Bạn đang đọc Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại – Chương 48
–— SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI – THƯ THƯ THƯ –—
?????
CHƯƠNG 47.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Hương sửng sốt một chút, không phải ngoài ý muốn việc Lý Quế Mai qua đời, mà là Vương Lệ Trân nhắc đến chuyện này khiến cô đột nhiên nhớ ra rằng dựa theo tuyến thời gian kiếp trước, lẽ ra Lý Quế Mai sớm đã chết nhưng nay bà ta lại sống lâu hơn gần một năm. Đúng là chuyện hiếm lạ. Đời này không có cô hầu hạ, còn bị con dâu chọc tức, phải lao tâm lao lực trông ba đứa cháu, tuổi tác cũng đã lớn, tất cả đủ để tưởng tượng ra trong đó có bao nhiêu vất vả, chua xót nhưng không ngờ bà ta lại sống lâu thêm một năm.
Kiếp trước sống thoải mái như thế mà lại chết sớm, còn kiếp này sống trong nước đắng nhưng lại sống lâu hơn.
Chẳng lẽ vì cuộc sống kiếp này quá uất ức, không có nổi một ngày hài lòng, phải bận tâm, lo lắng cho cháu trai của con bà, sợ cháu trai, cháu gái bị mẹ kế ngược đãi nên mới nghẹn một hơi chống đỡ được thêm một năm?
Vương Lệ Trân không biết cô đang nghĩ gì, chỉ nói tiếp: “Nghe nói là nửa đêm tỉnh dậy bất cẩn vấp phải băng ghế đặt trước giường, đầu va phải cái thùng, do không có ai biết nên cũng không biết bà ấy mất vào lúc nào. Sáng hôm sau lúc cháu trai đến phòng bà ấy tìm người thì bà vẫn đang quỳ dưới đất, hai mắt mở trừng trừng. Nghe người ta tả lại trông đáng sợ lắm”.
Ninh Hương tiếp tục ăn cơm, trong lòng không có bao nhiêu xúc động khi nghe kể lại. Lý Quế Mai đã chết một lần ở thế giới của cô, ở kiếp trước khi bà ta chết thì cô vẫn còn là con dâu, nhưng hiện tại thì cái gì cũng không phải.
Kiếp trước, vì có Ninh Hương ở lại quê bận trước bận sau hầu hạ, cuộc sống của Lý Quế Mai có thể nói là sung sướng như lão tổ tông. Lúc tuổi già không hề bị cái gì tra tấn hay vất vả, nên khi mất cũng tương đối thoải mái và an tường. Ở sau khi ăn cơm trưa thì bà nói trong người không thoải mái, nên cơm nước xong thì đi ngủ trưa, sau đó hết thọ chết già.
So với kiếp trước, kiếp này của bà dùng một chữ “khốn khổ” cũng không đủ miêu tả. Còng eo vất vả đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, ngay cả qua đời cũng không được đi một cách an tường, và tử trạng lại còn đáng sợ như vậy.
Ninh Hương chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù Lý Quế Mai hay bất kỳ người nào trong nhà họ Giang. Sau khi trọng sinh, cô chỉ có một ý nghĩ—— đó là tránh xa nhà họ Giang và sống thật tốt cuộc đời của mình. Thời gian nó quý giá lắm, cô không muốn lãng phí nó cho những người không xứng đáng ấy.
Chẳng qua, cô rốt cuộc vẫn chỉ là một kẻ phàm tục. Từ một khắc chết đi một cách biệt khuất ở nhà họ Giang kiếp trước, dù được trọng sinh quay về nhưng trong bụng cô vẫn chứa oán khí nên khi nhìn thấy nhà bọn họ gà bay chó chạy, không một ai được sống yên ở kiếp này, ý nghĩ đầu tiên trong cô đó là cảm thấy hả giận.
