Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 54: Kha Nguyệt Tỉnh
Một ngày mới lại đến.
Ở Lưu Ly Phường, một nữ nhân tuyệt mỹ vẫn đang trong tình trạng ngủ say, không biết gì.
Trên người nàng là một bộ kim y, lúc này nhìn nàng an ổn, giống như dù có nghiêng trời lệch đất cũng không liên quan đến nàng.
Nam nhân ngồi bên cạnh nắm lấy tay nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hào trở lại.
Không còn trắng bệnh như đêm hôm qua nữa thì khẽ thở ra một hơi.
Cũng may là hôm qua hắn đi tìm nàng, nếu không chắc cả đời này hắn sẽ ân hận đến chết.
Ánh mắt nam nhân yêu nghiệt đó chợt lóe, cảm giác trong không khí có chút giao động, liền hướng tới nơi đó ra lệnh: “Các ngươi về thông báo cho mấy người Mạc Phong.
Ta muốn diệt Khôi Điện! Nói bọn họ chuẩn bị trước đi!”
Ánh mắt đầy lãnh ý, một Trương Văn Long nho nhỏ mà cũng dám có ý đồ tổn thương nàng, hắn không thể tha thứ.
Hắn hối hận vì khi xưa đã không trực tiếp ra tay giết Trương Văn Long để giờ ông ta có cơ hội làm hại nàng.
Nhìn gương mặt đang ngủ say, hắn khẽ cười, lúc ngủ nàng không bướng bỉnh như lúc còn thức.
Ừm khá là đáng yêu.
Nhưng lúc thức nàng cũng đáng yêu không kém.
Người nào đó ẩn núp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này cằm cũng suýt rơi xuống.
Đây là chủ thượng tâm ngoan thủ lạt của bọn họ đây sao, còn có thể cười đến dịu dàng như vậy.
Nhưng nhìn đến nữ tử đang nằm trên giường thì cảm thán *Chủ mẫu xinh đẹp lại tài giỏi như vậy.
Đúng là có khả năng khiến chủ thượng có một bộ dáng nhu hòa trước mặt nàng.* Rồi người áo đen rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Chủ thượng đã quyết định diệt Khôi Điện, xem ra lần này ông ta làm chủ thượng thật sự tức giận rồi.
Linh Tiên bên này, sau khi lão phu nhân thức dậy thì đến nói vời bà hôm nay lại muốn ra ngoài đi dạo.
Để tận lực không cho lão phu nhân biết cô gấp gáp, tránh bị lộ sơ hở.
Nghe lão phu nhân muốn lưu cô lại ăn sáng rồi hãy đi, cô cũng vui vẻ đồng ý.
“Vậy chiều nay sẽ tìm nha hoàn tới cho con, con thấy thế nào.” Lão phu nhân hỏi
“Tùy ý bà cố sắp xếp ạ.” Linh Tiên nói
Lại trò chuyện với bà thêm đôi ba câu, cô mới cùng Vĩ Kỳ và Tiểu Cửu đi ra bên ngoài.
Lần này cũng không đi dạo nữa mà cô trực tiếp đến Lưu Ly Phường.
Đây cũng là kế hoạch của tiểu thư, một tháng này ngày nào cũng đến Lưu Ly Phường.
Tiểu thư biết Lan Thu kiểu gì cũng đang cho người theo dõi người.
Tiểu thư là muốn cho bà ta tò mò rồi tự lộ ra sơ hở.
Nên cô liền theo như kế hoạch của tiểu thư làm.
Vào đến Lưu Ly Phường, rốt cuộc ba người cũng thở ra một hơi, thấy Hàn Nghiên ở đó thì Linh Tiên liền nói: “Hàn Nghiên cô nương, ta đến rồi đây”.
Hàn Nghiên bên này nghe thấy giọng Linh Tiên liền làm bộ cười cười nói: “Cô nương đến rồi sao, tiểu thư nhà chúng tôi đang đợi cô nương trên lầu đó.”
Linh Tiên nghe vậy cũng giả bộ cười cười nói: “Không dám, không dám.” Sau đó dẫn Vĩ Kỳ cùng Tiểu Cửu đi lên lầu.
