Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 67: Đến Khôi Điện
Vương Tử Đằng tự nhiên cúi xuống hôn cô, làm Kha Nguyệt cả kinh.
Đôi mắt đen láy trừng lớn, đây là lần thứ hai hắn hôn cô, lần trước là lúc thần trí cô đang không được tỉnh táo.
Lần này là cô hoàn toàn tỉnh táo, hắn lại dám hôn cô.
Kha Nguyệt hoàn hồn, lấy tay đánh một chưởng lên bụng hắn, khiến Vương Tử Đằng nhăn mặt mà buông cô ra.
Thanh âm mang theo chút tủi thân vang lên: “Nguyệt Nhi, nàng ra tay thật mạnh!”
“Đây mà là đền bù cái gì?” Kha Nguyệt lườm hắn nói.
“Nàng bây giờ ngân lượng không thiếu, đan dược không thiếu, cái gì cũng không thiếu.
Ta chỉ có thể dùng cách đó để đền bù thôi, nàng lại nỡ đánh ta sao.
Dù sao chúng ta cũng đâu phải chưa từng như vậy đâu.” Vương Tử Đằng ai oán nói, trong mắt là một đạo quang lóe sáng.
Ánh mắt như có như không liếc về phía ngoài cửa.
Hắn chủ yếu là muốn cho Cao Lãng thấy, để huynh ấy chết tâm với Nguyệt Nhi.
“Hừ!” Kha Nguyệt hừ lạnh, không muốn đấu võ mồm với hắn liền quay vào phòng, mặc kệ Vương Tử Đằng đang đứng đó.
Đấu võ mồm với tên này cô luôn luôn thua, thà không nói cô còn đỡ tức.
“Nguyệt Nhi, ta biết nàng vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận ta, nhưng ta sẽ đợi, đợi một ngày nàng tiếp nhận ta, tiếp nhận ta bước vào cuộc sống của nàng.” Vương Tử Đằng chặn trước mặt cô cười nói *Phu quân của nàng chỉ có thể là ta* Câu này, Vương Tử Đằng chỉ nói trong lòng.
Sau đó hắn bước ra bên ngoài.
Nghe Vương Tử Đằng nói vậy, xong nhìn bóng lưng hắn, Kha Nguyệt có cảm giác hắn rất cô độc.
Cô nhíu mày nhìn theo hắn một lúc, sau đó lại quay trở về phòng.
Cô đúng là có chút tình cảm với hắn, những gì hắn làm cho cô cô đều nhìn vào mắt, cũng rất cảm kích hắn.
Nhưng nói cô mở lòng, cho hắn bước vào trái tim cô, thì chưa thể.
Đời trước cô chưa từng yêu ai, nhưng khi nhìn thấy mối tình của Ảnh Ảnh, khiến cô có cảm giác mất niềm tin vào thứ tình cảm này.
Chính hắn ta là người đã đẩy cô và Ảnh Ảnh vào con đường chết, người mà từng nói yêu Ảnh Ảnh, sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy cả đời.
Nhưng ngoảnh mặt lại hắn lại yêu em gái của tên đã hại chết cô và Ảnh Ảnh.
Còn dẫn lối cho tên kia hại chết các cô.
Vương Tử Đằng ở bên ngoài, quay mặt lại nhìn về phía Ám Nguyệt điện, ánh mắt có chút mất mát.
Hắn thở dài một tiếng, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Hắn tin có một ngày, Nguyệt Nhi sẽ tiếp nhận hắn, toàn tâm toàn ý mà tiếp nhận hắn.
Kha Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi quyết định để chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.
Sau khi nghĩ thông, Kha Nguyệt gọi Linh Tiên vào: “Em cùng ta đến tổng điện một chuyến.
Đúng rồi, em đi nói với mấy người Tiểu Cửu chuẩn bị đi, sau khi từ tổng bộ trở về chúng ta sẽ đến Khôi Điện.
Đến lúc tặng quà cho hắn rồi.”
Đến tổng điện, thấy Phong Cẩn cùng mấy người Vương Tử Đằng và các sư huynh của cô vẫn ở đó thì Kha Nguyệt bình tĩnh hành lễ.
