Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 55: Lâm Trúc Nháo Lưu Ly Phường
“Lâm Trúc sao?” Kha Nguyệt không vui nói.
Nàng ta đến đây tìm nàng làm gì.
Lúc này Lâm Trúc ở dưới vẫn đang kêu gào muốn gặp Nguyệt Nguyệt cô nương.
Chuyện là sáng nay, khi nàng ta đến gặp nãi nãi (Lan Thu), thì nghe thấy có người báo rằng, Hàn Kha Nguyệt đến Lưu Ly Phường.
Chỉ là vào bên trong đó làm gì thì mật thám đều không biết.
Lưu Ly Phường không phải là một nơi có thể tùy tiện làm gì thì làm.
Nàng ta liền nóng lòng, trong đầu là ý nghĩ chắc chắn Hàn Kha Nguyệt thấy không có chỗ dựa nên liền tìm đến Nguyệt Nguyệt cô nương.
Nàng ta không cam lòng, liền muốn đến Lưu Ly Phường.
Nàng ta so với Hàn Kha Nguyệt tốt hơn bao nhiêu lần, chắc chắn Nguyệt Nguyệt cô nương sẽ chú ý tới nàng ta.
Nhưng không ngờ mới vào đã bị người của Lưu Ly Phường đẩy ra.
“Không biết cô nương đến đây là có chuyện gì?” Hàn Nghiên từ bên trong đi ra, tươi cười ôn nhu hỏi.
Mọi người ở đây đều biết Hàn Nghiên cô nương.
Mọi việc trong Lưu Ly Phường đều là do Hàn Nghiên cô nương sắp xếp, cũng là người được kính trọng nhất nơi đây chỉ sau Nguyệt Nguyệt cô nương.
“Ta muốn gặp Nguyệt Nguyệt cô nương, thỉnh giáo một chút chuyện.” Lâm Trúc nói.
“Hiện tại tỷ tỷ của tađang không khỏe, không muốn gặp người ngoài.
Mong vị cô nương đây thứ lỗi cho.” Hàn Nghiên vẫn cười đáp, trên mặt không có biểu hiện gì là tức giận hay bực bội.
“Vì cớ gì Hàn Kha Nguyệt kia vào được ta lại không được.
Ngươi nên biết ta là cháu gái của Lâm thừa tướng đương triều đấy.” Lâm Trúc bất mãn nói.
“Dù là cháu gái của thừa tướng, đến Lưu Ly Phường của chúng tôi vẫn phải tuân thủ quy tắc của Lưu Ly Phường chúng tôi.
Nếu không cứ cách hai ba ngày là có người đến gây sự, chúng tôi thật không thể yên ổn.” Hàn Nghiên nói, dù vẫn cười tươi nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt.
“Nguyệt Nguyệt kia ỷ được thái hậu cùng hoàng thượng che chở liền giở thói kiêu căng có đúng không? Nghe nói dung mạo Nguyệt Nguyệt cô nương là tuyệt sắc.
Nhưng bây giờ e chỉ là lời đồn bậy bạ.
Nếu không, về kinh thành từng đấy thời gian sao vẫn không chịu ra gặp người.” Lâm Trúc không biết lấy dũng cảm ở đâu ra nói nhăng nói cuội.
Sau đó hình như thấy không đủ, Lâm Trúc còn bồi thêm một câu: “Hàn Kha Nguyệt, ngươi núp dưới váy của nàng ta, làm con chó của nàng ta.
Thì chuyển đến Lưu Ly Phường mà ở luôn đi, đừng có về Lâm gia làm Lâm gia mất mặt.” Những người xung quanh nghe vậy liền hít vào một ngụm lãnh khí.
Lâm Trúc này cũng quá coi thường người rồi, Nguyệt Nguyệt cô nương há là người để yên cho người ta khi dễ.
Cũng xôn xao, hóa ra Hàn Kha Nguyệt ngoại tôn nữ của Lâm thừa tướng lại có quan hệ tốt với Nguyệt Nguyệt cô nương.
