Sát Thủ Nữ Vương

Chương 65: Vô Cớ Bị Đánh


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 65: Vô Cớ Bị Đánh


Vào bên trong Ngọc Thạch Ấn, Kha Nguyệt lại trò chuyện với Lâm Hi Văn một chút, sau đó vào căn phòng Tiểu Ngọc tạo riêng cho cô để luyện đan.

Dược liệu ở đây đều đầy đủ, cho nên Kha Nguyệt rất nhanh luyện chế được Nội Lực Đan.

Cảm thấy đã đủ, cô lại nghiên cứu phương pháp luyện chế Huyễn Lực Đan và Tẩy Tủy Đan.

Sau hơn một ngày nghiên cứu trong Ngọc Thạch Ấn, cô cuối cùng cũng bắt tay vào việc luyện đan.

Nhìn bình ngọc chất đầy phòng, còn có xu hướng càng ngày càng tăng, Tiểu Ngọc cảm thán.

Lại tạo thêm một không gian để cô cô mình chứa bình ngọc, rồi ra bên ngoài vừa chơi với bọn Tiểu Bạch vừa canh chừng bên ngoài cho Kha Nguyệt.

Sau khi luyện chế xong, Kha Nguyệt hài lòng cất mấy bình ngọc vào nhẫn không gian mà gia gia cho cô.

Ở đây, nhẫn không gian là nơi cất giữ đồ của mỗi người.

Xong xuôi mọi việc, cô đến nói cho Lam Hi Văn một tiếng, sau đó lắc mình ra ngoài.

Cô còn đang có chuyện muốn tính sổ với Vương Tử Đằng.

Cái gì mà lấy máu nhận chủ là phương pháp từ cổ xưa, căn bản là lừa cô, bây giờ mọi người đều vẫn đang sử dụng phương pháp này.

Nhẫn không gian này mà không nhận chủ thì có thể dùng sao? Hắn lại dám gạt cô, không thể tha thứ!
Ra ngoài, cô đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, vẫn như bình thường, cô đến vấn an lão phu nhân sau đó lại ra bên ngoài, đi đến Lưu Ly Phường.

Sau đó lên lầu, để Linh Tiên mặc y phục hiện tại của cô bây giờ.

Sau đó cô đeo đội đầu cho Linh Tiên, còn mình thì cởi bỏ hóa trang.

Đeo mạng che mặt, rồi dẫn theo Linh Tiên, Dạ Tuyết và Tiểu Cửu ra hai xe ngựa đang đỗ bên ngoài.

Xe ngựa đi một mạch đến ngoài kinh thành, thẳng đến trước cửa Thiên Điện mới dừng lại.

Kha Nguyệt cùng mấy người Linh Tiên xuống xe ngựa, đến trước cổng.

Một tên hắc y nhân canh cổng thấy các cô liền ra nghênh đón.

Hắn nhìn là đã nhận ra, đây là Nguyệt Nguyệt tiểu thư, chủ mẫu của bọn họ: “Chủ mẫu!”
“Ngươi cứ gọi ta tiểu thư được rồi.

Ta và chủ thượng của ngươi còn chưa thành thân, đừng gọi chủ mẫu.” Kha Nguyệt nói, trong lòng thì thầm mắng Vương Tử Đằng.

“Vâng, người đợi một lát, thuộc hạ vào thông báo!” Tên hắc y nhân nói, sau đó quay đầu vào bên trong thông báo cho mấy người trong điện.


Ở sảnh chính, Vương Tử Đằng cùng mấy người Mạc Phong đang thảo luận thì có tên hắc y nhân vào thông báo: “Chủ thượng, các vị điện chủ, chủ mẫu đến, hiện đang ở bên ngoài ạ.”
Nghe thấy Kha Nguyệt đến, ngay cả Vương Tử Đằng cũng còn có chút kinh ngạc.

Bình thường toàn là hắn bám lấy nàng bây giờ nàng lại chủ động đến gặp hắn.

Mấy việc đang nghị luận liền bị gác lại, Vương Tử Đằng liền một mạch đi ra bên ngoài.

Nhưng ra đến đó thì thấy Kha Nguyệt cùng với một nữ tử nữa đang đánh nhau.

Chuyện là trong lúc đợi hắc y nhân kia vào báo với mấy người Vương Tử Đằng thì không biết vì sao, một nữ tử từ bên trong lao ra.

Không nói không rằng liền ra chưởng đánh Kha Nguyệt, làm mấy người Linh Tiên đứng bên này không hiểu chuyện gì muốn lên đánh nữ tử kia.

Chỉ có Tiểu Cửu ở Thiên Điện lâu rồi mới biết, cười khổ một tiếng sau đó ngăn Linh Tiên và Dạ Tuyết đang định động thủ lại.