Sau đó đưa cho Phong Cẩn một chiếc nhẫn không gian nói: “Sư phụ, trong nhẫn này chứa Nội Lực Đan, còn nhẫn này chứa Huyễn Lực Đan.
Đều là do con luyện chế, sư phụ lấy chúng mà phát cho người của Lôi Điện.” Sau đó từ tay áo lấy ra 6 bình ngọc cô lại nói: “Còn đây là Hồi Hồn Đan con luyện chế riêng dành cho sư phụ và các sư huynh.
Còn có cả Tấy Tủy Đan…”
Mấy người Mạc Phong đã trải qua việc này nên coi như là bình tĩnh, nhưng mấy người Mộ Dung Tùng Lâm thì không thể bình tĩnh được như vậy.
Đến cả Phong Cẩn cũng không thể tin vào mắt mình, mặt cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm Kha Nguyệt.
Mãi đến khi Kha Nguyệt thấy họ nhìn mình chằm chằm lên tiếng nhắc nhở, Phong Cẩn cùng mấy người Mộ Dung Tùng Lâm mới lấy lại tinh thần.
Cung Kỳ lúc này mới lên tiếng: “Tiểu sư muội, muội không phải là lão bà giả dạng trẻ con chứ?” Trong giọng nói là mười phần nghi ngờ về thân phận của Kha Nguyệt.
Câu này vừa thốt ra khiến mọi người đang im lặng bỗng bật cười.
Kha Nguyệt đen mặt nhìn họ, nói: “Muội hẳn là lão bà gì đó đi, vậy huynh có phải nên gọi muội một tiếng bà bà không?”
Mọi người lại được một phen cười: “Tiểu sư muội, muội thật biến thái.” Tần Mạc cảm thán nói.
“Được rồi, muội còn cần xử lý chuyện của Trương Văn Long.
Sư phụ con xin phép về trước.
Sư phụ phải giúp Tiểu Nguyệt giữ kín chuyện này đó, nếu không Tiểu Nguyệt sẽ bị người ta truy sát.” Kha Nguyệt cười đùa nói.
“Con yên tâm, ta sẽ giữ kín chuyện này.
Con còn có chuyện, vậy đi trước đi.
Có cần các sư huynh của con cùng đi không?” Phong Cẩn nhìn tiểu đồ đệ cưng chiều nói.
Thu nạp nàng làm đồ đệ là quyết định sáng suốt nhất của ông, hahaha.
“Để con đi cùng tiểu sư muội, lão Trương Văn Long đấy là một con cáo già, để Tiểu Nguyệt đi một mình con thật sự không yên tâm.” Mộ Dung Tùng Lâm nói.
“Vậy con cũng đi cùng đại sư huynh và sư muội.” Cao Lãng cũng lên tiếng.
“Được, hai con đi cùng con bé đi, nhớ cẩn thận!” Phong Cẩn nói.
“Dạ, sư phụ.” Mấy huynh đệ cùng nhau nói rồi ra bên ngoài.
.
Truyện mới cập nhật
“Phong tiền bối, tại hạ cũng xin phép cáo lui.
Hôm nay còn có chút việc.” Vương Tử Đằng cũng lên tiếng nói.
“Được rồi, thỉnh thoảng còn nhớ đến lão già ta là tốt rồi.
Còn có việc thì mau đi đi, ta còn phải phát đan dược nữa.” Phong Cẩn cười nói, nhìn chỗ đan dược cười không khép được miệng.
“Hôm nay là sinh thần của Trương Văn Long, chúng ta cũng nên đi tặng ông ta một chút quà mới phải.” Ra bên ngoài, Vương Tử Đằng mới nhếch mép nói.
Mấy người Mạc Phong nghe vậy cũng nhếch mép cười, ngồi lên xe ngựa.
Vậy là mấy chiếc xe ngựa nối nhau thành hàng đi đến Khôi Điện.
Ở Khôi Điện hiện tại đang làm lễ mừng thọ cho Trương Văn Long.
Dù các gian hàng của Khôi Điện gặp trục trặc nhưng những đệ tử của Trương Văn Long đều không phải người tầm thường.
Cho nên những người được mời đến đều không dám từ chối.
Buổi lễ đang diễn ra êm đẹp thì có tiếng báo lớn bên ngoài: “Thưa điện chủ, người của Thiên Điện và Lôi Điện tới ạ.”
