Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 49.
—- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ —-
?????
CHƯƠNG 48.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng nhau nở nụ cười, và gật đầu với Hứa Diệu Sơn. Còn Hứa Diệu Sơn đã là cười không khép được miệng, ông thực sự không nghĩ tới đại đội của họ lại có người có thể thi qua cửa, còn là một lần hai người. Lúc ông lên huyện họp, nghe nói đội Cam Hà bên cạnh đến một người cũng không có. Nếu mà giờ Ninh Hương chưa ly hôn với Giang Kiến Hải, có lẽ suất thi trúng đại học hiện tại lại thuộc về đội Cam Hà ấy chứ.
Mà nói đến cô gái nhỏ này ông cũng khá bất ngờ, chỉ học đến lớp hai tiểu học nhưng lại có thể dựa vào bản thân tự học, tiếp thu được nhiều kiến thức có trình độ cao như vậy và thành công thi lên đại học. Bước kế tiếp chính là kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra chính trị, nếu như hai mục này không có vấn đề thì qua không lâu nữa sẽ được nhận vào đại học. Cái này một khi xoay người thì con bé sẽ khác với những người trẻ tuổi xung quanh, tương lai về sau sẽ rất tươi sáng.
Sau khi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vui vẻ cầm phiếu điểm rời đi, một số người khác cũng lần lượt tìm đến văn phòng đại đội. Hứa Diệu Sơn cả ngày hôm nay đều ở trong phòng làm việc để đợi người, đợi cho đến người cuối cùng là Ninh Lan.
Ninh Lan kìm nén đến tận lúc này cũng rất khó khăn, chờ mãi đến lúc chạng vạng tan làm mới tới. Cô khẩn trương đến mức không ngừng xoa tay sau khi bước vào văn phòng.
Hứa Diệu Sơn đưa phiếu điểm cho cô, cười nói: “A Lan thi tốt lắm. Đại đội chúng ta có rất nhiều người chỉ thi được mười mấy, hai mươi điểm, có mấy người còn bị không điểm môn toán, cũng chả hiểu bọn họ thi cái kiểu gì. Thành tích của cháu như này đã là rất tốt”.
Ninh Lan nhận lấy phiếu điểm cúi đầu xem, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Diệu Sơn: “Thư ký Hứa, vậy thành tích của cháu…..đủ để trúng tuyển không?”.
Hứa Diệu Sơn hơi mỉm cười, không muốn đả kích tính tích cực của đứa nhỏ này, chỉ nói: “Vẫn còn thiếu một chút so với điểm trúng tuyển, nhưng cháu thi được như vậy đã là rất tốt rồi. Cố gắng lên, chờ xem năm sau còn có cơ hội không”.
Trên thực tế, trái tim Ninh Lan đã lạnh đi một nửa từ lúc nhận được phiếu điểm. Hiện tại nghe Hứa Diệu Sơn nói vậy, lòng cô lập tức lạnh lẽo như rơi xuống hồ băng, so với gió lạnh, mưa lạnh tháng chạp còn lạnh hơn.
Ninh Lan không nói nên lời, chỉ cảm thấy gió lạnh ở đáy lòng không ngừng thổi ngược lên, ngay đến mười đầu ngón tay cũng cảm thấy lạnh buốt. Lúc bước ra khỏi cửa văn phòng của Hứa Diệu Sơn, cô nhét phiếu điểm vào trong túi, cúi đầu đạp bước đi về nhà một cách chậm rãi.
Về đến nhà, Hồ Tú Liên đang nấu cơm tối, nhìn thấy cô trở về liền hỏi: “Thi thế nào?”.
Ninh Lan không nói nên lời, cúi đầu ngồi xuống trước bàn.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Hồ Tú Liên cảm thấy khó chịu, lại tăng giọng: “Tao đang hỏi mày đấy, thi thế nào sao mày không nói, ngồi đó cúi gằm mặt cho ai nhìn hả?”.
Ninh Lan vẫn không lên tiếng, cô cắn môi lấy bảng điểm trong túi ra. Mới vừa lấy ra đã bị Ninh Dương giật lấy.