Người khác thì Tiểu Cửu cô không dám chắc có thể đánh lại nữ tử kia hay không, nhưng riêng với tiểu thư, cô tin chắc người dư sức đánh cho nữ tử kia đến đầu nở hoa.

“Nàng ta là biểu muội của tam điện chủ Mã Ái Ninh, ái mộ chủ thượng từ lâu.

Hồi xưa ngay cả ta lúc được đứng bên cạnh chủ thượng, nàng ta cũng đã tìm ta tỷ thí.

Mà võ công của nàng ta vô cùng tốt, cũng may võ công của ta không tệ, có thể đánh ngang tay với nàng ta.

Sau đó tam điện chủ biết chuyện liền lôi nàng ta về giáo huấn một trận, không ngờ nàng ta lại không biết điều như vậy.

Ngay cả tiểu thư mà nàng ta cũng dám ra tay đánh, lần này dù tam điện chủ có ra mặt, nàng ta cũng khó thoát rồi.” Tiểu Cửu thấp giọng nói với hai người Linh Tiên và Dạ Tuyết.

Kha Nguyệt lúc này đang rất khó chịu, bỗng dưng bị một người xa lạ từ đâu xông ra đánh.

Lúc đầu cô không định ra tay với nàng ta, chủ yếu là tránh né, nhưng mỗi một chưởng của nàng ta về sau này toàn là sát chiêu, ánh mắt nàng ta nhìn cô thập phần địch ý.

Kha Nguyệt lúc này không còn muốn tránh né nữa, cô bắt đầu tiếp chiêu.

Thấy chưởng kia đánh úp về mình, Kha Nguyệt một tay giữ lại tay cánh tay của nàng ta.

Sau đó xoay người, đem nàng ta quật ngã xuống dưới đất.

Nàng ta còn chưa kịp định thần, một sợi chỉ đỏ đã xoẹt mấy nhát qua cánh tay, bắp chân.

Nàng ta liền nổi giận, ngưng tụ huyễn lực đánh về phía Kha Nguyệt.

Cô cũng ngưng tụ huyễn lực, hướng nàng ta mà đánh đến, hai chưởng huyễn lực chạm nhau, liền biến mất.

Kha Nguyệt lại ngưng tụ thêm một huyễn lực nữa đánh về phía nàng ta.

Nàng ta bị một chưởng này của Kha Nguyệt đánh bay vào giữa sân của Thiên Điện, miệng phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.


Vừa hay nàng ta rơi ngay xuống chỗ mấy người Mạc Phong đang bước, chỉ thiếu một chút nữa là họ sẽ dẫm phải nàng ta.

Lục Đình nhìn người nằm dưới mặt đất thì tức giận.

Hắn mới vừa từ bên trong ra đang muốn đón Nguyệt Nguyệt thì vừa vặn biểu muội này lại bay ngay đến chỗ bọn hắn, còn bị thương nặng như vậy.

Nếu cữu cữu mà biết không biết sẽ thu thập hắn như thế nào.

Hắn sai người đưa Mã Ái Ninh vào bên trong, ngẩng đầu đang định mắng người làm biểu muội của hắn thành ra nông nỗi như vậy.

Nhưng nhìn thấy người kia là ai, tất cả lời nói đều bị nuốt lại vào bên trong.

Nhìn đến Nguyệt Nguyệt đang bình tĩnh đứng kia nhìn về phía bọn hắn thì căn bản hắn cũng đã biết có chuyện gì xảy ra.

Biểu muội này là động phải người không nên động rồi.

Bình thường phách lỗi đã quen, còn dám không biết điều động đến Nguyệt Nguyệt, người trên đầu quả tim của huynh đệ hắn.

“Nguyệt Nhi, không cáu giận, ta sẽ xử lý tốt nàng ta.” Vương Tử Đằng cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra, liền bước đến bên cạnh Kha Nguyệt lấy lòng.

Kha Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái, tủi thân nói: “Ta vốn là muốn đến đây tặng cho huynh chút quà, nhưng ai ngờ còn chưa vào cửa đã bị người của huynh xua đuổi rồi.

Aida ta nên quay về Ám Nguyệt điện của mình thôi.

Đi, Tiểu Cửu, Linh Tiên, Dạ Tuyết chúng ta về Ám Nguyệt điện.

Về đến nơi nhớ truyền lời của ta, từ nay về sau, không cho bất kỳ người nào của Ám Nguyệt điện qua lại với Thiên Điện, nếu không nghe liền nghiêm trị.” Sau đó cô quay người, muốn bước ra khỏi Thiên Điện.

Mọi người trong Thiên Điện nghe vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh.

Đúng là lúc đầu bọn họ có chút không hoan nghênh vị chủ mẫu này.