“Lâm tiểu thư, Lưu Ly Phường không phải nơi để cô nương tùy tiện đến đây nói bậy về tiểu thư của chúng tôi.” Dạ Tuyết từ bên trong đi ra, mang theo sát khí nhìn về phía Lâm Trúc kia.
“Cô nương nên biết rằng đây không phải Lâm gia, đây là Lưu Ly Phường.
Nếu muốn sủa bậy, mời cô nương về Lâm gia.
Đừng đứng đây sủa làm ô uế Lưu Ly Phường của chúng tôi.” Hàn Nghiên lúc này cũng không còn bộ dáng nhu hòa lúc nãy.
Ánh mắt sắc bén bắn về phía Lâm Trúc kia.
“Ha, các người tức giận như vậy, không phải chứng tỏ ta nói đúng rồi sao.
Nguyệt Nguyệt đó thực chất là quá xấu xí nên không muốn gặp người.
Ta thấy Lưu Ly Phường của các ngươi nên đổi tên thành Quy Phường đi” Lâm Trúc nhếch mép nói, nàng ta cũng không tin Lưu Ly Phường dám làm gì nàng ta.
Chỉ là nàng ta không biết chuyện của Diệp Vân nên mới hống hách như vậy.
“Xem ra Lâm phu nhân dạy cháu không được tốt lắm, mới khiến tiểu thư đây thành ra cái dạng này.” Một tiếng nói từ bên trong vọng ra, tiếp theo đó một nữ tử tuyệt sắc mặc kim y, giữa trán là ấn ký hình trăng lưỡi liềm bước ra.
Kha Nguyệt không sợ Lâm Trúc biết cô giống mẫu thân.
Vì lúc nàng ta sinh ra, mẫu thân cô cũng đã rời khỏi Lâm gia.
Mà lão bà kia hận mẫu thân cô như vậy, cũng đã dốt hết hình của ngoại bà cô cùng mẫu thân đi rồi.
Đây là do Chấn Đình điều tra được xong nói cho cô biết.
Mọi người thấy nữ tử bước ra từ Lưu Ly Phường, giọng nói cùng ấn ký trên trán đã xác định thân phận của nữ tử tuyệt sắc này.
Đây chính là Nguyệt Nguyệt cô nương thần bí kia nha.
*Không ngờ rằng nàng ấy lại xinh đẹp đến như vậy.*, *Là Nguyệt Nguyệt cô nương đó*…!
Lâm Trúc cũng bị bất ngờ khi thấy nữ tử bước ra, không ngờ rằng, Nguyệt Nguyệt cô nương lại đẹp đến vậy.
Ngay cả nàng ta cũng không bằng, nhưng ngay sau đó nàng ta liền nảy sinh đố kỵ với khuôn mặt tuyệt sắc kia.
Hừ, hồ ly tinh mê hoặc lòng người.
“Lâm tiểu thư sáng sớm đến Lưu Ly Phường quậy phá, là không coi ai ra gì sao?” Kha Nguyệt nhìn Lâm Trúc nói.
“Ta muốn gặp cô nương, nhưng một đám người của cô nương đều ngăn cản ta.
Bất quá ta đành phải như vậy.” Lâm Trúc cười cười nói.
“Thật xin lỗi Lâm tiểu thư đây, mấy muội muội của ta đều là lo lắng cho ta, sợ ta bị người khác khi dễ.
Họ rất kỹ càng khi chọn lựa người đến cạnh ta.
Còn có ta còn đang mang bệnh trong người nên họ càng khó tính.” Kha Nguyệt nói.
Từng cử chỉ của cô tỏa ra sự tao nhã, cao quý khiến mọi người càng trầm mê vào cô.
“Hôm nay ta đến, là muốn nói Nguyệt Nguyệt cô nương may cho ta một bộ trang phục.
Nguyệt Nguyệt cô nương chắc không từ chối chứ?” Lâm Trúc dương dương tự đắc nói.
Nàng ta là tiểu thư phủ thừa tướng, là quan nhất phẩm trong triều.
Nguyệt Nguyệt cô nương này hẳn là sẽ làm cho nàng ta.