Ninh Dương cầm lấy bảng điểm và bắt đầu đọc to: “61 điểm ngữ văn, đạt tiêu chuẩn. 42 điểm Toán, trượt…..”.
Hồ Tú Liên nghe thế thì trợn trừng mắt: “Trượt môn?”.
Ninh Ba cũng đang ngồi bên cạnh Ninh Dương nhìn phiếu điểm, nói tiếp: “Vâng, sáu mươi điểm mới được tính là thi đậu. Các môn thi của chị hai cộng lại chia đều ra còn chưa đạt 60 điểm, ngay cả điểm trung bình cũng chưa đến”.
Hồ Tú Liên cau mày một hồi lâu, sau đó nhìn về phía Ninh Lan: “Điểm như vậy có thể thi lên đại học không?”.
Ninh Lan chậm rãi siết chặt hai tay vào nhau, một lúc lâu sau mới lắc đầu với Hồ Tú Liên. Thấy sắc mặt Hồ Tú Liên như muốn nổi bão, cô vội vã mở miệng nói: “Chỉ được ôn tập có hơn một tháng, con thi như vậy đã là rất tốt rồi. Thư ký Hứa nói, đại đội chúng ta còn có mấy người bị không điểm toán”.
Nghe cô nói thế, Hồ Tú Liên kìm lại cơn giận của mình, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm xúc: “Ai thèm quan tâm người ta thi được bao nhiêu điểm, nói chung là mày thi không đậu. Hơn một tháng này thật là lãng phí, lãng phí hết cả thời gian!”.
Ninh Lan cố vớt vát chút mặt mũi: “Điểm thi của con đã rất tốt rồi”.
Ninh Ba đột nhiên nói chen vào: “Vậy chị cả thi thế nào? Điểm toán của chị ấy cũng bị không à?”.
Lúc cầm bảng thành tích Ninh Lan chỉ cảm thấy rất khó chịu nên không hỏi Hứa Diệu Sơn bất cứ điều gì khác, do đó tất nhiên cũng không hỏi Ninh Hương thi thế nào. Mà thật ra cũng đâu có cái gì để hỏi, chỉ bằng trình độ kia của chị ta, có thể thi được cái thành tích gì?
Hồ Tú Liên cũng nói: “Nó thi toán bị không điểm thì có gì lạ”.
Vừa nói xong lời này, Ninh Kim Sinh đã về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe được câu nói kia liền hỏi: “Ai thi toán bị không điểm? Không phải Ninh Lan nói đi lấy phiếu điểm sao, thế nào, có thi đậu không?”.
Hồ Tú Liên cằn nhằn: “Đậu cái rắm ấy! Hơn một tháng này uổng phí hết rồi”.
Bà vừa dứt lời, Ninh Dương liền đưa phiếu điểm trong tay cho Ninh Kim Sinh.
Ninh Kim Sinh nhận lấy xem xét, lẩm bẩm tính tính một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Ninh Lan: “Mày ôn tập hơn một tháng mà thi như thế này sao? Đến điểm trung bình còn không đạt, mày ôn tập cái kiểu gì đấy?”.
Ninh Lan không muốn nghe mắng, lúc đầu chuyện cô không thi đậu đã khiến trong lòng cô khó chịu lắm rồi, thế là cô nói ra chuyện người khác thi không điểm, mười mấy, hai mươi điểm, rồi nói mình chỉ ôn có một tháng mà thi được như vậy đã là rất tốt.
Ninh Kim Sinh trợn trừng mắt, ông tức giận đập mạnh tờ phiếu điểm lên bàn, lười nói thêm với cô.
Không thi đậu chính là không thi đậu, biện minh nhiều nữa cũng vô dụng.
Ông xoay người đi múc nước ấm rửa tay, lúc xắn tay áo thì ông bất ngờ quay đầu lại hỏi Ninh Lan: “Trong đội chúng ta có ai thi đậu lên đại học không?”.
Ninh Lan lắc đầu: “Con không hỏi. Nếu qua cửa sẽ phải kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra chính trị, chỉ sau khi qua cửa kiểm tra mới có thể trúng tuyển. Nghe ý của thư ký Hứa, đội chúng ta chả có ai thi tốt, con như này đã xem như tương đối tốt”.