Cái chết của Lý Quế Mai sẽ khiến Giang Kiến Hải bị người ta mắng cả đời, trong khi anh ta lại là người cực kỳ coi trọng mặt mũi.
Anh ta đúng thật là rất thương mẹ già của mình, nếu như không có chuyện mẹ và vợ cãi nhau thì sẽ không có chuyện cái gì cũng đứng về phía mẹ, bảo vệ mẹ vô điều kiện, thậm chí bỏ lại cô vợ mới cưới ở quê. Cho nên, anh ta chắc chắn sẽ vô cùng áy náy và bất an.
Nhất là khi so sánh với thọ hết chết già ở kiếp trước, thì tử trạng của Lý Quế Mai ở kiếp này quá thảm thương, ngã quỳ trên mặt đất chết không nhắm mắt, trong lòng anh ta có thể an bình được mới là lạ.
Có một câu thành ngữ ở Trung Quốc—— Chết không nhắm mắt.
Câu này nghe thôi cũng thấy đây không phải là một câu nói tốt. Người ta chắc chắn sẽ nói Giang Kiến Hải là đứa con trai bất hiếu, làm xưởng trưởng ở thành phố nhưng lại không cho mẹ già của mình được một cuộc sống tốt, đã cưới vợ còn vứt ba đứa con ở quê cho mẹ già chăm. Cuộc sống của bà cụ rất vất vả, ngày nào cũng mệt mỏi đến lưng đau chân đau. Ngay cả đến lúc chết cũng vẫn khổ, thế thì sau khi chết làm sao mà nhắm mắt nổi?
Với lại, bà cụ rốt cuộc là bị đập đầu chết hay là chết vì kiệt sức, chết vì trái tim băng giá? Những câu kiểu này sẽ luôn bị người ta mang ra đàm tiếu. Tóm lại là cái chết của bà ấy không có gì đặc biệt, nhưng kiểu chết của bà sẽ để lại những lời đàm tiếu cho người ta nói ra nói vào.
Ngoài việc bị người trong thôn, ngoài thôn đàm tiếu, quan hệ cha con giữa Giang Kiến Hải và ba đứa con sợ là cũng rơi vào điểm đóng băng không thể điều hòa. Giang Ngạn, Giang Nguyên là người đầu tiên nhìn thấy tử trạng của Lý Quế Mai, sau này lại nghe thấy những lời nói bóng gió kia, lại suy nghĩ đúng là từ khi cha chúng nó dẫn mẹ kế từ thanh phố về thì cuộc sống của gia đình chưa từng có một ngày tốt lành, vậy chúng chắc chắn sẽ hận chết cha ruột của mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô vẫn không có tí gợn sóng nào. Ninh Hương cúi đầu ăn cơm, giọng điệu rất bình thản: “Ai rồi cũng phải chết. Với Lý Quế Mai mà nói, cuộc sống như hiện tại bất luận sống thêm bao nhiêu năm nữa cũng chỉ là bất hạnh. Thọ càng dài, bất hạnh càng nhiều”.
Vương Lệ Trân nói: “Đứa con trai này của bà ta xem như nuôi uổng công rồi, dưỡng lão hay tống chung đều không làm được cái nào hết”.
[*] 送終 – Tống chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm chung; lo ma chay cho người thân.
Ninh Hương hơi mỉm cười: “Con trai anh ta sẽ nhìn vào đó và học, chính anh ta sau này liệu có được kết quả tốt không? Chuyện này ấy à, đều là đời sau học đời trước, cũng có thể nói là quả báo từ đời sau đến đời trước”.
Vương Lệ Trân ngẫm nghĩ rồi nói: “Con của cậu ta là người đầu tiên nhìn thấy Lý Quế Mai chết, thật đúng là có khả năng này……”.
