Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 92: Bình Dương Công Chúa
Vô Ưu thần y sau khi đi ra ngoài thì báo cho mọi người biết rằng Kha Nguyệt và Tử Đằng không có vấn đề gì.
Nghe vậy, tảng đá trong lòng mấy người ở đây đều được thả xuống.
Đang muốn vào xem Kha Nguyệt thế nào thì bị Vô Ưu thần y cản lại, chỉ nói: “Hai đứa nó dù không bị tổn hại nhiều nhưng vẫn phải nghỉ ngơi.
Các người vào đông như vậy thì sao nghỉ.
Đi đi, mai rồi thăm sau.”
Nghe Vô Ưu thần y nói vậy, mọi người thấy cũng có lý, cho nên tản đi, giờ cũng đã muộn cho nên họ đều ở lại quán trọ này nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, khi Kha Nguyệt tỉnh dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai của Vương Tử Đằng thì cười nhẹ.
Cô động đậy muốn dậy thì bàn tay to lớn đang đặt trên eo cô dùng sức đè lại.
Giọng nói trầm thấp mang theo sủng nịnh vang lên: “Nàng tỉnh rồi!”
“Ta làm chàng tỉnh giấc sao?” Kha Nguyệt hỏi.
“Không, ta đã tỉnh được một lúc rồi, nhưng thấy nàng ngủ ngon quá, ta liền để yên cho nàng ngủ.” Vương Tử Đằng xoa xoa đầu Kha Nguyệt nói.
“Nàng mệt cả tối, chưa ăn gì, sau đó lại ngủ luôn, giờ chúng ta xuống ăn đi.
Hôm qua nàng đột nhiên ngất xỉu, dọa Phong Cẩn tiền bối và mấy người bên cạnh nàng lo lắng.
Sau khi họ biết nàng không sao thì đi nghỉ ngơi, đều đang ở quán trọ này.” Tử Đằng nhìn cô nói.
“Vậy chúng ta sửa soạn một chút rồi xuống chào hỏi họ đi, ta cũng có chút đói rồi.” Kha Nguyệt nói xong thì ngồi dậy.
Vương Tử Đằng cũng ngồi dậy theo cô.
Hai người sửa soạn xong thì xuống lầu, lúc này mọi người đang ở dưới lầu ăn sáng.
Tiểu Ngọc thấy Kha Nguyệt xuống thì vui mừng, như cánh bướm nhỏ lao vào lòng cô, hốc mắt có chút đỏ lên nói: “Cô cô, cô cô tỉnh rồi, Tiểu Ngọc rất sợ đó.”
“Tiểu Ngọc ngoan, cô cô không sao.” Kha Nguyệt nói, sau đó cúi xuống hôn nhẹ vào má cô bé một cái.
Đến trước mặt Phong Cẩn, Vô Ưu thần y và Linh cô hành lễ: “Tham kiến gia gia, sư phụ và Linh a di.
Gia gia và Linh a di về lúc nào sao không nói với con một câu chứ.”
“Nha đầu con ngồi đi, ta và Tiểu Linh mới về sáng hôm qua.” Đợi Tử Đằng và Kha Nguyệt ngồi xuống ông mói nói tiếp: “Đáng lẽ ra ta và Tiểu Linh muốn đến Lôi Điện trước xong hôm nay mới đến tìm con, nhưng ai ngờ đâu tối qua, tâm phúc của con về, nói con gặp chuyện làm ta phải tức tốc đến đây trong đêm.” Vô Ưu cười nói.
“Khiến mọi người lo lắng cho con rồi.” Kha Nguyệt cười cười nhìn ba vị tiền bối trước mặt.
“Không phiền, để ta xem xem, con ngày càng giống mẫu thân con rồi.
Mà ta thấy con còn có phần đẹp hơn mẫu thân con.