“Có những ai tới?” Trương Văn Long nhíu mày hỏi.
“Bẩm Thiên Điện thì tất cả các vị điện chủ đều đi.
Còn bên Lôi Điện thì có Mộ Dung thiếu chủ, Cao thiếu chủ, và Nguyệt Nguyệt tiểu thư ạ.” Tên thuộc hạ mặt sợ hãi nói.
Những người ở đây nghe thấy vậy thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Chuyện của Thiên Điện, Lôi Điện và Khôi Điện đã không còn gì là bí mật.
Hiện tại người đến đều là những vị có địa vị quan trọng trong Thiên Điện cùng Lôi Điện, những người bên trong liền lui sang hai bên tránh càng xa hai người họ càng tốt, sau đó bày ra một bộ dáng xem kịch vui.
Có quỷ mới tin họ đến đây chỉ là để chúc mừng xuông.
Nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt, vẫn có không ít người hít vào một ngụm khí, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt đến không chớp mắt.
Bây giờ trên người Kha Nguyệt mặc bộ y phục màu đỏ, kèm theo hình mặt trăng lưỡi liềm màu đỏ trên trán, cộng với cây trâm màu đỏ được cài trên tóc, khiến cô thập phần mỵ hoặc.
Kha Nguyệt cũng là cố ý mặc bộ đồ này, bộ đồ hôm cô bị người của Trương Văn Long ám toán, muốn nói ông ta nhìn cho rõ, cũng nhớ cho rõ ngày hôm nay.
Trương Văn Long đương nhiên cũng hiểu ra, hôm đấy người duy nhất về điện đã nói toàn bộ sự việc cho ông ta nghe.
Đương nhiên tên đó là do Kha Nguyệt cố ý thả hắn ta đi, nếu không hắn sao có thể thoát.
Ông ta nheo mắt nhìn về hướng của Vương Tử Đằng và Kha Nguyệt đang đi vào.
Kha Nguyệt lúc này cũng thật ngoài ý muốn, sao Tử Đằng cũng ở đây vậy.
Như vậy cứ giống như hai người họ hợp tác đi bắt nạt người ta vậy.
Lúc nãy sau khi chào sư phụ, Kha Nguyệt về Ám Nguyệt điện một chuyến, thay y phục, trang sức, sau đó mới đi đến Khôi Điện.
Mà đến trước cửa Khôi Điện mấy chiếc xe ngựa của Vương Tử Đằng đã đứng ở đó, vậy nên mới có một màn đi vào cùng như này.
“Tiểu Nguyệt, hôm nay tùy ý muội xử lý, có Lôi Điện chống lưng cho muội!” Cao Lãng nhỏ giọng nói với Kha Nguyệt, trong giọng nói có thêm một phần cưng chiều.
Kha Nguyệt cũng nhẹ giọng trả lời: “Muội đã biết.”
“Haha, hôm nay không ngờ Vương điện chủ lại trực tiếp đến nới đây.
Ta đã thất lễ rồi, mời Vương Điện chủ và các vị điện chủ ngồi.” Trương Văn Long vẫn bày ra vẻ mặt niềm nở tiếp đón Vương Tử Đằng.
Sau đó quay sang chỗ Kha Nguyệt cùng hai người Mộ Dung Tùng Lâm nói: “Mộ Dung thiếu chủ, Cao thiếu chủ và Nguyệt Nguyệt tiểu thư cũng đến đây sao.
Mời các vị ngồi, Nguyệt Nguyệt tiểu thư đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”
“Trương điện chủ quá khen rồi, Nguyệt Nguyệt nào dám nhận.
Biết hôm này là lễ mừng thọ của Trương Điện chủ liền đến tặng chút quà.” Kha Nguyệt nhàn nhạt nói, khiến mọi người không biết được mục đích thật sự hôm nay nàng đến đây.
Nói xong mấy người Kha Nguyệt tiến đến chỗ của mấy người Vương Tử Đằng mà ngồi.
Khiến những người đến dự tiệc ngơ ngác, có chỗ trống sao không ngồi, mà lại ngồi cùng với nhau vậy? Ngay cả Vương Tử Đằng cũng có chút tò mò khi thấy Nguyệt Nhi chủ động ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nhưng trên mặt hắn cũng không tỏ ra bất thường, hướng mọi người nói: “Sao vậy? Ta cùng vị hôn thê ngồi cùng một chỗ cũng khiến các vị ngạc nhiên đến thế sao?”