Nhà họ Giang gần đây và mấy ngày kế tiếp sẽ gà bay chó chạy như thế nào, mâu thuẫn bộc phát ra sao, không cần đi xem hay nghe ngóng cũng có thể tưởng tượng ra được. Người lớn sẽ không quậy phá trong đám tang, nhưng ba đứa trẻ Giang Ngạn lại không quan tâm điều đó.
Ninh Hương không đi nghe ngóng việc này, cô cùng Vương Lệ Trân trò chuyện một lát sau khi cơm nước xong xuôi, sau đó quay về nhà thuyền của mình. Tắm rửa để cơ thể được thư giãn, sau đó khóa kỹ cửa rồi chùm chăn kín đầu đi ngủ.
Trời đêm mùa đông chỉ lác đác vài ba ngôi sao, tô điểm cho mặt nước sát bên ngôi làng nhỏ này.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hôm nay về hơi muộn nên nhà họ Ninh ăn tối cũng muộn hơn mọi khi. Sau khi ngồi xuống bàn cơm, họ buôn dưa lê về chuyện nhà khác, sau đó Hồ Tú Liên nhìn sang Ninh Lan và hỏi: “Thi xong rồi à, mày thi thế nào?”.
Ninh Lan không biết trả lời làm sao, cô cầm đũa chọc chọc bát cơm, hồi lâu sau mới nói: “Con không biết”.
Ninh Kim Sinh vươn đũa gắp thức ăn: “A Lan đã tốt nghiệp cấp ba, còn là mới tốt nghiệp có hai năm. Thôn này có nhiều đứa mới cấp hai cũng đi thi, còn có mấy người đã tốt nghiệp mười năm tám năm, nếu như A Lan không thi đậu thì những người khác cũng chẳng đậu nổi”.
Hồ Tú Liên nghe xong cũng gật gật đầu: “Cũng đúng. Nếu nói ai trong đội chúng ta có thể thi đậu, không phải A Lan thì chính là Kiến Đông. Chả biết mấy người kia tham gia náo nhiệt cái gì, có bài thơ còn không thuộc hết, sợ là đi thi cũng chỉ nộp giấy trắng”.
Ninh Ba ngẩng lên nói một câu: “Chị cả chính là người không thuộc nổi một bài thơ”.
Chuyện Ninh Hương đăng ký thi đại học ở trong mắt người nhà họ Ninh chính là đầu óc Ninh Hương có vấn đề, đi làm trò cười cho người ta xem, bởi vì có không ít người đúng là đang chê cười cô ở sau lưng. Hồ Tú Liên không muốn nhắc đến chuyện này, gắt gỏng nói: “Đừng có nhắc đến nó”.
Ninh Ba không nói tiếp nữa, Ninh Kim Sinh quay sang nói với Ninh Lan: “Mày thi xong rồi thì đừng có ở nhà lười biếng, từ mai tiếp tục đi làm việc. Toàn bộ trông hết vào tao với mẹ mày thì sao mà sống được, có thể kiếm được thêm một điểm thì lấy một điểm”.
Ninh Lan cúi đầu ăn cơm, hít sâu một hơi, không nói gì.
Cơm nước xong xuôi, mọi người rửa mặt rồi đi ngủ. Ninh Lan nằm trên giường đan chặt các ngón tay vào nhau, yên lặng bái lạy thần tiên các nơi, cô không cầu gì khác, chỉ cầu lần này cô có thể trúng tuyển đại học. Chỉ cần thi vào đại học, cô nguyện ăn chay suốt đời.
Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh cũng trở về phòng và lên giường nằm, cả hai nhỏ giọng nói đến chuyện của nhà họ Giang. Bên đó thì có thể có chuyện gì, tất nhiên là Lý Quế Mai “chết không nhắm mắt”.
Bọn họ biết tất cả những chuyện xảy ra hai năm nay ở nhà họ Giang, Hồ Tú Liên tiếc nuối, nói: “Nhà họ Giang có điều kiện tốt thế mà lại mắt mù vớ phải cái cô Lưu Oánh, không những không biết chăm lo cuộc sống, mà còn biến nhà họ Giang thành như bây giờ chỉ trong hai năm”.
