Sát Thủ Nữ Vương

Chương 66: Động Tâm


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 66: Động Tâm


“Sư muội, muội cũng ở đây sao?” Cao Lãng thấy Kha Nguyệt thì hơi bất ngờ nhưng cũng cười nói với nàng.

“Vâng, muội đến là muốn cảm tạ Vương điện chủ đã giúp muội mấy chuyện.

Sao huynh lại đến đây, ở Lôi Điện có việc gì ạ?” Kha Nguyệt thắc mắc hỏi.

“Cũng không có chuyện gì, hôm qua muội nói hôm nay muội sẽ về làm bữa trưa cho mọi người.

Nên ta mới từ kinh thành về sớm chút, đi ngang qua Thiên Điện thấy vẫn còn sớm nên muốn vào chào hỏi thôi.” Cao Lãng nói.

Kha Nguyệt cười nhẹ nói: “Vậy sư huynh chốc nhớ về sớm, không sẽ hết mất đồ ăn.

Muội về Lôi Điện chuẩn bị, các huynh cứ nói chuyện đi.” Sau đó cô khi ra bên ngoài, mấy người Tiểu Cửu cũng đi theo cô.

Nhưng thần sắc vẫn đông cứng, hồn vía cũng không có ở nơi này, hiển nhiên là bị chuyện của Hồi Hồn Đan và Tẩy Tủy Đan làm cho kinh sợ.

“Không cần, ta về cùng muội luôn.

Ta cũng không muốn đến lúc về, ta chỉ còn mấy mẩu xương để ăn đâu.” Cao Lãng cười nói với Kha Nguyệt.

Sau đó quay sang mấy người Vương Tử Đằng, thở dài một tiếng nói: “Haizzz, đáng lẽ là muốn cùng các huynh trò chuyện, nhưng đồ ăn của sư muội làm lại hấp dẫn ta hơn.

Hẹn các huynh dịp khác vậy.” Sau đó chắp tay hành lễ với mấy người Vương Tử Đằng.

Kha Nguyệt đang ở bên ngoài cửa nghe vậy thì không nhịn được mà cười rộ lên.

Mấy người nam tử ở đây nhìn đến ngây ngốc, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ của nữ tử lại càng làm nàng tăng thêm vẻ kiều diễm.

Trong chốc lát, Cao Lãng cảm thấy tim hắn chậm mất một nhịp.

Vương Tử Đằng lấy lại tinh thần rất nhanh, tiến đến chỗ Kha Nguyệt, rồi kéo nàng vào trong ngực mình.

Che đi mấy ánh mắt đang nhìn kia.

Thanh âm trầm thấp nói: “Hôm nay trong điện cũng không có việc gì nhiều, vậy ta có thể đến Lôi Điện dùng bữa được không?” Tay hắn vuốt nhẹ tóc Kha Nguyệt, nhìn nữ nhân trong lòng mình ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

Kha Nguyệt đang cười bỗng bị kéo vào trong lồng ngực của hắn.

Cô bất ngờ, hôm nay tên này uống lộn thuốc gì vậy, tự nhiên ôm cô trước mặt bao nhiêu người.


Đẩy Vương Tử Đằng ra, má cô còn có chút phiếm hồng, cất cao giọng nói: “Sao ta có thể nói không được chứ, chỉ mong Vương điện chủ không chê là được rồi!” Sau đó cô nhanh chóng bước ra bên ngoài, thẳng đến xe ngựa đang đỗ ngoài cửa kia, không thèm để ý đến hắn trực tiếp lên xe rồi nói Linh Tiên đánh xe đi mất.

“Vậy hôm nay lại làm phiền Phong tiền bối rồi.” Vương Tử Đằng quay sang Cao Lãng cười nói.

Ánh mắt của Cao Lãng lúc nãy hắn cũng đã thấy.

Trong lòng lại thầm than, thật muốn bắt nàng nhốt lại, không cho ai nhìn thấy.

“Không phiền, sư phụ dạo này nhiều việc.

Có các huynh đến giải tỏa áp lực cho người, người còn rất vui là đằng khác.

Chuyện của chúng ta sau khi ăn xong hãng nói đi.

Ta về Lôi Điện trước.” Cao Lãng nói rồi cũng ra bên ngoài lên xe ngựa.