Nhưng nàng ta không ngờ rằng Kha Nguyệt lại nói: “Xin thứ lỗi cho, ta dạo này bận rất nhiều việc của Ám Nguyệt điện, cho nên không thể may y phục cho Lâm tiểu thư đây.
Chỉ là bên trong còn rất nhiều y phục đẹp, Lâm tiểu thư cứ tự nhiên chọn lựa, nhưng giá rất đắt.
Lâm tiểu thư thấy sao?”
“Ngươi đừng ỷ thế ngươi là đồ đệ của Phong Cẩn thì có thể làm càn.
Chỉ là một Phong Cẩn nho nhỏ cũng muốn chống lại phủ thừa tướng sao?” Lâm Trúc tức giận nói, Nguyệt Nguyệt kia dám không làm y phục cho nàng ta.
“Một tiểu thư phủ thừa tướng nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt tiểu thư ta? Muốn chết?” Thiệu Huy bên cạnh Kha Nguyệt lúc này lên tiếng.
Ánh mắt tỏa ra sát khí, nhìn về phía Lâm Trúc khiến nàng ta sợ hãi.
Lúc này, một sợi chỉ màu đỏ không biết từ đâu tới đánh lên người Lâm Trúc, tay áo nàng ta rách ra một mảng lớn, máu cũng chảy ra ướt một mảng.
Khiến Lâm Trúc hét lớn, ôm cánh tay đau nhức khóc lóc.
Mọi người nhìn về phía sợi chỉ kia, thấy nó từ tay Nguyệt Nguyệt cô nương đánh ra, đều biết, Nguyệt Nguyệt cô nương tức giận rồi.
“Ngươi dám nhục mạ sư phụ ta!” Kha Nguyệt âm lãnh nói, nụ cười trên môi giờ đã không.
ong mà thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh.
Giọng nói của cô khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy nổi da gà, trong lòng đều có một suy nghĩ *Thật đáng sợ, không ngờ nữ tử nhu hòa như nước, cao quý động lòng người như Nguyệt Nguyệt cô nương khí tức giận lại đáng sợ như vậy!*
Lúc này Kha Nguyệt đang định phát hỏa thì bóng dáng bạch y đến bên cạnh cô, mặt mạ bạc đeo trên mặt, ôm lấy eo cô nói: “Nữ nhân của ta mà ngươi cũng có gan động?” Sau đó đánh ra một chưởng khiến Lâm Trúc ngã lăn ra đất, trên miệng phun ra máu tươi.
Đúng vậy, đó chính là Vương Tử Đằng.
Thấy Kha Nguyệt muốn phát hỏa lại nghĩ nàng vừa giải phong ấn, nội lực chưa được ổn định, nếu cáu giận sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
Nên hắn mới xuống đây giúp nàng.
Kha Nguyệt nhìn sang Vương Tử Đằng *Ta là nữ nhân của huynh hồi nào?* Muốn thoát khỏi cánh tay kia nhưng không sao thoát được.
Lại một lần nữa lên án nhìn hắn.
Vương Tử Đằng thấy vậy chỉ khẽ cười với nàng, sau đó ra lệnh cho mấy hắc y nhân mang Lâm Trúc về phủ thừa tướng: “Nói với Lâm thừa tướng, hảo hảo quản giáo tốt cháu của ông ta.
Đừng đến đây làm Nguyệt Nhi mất hứng, nếu không, lần sau ta không nhẹ nhàng như vậy nữa đâu.” Sau đó ôm theo Kha Nguyệt vào lại Lưu Ly Phường.
Mấy người Thiệu Huy cũng đi theo.
Mọi người thấy không còn gì để xem cũng giải tán, mặc dù còn muốn nhìn Nguyệt Nguyệt cô nương thêm một chút.
Nhưng vì có vị đại phật nào đó bên cạnh nàng nên họ đành ngậm ngùi đi về, họ còn sống chưa đủ, không muốn bỏ mạng đâu.
Mấy người Hàn Nghiên bên này nghe Vương Tử Đằng nói thì toát mồ hôi lạnh *Nhẹ nhàng, đây mà là nhẹ nhàng.
