Sát Thủ Nữ Vương

Chương 90: Phá Vỡ Mộng Cảnh


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 90: Phá Vỡ Mộng Cảnh


Kha Nguyệt vẫn đang chìm trong ký ức của thân thể này.

Những người bên ngoài thấy Kha Nguyệt lúc vui, lúc thì có vẻ buồn.

Sau đó nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, cũng không biết rốt cuộc là nàng đã gặp phải chuyện gì, không ai có thể làm gì ngoài ngồi chờ Vô Ưu thần y đến.

Tiểu Ngọc lúc Kha Nguyệt bị hôn mê đã tỉnh lại.

Cô bé nhìn cô cô của mình nằm đó, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Cô cô đối xử với nàng rất tốt, nay cô cô bị như vậy, nàng cảm thấy rất lo lắng.

Vương Tử Đằng vẫn ngồi yên nhìn Kha Nguyệt, thỉnh thoảng lại bắt mạch cho nàng nhưng vẫn không thấy Kha Nguyệt có biểu hiện gì bất thường.

Chỉ có thể lấy khăn lau mồ hôi và nước mắt cho Kha Nguyệt mong nàng mau chóng tỉnh lại.

Cuối cùng Vô Ưu thần y cũng đến.

Ông và Tiểu Linh vừa về đến Lôi Điện, mới nói với Phong Cẩn được một ít chuyện thì thấy tâm phúc của Tiểu Nguyệt đến nói rằng Tiểu Nguyệt gặp chuyện.

Không biết vì sao đang yên đang lành thì bỗng nhiên con bé lại mất đi ý thức.

Nghe tin này mà tim của ông và Phong Cẩn suýt rớt ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Hoàng Châu.

Mấy người Mộ Dung Tùng Lâm cũng đã biết chuyện này, ai cũng muốn đến Hoàng Châu, nhưng vì Lôi Điện có nhiều việc nên không đi được.

Đành phải nói tâm phúc bên cạnh mình đi, còn dặn dò cẩn thận rằng khi thấy Kha Nguyệt tỉnh lại rồi mới được về báo cho họ.

Vô Ưu thấy đứa trẻ gần một năm không gặp nay đã trổ mã xinh đẹp, đáng yêu, còn có thiên phú tốt như vậy.


Trong lòng rất tự hào, ông nhanh chóng đến bắt mạch cho Kha Nguyệt.

Khoảng nửa khắc sau, ông nhíu mày, ngẩng đầu lên nói: “Con bé đang bị rơi vào mộng cảnh!”
“Mộng cảnh sao? Sao tự dưng tỷ tỷ lại bị rơi vào mộng cảnh vậy ạ?” Hàn Nghiên lo lắng nói.

Mộng cảnh chính là một thứ giam hãm lại tâm trí của con người, nếu ai không vượt qua được thì chỉ có thể ở lại trong đó mãi mãi, không thể thoát ra.

“Theo ta thấy, mộng cảnh này có người tạo ra.

Nhằm mục đích muốn tìm con bé, dựa vào nguồn lực Phá Vân để thi triển mộng cảnh đối với con bé.” Vô Ưu nói
“Ý ngài là, có người đang tìm Phá Vân, cho nên mới mượn sức mạnh của Phá Vân đưa nàng vào mộng cảnh.

Đến lúc đó người kia sẽ cảm nhận được người nào hiện đang phát ra mộng cảnh, thì người đó chính là người mà hắn muốn tìm.” Vương Tử Đằng trầm thấp lên tiếng.

“Đúng vậy, cũng không biết vì sao người này lại phải dùng đến mộng cảnh.

Phương pháp này tuy có thể tìm được con bé một cách nhanh nhất, nhưng cũng là một cách rất nguy hiểm.” Linh Cô lúc này mới lên tiếng.

“Không cần biết thế nào, hiện tại chúng ta cần phải đưa con bé ra khỏi đó.” Phong Cẩn kiên quyết nói.

Để Tiểu Nguyệt càng lâu bên trong mộng cảnh đối với con bé càng nguy hiểm.

“Nhưng hiện tại chúng ta phải giúp tỷ ấy bằng cách nào?” Hàn Nghiên một bên lo lắng hỏi.