Mấy người Vương Tử Đằng cũng sai hại nhân nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.

Mấy bình ngọc lúc nãy Kha Nguyệt lấy ra đều đã được bọn họ thu vào nhẫn không gian, đi Lôi Điện một chuyến xong về phát đan dược cho bọn họ cũng không muộn.

Kha Nguyệt về đến Lôi Điện, đến nơi của Phong Cẩn nói với ông một tiếng đã về sau đó xin phép ông về Ám Nguyệt điện chuẩn bị bữa trưa.

Phong Cẩn cười đến hai mắt híp vào nói: “Được, con về Ám Nguyệt điện chuẩn bị đi.

Trưa nay sư phụ sẽ sang đấy một chuyến, tiện thể quan sát Ám Nguyệt điện của con luôn, cho nên con không cần sai người mang thức ăn sang bên này đâu.”
“Vâng sư phụ, vậy con xin phép.” Kha Nguyệt cười nói sau đó dẫn mấy người Tiểu Cửu về Ám Nguyệt điện.

Về đến nơi đã thấy mấy người Lục Chấn Đình chờ cô ở trong sảnh, trên tay mỗi người là xác của một con thú.

Thấy cô bọn họ hành lễ, Lục Chấn Đình nói: “Tiểu thư, giờ nội lực trong người bọn ta đã ổn định.

Mấy con thú này đều là bọn ta giết, còn ở bên trong nhưng không thể mang hết ra bên này.” Vào bên trong nhìn thử xem họ giết được bao nhiêu con thú, khóe miệng Kha Nguyệt không tự chủ được giật giật.

Họ giết nhiều thú như vậy, muốn cô nấu ăn cho toàn thể người của Lôi Điện còn được, huống chi chỉ mấy người Vương Tử Đằng.

Sau đó cô bắt đầu công cuộc làm đồ ăn, trong Ám Nguyệt điện có xây dựng một phòng bếp riêng, đưa mẫu thân từ trong Ngọc Thạch Ấn ra.

Sau đó cô gọi mấy người Tiểu Cửu vào cùng cô làm đồ ăn, họ đi theo cô đã một thời gian, thỉnh thoảng không có chuyện gì cô cũng làm đồ ăn cho họ.


Cũng chỉ cho họ phương pháp nấu nướng của cô cho nên giờ họ nấu ăn có thể không bằng cô, nhưng tuyệt đối đều làm ra mỹ vị.

Mấy người Tiểu Cửu đi vào, nhìn thấy mẫu thân của Kha Nguyệt đều cung kính hành lễ, trong lòng thầm cảm thán mẫu thân của tiểu thư cũng thật đẹp.

Họ đều đã biết chuyện của Ngọc Thạch Ấn, còn về phía điện chủ, có thể nói là tiểu thư đưa mẫu thân đến đây nhưng lúc đó muốn tạo bất ngờ nên chưa để mẫu thân nàng diện kiến Phong Cẩn.

Kha Nguyệt làm một hồi thì nghĩ đến Hàn Nghiên *Nếu muội ấy ở đây chắc hẳn sẽ rất vui vẻ* Vừa nghĩ đến Hàn Nghiên, cô đang định cho người nhanh chóng về Lưu Ly Phương nói Hàn Nghiên đến thì đã thấy người vào bẩm báo: “Tiểu thư, Hàn Nghiên tiểu thư đến ạ!”
“Muội ấy đã đến rồi sao!” Kha Nguyệt cười nói, còn chưa dứt câu đã nghe tiếng nói của một nữ tử vọng vào: “Ở đây vui như vậy, sao muội có thể vắng mặt được chứ.” Ngay sau đó, Hàn Nghiên cũng xuất hiện từ đằng sau cánh cửa.

“Được được, mau đến đây giúp tỷ làm đồ ăn đi.” Kha Nguyệt cười nói.

Hàn Nghiên cũng vui vẻ bắt tay vào việc nấu nướng.

Từng món từng món lần lượt được đặt lên bàn.

Kha Nguyệt cũng sai người đặt mấy cái bàn ở sảnh chính, ghép chúng lại với nhau, thành một cái bàn dài.

Ở Ám Nguyệt điện không khí vui vẻ, ở chỗ Phong Cẩn cũng vậy.