Ninh Kim Sinh tiếp lời: “Cái loại đàn bà phá của”.
Hồ Tú Liên ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy có chút bực bội, nếu như Ninh A Hương không đòi ly hôn thì nhà họ Giang có thành như bây giờ không. Xui gia tốt như vậy, cùng với nhà bà giúp đỡ lẫn nhau thì nhà bà cũng không trở thành như bây giờ.
Hai năm qua không có cảm giác gì khác mà chỉ thấy càng ngày càng nghèo, nguồn thu nhập chính chỉ có điểm công của bà và Ninh Kim Sinh. Tuy Ninh Lan cũng đi làm nhưng nó chả kiếm được cái điểm công gì, nó có thể tự nuôi được khẩu phần ăn của nó đã là không tệ rồi, cơ bản là không trợ cấp được gì cho cái nhà này hết.
Ninh Kim Sinh thở dài: “A Lan thi vào đại học thì sẽ tốt lên thôi”.
* * *
Kể từ khi trọng sinh, mỗi ngày luôn bận rộn với nhiều việc khác nhau nên Ninh Hương chưa từng có một ngày ngủ đến đẫy giấc. Hiện tại kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, cả người đều nhẹ nhõm đi rất nhiều nên một giấc ngủ này của cô ngủ rất lâu, mãi đến tận trưa hôm sau mới tỉnh lại.
Khi cô thức dậy và kéo màn cửa sổ ra nhìn, ánh nắng bên ngoài rất tươi sáng.
Bởi vì đang là mùa đông nên những cây liễu bên sông đã sớm trọc lóc, chỉ còn lại cành cây trơ trọi. Ninh Hương đẩy cửa sổ ra hít sâu một hơi cái không khí ướt lạnh từ mặt sông, sau đó xoay người đi buộc tóc rồi nhàn nhã bắt đầu nấu cơm.
Vì ngủ đến trưa nên cơm sáng không cần ăn, trực tiếp làm cơm trưa luôn.
Cơm nấu xong thì bưng lên bàn nhỏ và ngồi xuống, một đĩa bắp cải xào, một đĩa dưa chua thêm một bát canh trứng, bữa cơm này ăn vô cùng thỏa mãn.
Buổi chiều, Ninh Hương không ở nhà mà đến trạm thêu của xã để lấy vật liệu. Dù là lúc nào đi chăng nữa thì việc kiếm tiền và tích góp tiền không có sai, bởi vì lúc người ta thấy buồn nhất là khi không có tiền trong tay. Hơn nữa, với cô mà nói thêu thùa càng nhiều sẽ càng giúp cô tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn cho chính mình.
Dù không cần nghe ngóng, cô cũng biết người trong thôn và ngoài thôn hiện tại đang nghị luận về chuyện gì. Thế nên, sau khi lấy được vật liệu, Ninh Hương không tới xưởng thêu với mọi người vì tạm thời cô không muốn nghe đến chuyện của nhà họ Giang. Cô đến nhà Vương Lệ Trân cùng bà ngồi ngoài cửa phơi nắng, vừa nói chuyện phiếm vừa thêu thùa.
Bởi vì rảnh rỗi nên Vương Lệ Trân giúp cô tách sợi, bà hỏi: “Khi nào thì có kết quả thi đại học vậy?”.
Ninh Hương cũng không rõ lắm, nghĩ một chút rồi nói: “Chắc cũng phải chờ một tháng ạ”.
Vương Lệ Trân nói tiếp: “Vậy là vào tháng chạp hả”.
Ninh Hương gật đầu “Chắc vậy ạ”.
Tóm lại việc này cũng không vội được, chỉ có thể an tâm ngồi chờ đợi thôi, có thể thi đậu hay không nó là một ẩn số.