Tốt hay không thì tóm lại cô cũng không thi đậu, kiểm tra sức khoẻ hay với thẩm tra chính trị cũng chẳng có liên quan gì đến cô. Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi xoay người đi rửa tay, rửa tay xong liền ngồi xuống bàn và không nói đến chuyện thi đại học nữa miễn cho lại bực bội.
Nào ngờ Ninh Lan chưa hết hy vọng, nhéo nhéo ngón tay và nói: “Con muốn thi lại vào năm sau”.
Hiện giờ Ninh Kim Sinh không còn tin cô nữa: “Quên mẹ đi, với thành tích của mày có thi thêm mười lần nữa cũng không đậu nổi. Mày nhanh bỏ cái ý nghĩ này đi, nhanh đi tìm nhà chồng đi, lấy chồng rồi an ổn mà sống. Bọn tao cũng không thể nuôi mày cả đời mãi được, lớn rồi phải đi lấy chồng”.
Ninh Lan cắn môi không nói gì.
* * *
Sau khi Ninh Hương nhận được phiếu điểm, cô về nhà cẩn thận chuẩn bị. Ngày hôm sau, cô cùng Lâm Kiến Đông dựa theo thời gian Hứa Diệu Sơn đã nói lên huyện kiểm tra sức khoẻ, đo chiều cao, cân nặng, thị lực và máu xem có bị viêm gan hay không.
Khám sức khỏe xong thì không còn chuyện gì khác, việc còn lại chỉ là chờ đợi.
Cô không chắc liệu có vấn đề gì trong quá trình khám sức khỏe hay không, nhưng thẩm tra chính trị thì cô không mấy lo lắng. Lập trường giai cấp của cô không có vấn đề, và cô chưa bao giờ nói một câu phản động, càng chưa từng làm ra chuyện gì phản động. Thành phần của nhà cô là bần nông, tính ra mấy đời thì vẫn là bần nông và chưa từng sinh ra một nhân vật nổi bật nào. Với lại, trên thông báo khôi phục thi đại học có ghi rõ thí sinh sẽ không còn bị hạn chế dựa trên thành tích chính trị và thành phần gia đình nữa, tiêu chí tuyển chọn lớn nhất đó là chọn những người ưu tú trúng tuyển.
Nếu nói trên người cô có điểm nào phải suy xét thì đó là chuyện cô ly hôn và đã trở mặt với người nhà. Nhưng ly hôn trong hòa bình phù hợp với việc giải phóng quyền tự do kết hôn của phụ nữ đang được đề xướng lúc này, cho nên nếu có ai đó kéo việc này ra nói hoặc lôi việc cô và gia đình cô đã trở mặt, vậy cô sẽ lôi chuyện phản phong kiến, phản ép duyên ra để nói.
Tóm lại, cuối cùng nếu có ai thật sự dùng những lý do kỳ quái kia để chèn ép cô trên thẩm tra chính trị, thế thì cô chắc chắn sẽ không nhận. Cho dù phải đến tận đâu tìm, cô cũng phải yêu cầu một câu giải thích. Bởi vì theo thông báo do nhà nước đưa ra, các điều kiện xét duyệt không có nhiều yêu cầu như vậy.
Chưa từng có quá nhiều lo lắng, Ninh Hương mỗi ngày đều vùi đầu vào thêu thùa trong quá trình chờ đợi. Có khi thêu bình phong hoặc các vật trang trí có kích thước nhỏ, cũng có lúc làm bình phong có kích thước tương đối lớn. Các mẫu thêu dạng nhỏ thường có thời gian sử dụng ngắn, trong khi mấy tấm lớn lại tốn khá nhiều thời gian thêu.
Lần chờ đợi không quá lâu, kết quả cuối cùng thuận lợi và rất nhanh đã có, không hề có chút vấp váp nào.
Khi thông báo phát ra trên loa truyền thanh của đại đội, Ninh Hương khi đó đang ở xưởng thêu. Lúc ấy là vừa ăn xong cơm trưa không lâu, tất cả thợ thêu chỉ vừa mới tới và đang nói chuyện thư giãn, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Ninh Hương cũng mới vừa tách sợi xong, đang lấy kim thêu thì chợt nghe thấy giọng nói của Hứa Diệu Sơn phát ra từ loa lớn. Vẫn là hai câu “alo alo” mở đầu, sau đó mới nói: “Chào buổi chiều các đồng chí xã viên, hiện tại tôi có một thông báo quan trọng! Một thông báo quan trọng!”.