Cao Lãng về sau Kha Nguyệt không lâu, nói rằng mấy người Vương Tử Đằng cũng sẽ đến ăn.

Phong Cẩn cũng vui vẻ chấp thuận, đợi một lúc mấy người Mộ Dung Tùng Lâm cũng đã về.

Vương Tử Đằng cũng đã đến.

Họ ngồi ở chỗ Phong Cẩn thương lượng chút chuyện sau đó họ cùng đến Ám Nguyệt điện.

Vì Phong Cẩn nói hôm nay Nguyệt Nguyệt mời họ đến Ám Nguyệt điện dùng bữa.

Gần đến Ám Nguyệt điện, mùi thức ăn đã lan tỏa trong không khí.

Khiến trong bụng mấy nam nhân một trận sôi trào.

Cước bộ nhanh hơn một chút, khi vào đến bên trong đã thấy một bàn dài đồ ăn đã được đặt ở đó.

Hạ nhân đang sắp xếp thức ăn lên bàn.


Nhìn thấy đồ ăn như vậy, mấy người Mộ Dung Tùng Lâm đã có chút muốn ăn, còn Phong Cẩn dù trấn tĩnh hơn một chút, cũng không che dấu được gợn sóng trong mắt.

Đồ nhi này của ông trù nghệ cũng không phải tầm thường.

Sau khi ăn đồ ăn con bé làm, ông rất nhớ hương vị đó, mà không chỗ nào có thể làm ra được.

Kha Nguyệt thấy mọi người đã đến thì cười nói: “Sư phụ, các vị sư huynh mọi người đến rồi.

Mọi người cứ ngồi xuống trước đi ạ, còn mấy món nữa, sắp xong rồi.”
Phong Cẩn ngồi ở đầu bàn, mọi người đợi ông ngồi cũng ngồi xuống, dọc xuống Vương Tử Đằng cùng mấy người Mạc Phong thì ngồi bên tay trái của ông, còn Mộ Dung Tùng Lâm và mấy huynh đệ khác thì ngồi bên phía tay phải.

Mấy người họ rất ý tứ để trống vị trí bên cạnh của Vương Tử Đằng.

Vừa ngồi xuống lại thấy hạ nhân mang lên mấy bình rượu, cùng chén uống rượu.

Bình rượu mở ra, hương thơm lan tỏa trong không khí, liền làm cho mấy người nam nhân tò mò không biết đây là rượu gì.

Hạ nhân cũng không chậm trễ mà rót rượu vào chén cho mọi người.

Uống một ngụm rượu lại khiến những nam nhân này có thêm kinh ngạc.

Họ cũng chưa được uống loại rượu nào ngon như vậy, Phong Cẩn không nhịn được liền hỏi một tên hạ nhân: “Rượu này từ đâu mà có?”
“Dạ, đây là rượu do tiểu thư tự nhưỡng, hôm nay liền mang ra mời điện chủ, Vương điện chủ cùng các thiếu chủ ạ.” Người hạ nhân cung kính nói.

Hôm nay bọn họ cũng rất có lộc ăn nha, mặc dù không được ăn đồ do đích tay tiểu thư nấu nhưng cách làm tiểu thư đều đã đưa cho trù phòng, còn nói trù phòng đến nhìn tiểu thư làm đồ ăn để học tập, nấu cho toàn thể người của Lôi Điện.

Mỗi món đều rất độc đáo, tiểu thư còn đưa rượu mà chính tay người nhưỡng cho bọn họ.

Thật ra rượu này là do Tiểu Ngọc nhưỡng, ở trong Ngọc Thạch Ấn nhàm chán, nên khi nhìn cô nhưỡng rượu, Tiểu Ngọc thấy phương pháp nhưỡng rượu của cô cô mình mới lạ, nhất quyết đòi cô dạy cách nhưỡng.

Sau đó một hai liền nhưỡng rượu, Tiểu Ngọc tạo thêm mấy không gian bên rong Ngọc Thạch Ấn, toàn bộ là rượu do Tiểu Ngọc nhưỡng.

Một chút rượu này còn chưa bằng một phần trong Ngọc Thạch Ấn của cô đâu.