Ta đã nghe chuyện con cứu mẫu thân rồi, cực khổ cho con, nha đầu.” Linh cô cầm tay Kha Nguyệt nói.
“Không cực khổ ạ!” Kha Nguyệt lắc đầu nói.
Sao cô có thể cực khổ được chứ.
Ăn uống xong xuôi, Phong Cẩn, Vô Ưu thần y và Linh cô quay trở lại Lôi Điện.
Tâm phúc của mấy người Mộ Dung Tùng Lâm cũng trở về Lôi Điện sau khi Kha Nguyệt đã ổn.
Vương Tử Đằng cũng quay về hoàng cung, chỉ còn Lan Nhược và Hàn Nghiên ở lại quán trọ.
Ba người cùng lên phòng Kha Nguyệt nói chuyện Lan Nhược lên tiếng đầu tiên: “Ta thấy việc này không đơn giản, muội có muốn cho người đi điều tra không?”
“Có, chúng ta phải tra ra được người này.
Người này có thể thông qua nguồn lực Phá Vân mà đưa muội vào trong mộng cảnh thì nhất định không phải người bình thường.” Kha Nguyệt nhíu mày nói.
“Đúng rồi, đáng lý ra với thần trí của muội không thể bị kéo vào mộng cảnh mới đúng.
Nay hắn ta lại có thể vào, vậy chắc chắn là một người có thân phận tương đối cao.
Người biết bí thuật này cũng sẽ không nhiều đâu.” Lan Nhược nói.
Nghe Lan Nhược nói vậy, Kha Nguyệt mới liên tưởng lại đến việc hôm qua.
Nếu nói đúng, thì cô chắc chắn sẽ không bị người kia lôi vào mộng cảnh.
Vì cô tu luyện thần trí theo bí kíp thượng cổ, hôm qua là vì nhớ đến Ảnh Ảnh, thần trí thả lỏng, cho nên mới khiến cho người khác nhân cơ hội kéo vào mộng cảnh.
Nhớ đến Ảnh Ảnh, có lẽ cô phải tìm cơ hội vào cung một chuyến rồi.
Không phải cô không muốn nói cho Tử Đằng biết, chỉ là vốn cô nói chắc cũng không ai tin.
Cô và Bình Dương công chúa trước nay chưa từng gặp nhau, hiện tại cô lại nói cô và Bình Dương công chúa có quen biết, ai mà tin được.
Huống hồ cô mới chỉ nghi ngờ vị công chúa đó là Ảnh Ảnh, cô vẫn chưa kiểm chứng được.
Nhỡ đâu không phải mà cô nói ra, có phải là sẽ gặp rắc rối không.
Kha Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn là tự mình đi kiểm chứng thì tốt hơn.
****************
“Cung nghênh chủ thượng!”
Vương Tử Đằng sau khi rời dịch quán không về hoàng cung mà là về Thiên Điện.
“Tra đến đâu rồi?” Tử Đằng ngồi lên vị trí chủ tọa hỏi Hắc Tử.
“Thưa chủ thượng, hôm qua sau khi người phân phó, thuộc hạ đã về Thiên Điện nhờ tam điện chủ dùng chú thuật truy tìm nơi phát ra mộng cảnh.
Thì được biết rằng chính là ngôi miếu hoang phía tây thành Hoàng Châu ạ.” Hắc Tử cung kính nói.
“Phía tây thành Hoàng Châu sao? Điều thêm mấy người đến đó điều tra xem có dấu vết gì đặc biệt không.
Nhớ là chuyện này không được để ai phát hiện ra.” Vương Tử Đằng nheo mắt nói.
“Tuân lệnh chủ thượng!”
“Mấy ngày nay, phía thái tử Bắc Chu quốc và Thuần Vương có động tĩnh gì không?”
“Dạ, hai người đó vẫn thường xuyên lấy cớ là chơi cờ mà qua lại với nhau.
