn là câu nói kia: “Anh vẽ nghịch ấy mà”.
Ninh Hương quay đầu nhìn lại bức tranh, một lúc sau mới nói: “Nếu tô thêm màu, chắc chắc sẽ rất đẹp”.
Nhà nghèo đến cái bút chì cũng phải dùng tiết kiệm thì làm gì có điều kiện dùng đến bút màu. Lâm Kiến Đông chưa từng được học vẽ, đều là tự anh sao chép mọi thứ, luyện ra cảm xúc cho đôi tay, sau đó vẽ vời linh tinh mỗi khi ngứa tay. Lúc nhỏ, anh thuần túy chỉ là muốn vẽ, còn hiện tại mỗi khi nhìn thấy sự vật xinh đẹp, trong đầu anh sẽ tự nảy ra một số ý tưởng. Thế là anh vẽ xuống những gì mình đã thấy kết hợp với những gì tưởng tượng trong đầu và tạo nên một bức tranh.
Lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên có người thưởng thức tranh của anh từ tận đáy lòng, anh vừa thấy vui sướng vừa có chút ngại ngùng mà nói: “Đợi vào đại học, anh tính học thêm về cách phối màu sắc”.
Thật ra anh đã từng nghiên cứu về nó trước đây, bởi vì anh có cho Ninh Hương mượn rất nhiều sách nghệ thuật. Ở trước lúc cho Ninh Hương mượn sách, hoặc sau khi Ninh Hương xem xong trả lại, anh cũng thường mở ra xem mỗi khi rảnh. Chẳng qua do chính mình không có vật liệu và dụng cụ, nên anh chỉ đơn thuần là xem.
Ninh Hương nghe anh nói thì gật đầu: “Khá tốt”.
Dứt lời, cô xoay người cầm lấy sách trên tay Lâm Kiến Đông, chuẩn bị rời đi. Nhưng khi cô ôm sách đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại, xoay người, nhìn Lâm Kiến Đông do dự một lúc rồi mới nói: “Anh có tính giữ bức tranh không?”.
Lâm Kiến Đông nhìn kỹ nét mặt của cô, hơi suy đoán: “Em muốn?”.
Ninh Hương không do dự, nói thẳng: “Phải, em rất thích nó, nếu như anh không giữ lại vậy có thể cho em không? Em đột nhiên nghĩ muốn dùng nó làm bản thảo, nếu thêu thành tranh chắc hẳn sẽ rất đẹp”.
Lâm Kiến Đông ngẩn người, có chút ngoài ý muốn lại có chút ngơ ngác, hồi lâu sau mới hỏi lại: “Em định…. dùng tranh của anh để thêu?”.
Ninh Hương gật đầu: “Nhưng nếu anh không muốn thì……”.
“Đồng ý đồng ý”. Lâm Kiến Đông nhanh chóng cắt ngang lời cô: “Anh giữ lại cũng đâu có tác dụng gì, đặt trong nhà cũng chỉ bị bụi bám. Chẳng qua tranh của anh…. thật sự có thể dùng làm bản thảo sao?”.
Thật ra Ninh Hương cũng không chắc, cô chỉ là thích bức tranh và tưởng tượng nếu như thêu ra thành tranh chắc hẳn sẽ rất đẹp. Thêu thùa mà cô thường làm đều lấy sẵn bản thảo từ trạm thêu, và chính mình chưa bao giờ tự làm bản thảo. Cô thật sự rất muốn thử một lần, vì vậy cô nói: “Thử một lần xem sao”.
—- HẾT CHƯƠNG 50 —-