Một chưởng kia đánh lên người Lâm Trúc, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Bọn họ đều nhìn rõ, một chưởng kia chính là đánh gãy kinh mạch, gân cốt của Lâm Trúc, về sau dù có sống được cũng có thể làm được gì? Nói đúng hơn là sẽ thành một cái phế vật.
Vậy nhẹ nhàng này cũng quá là nặng rồi.* Chỉ có Tiểu Cửu đang ở bên trong là bình tĩnh.
Thủ đoạn của chủ thượng nàng đã từng chiêm nghiệm, quả thật với Lâm Trúc đây là nhẹ nhàng rồi.
Thấy một nam tử đeo mặt nạ bạc xuất hiện, mọi người đều biết đây là điện chủ của Thiên Điện.
Cũng là vị hôn phu của Nguyệt Nguyệt cô nương theo lời đồn.
Nhưng hôm nay tận mắt thấy cảnh này thì mọi người đều chắc chắn, hai người này hẳn là đã có hôn phối rồi.
Trong lòng liền sợ hãi một phen, Nguyệt Nguyệt cô nương này đúng là không thể đắc tội.
Đắc tội đến nàng, nàng còn chưa kịp ra tay, chắc người đó đã chết dưới tay của tứ đại hộ pháp hoặc vị thiếu chủ ở Lôi Điện, chứ đừng nói đến hai vị đại phật Phong Điện chủ và Vương Điện chủ này.
Nghĩ một chút đã thấy rùng cả mình.
Chuyện Nguyệt Nguyệt được sư phụ cùng các sư huynh sủng ái tận trời không còn là chuyện gì xa lạ.
Nay còn thêm chuyện Vương điện chủ đến đây làm chỗ dựa cho nàng, e là từ nay về sau đến hoàng thượng cũng phải nể mặt nàng đến 5 phần chứ đừng nói là bọn họ.
Chỉ là mấy người đó không biết, hoàng thượng mà bọn họ đang nghĩ đến chính là vị đeo mặt nạ bạc kia.
Nếu không phỏng chừng sẽ kinh ngạc đến chết.1
“Nguyệt Nhi, nàng thấy ta xử lý như thế có ổn không?” Vương Tử Đằng ánh mắt mong chờ nhìn Kha Nguyệt.
Làm mọi người ở đây lại được phen chấn động.
Người đại bá khí bên ngoài lúc nãy với người nhìn tiểu thư bọn họ với ánh mắt vô lại bây giờ là cùng một người sao?
“Cũng không tồi!” Nghe Vương Tử Đằng hỏi vậy, Kha Nguyệt cũng gật đầu nói.
Rồi sau đó hai người lại đi lên phòng, vào phòng, Kha Nguyệt đã nói: “Ngày mai, huynh cứ đến Lưu Ly Phường.
Ta với huynh dịch dung, sau đó mới đến Đan Kinh, có được không?”
“Được, đều nghe nàng sắp xếp.
Chuyện của Trương Văn Long, nàng tính như thế nào?” Vương Tử Đằng đi đến cái bàn, rót một chén trà đưa cho Kha Nguyệt rồi nói.
“Động vào ta, ta sẽ cho ông ta biết, động vào ta sẽ có hậu quả như thế nào.
Đây là thù của ta, ta sẽ tự trả, huynh không cần trả hộ ta đâu.
Ta có biện pháp an toàn.” Kha Nguyệt nhận chén trà, uống một ngụm rồi nhìn Vương Tử Đằng.
Cô biết, với tính hắn, chắc hẳn lão già kia sẽ không được yên với hắn đâu.
Nhưng ông ta đắc tội cô, thì cô sẽ làm cho ông ta sống không bằng chết.
“Được, vậy nàng cẩn thận!” Vương Tử Đằng nói.
Hắn biết Nguyệt Nhi là người có thù tất báo, lúc đó để cho người Thiên Điện âm thầm đi theo nàng.
Hai người sau đó đều không nói gì, Kha Nguyệt lại tiếp tục luyện đan, còn Vương Tử Đằng cũng về Thiên Điện để sắp xếp một số chuyện.