Nhất là rượu này còn dùng linh quả được trồng ở vườn dược liệu trong Ngọc Thạch Ấn để nhưỡng, đương nhiên hiệu quả rất tốt.

Đợi một chút, lại thêm mấy món nữa được đặt lên bàn.

Kha Nguyệt cũng đã từ trù phòng đi ra, tay bưng món ăn cuối cùng, đằng sau cô còn có thêm một người nữa.

Mọi người nhìn người đó, đó là một nữ nhân khoảng 40 tuổi, gương mặt cùng với Kha Nguyệt có 7 phần tương đồng.

Chỉ là nữ nhân này mang theo vẻ hiền hòa, nhu mì nhiều hơn, còn Kha Nguyệt lại mang theo vẻ sắc bén và ma mị hơn một chút.


Không khí bỗng ngưng trọng, Kha Nguyệt lúc này mới lên tiếng: “Sư phụ, đây là mẫu thân của con, con đã tìm được mẫu thân rồi.”
“Tìm được mẫu thân là tốt rồi.

Ta đã nghe Vô Ưu nói về mẫu thân con nhiều lần, nhưng không ngờ lại được gặp trong hoàn cảnh này.

Nên báo với Vô Ưu một tiếng cho hắn cùng vui mừng.” Phong Cẩn cười nói.

Mấy người Vương Tử Đằng cũng đứng lên hành lễ với Lâm Hi Văn: “Ra mắt a di, đã nghe nhiều về a di, không ngờ lại được gặp.”
“Mọi người đừng hành lễ như vậy, ta thấy rất ngại.” Lâm Hi Văn nhìn mấy người Vương Tư
Không khí vui vẻ hòa thuận.

Mấy người Mạc Phong cũng rất bất ngờ với tay nghề của Kha Nguyệt, gắp thức ăn liên tục.

Thấy không khí vui vẻ như vậy Kha Nguyệt cũng vui mừng theo.

Sau bữa ăn Phong Cẩn cùng mấy người Mộ Dung Tùng Lâm trở về điện của mình.

Kha Nguyệt thấy họ đã đi hết lúc đó mới nâng ánh mắt sắc bén nhìn Vương Tử Đằng nói: “Huynh dám trêu chọc ta!”
“Đâu có, ta trêu chọc nàng lúc nào?” Vương Tử Đằng khó hiểu nhìn nàng.

“Hừ, rõ ràng phương pháp lấy máu nhận chủ là phổ biến, huynh còn nói nó như hiếm lắm vậy.

Rõ ràng là muốn trêu đùa ta.” Kha Nguyệt trừng mắt nhìn Tử Đằng.

“Ta đâu phải trêu chọc nàng, ta đấy là không biết đấy là nhẫn gì, liền liên tưởng đến phương pháp nhận chủ.

Được rồi, Nguyệt Nhi, là ta sai, nàng đừng cáu giận.” Tử Đằng bất đắc dĩ nói, cánh tay vươn ra ôm lấy nàng vào trong lòng.

“Hừ, tránh ra.” Kha Nguyệt nhất quyết không để hắn ôm, muốn tránh né cánh tay kia nhưng tránh thế nào cũng vô dụng.

Cô lại ngước đôi mắt đen láy lên nhìn chằm chằm Vương Tử Đằng.

“Ngoan, ta sẽ đền bù cho nàng, có được không?” Vương Tử Đằng giọng hơi khàn khàn lên tiếng.

Hắn đây đúng là tự làm khổ mình, ôm nàng vào trong lòng, mùi hương trên người nàng cứ quanh quẩn bên mũi, còn có ánh mắt kia của nàng khiến hắn suýt chút nữa thì không kiềm chế nổi.

Kha Nguyệt không giãy giụa nữa, híp mắt hỏi: “Ý kiến không tồi, vậy huynh định đền bù ta cái gì?”
“Đền bù cái này vậy.” Vương Tử Đằng ngẫm nghĩ một lúc rồi vẻ mặt gian tà nói.

Vừa dứt lời hắn cũng cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào mà hắn mong muốn đã lâu kia.

Bên này, Cao Lãng quay lại định tìm Kha Nguyệt thương lượng chút chuyện.

Nhưng thấy hai người họ đang hôn nhau, vẻ mặt hắn mang theo chút mất mát liền quay lại điện của mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.