“Đúng vậy, đó là mộng cảnh, nếu chúng ta tự tiện xâm nhập vào mộng cảnh của con bé, thì con bé cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Vì vậy, ra được khỏi mộng cảnh hay không phải tùy thuộc vào chính bản thân của con bé.” Vô Ưu thần y nói.


“Vậy không phải người muốn tìm nhị muội sẽ phát hiện ra muội ấy sao?” Lan Nhược nãy giờ trầm mặc lên tiếng.

“Ta sẽ tạo một màng chắn bên ngoài quán trọ này, khiến cho người đó không biết bên trong xuất hiện mộng cảnh.” Vương Tử Đằng nói, sau đó hai tay kết ấn, tạo một màng chắn bao quanh quán trọ.

“Ta có cách có thể giúp nàng.” Tử Đằng thâm tình nhìn Kha Nguyệt nói.

Tuy cách này đối với hắn có phần nguy hiểm nhưng để lại nàng bên trong mộng cảnh cũng rất nguy hiểm.

Vì nàng, hắn tình nguyện tiến vào nguy hiểm này.

“Cách gì?” Mọi người trong phòng đều chăm chú nhìn Vương Tử Đằng: “Chính là mượn sức của đôi bướm câu hồn của nàng, ta sẽ vào trong mộng cảnh của nàng kéo ý thức của nàng ra ngoài.”
“Không được, cách này quá nguy hiểm.” Phong Cẩn không đồng ý lên tiếng.

“Không còn cách nào khác.

Chẳng lẽ tiền bối muốn nàng bị giam trong đó mà không tỉnh?” Vương Tử Đằng trầm thấp nói.

“Được rồi, vậy tùy ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận.” Phong Cẩn nghĩ mãi cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, với thực lực của Tử Đằng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

“Tiểu Ngọc, con đưa Tiểu Bạch và Tiểu Hắc từ Ngọc Thạch Ấn ra bên ngoài đi.” Lan Nhược xoa đầu Tiểu Ngọc nói.

Tiểu Ngọc hít hít cái mũi nhỏ nhắn đã đỏ ửng lên vì khóc nói: “Vâng.” Sau đó hình mặt trăng màu đỏ trên trán Kha Nguyệt khẽ lóe lên, đôi bướm một trắng một đen xuất hiện trong phòng.

Vừa ra đến bên ngoài chúng liền bay lượn xung quanh Kha Nguyệt, nhìn dáng vẻ của chúng chắc hẳn đang rất lo lắng cho cô.

Mọi người đi ra ngoài, chỉ để lại Vô Ưu thần y cùng Vương Tử Đằng ở bên trong.


Đôi bướm câu hồn thả ra một làn sương nhẹ.

Lúc này Vương Tử Đằng hai tay kết ấn, mượn sức của đôi bướm câu hồn để có thể vào được tiềm thức của Kha Nguyệt.

Mà Kha Nguyệt ở bên trong hiện tại cũng đang tận lực thoát khỏi mộng cảnh.

Sau khi giấc mộng đến lúc cô nhập vào thân xác của Tiểu Kha Nguyệt thì nó vẫn không kết thúc.

Mà vẫn tiếp tục giấc mộng, như những gì cô phải trải qua thì Kha Nguyệt thấy có chút kỳ lạ.

Sau đó càng lúc cô càng không thể không chế được tâm trí của mình bên trong giấc mộng thì Kha Nguyệt thấy chắc chắn rằng cô gặp vấn đề rồi, tám chín phần là cô đã bị đưa vào mộng cảnh mà lần trước cô có đọc được ở một cuốn sách bên trong Ngọc Thạch Ấn.

Lúc này, Kha Nguyệt vừa tận lực đánh thức thần trí của bản thân, vừa tận lực cho mình không lún sâu vào mộng cảnh.

Ở bên ngoài, Vương Tử Đằng thấy thần trí của nàng đang phản kháng thì vui mừng.

Nguyệt Nhi chắc là nhận ra có điều bất thường nên đang tận lực áp chế bản thân để không bị mộng cảnh khống chế.

Sau đó Vương Tử Đằng lại tăng thêm lực để có thể vào được tâm thức của Kha Nguyệt.

Vô Ưu thần y thấy hai người mồ hôi đầm đìa thì lo lắng, không biết là có thuận lợi hay không.