Chiều đến, Kha Nguyệt lại dịch dung, dẫn theo Tiểu Cửu và Vĩ Kỳ về Lâm gia.
Đến viện của lão phu nhân nói cho bà biết cô đã về.
Sau đó liền đi về Hàm Hương Viện.
Trên đường về đều là nghe nha hoàn nói về chuyện của Lâm Trúc sáng nay, nghe nói cô ta bị mang về, đại phu nói sau này kinh mạnh đã bị phế.
Đan điền cũng bị thương nặng, chính thức trở thành phế nhân.
Lão phu nhân cùng lão gia đều đưa một chút đồ coi như là an ủi.
Lão gia còn mắng cho một trận, không đâu đi đắc tội với Nguyệt Nguyệt cô nương.
Kha Nguyệt nhếch mép cười, vẫn một đường đi về Hàm Hương Viện.
Về đến Hàm Hương viện không lâu thì sau đó Lưu ma ma bên cạnh lão phu nhân cũng dẫn theo khoảng mấy chục nha hoàn đến.
Cung kính nói với Kha Nguyệt: “Thất tiểu thư, đây là những nha hoàn mà lão phu nhân đã lọc ra.
Thất tiểu thư chọn xem ai vừa mắt.”
Kha Nguyệt mỉm cười nói: “Làm phiền bà cố cùng Lưu ma ma rồi”
Sau đó cô đi một lượt, vì Dạ Tuyết cùng Linh Tiên đã dịch dung nên không lo bị phát hiện họ là người của Lưu Ly Phường.
Nhìn một hồi, sau đó cô chỉ ra năm người, rồi quay sang Lưu ma ma nói: “Ta chọn 5 người này.”
“Vâng, thất tiểu thư.” Lưu ma ma cung kính nói sau đó quay sang 5 nha hoàn kia nói: “Từ nay về sau các ngươi ở lại đây chăm sóc thất tiểu thư, nếu có một tia hào bất chính thì tự các ngươi biết rồi đây.”
5 nha hoàn kia nghe vậy cũng vội vàng nói: “Nô tỳ sẽ hầu hạ tốt thất tiểu thư, không dám hai lòng.” Nghe vậy Lưu ma ma gật đầu với bọn họ rồi quay sang Kha Nguyệt: “Lão phu nhân nói, chốc nữa mời thất tiểu thư sang ăn tối với người cùng lão gia.
Không còn chuyện gì khác, lão nô xin cáo lui.”
“Nhờ Lưu ma ma nói lại với bà cố, chốc nữa ta sẽ đến dùng bữa với người.” Kha Nguyệt cười nói.
Lưu ma ma dạ một tiếng rồi mang mấy nha hoàn không được chọn ra ngoài.
Kha Nguyệt nhìn 5 nha hoàn kia hỏi: “Mấy người các ngươi tên là gì?”
“Thưa tiểu thư, nô tì Tiểu Mai, kia là Tiểu Lan, Tiểu Nhi, Tiểu Tuyết và Tiểu Tiên ạ.” Nha hoàn tên Tiểu Mai kia nhanh nhẹn nói, muốn được lọt vào mắt của Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt nhìn nhìn một chút rồi nói:”Tiểu Mai, Tiểu Lan và Tiểu Nhi, các ngươi nghe theo Tiểu Cửu sắp xếp.
Còn Tiểu Tuyết và Tiểu Tiên, hai ngươi giống như Tiểu Cửu làm nha hoàn nhất đẳng của ta đi.”
Tiểu Mai lúc này hận Tiểu Tiên cùng Tiểu Tuyết đến nghiến răng nhưng không thể làm gì đành nghe Tiểu Cửu phân phó công việc.
Kha Nguyệt vào bên trong, mới nói: “Linh Tiên, Dạ Tuyết hai em nhớ để ý đến Tiểu Mai kia, ta nghĩ nàng ta không đơn giản.” Sau đó sắp xếp phòng cho họ rồi cô cũng đi sửa soạn, chuẩn bị đến viện của bà cố ăn tối.”.