Nghe vậy, Ninh Hương dừng kim thêu trên tay.
Xưởng thêu yên tĩnh lại, Hứa Diệu Sơn tiếp tục nói trên loa: “Kỳ thi tuyển sinh đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học hiện tại đã hoàn thành kết thúc. Sau khi kiểm tra văn hóa lựa chọn ra người ưu tú cùng với kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra chính trị, cuối cùng đội Thủy Điềm của chúng ta đã có hai đồng chí trúng tuyển vào một trường đại học. Hai đồng chí Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đều được nhận vào đại học Đông Vu! Xin mời hai đồng chí hãy đến văn phòng đại đội vào lúc ba giờ chiều nay, tôi sẽ phát giấy báo nhập học cho hai đồng chí!”.
Thông báo trên loa phát thanh vừa dứt lời, xưởng thêu nổ tung vang trời, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Ninh Hương líu ríu–
“A Hương, đang nói về em đúng không?”.
“Hai người, một người là Kiến Đông, một người khác là em, đúng không?”.
“Ôi trời đất ơi, em thi đậu thật kìa!”.
“Sinh viên, sau này là giỏi lắm đấy!”.
“Sau này em ấy sẽ là một học sinh xuất sắc, sẽ đi xe buýt ăn cơm nhà nước đấy trời!”.
“Bọn chị phục em thật đấy, vừa khéo tay mà đầu óc lại còn thông minh, ăn cái gì mà giỏi dữ vậy trời!”.
……
Các thợ thêu không ngừng líu ríu nói chuyện, lúc nhìn sang Ninh Hương cảm giác như trên người cô bao phủ một tầng ánh sáng vàng, cả người tỏa sáng rực rỡ. Cô và Lâm Kiến Đông đều là người của đội Thủy Điềm bọn họ, là nhóm sinh viên đầu tiên!
Đó là sinh viên đại học đấy, không phải học sinh tiểu học hay trung học cơ sở vô dụng kia đâu, sau này tốt nghiệp sẽ là nhân tài của quốc gia!
Giấy báo nhập học được phát xuống chính là kết thúc tất cả, trong lòng Ninh Hương đã vui đến nở hoa rồi. Lúc này lại nghe mọi người nói lời dễ nghe như thế càng là không thể thu lại khóe miệng của mình, thậm chí còn có chút cảm giác lâng lâng.
Mà lúc này, ngoại trừ xưởng thêu thì toàn bộ đội Thủy Điềm cũng đang sôi trào. Ngoài những người tràn đầy ghen tị đang đứng xem náo nhiệt, thì toàn bộ nhà họ Lâm đã mừng muốn phát điên.
Cậu tư Lâm Kiến Bình đang đi chơi ở ngoài, nghe thông báo xong liền chạy về nhà và hét lên với bố mẹ: “Ba! Mẹ! Mộ tổ tiên nhà chúng ta bốc khói xanh rồi! Anh ba đấy! Anh ba thi đậu đại học rồi!”.
Lúc loa lớn thông báo có ai mà không nghe thấy. Ba Lâm và mẹ Lâm Trần Xuân Hoa đều cười đến không khép được miệng, chưa đến một lát đã có rất nhiều người kéo đến nhà bọn họ, tất cả đều là hàng xóm cạnh nhà, và họ tới tham gia náo nhiệt để dính chút không khí vui mừng.
Tất nhiên cũng có chỗ đối lập với không khí sôi sục khắp nơi, đó là nhà họ Ninh.
Do mới ăn cơm trưa xong không lâu, cách thời gian đi làm buổi chiều còn một lúc nên người các nhà đều chưa ra cửa. Hoặc là chuẩn bị đi ngủ trưa, hoặc là ba năm người tụ tập một chỗ buôn chuyện tào lao, ngồi chờ cho đến lúc đi làm sẽ đi cùng nhau. Ninh Ba, Ninh Dương không chịu ngồi yên đều chạy ra ngoài tìm bạn chơi, Hồ Tú Liên ngồi cùng Ninh Lan hủy đi cái áo len cũ, còn Ninh Kim Sinh đang nằm trên giường nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nghe thấy thông báo quan trọng trên loa phát thanh khiến toàn bộ thôn sôi trào.