Mọi người vào chọn đồ thì hiếu kỳ, âm thầm suy đoán *Cô nương này rốt cuộc là ai, mà có thể thân cận được với Nguyệt Nguyệt cô nương.*
Lên đến trên lầu, cuối cùng ba người cũng không diễn nổi nữa, thẳng hướng phòng Kha Nguyệt mà đi tới.
Thấy Thiệu Huy và Dạ Tuyết đang đứng trước cửa, Vĩ Kỳ hỏi: “Tiểu thư sao rồi, đã tỉnh lại chưa? Sao các ngươi lại ở bên ngoài hết vậy.
Ngộ nhỡ bây giờ có người muốn ám sát tiểu thư thì tiểu thư phải làm sao?” Ba người kia gật đầu đồng tình, muốn đi vào thì bị Thiệu Huy giữ lại.
“Tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại, phỏng chừng do đêm quá áp chế nguồn lực kia khiến tiểu thư quá mệt mỏi.
Vương Điện chủ đang bên trong với người.” Thiệu Huy nói.
Họ nghe vậy cũng đỡ lo lắng hơn, biết Vương Điện chủ ở bên trong hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lúc mấy người Linh Tiên đang định chốc nữa lại đến thì bên trong có tiếng nói từ bên trong truyền ra: “Các ngươi vào đi!”
Mấy người Vĩ Kỳ nghe vậy liền đẩy cửa bước vào.
Thấy Vương Tử Đằng đang ngồi đó thì hành lễ: “Vương Điện chủ!”
“Ừ.” Vương Tử Đằng chỉ ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cũng không nói gì thêm.
Hắn biết mấy người họ lo lắng cho Nguyệt Nhi nên mới để họ vào đây.
Đôi bướm câu hồn đang yên ổn trong tay áo của Linh Tiên chắc cảm nhận được hơi thở của Kha Nguyệt.
Liền bay ra, rồi xung quanh cô lượn vài vòng.
Nhưng thấy cô ngủ, không chơi với chúng thì chúng liền đậu lên tay cô.
Vương Tử Đằng thấy đôi bướm câu hồn cũng không bất ngờ, chỉ tiếp tục nhìn cô.
Lúc này, người trên giường rốt cuộc cũng mở mắt.
Kha Nguyệt từ từ hé mắt, tiếp nhận hoàn cảnh xung quanh.
Ừmm cô hình như đang ở Lưu Ly Phường.
Nhớ lại tối qua, hôm qua là lần đầu tiên cô thi triển Phù Dung trận.
Ai ngờ cô vừa thi triển Phù Dung trận trong người liền khó chịu ngày một lớn hơn.
Sau đó là cô về Lưu Ly Phường, sau đó là Vương Tử Đằng giúp cô áp chế nội lực.
Nhớ đến chuyện gì đó, mặt Kha Nguyệt xoẹt một cái đỏ như tôm luộc.
*Tên này lại nhân lúc thần trí cô không ổn định liền ăn đậu hũ của cô.* Bên tai lại vang lên tiếng trầm thấp của ai đó: “Nàng tỉnh!” Sau đó là mấy tiếng kinh hô.
Thấy cô tỉnh, mấy người Linh Tiên đều hô lên “Tiểu thư!”.
Bên ngoài, Hàn Nghiên, Dạ Tuyết và Thiệu Huy nghe thấy tiếng kinh hô liền nhanh chóng đi vào.
Kha Nguyệt lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, thần trí không còn mơ hồ như lúc nãy.
Nhìn sang nơi phát ra tiếng, thấy mấy người Hàn Nghiên đều ở đó, ánh mắt vui mừng nhìn cô.
Rồi nhìn đến người đang ngồi bên cạnh giường, cô khẽ liếc hắn một cái, sau đó mỉm cười hướng mấy người Hàn Nghiên nói: “Ta không sao rồi.” Cái liếc này của cô thành công khiến Vương Tử Đằng dở khóc dở cười.
Hàn Nghiên đến cạnh Kha Nguyệt nói: “Tỷ làm muội sợ muốn chết.” Nước mắt cũng theo đà mà tuôn ra.
Kha Nguyệt nghe vậy thì ngồi dậy nói: “Tỷ tỷ của muội cũng không dễ chết như vậy!”