Một câu này của Vương Tử Đằng đã giải thích cho mọi người biết, hiện giờ hắn và Nguyệt Nguyệt tiểu thư là một đôi, vậy nên Lôi Điện và Thiên Điện cũng coi như là một nhà.
Cho nên họ ngồi cùng chỗ không có gì là lạ.
Mà Kha Nguyệt ngồi một bên vẫn điềm tĩnh như không, giống như nàng thật sự đồng ý với lời nói vừa rồi của Vương Tử Đằng.
“Haha, lúc trước nghe đồn ta còn không tin.
Không ngờ Vương Điện chủ và Nguyệt Nguyệt tiểu thư đây đúng là một đôi.
Ta ở đây xin chúc mừng hai vị.” Trương Văn Long nâng chén rượu lên hướng Tử Đằng và Kha Nguyệt chúc mừng.
Tiếp đó mấy người dự tiệc bên dưới cũng đồng loạt đứng dậy chúc mừng.
Mộ Dung Tùng Lâm nhìn cảnh này thì lên tiếng:”Chuyện của tiểu sư muội và Vương Điện chủ làm sao có thể sánh bằng lễ mừng thọ của Trương điện chủ đây.”
“Đúng vậy, nhân vật chính hôm nay là Trương điện chủ, mọi người nên chúc mừng Trương điện chủ mới phải.” Mạc Phong ở bên này cũng bồi thêm một câu.
Khiến cho người của Thiên Điện và Lôi Điện suýt phì cười.
“Hôm nay là lễ mừng thọ của Trương Điện chủ.
Nguyệt Nguyệt cùng vị hôn phu làm sao dám tranh hào quang của ngài.” Kha Nguyệt cười nhẹ nói, tay cô nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Vương Tử Đằng.
Khiến Vương Tử Đằng bất ngờ nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại sự bất ngờ, thay vào đó là một cái cười nhếch mép.
Hắn cảm thấy nàng đang muốn đặt một cái gì đó vào tay hắn.
Bàn tay to lớn cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Nguyệt Nhi, nàng xinh đẹp như vậy, có muốn không lấy mất hào quang của người khác cũng khó.” Kha Nguyệt nghe vậy thì nhìn hắn nở một nụ cười thật tươi.
Hành động thân mật của hai người khiến mọi người ở dưới há hốc mồm.
Không phải nói Vương Điện chủ là một người lạnh lùng sao, đây là biểu hiện của lạnh lùng? Dù đeo mặt nạ nhưng ánh mắt hắn nhìn Nguyệt Nguyệt cô nương thập phần nhu hòa, giọng nói cũng chứa đầy sủng nịnh.
Mà Trương Văn Long bên này thấy hai người phu xướng phụ tùy thì suýt chút nữa không giữ được nét cười trên mặt.
“Hôm nay, hai vị sư huynh cùng ta phụng lệnh của sư phụ đến tặng lễ vật sinh thần cho Trương điện chủ, Dạ Tuyết em mang lên đi.” Kha Nguyệt vẫn nhẹ nhàng nói.
“Đa tạ, đa tạ! Nhờ các vị giúp ta chuyển lời cảm tạ đến Phong Điện chủ” Trương Văn Long nhận quà nói.
“Đúng rồi, món quà hôm trước ta tặng cho lệnh ái, không biết lệnh ái có thích hay không?” Kha Nguyệt nhắc đến món quà này, làm nụ cười trên mặt Trương Văn Long trở nên cứng lại.
Cố áp chế nỗi giận trong lòng, nở nụ cười còn xấu hơn khóc nói: “Rất thích, đa tạ Nguyệt Nguyệt tiểu thư.”
“Thích là tốt rồi!” Kha Nguyệt nói, sau đó khóe miệng cô nhếch lên một độ cong đẹp mắt, ngước đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt của Trương Văn Long nói: “Cũng mong rằng món quà của ta hôm nay, Trương Điện chủ cũng sẽ thích.” Mọi người bên dưới thấy nụ cười này của nữ tử tên Nguyệt Nguyệt ngồi trên kia đều không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh..