Sát Thủ Nữ Vương

Chương 91


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 91


“Nguyệt Nhi, giờ nàng đang không khỏe, không nên quá kích động.” Giọng nói trầm ấm mang theo tia sủng nịnh lọt vào tai Kha Nguyệt.

Khiến lạnh lẽo trong mắt cô từ từ tan ra, cô nhu hòa nhìn Tử Đằng, cười nhẹ nói: “Chàng cũng đang mệt, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Đôi bướm câu hồn thấy cô tỉnh lại thì vui mừng, bay quanh cô rồi đậu lên tay cô.

Kha Nguyệt thấy chúng như vậy thì nói: “Ta không sao rồi, cảm ơn hai ngươi.” Đôi bướm nghe được lời cảm ơn của cô thì vui vẻ, vỗ vỗ cánh.

Tiểu Hắc dùng quan hệ khế ước nói với cô: “Chủ nhân, người dọa Tiểu Bạch và Tiểu Hắc rất sợ đó.

Chúng ta đang trong Ngọc Thạch Ấn, đột nhiên từ quan hệ khế ước nhận ra chủ nhân gặp chuyện, lo lắng không thôi.

Sau đó Tiểu Ngọc đưa chúng ta ra ngoài, chúng ta mới biết người bị rơi vào mộng cảnh.”
“Không sao rồi, giờ các ngươi vào lại Ngọc Thạch Ấn đi.” Kha Nguyệt nói với chúng, rồi thu chúng lại Ngọc Thạch Ấn.

Vô Ưu thần y thấy đôi bướm đậu trên tay Kha Nguyệt bỗng nhiên biến mất thì biết cháu gái đã thu chúng vào không gian huyễn thú.

Sau đó nhìn nhìn Kha Nguyệt và Tử Đằng, thấy Vương Tử Đằng vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt thì hơi hiểu ra chút vấn đề.

Ông cũng đã nghe Phong lão đầu nói, tên tiểu tử này đối với Tiểu Nguyệt là một lòng si mê.

“Tiểu Nguyệt nói đúng đấy, ngươi cũng bị hao tổn thần trí, cho nên nghỉ ngơi nhiều một chút.


Ta đi ra ngoài luyện đan dược cho các ngươi.” Vô Ưu thần y cảm thấy không khí có chút mờ ám, rất nhanh chóng tìm cớ rút lui ra khỏi phòng.

Khi Vô Ưu thần y ra ngoài, Vương Tử Đằng mới ôm lấy Kha Nguyệt, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, để đầu nàng gối lên lồng ngực rắn chắc của hắn nói: “Ta đã rất lo lắng, ta lo nàng gặp phải chuyện gì đó.” Tay Tử Đằng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Kha Nguyệt.

“Không phải ta đã không còn chuyện gì rồi sao?” Kha Nguyệt nói, ngữ điệu của cô phảng phất chút vui vẻ: “Để hoàng đế Đông Nhạc quốc lo lắng cho ta mà quên mất việc triều chính, có phải ta đã thành một yêu nữ rồi không?”
“Haha, nàng yên tâm, ta vẫn sẽ lo chuyện triều chính, huống hồ còn có ngũ đệ.

Cho nên nàng sẽ không bị mang tội danh yêu nữ.” Vương Tử Đằng nâng cằm của Kha Nguyệt lên để đôi mắt của nàng đối diện với mắt hắn, thâm tình nói: “Nguyệt nhi, nàng cực khổ rồi!”
“Chàng cũng vất vả rồi!” Kha Nguyệt cười, rướn người lên hôn nhẹ vào bờ môi kia, sau đó lại vùi đầu nhỏ vào lồng ngực của hắn, không lộ mặt ra ngoài.

Thấy dáng vẻ của nàng, Vương Tử Đằng bật cười nói: “Sao đây, nàng hôn ta xong rồi lại không muốn chịu trách nghiệm ư.”
“Mấy lần trước chàng ăn đậu hũ của ta, cũng có thấy chàng chịu trách nhiệm đâu?” Kha Nguyệt bĩu môi nói.

Sao chỉ mình cô phải chịu trách nhiệm vậy, thật không công bằng.

“Ai nói với nàng rằng ta không chịu trách nhiệm, nếu không phải nàng ngăn cản, ta đã đến Lôi Điện bàn với mẫu thân nàng và Phong tiền bối về chuyện hôn sự của chúng ta rồi.” Vương Tử Đằng lại nâng gương mặt nhỏ nhắn kia lên, nhéo nhẹ mũi cô nói.

Kha Nguyệt hừ nhẹ, sau đó muốn đứng dậy thì bị Tử Đằng giữ lại: “Nàng chưa khỏe hẳn, không yên lặng nghỉ ngơi, còn muốn nháo!”
“Ta muốn để chàng đi nghỉ, thần trí của chàng ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.

Chàng đi nghỉ đi.” Kha Nguyệt nói, lại muốn đứng lên thì bị Tử Đằng giữ chặt thêm.