“Được rồi, mọi người đi làm việc của mình đi, tránh người khác nghi ngờ, Linh Tiên, Tiểu Cửu, hai em ở lại một chút.” Thấy đôi bướm câu hồn đang đậu trên tay mình, Kha Nguyệt vuốt ve chúng một chút rồi nói.
Mọi người thấy Kha Nguyệt đã tỉnh, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống, vui vẻ đi ra ngoài làm việc.
“Hai em kể một chút, hôm qua là phát sinh chuyện gì?” Kha Nguyệt hỏi.
Nghe vậy Linh Tiên bắt đầu kể lại sự việc đêm qua cho Kha Nguyệt nghe.
Tên hắc y nhân kia lúc đầu là muốn để Kha Nguyệt tra xét, nhưng đêm qua Kha Nguyệt không về được.
Cho nên bọn họ đã cho người mang về tổng bộ để Lục Chấn Đình tra hỏi.
Nghe Tiểu Cửu và Linh Tiên ở một bên hưng phấn kể lể khiến Kha Nguyệt buồn cười.
Đợi họ kể xong Kha Nguyệt mới cười nói: “Mọi người chơi cũng thật vui đi.”
“Tiểu thư, người không biết đâu, bà ta bị chúng ta làm cho tức đến ngất xỉu.
Haha” Linh Tiên hưng phấn nói.
“Được rồi, ta đã biết, Linh Tiên em cùng Dạ Tuyết chuẩn bị đi, chiều nay trà trộn vào đám nha hoàn đó.” Kha Nguyệt nói, Lan Thu kia chọc vào mấy nha đầu ham chơi này.
Khiến bà ta ăn không ít khổ rồi.
Đợi Linh Tiên ra ngoài, lúc này Vương Tử Đằng mới hướng Tiểu Cửu nói: “Nàng đã phát hiện thân phận của ngươi?”
“Chủ thượng, thuộc hạ biết tội.” Tiểu Cửu nghe vậy thì cúi đầu nói.
“Như ta đã nói, nếu ngươi bị nàng phát hiện vậy từ giờ ngươi đi theo nàng đi.
Là người của nàng, không còn là người của Thiên Điện.
Đã hiểu?”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Tiểu Cửu nói, sau đó hành lễ với Vương Tử Đằng rồi đứng thẳng người nhìn về Kha Nguyệt
“Được rồi, em cũng ra ngoài chuẩn bị đi.” Kha Nguyệt gật đầu nói với Tiểu Cửu.
Để Tiểu Cửu đưa theo Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ra vườn sau cho chúng chơi ở đó một lát.
Tiểu Cửu đi ra ngoài rồi Kha Nguyệt mới nhìn sang Vương Tử Đằng, ánh mắt cô khó hiểu nhìn hắn ý muốn nói * Sao huynh còn chưa đi?*
Thấy ánh mắt đuổi người này của nàng mặt Vương Tử Đằng liền đen thui.
Lên án nói với Kha Nguyệt: “Nàng lại nỡ đuổi ta như vậy, hôm qua là ta đã giúp nàng đó.”
Nghe tới đây, Kha Nguyệt lườm hắn: “Hừ, huynh nhân lúc ta thần trí không ổn định liền ăn đậu hũ của ta.
Ta chưa đá huynh ra khỏi Lưu Ly Phường là may, huynh còn ở đó đòi hỏi sao.”
Vương Tử Đằng nghe vậy thì cười cười: “Ta còn không phải nhìn thấy nàng lúc đó khó chịu sao.
Nên muốn dời lực chú ý của nàng đi một chút.”
Kha Nguyệt lúc này trực tiếp im lặng.
Đấu võ miệng, cô không bằng hắn.
Nói về mặt dày vô sỉ, ừ cô không bằng một ngón tay của hắn.
Nói về đấu võ tay chân, mặc dù cô chưa đấu với hắn bao giờ nhưng cô vẫn có cảm giác võ công hắn lợi hại hơn cô rất nhiều.
Kha Nguyệt đi đến cái tủ lấy ra hai bộ y phục đưa cho Vương Tử Đằng nói: “Đây là y phục ta đã hứa may cho huynh.
Huynh thử xem có chỗ nào không thoải mái không.”
“Không cần thử, đồ Nguyệt Nhi làm đều tốt.