Ninh Hương vừa làm đồ thêu vừa ở lại làm bạn với Vương Lệ Trân cho đến tối, sau khi cùng bà ăn cơm tối, cô cầm vật liệu quay về nhà thuyền của mình. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, khi cô trở lại nhà thuyền thì sắc trời đã tối đen. Trong bóng tối sâu thẳm như vậy, lúc chuẩn bị đi đến bờ thì cô đột nhiên nhìn thấy một người đang ngồi xổm trên bến tàu nơi thuyền của cô đang đậu. Nhìn bóng lưng đó là một người đàn ông, một bóng tròn đen xì ngồi xổm ở nơi đó.
Ninh Hương nhìn không nhìn ra đó là ai bèn tiến lên phía trước hai bước, cố ý hắng giọng.
Nghe thấy tiếng cô, bóng người đang ngồi ngay lập tức đứng dậy và xoay người lại, cô nhận ra ngay đó là chồng cũ đã hơn nửa năm không gặp lại, xưởng trưởng Giang Giang Kiến Hải. Lần cuối cùng họ gặp mặt chính là trong lâm viên vào đầu mùa xuân.
Bóng tối khiến cả hai không thể nhìn rõ biểu cảm của nhau, Ninh Hương nhìn Giang Kiến Hải không nói gì.
Giang Kiến Hải xuyên qua bóng đêm nhìn cô một lúc, câu nói đầu tiên anh nói không phải là chào hỏi hay hàn huyên mà là: “A Hương, mẹ anh…. Mẹ anh mất rồi”.
Ninh Hương “ừ” một tiếng không chút cảm xúc: “Tôi biết”.
Đời trước bà ta đã chết một lần.
Là cô chăm sóc đến già, tiễn đến đoạn đường cuối cùng.
Giang Kiến Hải trông vô cùng buồn bã, nói: “Bà ấy không nên chết như vậy”.
Ninh Hương không khỏi muốn cười, lòng thầm nghĩ thế bà ta nên chết như thế nào? Không lẽ còn muốn giống như kiếp trước, được hầu hạ đến thoải mái, sung sướng, không có một chút lo lắng, không có một chút chịu khổ, ngủ một giấc rồi không đau không ngứa mà chết đi?
Cảm xúc của Giang Kiến Hải bây giờ rõ ràng là rất thấp và không ổn định, Ninh Hương không muốn nói chuyện với anh ta về bất kỳ chủ đề căng thẳng nào. Họ là hai người xa lạ đã xé rách mặt, cho nên tốt nhất là cả đời đừng có qua lại gì với nhau.
Cô hắng giọng rồi nói: “Xin nén bi thương”.
Dứt lời, cô vòng qua Giang Kiến Hải muốn đi lên phía trước, tất nhiên cũng không muốn để ý đến anh ta.
Nào ngờ Giang Kiến Hải bất ngờ nắm lấy cánh tay cô, kéo lại và nói: A Hương, em có thể tha thứ cho anh được không? Anh biết sai rồi, anh sai từ đầu đến chân, em có thể tha thứ cho anh không? Mẹ anh mất rồi, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân bây giờ cũng hận anh, anh hết cách rồi”.
Bị Giang Kiến Hải nắm lấy cánh tay, mặc dù cách một lớp áo len dày và áo bông nhưng Ninh Hương vẫn trong nháy mắt xù lông lên. Cô hất mạnh tay Giang Kiến Hải ra, hơi thở bất ổn: “Đừng chạm vào tôi!”.
Giang Kiến Hải bị vẻ mặt sắc bén của cô làm cho hơi sững sờ, sau đó âm thầm thu tay lại.
Ninh Hương điều chỉnh lại hơi thở một chút, vẻ mặt và giọng điệu trở lại bình thường: “Chúng ta đã ly hôn hai năm rồi, những chuyện này không còn liên quan gì đến tôi hết. Mấy lời vừa rồi anh nên nói với vợ của anh đi, chứ không phải chạy đến đây nói với tôi”.