Mỗi khi gặp, họ đều cho lui hết người ra ngoài không ai biết được họ nói gì bên trong.” Hắc Tử đem toàn bộ những tin tức người Thiên Điện thám thính được mấy ngày nay nói ra.
“Ừ, tiếp tục theo dõi, có gì bất thường phải báo ngay cho ta.
Đã tìm thấy Yên Yên chưa?” Nhớ đến vị muội muội này của mình, Vương Tử Đằng không khỏi đau đầu một trận.
“Dạ, đã thấy công chúa, hiện tại công chúa đã về hoàng cung rồi ạ.” Hắc Tử lên tiếng nói.
“Mấy ngày nay không cần theo sát muội ấy nữa, muội ấy muốn làm gì thì làm đi.
Dù sao cũng sắp phải gả muội ấy đi rồi, để muội ấy thoải mái một chút.
Nếu muội ấy muốn ra ngoài thì kêu thêm người bảo hộ.” Vương Tử Đằng thở dài nói.
Một năm trở lại đây, tính tình của Yên Yên thay đổi một cách chóng mặt.
Trước kia muội ấy rất ngoan ngoãn, nghe lời, lúc nào cũng tuân theo quy củ, nhưng sau lần kia, khi muội ấy tỉnh lại như biến thành một con người khác.
Hành động có vẻ lỗ mãng hơn, còn thường xuyên trốn hoàng cung nói muốn ra bên ngoài tìm bằng hữu.
Hắn cũng thật hết cách với vị thân muội muội này.
Thật ra rất ít người biết được Bình Dương công chúa mới chính là thân muội muội của hắn và ngũ đệ.
Còn Chiêu Hoa công chúa mới là vị công chúa được nuôi dưới danh của mẫu hậu.
Chuyện này chắc chỉ có phụ hoàng, mẫu hậu, hắn, ngũ đệ và sư phụ của hắn biết.
Nếu không vì sao hắn và ngũ đệ lại yêu thương Bình Dương công chúa hơn mà không phải Chiêu Hoa công chúa chứ.
Cả phụ hoàng cũng để nàng mang phong hào Bình chứ không phải Chiêu Hoa.
“Huynh về rồi đấy à, đúng lúc ta có chuyện muốn nói với huynh đây!” Hoàng Minh từ bên ngoài đi vào, ngồi lên chiếc ghế dành cho tam điện chủ rồi nói.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Tử Đằng hướng Hoàng Minh hỏi.
“Chuyện huynh nhờ ta điều tra lúc trước về người bên cạnh Nguyệt Nguyệt, Hàn Nghiên đó, đã tra ra rồi.” Hoàng Minh nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Nàng ta là đồ đệ duy nhất của Thái lão lão, được truyền cho bí kíp Phù Dung trận.
Sau đó người của tứ hoàng tử biết được liền muốn bắt nàng.
Thật không may, gương mặt của nàng ta lúc tứ hoàng tử gặp được đã bị dịch dung.
Khuôn mặt hiện tại của nàng ta mới là khuôn mặt thật, cho nên tứ hoàng tử tìm thế nào cũng không thấy nàng ta.
Còn nữa, nàng ta chính là nữ tử duy nhất của Mộc Gia, Mộc Liên.”
“Sau mấy lần tiếp xúc, ta thấy nàng ta đối với Nguyệt Nhi là thật sự kính trọng.
Chuyện này đến đây thôi, không cần tra nữa, Nguyệt Nhi tin tưởng nàng ta thì ta cũng sẽ tin tưởng nàng ta.” Vương Tử Đằng sau khi biết thân phận của Hàn Nghiên thì gật đầu rồi nói.
Không phải hắn mù quáng, mà hắn tin tưởng Nguyệt Nhi sẽ không bao giờ tin sai người, hắn cũng đã thấy Hàn Nghiên kia đối với Nguyệt Nhi là thật lòng.
Cho nên chuyện này nên dừng ở đây được rồi..