Ta đi thay luôn.” Vương Tử Đằng nhận lấy, một bộ dáng thụ sủng nhược kinh, hắn không ngờ nàng thật sự may y phục cho hắn.
Lấy bộ bạch y ra đi thay.
Sau mấy phút quay trở lại, tươi cười nhìn Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt nhìn từ trên xuống dưới hắn một hồi gật đầu “Không tệ!”
“Cảm ơn nàng, Nguyệt Nhi.” Vương Tử Đằng nhìn Kha Nguyệt, ánh mắt đầy ý cười nói.
“Không cần cảm ơn ta.
Đợt trước là huynh đặt hàng nên ta mới may cho huynh.
Nhưng giờ coi như là ta trả ơn huynh cứu mạng ta, không cần đưa ta ngân lượng.
Còn nữa, ờm cái đó, ta có một viên Hồi hồn đan, và Phá Thần đan.
Coi như là ta cảm tạ huynh cứu ta.” Kha Nguyệt nói xong đưa hai bình ngọc cho Vương Tử Đằng, khiến mặt hắn lại đen xì.
“Hồi Hồn đan, Phá Thần đan gì đó tuy đã tuyệt tích từ lâu nhưng ta đều không cần.
Nếu nàng muốn trả ơn ta vậy nàng lấy thân báo đáp đi.” Vương Tử Đằng tà mị nói, bước chân đi đến trước mặt Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt nghe vậy thì trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tên này đúng là không thể nghiêm túc được đến 2 phút.
Cô quyết định không để ý đến hắn nữa.
Lên giường muốn đưa thần trí nào trong đan điền xem xét, lại bị một câu nói của Vương Tử Đằng làm cô đen mặt.
“Nàng không nói gì tức là nàng đã thừa nhận.
Vậy từ nay ta sẽ là vị hôn phu của nàng!” Vương Tử Đằng dõng dạc nói, ngồi lên ghế nhìn Kha Nguyệt
“Huynh đừng có nhận bừa.” Kha Nguyệt đang cố khống chế để không đánh bản mặt yêu nghiệt kia.
“Nàng nói xem, nụ hôn đầu của ta cũng đã cho nàng.
Còn lần trước, nàng bị trúng độc, mặc dù lần đấy ta bịt mắt, nhưng đã chạm qua thân thể nàng.
Còn có lúc tứ vương gia đến hỏi cưới, chính nàng thừa nhận nàng là…” Vương Tử Đằng thao thao bất tuyệt, còn chưa nói xong đã bị Kha Nguyệt đạp một cước ngã xuống ghế.
“Nguyệt Nhi, nàng thật tàn bạo.” Vương Tử Đằng ai oán nhìn Kha Nguyệt.
“Huynh còn không yên lặng, ta sẽ đá huynh ra khỏi Lưu Ly Phường.”
Sau đó cô cũng không quản hắn làm gì liền dẫn ý thức vào trong đan điền.
Trong đan điền lại có thêm một cái túi, mà cái túi này còn trong suốt hơn cái túi trước, nó hơi ngả kim sắc, cô vẫn nhìn được luồng khí bên trong, còn dày đặc hơn lần trước.
Nhưng hiện tại cái túi này vẫn chưa lớn.
Chỉ là cô cảm thấy thân thể cô tốt hơn nhiều, nhìn qua kinh mạch đã được cải tạo đến bóng loáng.
Kha Nguyệt thầm cảm thán, nguồn lực Phá Vân đúng là không tầm thường.
Thấy cô đã nhập thần thức vào trong người, Vương Tử Đằng cũng không nói gì nữa.
Chỉ là khóe miệng hắn vẫn cong lên một nụ cười.
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên ầm ỹ, tiếng của một nữ tử vang lên: “Ta muốn gặp Nguyệt Nguyệt cô nương, ta muốn gặp Nguyệt Nguyệt cô nương, mấy người tránh ra.
Hôm nay ta không gặp được nàng, ta nhất quyết không về.”
Kha Nguyệt cùng Vương Tử Đằng đồng thời nhíu mày, lúc này Hàn Nghiên chạy vào nói: “Tỷ tỷ, là cái người tên Lâm Trúc kia kêu gào muốn gặp tỷ.”.