Lúc trước, người đi theo chủ thượng đến lễ bái sư của nàng rất ít, cho nên họ hầu như đều không biết thực lực của nàng.

Nhưng vừa nãy thấy nàng đánh vị kia, họ kinh ngạc không nhỏ.

Không ngờ nàng còn nhỏ tuổi mà võ công lại cao như vậy.

Giờ nàng lại giận chủ thượng, vậy không phải chủ thượng sẽ không vui, mà mỗi lần chủ thượng không vui.

Mấy người đó yên lặng mà rùng mình vài cái…vậy không phải họ sẽ thảm sao!
Vương Tử Đằng thấy Kha Nguyệt tức giận liền kéo cô lại, lấy lòng nói: “Nào có, ai dám bất kính với nàng, ta sẽ phanh thây hắn.


Ngoan, người kia không phải người của Thiên Điện.

Là biểu muội của Lục Đình, nàng ta tính tình ương ngạnh, nàng đừng để trong lòng.”
Thấy mình bị điểm tên, Lục Đình cười trừ, hướng Kha Nguyệt xin lỗi: “Biểu muội của ta không hiểu chuyện, ta sẽ giáo huấn thật tốt.

Nguyệt Nguyệt tiểu thư thông cảm, tha nàng một mạng.”
Nghe là biểu muội của Lục Đình, Kha Nguyệt cũng không trách gì nữa.

Dù sao Lục Đình cũng là tam điện chủ của Thiên Điện, hắn hạ thấp mình xin lỗi cô cũng đã là tốt rồi.

Vì vậy cô cười cười nói: “Vậy được, nể mặt tam điện chủ, ta không so đo nữa.

Nhưng mong tam điện chủ quản giáo nàng ta cho tốt, đừng để nàng ta quậy phá.”
“Đa tạ Nguyệt Nguyệt tiểu thư thấu hiểu.” Lục Đình nghe lời của Kha Nguyệt thì nhẹ nhàng thở phào một hơi.

May mà nàng không truy cứu, nếu không hắn cũng không biết nên ăn nói thế nào với cữu cữu.

“Được rồi, mọi người giải tán hết đi.” Vương Tử Đằng phất tay, ra lệnh cho những người đang đứng xem chuyện rồi quay sang cười nói với Kha Nguyệt còn nháy mắt với cô một cái: “Nguyệt Nhi, nàng đến đây là nhớ ta sao?”
“Huynh không nên quá tự luyến.

Hôm nay ta đến là có chút chuyện, muốn nói với các huynh.” Cô ném cho Vương Tử Đằng một ánh mắt khinh thường rồi lên tiếng.

“Haha.

Vậy chúng ta vào bên trong nói chuyện.” Vương Tử Đằng nhìn biểu hiện của cô thì bật cười nói.

Còn ôm eo cô bước vào bên trong, làm con mắt của mấy người Mạc Phong đã gần như muốn rớt ra ngoài.

Đây còn là huynh đệ mà bọn hắn quen biết hay không?
Kha Nguyệt cũng mặc kệ, để hắn ôm cô vào trong.

Dù sao cô đánh không lại hắn, tránh chỉ càng thêm phiền phức.

Với lại không hiểu sao cô rất thích cảm giác được hắn ôm, cô cảm thấy lúc đó cô có người bảo vệ, có người giúp cô che chắn những sóng gió ngoài kia.

“Mang trà lên!” Mạc Phong nhẹ giọng phân phó rồi ngồi xuống ghế của mình, mấy người Lục Đình, Hoàng Minh cũng ngồi xuống.

Kha Nguyệt cũng theo đó mà ngồi xuống.

“Hôm nay nàng đến là có chuyện gì?” Đợi nha hoàn mang trà lên, Vương Tử Đằng mới nhẹ giọng hỏi cô.

Kha Nguyệt gật gật đầu nói: “Hôm nay đến là muốn tặng Thiên Điện một món quà.

Ta được các huynh nhiều lần giúp đỡ, nhất là về chuyện của Trương Văn Long.

Hôm qua ta nhận được tin tức, dạo này mấy gian hàng của bên Khôi Điện đều không thu được chút lời nào.

Nếu không phải do các huynh ra tay, Khôi Điện sẽ không đến mức bị rơi vào thảm cảnh như vậy.

Chuyện còn lại cứ để Ám Nguyệt điện lo liệu, các huynh giúp ta nhiều như vậy ta đã rất là cảm tạ rồi.”
Sau đó cô vung tay, một sảnh bình ngọc hiện ra, cô nói: “Ta biết người ở Thiên Điện đều đã tu luyện huyễn lực, bên trong này là Huyễn Lực Đan.

Tác dụng như thế nào chắc ta không phải nói nữa.