Khoảnh khắc nghe thấy thông báo, vẻ mặt Hồ Tú Liên và Ninh Lan hoàn toàn sững sờ. Nhất là khi nghe thấy tên của Ninh Hương, Hồ Tú Liên thậm chí còn đưa tay lên đào đào lỗ tai.
Ai cơ? Ai thi đậu đại học cơ?
Ninh A Hương? Ninh A Hương chưa học hết lớp hai tiểu học ấy hả??
Cho đến lúc thông báo trên loa kết thúc, Ninh Lan và Hồ Tú Liên vẫn ngơ ngác không nói chuyện. Ninh Kim Sinh vội vã đi giày từ trong nhà đi ra, mở miệng nói: “Tôi nghe nhầm đúng không? Lâm Kiến Đông và A Hương?”.
Hồ Tú Liên chớp mắt mấy cái mới phản ứng lại: “Có phải…..do đọc lộn không? Chuyện tà môn như vậy sao có khả năng được?!”.
Ninh Kim Sinh chưa kịp nói chuyện thì mấy người hàng xóm đúng lúc lại chạy tới, họ vừa đi vào phòng khách nhà họ Ninh vừa kinh ngạc nói: “Vừa rồi anh chị có nghe thấy thông báo thư ký Hứa đọc không? A Hương thi đậu đại học đấy! Còn là đại học Đông Vu nữa!”.
Khóe miệng Hồ Tú Liên bất giác giật giật, nói: “Mọi người…..không nghe nhầm chứ?”.
Người ta nói: “Chắc chắn là không nghe nhầm, đại đội chúng ta có hai người thi đậu, một là Kiến Đông và một người khác là Ninh Hương. Lúc thư ký Hứa đọc tên còn cố ý đọc rất chậm, sao mà nghe nhầm được?”.
Hồ Tú Liên vẫn nhíu mày nghi hoặc: “Vậy có phải do thư ký Hứa đọc nhầm không? A Hương còn chưa học hết lớp hai, ngay cả bài văn còn không biết viết thì thi đậu đại học kiểu gì? Nếu ai trong nhà chúng tôi có thể thi đậu đại học, đó phải là A Lan”.
Mọi người nghe xong nghĩ cũng có lý nên nhanh chóng đề nghị: “Không thì hai người đi hỏi thử xem, đừng để có nhầm lẫn. Đây không phải việc nhỏ đâu, nếu nhầm thật thì sẽ chậm trễ tiền đồ cả đời của A Lan đấy”.
Nghe xong lời này, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hoặc là không làm, mà đã làm thì làm cho xong, cả hai lập tức dẫn Ninh Lan đến văn phòng đại đội. Khi họ tìm đến văn phòng của Hứa Diệu Sơn thấy Hứa Diệu Sơn đang muốn đi, họ liền chặn Hứa Diệu Sơn lại và hỏi: “Thư ký Hứa, chú không đọc nhầm đấy chứ?”.
Hứa Diệu Sơn không hiểu, hết nhìn Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên rồi sang Ninh Lan. Lại nhìn một đám người rảnh rỗi đi theo xem náo nhiệt ở phía sau, tốt tính hỏi một câu: “Đọc nhầm gì?”.
Ninh Kim Sinh nói: “Sinh viên ấy, chú nói trong thông báo rằng Ninh Hương thi đậu đại học, cái này sao có khả năng? A Hương còn chưa học hết lớp hai tiểu học, nó sao có thể thi đậu đại học? Ninh Lan nhà tôi cũng đi thi, có phải là nhầm lẫn chỗ nào rồi không, liệu chú có đọc nhầm tên hai chị em nó không?”.
Nghe xong những lời này, Hứa Diệu Sơn mỉm cười nhìn Ninh Kim Sinh và hỏi lại: “Chuyện lớn như thế, chú nói tôi có thể đọc nhầm không? Ninh Hương hay là Ninh Lan, tôi nhìn thấy rõ ràng. Ai thi tốt ai thi không tốt, tôi cũng biết rất rõ”.
