Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 50
—- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —-
?????
CHƯƠNG 49.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Lan đi ở phía sau cùng, sắc mặt của ba người đều rất kém, đặc biệt là Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên. Ninh Hương là con gái họ, theo lý mà nói họ nên là những người hưởng vinh quang và ánh hào quang này nhất, kết quả bây giờ lại khiến họ thật quá khó coi.
Hai người xanh mặt cùng ăn ý nhìn về phía Ninh Lan, cả hai đều tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cục tức này cho đến lúc về nhà vẫn không thể tiêu tan nổi. Họ cảm thấy chính họ đã trở thành trò cười lớn nhất của đại đội, con gái ruột thi đậu đại học, có quá trời người không liên quan đều đi theo chúc mừng, trong khi người làm cha làm mẹ là họ đây lại nháo đến tình trạng xấu hổ.
Bầu không khí nhà họ Ninh nhất thời trở nên rất tệ, đặc biệt là “thủ phạm” Ninh Lan không thi đậu đại học càng là không dám hé răng nửa lời. Lúc theo Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên ra đồng làm việc, cô chỉ biết vùi đầu vào làm.
Lâm Kiến Đông là đội trưởng đội sản xuất nên anh tất nhiên phải có mặt ở công trường, hiện tại các xã viên nhìn thấy anh càng là khách khí và tôn trọng hơn trước. Họ mỉm cười chào hỏi và khen anh sau này sẽ là sinh viên đại học, tiếp đó lại cảm thán rằng sau này đại đội của họ sẽ không còn ai dẫn dắt các xã viên lao động sản xuất để có một vụ thu hoạch bội thu nữa.
Cũng có người đến nói chuyện với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, họ biết mối quan hệ giữa hai ông bà và Ninh Hương vẫn còn trì trệ, trưa nay lại còn nháo ra một việc khó xử nên người ta nói một cách thấm thía: “Thực ra hai người đã sai ngay từ đầu rồi, lúc A Hương muốn ly hôn với Giang Kiến Hải, chắc hẳn con nhỏ đã không thể sống nổi nữa, chứ với tính cách của nó sao mà dám nháo đến cái mức ấy? Nó là con gái ruột hai người, chẳng lẽ hai người không thương, không đau nó sao? Nghĩ mà buồn cười, mấy người lại còn đuổi nó ra khỏi nhà, mặc kệ không hỏi han tới cơ đấy. Hai năm nay nó bị biết bao nhiêu ấm ức, hai người có biết không? Giờ thì thấy hối hận chưa?”.
Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên vốn đang khó chịu muốn chết, nghe xong những lời này lại càng khó chịu hơn. Ninh Kim Sinh trừng mắt về phía người nói chuyện, cãi lại: “Bà chỉ giỏi đứng nói mà không đau eo, nói đạo lý thì ai mà không biết nói. Thử vứt chuyện ly hôn lên con gái bà xem, chắc gì bà đã có thể nhìn thoáng như vậy! Nó ấm ức, thế hai năm nay chúng tôi sướng lắm à?”.
Người nói chuyện tiếp tục tranh luận: “Cả nhà ông ở chung với nhau thì có gì ấm ức với chả khó khăn, mấy người chỉ phải nghe mấy câu tin đồn thôi chứ có mất miếng thịt nào đâu. Còn A Hương, ban đầu là một mình nó chống lại nhà chồng, đến một người chống lưng để dựa dẫm cũng không có. Sau này nó ly hôn vừa phải nghe mấy lời bóng gió, lại còn bị những người thân thiết nhất trong gia đình từ bỏ, bị đuổi ra ngoài sống lẻ loi trơ trọi một mình”.
Ninh Kim Sinh tiếp lời: “Còn không phải do nó tự tìm à!”.
Ông nói như vậy thì ai còn nói tiếp được nữa. Người ta thấy Ninh Kim Sinh không thể nói thông, không chấp nhận người khác nói ông sai, mà người ta nói ra mấy lời này cũng không phải muốn đắc tội nên vội vàng ngừng nói, xoay người đi làm việc.
Ninh Kim Sinh ôm một bụng tức, cả người như sắp nổ tung đến nơi, ông ném mạnh cái xẻng trên tay xuống đất.
Gần ba giờ chiều, Lâm Kiến Đông chào hỏi mọi người nói anh muốn đến văn phòng đại đội lấy giấy báo nhập học nên muốn rời đi một lúc, mọi người có thể tranh thủ nghỉ ngơi một lát.
Có rất nhiều người muốn đi theo xem náo nhiệt, nhìn thấy anh rời đi cũng vội vàng đi theo phía sau anh. Dẫu sao lúc trưa Hứa Diệu Sơn cũng đã nói, xem náo nhiệt này so với đi xem người ta cãi cọ đánh nhau còn ý nghĩa hơn!
Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên đang đứng cạnh nhau, cả hai hơi nheo mắt nhìn theo đám người đi theo Lâm Kiến Đông tới văn phòng đại đội. Một lúc sau, Hồ Tú Liên hỏi Ninh Kim Sinh: “Có muốn đi xem một chút không? Nói thế nào nó cũng là con gái chúng ta mà”.
Ninh Kim Sinh tức giận nói: “Bà thấy nó có nhận bà không?”.
Hồ Tú Liên mím miệng, lồng ngực bị nghẹn lại rất khó chịu tựa như muốn nổ tung. Đây là đứa con gái mà bà đã vất vả khổ đau mang thai mười tháng sinh ra, giờ nó thi đậu đại học nhưng bà lại huyên náo đến một chút ánh sáng cũng dính không tới, thật sự là nghẹn muốn chết!
Trong lúc Hồ Tú Liên nghẹn muốn sắp nổ tung, Ninh Kim Sinh bất ngờ ném cái xẻng trong tay, dứt khoát chạy về phía đám người đang đi tới văn phòng đại đội xem náo nhiệt.
Hồ Tú Liên nheo mắt: “……”
Hứa Diệu Sơn lâm thời thay đổi chủ ý, nói rằng ông sẽ cấp giấy báo nhập học ở ngay văn phòng đại đội, cho nên Ninh Hương cũng ở thời gian không xê xích nhiều đi tới đại đội. Cô không đến một mình, mà còn kéo theo Vương Lệ Trân cùng tới. Vương Lệ Trân đã sợ hãi, rụt rè suốt nhiều năm trong thôn, thường thì bà chỉ lặng lẽ đứng xem các cuộc cãi vã hay ẩu đả của các nhà, và bà thật sự không có ý muốn dẫn Ninh Hương lên nhận giấy báo, nhưng vẫn là bị Ninh Hương kéo tới.
Không còn cách nào khác, nếu con bé đã muốn vậy bà cứ đi thôi.
Vì phát giấy báo nhập học, Hứa Diệu Sơn cũng chuẩn bị một chút, ông cùng mấy cán bộ cấp ủy thôn khác kê hai cái bàn trong sân đại đội, bên trên đặt một số thứ cần dùng. Lúc nhìn thấy có rất đông người đến xem náo nhiệt, Hứa Diệu Sơn cười ha hả trò chuyện với họ. Sở dĩ ông gọi tất cả mọi người đến xem náo nhiệt tất nhiên là muốn mượn chuyện Lâm Kiến Đông và Ninh Hương thi đậu đại học để lên một lớp học tư tưởng cho mọi người.
Lớp tư tưởng này khác với những lớp trước kia, ông không nói về sự giác ngộ tư tưởng, chỉ nói với mọi người rằng thế đạo bây giờ đã khác trước kia và việc đọc sách là hữu ích. Thế cho nên, từ nay trẻ con trong thôn đều phải đọc sách, học tập cẩn thận. Học tập cho giỏi để có thể giống như Lâm Kiến Đông và Ninh Hương thi đậu lên đại học, trở thành nhân tài quốc gia!
Ông hỏi những đứa trẻ cả lớn và nhỏ có mặt ở đây: “Tại sao chúng ta phải đọc sách?”.
Mọi người cười hì hì, đồng thanh đáp: “Để thi vào đại học”.
Điều này đúng, nhưng Hứa Diệu Sơn lại dõng dạc nói với mọi người: “Vậy hôm nay tôi sẽ cho các cháu một lý do để học giỏi, các cháu nhất định phải ghi nhớ kỹ những gì tôi nói. Chúng ta nhất định phải học tập vì sự trỗi dậy của Trung Quốc!”.
Lời này vừa thốt ra, hiện trường sửng sốt như vậy một hồi, sau đó không biết ai đã hô to một tiếng: “Thư ký Hứa nói đúng! Chúng ta phải vì Trung Quốc trỗi dậy mà học tập đọc sách!”.
Bầu không khí bỗng chốc bị đốt nóng, kế tiếp là tiếng hô khẩu hiệu của lũ trẻ từ lớn đến nhỏ. Hứa Diệu Sơn mượn việc Lâm Kiến Đông và Ninh Hương được nhận vào trường đại học, lập tức huy động tính tích cực vào việc đọc sách của rất nhiều đứa trẻ. Ông đã truyền cảm hứng cho niềm đam mê và sự nhiệt tình của mọi người đối với việc đọc sách, và sau đó trong bầu không khí ấy, trao nhận giấy thông báo nhập học cho Lâm Kiến Đông và Ninh Hương. Giấy thông báo tất nhiên là ông đến bưu cục xã lấy, chỉ để làm nghi thức một chút. Không những chỉ gửi giấy thông báo cho Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, ông còn gửi cho mỗi người một bộ “Tuyển tập của Mao Trạch Đông”*, cùng với phong bì đỏ đậm chất vui mừng.
[*] 毛泽东选集 – Tuyển tập của Mao Trạch Đông: là tuyển tập các tác phẩm của Mao Trạch Đông, do Ủy ban xuất bản tác phẩm tuyển tập về Mao Trạch Đông của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc biên tập. Ấn bản đầu tiên do Nhà xuất bản Nhân dân xuất bản ngày 12 tháng 10 năm 1951 với sự chấp thuận của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tái bản lần thứ hai do Nhà xuất bản Nhân dân ấn hành ngày 1 tháng 7 năm 1991. Ấn bản đầu tiên của “Tuyển tập của Mao Trạch Đông” gồm 17 tác phẩm của Mao Trạch Đông trong Nội chiến Cách mạng lần thứ nhất và Nội chiến Cách mạng lần thứ hai ở Trung Quốc thời kỳ trước.
Lâm Kiến Đông, Ninh Hương nhận giấy thông báo và tuyển tập, sau khi phát biểu một chút cảm nghĩ với mọi người, trong sân lập tức vang lên một tràng tiếng pháo nổ đẩy bầu không khí của buổi nghi thức nhỏ này lên đến cao trào. Sau khi nghi thức kết thúc, rất nhiều bạn nhỏ chạy đi nhặt ngòi pháo chơi, bầu không khí vẫn rất náo nhiệt.
Sau khi Ninh Hương nhận được giấy nhập học, cô mở bao bì thư ra cùng xem với mọi người, tâm tình hiện tại cuối cùng cũng đã an tâm hẳn. Mọi người vây quanh đều khích lệ và khen ngợi cô sau đó từ từ giải tán, cô cẩn thận nhét giấy thông báo vào lại phong bì và chuẩn bị đưa Vương Lệ Trân trở về nhà.
Bên Lâm Kiến Đông có cả một đại gia đình nên người vây xung quanh so với bên Ninh Hương càng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Thế nhưng, ở lúc Ninh Hương ôm sách và cùng Vương Lệ Trân đi chưa được mấy bước, cô cũng đụng phải “người thân”. Cha ruột của cô, Ninh Kim Sinh, đi đến trước mặt cô với một nụ cười toe toét, giọng điệu khách khí và dáng vẻ ăn nói khép nép: “A Hương, tối nay về nhà ăn cơm nhé con? Ba bảo mẹ con làm sủi cảo nhân thịt mà con thích nhất, hoặc làm bánh nhưỡng rượu* con thích. Con muốn ăn cái gì đều làm cho con hết”.
[*] 酒酿饼 – Bánh nhưỡng rượu: là một món ăn truyền thống ở Giang Tô, rất phổ biến ở đây. Bánh mềm, dai và có mùi thơm nồng của rượu.
Ninh Hương còn gì mà không nhìn ra, hiện tại họ thật sự không chê cô, không cảm thấy cô đã làm mất hết thể diện của họ. Họ lấy lòng, tâng bốc cô đều là thật. Có lẽ trong lòng họ còn có hối hận nữa, nên giờ mới muốn đối xử tốt với cô, lấy lòng cô. Thế nhưng, lấy lòng rõ ràng như vậy thì có ích gì?
Cho dù bọn họ là thật lòng thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Ninh Hương nhìn ông mỉm cười, cũng khách khí nói: “Không cần đâu, tôi và bà Lệ Trân sẽ tự làm”.
Ninh Kim Sinh rất không vừa mắt Vương Lệ Trân nên cũng chẳng nhìn bà lấy một cái, vội nói: “A Hương, ba ở đây nhận sai với con có được không? Người nhà với nhau làm gì có chuyện không thể cởi bỏ được thù hận đâu chứ, con rộng lượng tha thứ cho chúng ta được không? Sau này bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ba nhất định sẽ đứng về phía con, mặc kệ người ta nói cái gì ba cũng chỉ bảo vệ con, còn có hai em trai của con nữa”.
Ninh Hương không nhịn được mà bật cười, khóe miệng cong cong nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười. Cô không muốn ở đây thêm nữa, không muốn ở trong bầu không khí như vậy nháo với Ninh Kim Sinh nên chỉ cười trừ: “Tôi đã từng cho các người cơ hội. Lúc quyết định ly hôn Giang Kiến Hải, tôi đã quay về nhà mẹ đẻ đầu tiên, tôi đã tưởng tượng rằng các người sẽ là chỗ dựa cho tôi. Nhưng kết quả là không có”.
Ninh Kim Sinh luống cuống giải thích: “A Hương, con phải hiểu cho nỗi khổ tâm của người làm cha làm mẹ chúng ta. Lúc đó ba mẹ làm thế là vì muốn tốt cho con. Ba mẹ đâu có bao nhiêu kiến thức đâu, lúc đó chỉ cảm thấy nếu như con ly hôn thì đời này của con sẽ bị hủy rồi!”.
Ninh Hương không muốn nhiều lời thêm với ông nữa, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ nên không cần thiết phải diễn hí khúc tại lúc này. Có rất nhiều lời cô đã nói rất nhiều lần rồi, không phải là họ không hiểu mà là họ chỉ giả vờ như không hiểu.
Bây giờ làm sao ông ấy biết mình sai để mà chủ động xin lỗi, và làm sao ông ấy biết được rằng thứ mà cô muốn chính là tình yêu thương và sự ủng hộ, giữ gìn vô điều kiện của họ với tư cách là cha mẹ cơ chứ. Họ không bao giờ biết cô muốn gì, hoặc có lẽ là họ cảm thấy cô không xứng đáng được như vậy. Chỉ đến lúc này, khi cô thi lên đại học mở mày mở mặt thì đột nhiên xứng đáng.
Tuy nhiên, cô đã hoàn toàn không cần và không muốn đến nữa
Ninh Hương ngừng nói nhảm với ông, nắm lấy cánh tay Vương Lệ Trân, tránh sang một bên và rời đi.
Ninh Kim Sinh bị bỏ lại đó, vừa náo loạn vừa khó xử, ông xụ mặt kìm nén bực bội, cảm giác tưởng như sắp bị nghẹn chết đến nơi.
—- HẾT CHƯƠNG 49 —-