Đúng là quá trơ trẽn.
Nhưng nếu không phải không có người để nói chuyện, Giang Kiến Hải sao phải hèn đến mức này, chạy đến đây và nói với cô mấy lời đó. Anh ta thực sự sắp bị cuộc sống bóp nghẹt đến phát điên rồi, áp lực công việc và áp lực ở nhà khiến anh ta gần như thở không nổi.
Không một ai có thể giúp anh ta chia sẻ bất cứ điều gì, tất cả mọi người đều mang ngột ngạt đến cho anh ta. Lưu Oánh thì không cần nói, ngoài việc ăn rồi chờ chết thì chả muốn làm cái gì hết, cô ta không muốn đi làm không muốn đi thi đại học, cô ta chỉ một lòng nghĩ làm sao ép anh tức điên hoặc tra tấn anh. Mẹ của anh đến cả chết đi cũng không buông tha cho anh, để anh phải vác theo áy náy cùng bất an, vác theo ô nhục. Thậm chí còn khiến ba đứa nhỏ không chịu nghe theo sự quản giáo của anh, và giờ chúng nó còn hận anh.
Ngày mà anh nghe tin Lý Quế Mai chết đã vội vã quay về, Giang Ngạn, Giang Nguyên vừa nhìn thấy anh đã lao lên cắn, hai mắt đỏ ngầu quát to với anh: “Ông còn về đây làm cái gì? Ông cút đi! Cùng bà vợ của ông sống sung sướng trong thành phố luôn đi!”.
Lúc này, Giang Kiến Hải buông thõng hai cánh tay, đứng trước mặt Ninh Hương lộ ra vẻ sa sút tinh thần chưa từng có.
Hốc mắt anh có hơi ẩm và giọng anh khẽ run: “A Hương, điều anh hối hận nhất trong đời đó là ly hôn với em. Anh cực kỳ hối hận, anh đã có rất nhiều thời gian để đối xử tốt với em, nhưng anh lại…..”.
Chê bai em suốt cả đời.
Ninh Hương bật cười, nhìn anh: “Không phải anh ly hôn tôi, mà là tôi ly hôn anh”.
Đời này, kiếp sau và kiếp sau sau nữa, dù có trọng sinh thêm một trăm đời thì cô vẫn sẽ ly hôn với anh ta. Mặc kệ anh ta có thực sự hối hận hay không, có thực sự biết sai hay không, hay là sau này anh ta sẽ trở thành một người đàn ông tốt và ấm áp, biết quan tâm đến gia đình đi chăng nữa.
Không muốn lãng phí thêm thời gian với anh ta, Ninh Hương xoay người rời đi sau khi nói xong lời này. Cô đi vào nhà thuyền và dứt khoát khóa cửa lại, không cho Giang Kiến Hải thêm một ánh mắt, cũng không muốn nói nhảm thêm một câu với anh ta, toàn bộ coi anh ta như không khí.
Giang Kiến Hải ngơ ngác đứng ở bên ngoài, nhìn ngọn đèn dầu sáng lên trong nhà thuyền của Ninh Hương. Anh đứng đó nhìn chằm chằm ngọn đèn một lúc lâu rồi mới xoay người chậm rãi bước từng bước rời đi, bộ dạng trông như mất hồn.
Có một số người, thời điểm nên trân quý mà không biết trân quý, đến lúc mất rồi sẽ không bao giờ tìm lại được.
* * *
Ninh Hương không để cho Giang Kiến Hải làm xáo trộn nhịp sống của cô, bởi vì cô hoàn toàn không đặt chuyện của anh ta và gia đình anh ta vào trong lòng chứ đừng nói đến việc can dự vào, và cô thậm chí còn không ra ngoài nói chuyện phiếm.