“Ừm, Nguyệt Nhi nói có lý, vậy ta ở đây nghỉ ngơi cùng nàng.” Vương Tử Đằng nói, sau đó đặt Kha Nguyệt xuống giường, tháo giày rồi cũng thuận thế nằm xuống, đem cô ôm vào lòng: “Nàng ngủ chút đi.” Hắn nhìn Kha Nguyệt mắt đen láy vẫn đang nhìn hắn chằm chằm thì cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô nói, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kha Nguyệt trong lòng hắn thấy hắn cũng có vẻ mệt mỏi thì đặt tay lên thắt lưng hắn, chẳng bao lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Vương Tử Đằng từ từ mở mắt, nhìn nữ nhân đang an ổn ngủ trong lòng mà cảm thấy ấm áp.

Sau đó hướng một nơi nào đó thấp giọng ra lệnh: “Tra! Tra cho ta! Ta muốn xem xem rốt cuộc là ai đang tìm nàng.

Tìm thêm một vài người thân thủ tốt đến bảo hộ nàng.”
Trong không khí truyền lại một tiếng “Dạ!” rất nhỏ, sau đó trở lại bình thường.

Vương Tử Đằng cũng từ từ nhắm mắt dưỡng thần.

****************

“Phụt.” Một nam tử đang ngồi xếp bằng liền phun ra một ngụm máu.

“Thái tử, thái tử, người sao rồi? Người đừng dọa lão nô!” Người bên cạnh thấy chủ tử của mình hộc máu thì hốt hoàng nói.

“Ta thất bại rồi, ý chí người đó quá mạnh mẽ, mộng cảnh ta tạo ra bị phá rồi.” Người đó nói.

“Vậy, thái tử, người có sao không?” Người kia lấy khăn lau vết máu cho chủ tử, vừa lau vừa nói.

“Thần trí của ta bị tổn thương nghiêm trọng, cũng may có chú thuật của phụ hoàng bảo hộ.

Nghỉ ngơi một hai ngày sẽ không sao đâu.” Hắn chống tay, từ từ đứng lên: “Ta chỉ không ngờ, nàng lại có thể phá vỡ mộng cảnh của ta.

Vậy thì nàng cũng không phải là người bình thường, mà ta cảm nhận được, hiện tại, nàng đang ở Hoàng Châu, mau điều tra cho ta.

Lần này, chúng ta nhất định phải tìm được.”
“Mau lên, chúng ta phải về ngay, nếu không sẽ bị nghi ngờ.” Thái tử kia thúc giục, sau đó hai người từ một ngôi miếu bỏ hoang đi ra.

Ánh trăng trên cao soi xuống gương mặt đẹp trai có chút nhợt nhạt kia.

“Sao người lại phải khổ như vậy, nếu người có mệnh hệ gì, Đại Yên quốc sẽ ra sao đây?” Thái giám bên cạnh vừa đỡ hắn vừa lầm bầm.

Đúng vậy, hắn là Hàn Tử Siêu, con trai duy nhất của quốc vương Đại Yên quốc, cũng là thái tử của Đại Yên quốc.

Lần này hắn đến Đông Nhạc quốc không chỉ vì cuộc tỷ thí tứ đại đế quốc, mà còn có một chuyện quan trọng hơn, đó chính là tìm một người có nguồn lực Phá Vân trong người.

Hắn lần này liều mạng dùng Phá Vân làm trung gian để khiến người kia rơi vào mộng cảnh.


Như vậy hắn có thể từ mộng cảnh hắn phát ra mà tìm được người đó.

Nhưng lúc đầu, mộng cảnh hắn tạo không hiểu sao không thể đánh vào thần thức của người đó.

Đúng lúc hắn đang muốn thu hồi mộng cảnh, người đó không hiểu sao lại thả lỏng thần thức, khiên hắn thành công tiến mộng cảnh vào người đó.

Nhưng khi hắn đã nhốt được người kia trong mộng cảnh, lúc hắn đi tìm ai đã rơi vào mộng cảnh của hắn thì lại không thấy.

Rõ ràng mộng cảnh đã xâm nhập vào người kia thành công, hắn lại không thể tìm được người, khiến hắn khó hiểu.

Hắn phóng ý thức của mình tìm đi tìm lại khắp Hoàng Châu này cũng không thấy người nào rơi vào mộng cảnh thì càng khó hiểu.

Đang lúc hắn muốn tăng sức mạnh của mộng cảnh thì mộng cảnh hắn tạo ra bị người kia phản kháng.

Hắn phải dốc toàn lực để chống lại, nhưng người kia quá mạnh, mộng cảnh của hắn bị đánh vỡ, khiến hắn thần trí bị tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng cũng may, trước khi mộng cảnh bị đánh vỡ, hắn đã kịp biết, người này ở Hoàng Châu.

Chỉ là vì sao lúc trước hắn lại không tìm thấy người này thì hắn không biết..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.