Còn đây.” Cô lại vung tay, một mảng bình ngọc lại xuất hiện: “Đây là Tẩy Tủy Đan, có công dụng tẩy kinh phạt tủy, với người tu luyện là rất tốt.

Đây là lễ vật mà ta tặng cho Thiên Điện, coi như ta cảm ơn các huynh đã tương trợ.

Ngày sau các huynh cần đi đánh nhau, cứ nói với ta một tiếng, Ám Nguyệt Điện chắc chắn sẽ giúp sức.”
Mọi người nghe Kha Nguyệt nói mấy câu đầu còn cảm động, đến câu cuối cùng, khóe miệng họ đều không tự chủ được giật giật.

Đây là chủ mẫu đang muốn nói bọn họ đi đánh nhau nhiều lắm sao, nhưng mà dù sao cũng là tâm ý của nàng, họ nhận vậy.

“Nguyệt Nguyệt, cô nương cư nhiên còn có cả Tấy Tủy Đan, còn nhiều như vậy?” Hoàng Minh lên tiếng, trong giọng nói đầy ngạc nhiên.

“Đều là do tôi luyện chế, các huynh cứ yên tâm dùng.” Kha Nguyệt lại nghĩ bọn họ sợ cô lấy bừa bãi ở đâu rồi bảo nó là Tẩy Tủy Đan nên liền nói.

“Cô nương luyện chế?” Mấy người nam tử này đã sớm không còn lạnh lùng được nữa, kinh ngạc này cũng quá lớn rồi.

“Đúng vậy, còn nhiều lắm, nếu các huynh thiếu cứ nói với ta.

Có điều lần sau ta sẽ tính tiền, không cho không đâu.” Kha Nguyệt cười nói.

Được rồi, không cần nói dễ dàng như vậy chứ.

Tẩy Tủy Đan từ lâu đã không thấy bóng dáng, Huyễn Lực đan mặc dù có nhưng rất ít người có thể luyện chế được.

Đây vào tay nàng, lại như đi chợ mua rau vậy, họ thập phần cảm thán.

“Việc đó đã xong, còn có đây là của các huynh.” Sau đó Kha Nguyệt lại lấy ra mấy bình ngọc, đưa cho mỗi người một bình: “Trong đây là Hồi Hồn Đan, cũng la ta luyện chế.”
Đùng, mấy người Mạc Phong lần này thật sự lâm vào trạng thái bất ngờ, tất cả đều yên lặng mà mở to mắt nhìn chằm chằm Kha Nguyệt.

Thật lâu sau, Mạc Phong là người đầu tiên hoàn hồn nói: “Hồi Hồn Đan! Vậy viên Hồi Hồn Đan đấu giá ở Đan Kinh hôm trước là…”
“Là Nguyệt Nhi mang đi bán đấu giá.” Vương Tử Đằng lên tiếng.

Lúc đó bọn họ còn đang hối hần vì không kịp đến hội đấu giá, hiện giờ mỗi người có ba viên Hồi Hồn Đan, đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Ba người Mạc Phong không hẹn mà cùng chung suy nghĩ.

“Huynh đệ à, ngươi làm vậy thật không tốt.

Biết trước chuyện này, gia tộc ta cũng đâu cần đấu giá nó chứ.” Mạc Phong ai oán nhìn Vương Tử Đằng.

Đúng vậy, hắn là đại thiếu gia của Mạc gia, gia tộc đứng đầu ở để quốc Đông Nhạc, Mạc Phong.

“Lúc đến đó ta cũng mới biết, với cả như vậy có thể giúp Nguyệt Nhi kiếm thêm chút ngân lượng.” Vương Tử Đằng bình tĩnh nói làm Mạc Phong suýt chút nữa phát hỏa, tiến lên phân cao thấp với Tử Đằng.1
“Được rồi, ta cũng không còn chuyện gì nữa, ta cũng nên về Lôi Điện rồi, sư phụ ta còn đang chờ.

Đúng rồi, chuyện ngày hôm nay, ta tin người trong Thiên Điện đều là người trung thành, sẽ không hé lộ chuyện này.” Kha Nguyệt cười nói.

“Sẽ không ai làm lộ chuyện này, nàng yên tâm.” Vương Tử Đằng sủng nịnh nói.

Đúng lúc này ở bên ngoài có tiếng nói vọng vào: “Mọi người hôm nay sao lại tụ tập hết ở đây vậy?” Mấy người trong sảnh đều quay sang nơi phát ra tiếng nói, Kha Nguyệt nhìn thấy người nọ thì có chút bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh mỉm cười nói: “Nhị sư huynh!”
****************
Hôm qua mình lỡ tay xóa mất chap mới nhất, nên hôm nay mình đăng bù 2 chap nha! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình ạ, yêu các bạn nhiều!????????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.