Có một số người đàn ông chính là loại cặn bã, khi mình đối tốt với anh ta thì anh ta coi đó là đương nhiên, thậm chí còn ghét bỏ. Chỉ sau khi ăn đau ăn khổ ở chỗ người khác, anh ta mới hiểu ra ai mới là người thực sự tốt, sau đó thì trơ trẽn quay lại và cầu xin sự tha thứ. Cứ như thể anh ta chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ không đáng kể, là nhất thời bị ma quỷ mê tâm hồn, và khi anh ta tỉnh ngộ, anh ta hối hận, anh ta quay lại và nói một câu “anh sai rồi” vô cùng đơn giản thì người phụ nữ sẽ tha thứ cho anh tất cả, tóm lại là anh ta tiến hay lui đều sẽ có người chờ anh ta.
Ninh Hương không phải là cái người hèn mạt như vậy, và Giang Kiến Hải sẽ không thể quay về như ý anh ta. Tất cả những việc không như ý mà anh ta trải qua ở đời này đều do anh ta tự tìm và xứng đáng, anh ta phải gánh vác nó đến cùng!
Sau hai ba câu đuổi Giang Kiến Hải đi, Ninh Hương không để ý đến chuyện của nhà họ Giang nữa, chỉ một lòng chờ đợi kết quả thi đại học. Một lần chờ này chờ đến tận tháng chạp, vào ngày thứ hai của đầu tháng bất ngờ vang lên tiếng loa thông báo, Hứa Diệu Sơn nói mọi người tranh thủ thời gian đến văn phòng đại đội để nhận bảng điểm thi đại học.
Mặc dù trong lòng đang rất chờ mong, nhưng Ninh Hương không có đi ngay sau khi nghe xong thông báo. Cô chờ đến buổi chiều ước chừng ít người hơn mới tới văn phòng đại đội, vừa hay Lâm Kiến Đông cũng nghĩ giống vậy nên hai người đúng lúc gặp nhau ngoài cổng lớn.
Chào hỏi xong, Ninh Hương hít một hơi rồi nói: “Anh khẩn trương không?”.
Lâm Kiến Đông thẳng thắn cười gật đầu, rồi cùng cô đi vào trong sân đại đội, đi đến văn phòng của Hứa Diệu Sơn.
Vừa đến cửa phòng làm việc, Hứa Diệu Sơn cười tươi như hoa: “Mau mau, mau vào đây”.
Ninh Hương vừa bước vào liền nói ngay: “Thư ký Hứa, bọn cháu tới lấy bảng điểm”.
Hứa Diệu Sơn đương nhiên biết hai người họ tới đây để lấy bảng điểm, ông đã chuẩn bị xong từ trước rồi và quả quyết rút ra hai tờ giấy từ trong ngăn kéo, đưa đến trước mặt Ninh Hương và Lâm Kiến Đông, hắng giọng nói: “Hai cháu qua cửa rồi!”.
Nghe ông nói, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng nhìn kết quả thi trên bảng điểm của họ. Trong lòng lập tức trở nên hưng phấn, mặt mày tràn ngập ý cười, ánh mắt càng thêm tỏa sáng, trái tim cũng đập nhanh như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.
Hứa Diệu Sơn đã trải qua niềm hưng phấn trước đó nên hiện tại ông tương đối bình tĩnh, chỉ nói: “Hai đứa chuẩn bị đi, ngày mốt đi lên huyện kiểm tra sức khoẻ. Chuyện qua cửa trước hết đừng lộ ra, đợi đến lúc trường học chính thức tuyển chọn, chú sẽ phát loa thông báo khắp toàn thôn!”.
“Chú nói lời giữ lời, chỉ cần trúng tuyển chú chắc chắn sẽ xách theo pháo đến tận cửa nhà gửi giấy báo trúng tuyển cho các cháu!”.
–— HẾT CHƯƠNG 47 –—