Ninh Kim Sinh vẫn kiên trì nói: “A Hương còn chưa học hết lớp hai tiểu học, nó sao có thể thi đậu đại học?”.
Hứa Diệu Sơn nhẫn nại tính tình: “Không có chuyện đọc nhầm tên hay nhầm thành tích nào cả. Cho dù có người tên giống nhau như đúc, nhưng số báo danh sao có thể giống nhau được. Điểm bình quân của Ninh Lan còn chưa đạt tiêu chuẩn, thi đậu lên đại học kiểu gì? Toàn bộ đại đội chúng ta cũng chỉ có Kiến Đông và A Hương là có số điểm thi cao nhất”.
Ninh Kim Sinh bị nghẹn một hơi, hết nhìn Ninh Lan lại nhìn Hứa Diệu Sơn, hiển nhiên vẫn không thể chấp nhận được kết quả như vậy. Ninh Hương còn chưa học hết lớp hai thì thi đậu, trong khi Ninh Lan đã tốt nghiệp trung học lại thi không đậu, điều này có khả năng không?
Chắc chắn là nhầm lẫn!
Nhìn thấy ông như vậy, Hứa Diệu Sơn đành phải nói tiếp: “Tình huống ở trường học mười năm qua thế nào, mọi người đâu phải không biết có đúng không? Lần này có thể thi đậu đại học hay không chẳng liên quan gì đến trình độ cả, nó chỉ phụ thuộc vào nền tảng cá nhân có vững chắc hay không và bình thường anh có nghiêm túc học tập hay không. Chứ không phải dựa vào ôn tập hơn một tháng, rồi xem có thi đậu hay không. Lúc tôi lên huyện họp nghe nói có người chỉ có trình độ tiểu học mà vẫn thi đậu đấy, có gì lạ đâu. Kỳ thi tuyển sinh đại học của nước ta lần này, cái họ muốn tìm không phải nhìn xem trình độ của một người hay mấy kẻ vớ va vớ vẩn, cái họ muốn tìm là nhân tài thật sự có tri thức có văn hóa, và tôi nhất định phải làm tốt loại việc này!”.
Thấy Hứa Diệu Sơn nói rất có lý, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cùng với Ninh Lan nhất thời không nói nên lời, sắc mặt của ba người đều kìm nén đến xanh xám.
Nhìn xem sắc mặt của họ và nghĩ đến chuyện của nhà họ, Hứa Diệu Sơn không nhiều lời về chuyện nhà mà chỉ nói: “Lúc trước A Hương muốn ly hôn Giang Kiến Hải, tôi cũng đã rất phản đối, cảm thấy con bé đang làm loạn, vô trách nhiệm. Bởi sau khi ly hôn, cuộc sống của phụ nữ sẽ gian khổ hơn đàn ông rất nhiều. Nhưng giờ chúng ta cũng thấy rồi đấy, A Hương là một cô gái có chủ kiến của mình và không hề chịu thua kém ai. Con bé thực sự không quan tâm đến cái nhìn của người khác, người khác càng coi thường con bé thì con bé càng phải tranh khẩu khí này”.
“Hai người làm cha mẹ, không nên thấy vui khi con bé có thể thi đậu đại học sao? Hai năm qua, con bé chưa từng nói hay kêu than một câu ở trong đại đội, mỗi ngày chỉ âm thầm cố gắng, còn không phải kìm nén để tranh đua phần khẩu khí này sao! Người khác đều nói con bé vô học, thấy con bé ly hôn lại dùng ánh mắt kỳ thị con bé, xem thường con bé. Con bé nó liều mạng thêu thùa kiếm tiền, liều mạng vùi đầu học tri thức, còn cố ý chạy tới thành phố Tô mua sách về học, giờ chẳng phải may mắn đụng trúng thời điểm khôi phục thi đại học đấy sao!”.
Những lời này đều là sau khi kết quả thi đại học của Ninh Hương đã có, Hứa Diệu Sơn vừa bị sốc bởi bảng điểm của cô vừa suy nghĩ thông.
Nghe Hứa Diệu Sơn nói, Ninh Kim Sinh hoàn toàn không nói nổi một chữ, Hồ Tú Liên càng là không nói lên lời. Đứng ở phía sau, Ninh Lan cúi thấp đầu, cắn môi siết chặt ngón tay, hai mắt đỏ hoe, hồi lâu mới sụt sịt một cái.
Thấy Ninh Kim Sinh không nói chuyện, Hứa Diệu Sơn lại nhìn về phía Ninh Lan, trực tiếp hỏi: “A Lan, nay ở trước mặt mọi người vậy cháu tự nói đi, với thành tích học tập của cháu liệu có thể thi đậu đại học không? Con người chú trước nay làm việc luôn chính trực và tận tâm, tuyệt đối sẽ không thiên vị hay bao che bất cứ một ai. Ở đại đội chúng ta, ai có thành tích ưu tú hơn thì người đó sẽ vào đại học!”.
Ninh Lan cắn môi, không lên tiếng nói chuyện cũng không dám nhìn Hứa Diệu Sơn, cả gương mặt và lỗ tai đều đã đỏ ửng.
Bên trong đám người đứng xem náo nhiệt phía sau, không biết là ai bỗng nói một câu: “Đúng, A Hương từ nhỏ đã thông minh và đi học luôn có thành tích tốt, chỉ tiếc điều kiện gia đình không tốt nên mới không thể đi học tiếp. Sau này đến thêu thùa cũng rất giỏi, tuổi còn nhỏ nhưng không kiếm ít hơn các thợ thêu khác là bao, sau này lớn hơn lại kiếm được càng nhiều hơn. Việc trong nhà ngoài nhà, đến em trai em gái cũng đều chiếu khán rất tốt, mười dặm tám hương quanh đây có ai mà không khen con bé?”.
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều nhớ lại ở trước lúc Ninh Hương ly hôn thì mười dặm tám hương quanh đây không có ai là không khen cô mỗi khi nhắc đến. Hai năm trước bởi vì ly hôn nên mới bị kém đi một bậc, và không còn ai nhắc đến việc cô đã từng tốt như thế nào. Hiện tại nhảy qua hai năm và nhìn lại, cô gái nhỏ này hóa ra chưa từng sống kém ai, người ta bước từng bước chân một đi về phía trước chứ chưa từng sa đọa.
Hứa Diệu Sơn nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, mở miệng hỏi: “Sao? Còn nghi vấn gì nữa không?”.
Cổ họng Ninh Kim Sinh giống như máy kéo bông, thật lâu sau mới gạt ra mấy chữ: “Không còn, đã làm phiền thư ký Hứa rồi”.
Nếu đã không còn, Hứa Diệu Sơn cũng muốn rời đi. Ông đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, những người khác tự nhiên cũng lui ra, Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Lan cũng theo những người khác đi ra ngoài.
Đến bên ngoài, Hứa Diệu Sơn khóa kỹ cửa phòng làm việc, cảm xúc của ông không hề bị ảnh hưởng, sắc mặt và ánh mắt sáng ngời, nói: “Tôi có một quyết định lâm thời, chiều nay tôi sẽ trao giấy báo nhập học cho Kiến Đông và A Hương tại văn phòng đại đội, mọi người có rảnh thì tới xem nhé! So với đi xem nhà người ta cãi cọ đánh nhau thì tham gia náo nhiệt như vậy có tốt hơn không? Hai người họ chính là nhóm sinh viên đầu tiên của đại đội Thủy Điềm chúng ta, họ đã giành được vinh dự lớn về cho đại đội chúng ta và cả hai đều rất nổi danh ở huyện đấy!”.
Người nhiều thì sẽ mang đến bầu không khí tốt nhất, mọi người bị lời nói của Hứa Diệu Sơn làm cho kích động và hưng phấn, cùng nhau đáp lại: “Được!”.
Hứa Diệu Sơn tươi cười: “Trước hết giải tán đi đã, tôi đã nói sẽ đốt pháo mà giờ còn chưa mua, giờ tôi phải lên xã mua pháo đã!”.
— HẾT CHƯƠNG 48 —