Kha Nguyệt trong lúc đang tìm cách thoát khỏi mộng cảnh thì cô cảm thấy có một luồng huyễn lực khá quen thuộc.

Còn có tiếng nam tử nói với cô: “Nguyệt Nhi, nàng cố lên.

Phải tận lực khống chế thần trí, dùng ý thức của nàng làm suy yếu mộng cảnh, ta mới có thể phá vỡ được nó.”
Kha Nguyệt nghe tiếng nói, nhận ra là Tử Đằng thì cảm động, nhưng cô biết, bây giờ cô không thể chìm đắm trong cảm xúc của bản thân.

Kha Nguyệt hít một hơi thật sâu, dùng tất cả ý thức của mình áp chế mộng cảnh đang diễn ra.

Vương Tử Đằng cũng tận lực khống chế mộng cảnh để nó không thể tăng thêm uy lực.

Cả hai người, nơi khóe miệng đều đã rơm rớm chút máu.


Cuối cùng mộng cảnh cũng bị Kha Nguyệt áp xuống, nhân lúc đó Vương Tử Đằng cũng phá vỡ mộng cảnh của Kha Nguyệt.

Mộng cảnh bị phá, đánh bật cả thần trí của Kha Nguyệt và Tử Đằng ra ngoài, hai người vì cú đánh này đều phun ra một ngụm máu tươi.

Vô Ưu thần y thấy hai người mặt đầy mồ hôi, khoảng một khắc sau thì khóe miệng của cả hai người có mấy giọt máu chảy ra, sau đó chỉ một lát cả hai người lại hộc máu thì lo lắng.

Vương Tử Đằng lúc này cũng đã thu hồi chú thuật, lấy khăn tay lau máu trên khóe miệng của Kha Nguyệt.

Đôi bướm câu hồn cũng thu hồi làn sương kia, bay đến nhìn Kha Nguyệt.

Kha Nguyệt cũng từ từ tỉnh lại, sau khi cô thích ứng được tình hình bên ngoài, thấy Vương Tử Đằng trước mặt khóe miệng hắn có một vệt máu dài.

Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt chậm rãi rơi xuống: “Chàng có sao không?”
“Nguyệt Nhi đừng khóc, ta không sao.

Nàng có thấy trong người không khỏe không?” Vương Tử Đằng giúp Kha Nguyệt lau đi giọt nước mắt kia cười nói với cô.

Rồi quay sang Vô Ưu thần y nói: “Thần y, ngài đến xem nàng có bị tổn hại gì không.”
Lúc này Kha Nguyệt mới để ý đến trong phòng còn có một người, khi cô thấy Vô Ưu thần y thì vui mừng: “Gia gia, người về rồi!”
“Tiểu nha đầu, gần một năm không gặp con, con càng ngày càng giống mẫu thân con rồi.” Vô Ưu thần y đến bên cạnh, nắm lấy cổ tay Kha Nguyệt bắt mạch, thấy thần trí của con bé chỉ là vì bị nhốt trong mộng cảnh quá lâu, sau đó lại dùng toàn lực áp chế mộng cảnh, có hơi tổn thương một chút, nhưng không có gì đáng ngại thì thở phào một tiếng.

Sau đó ông cũng quay sang bắt mạch cho Vương Tử Đằng, thấy hắn không có gì đáng ngại tâm tình rốt cuộc cũng thả lỏng.

“Ngươi cùng con bé đều không sao, nghỉ ngơi nhiều một chút, chốc nữa ta đi luyện đan dược hồi phục thần lực cho hai đứa.” Vô Ưu nói.

“Gia gia…con nhớ ra rồi!” Kha Nguyệt nhìn Vô Ưu nói: “Con nhớ ra hết rồi!”
“Con nhớ ra rồi sao?” Vô Ưu vội vàng hỏi.

“Vâng, con đều đã nhớ ra rồi.” Kha Nguyệt nói với Vô Ưu thần y, nhìn lên trần nhà ánh cô mắt lạnh lẽo đến cực điểm, ngữ điệu không chút độ ấm nói: “Con sẽ không bỏ qua cho Tiên Các và Độc Cô gia.

Con sẽ để bọn họ phải nhận trả giá đắt nhất.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.