Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 56: Huyễn Lực
Đến bữa tối, cô dẫn theo Tiểu Cửu, Linh Tiên và Dạ Tuyết theo.
Vĩ Kỳ thì ở lại Hàm Hương Viện, chuẩn bị thả đôi bướm câu hồn ra một lần nữa.
Cô rất muốn biết ở viện của bà ta, có thật là giấu mẫu thân cô ở đó hay không.
Vừa rồi, sau khi sửa soạn một chút rồi cô lại thuần hóa chỗ nội lực mà Phá Vân mang đến.
Khi thuần hóa xong hết nội lực, liền có một bí kíp xuất hiện trong đầu cô.
Xem xét một hồi mới biết đây là bí kíp luyện hóa huyễn lực.
Cô cũng không biết tu luyện huyễn lực này là như thế nào.
Nhưng vì phải đến viện của bà cố nên chưa thể hỏi được mấy người Linh Tiên.
Đến viện của Lâm lão phu nhân, mọi người đã đông đủ ở đây, kể cả Lâm Long cùng phu nhân của ông cũng đã ở đó.
Kha Nguyệt hành lễ với họ rồi ngồi vào bàn.
Lâm lão phu nhân nhìn cô, cứ có cảm giác bất đồng giữa đêm qua và hôm nay, nhưng bất đồng ở chỗ nào thì bà cũng không rõ.
Chỉ nghĩ rằng chắc tại bà nghĩ nhiều.
Lâm Long nhìn thấy Kha Nguyệt thì ánh mắt liền trừng lớn.
Muốn trừng, tôi cho ông trừng, dù sao ông ta trừng thì ông ta đau mắt, cô cũng không mất miếng thịt nào.
Thấy Kha Nguyệt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, Lâm Long liền tức giận.
Nhưng ngại có lão phu nhân ở đây, ông ta cũng không nói gì.
Ăn xong, mọi người ngồi lại uống trà.
Kha Nguyệt trò chuyện cùng mấy người Lâm Hùng, và bà cố trực tiếp ném mấy người nào đó ra sau đầu.
Lan Thu thấy vậy thì ho mấy tiếng sau đó nói: “Khụ Khụ, cái đó, Tiểu Nguyệt, con quen biết Nguyệt Nguyệt cô nương?”
Kha Nguyệt cũng không có chối nói: “Vâng!”
“Sao con quen biết Nguyệt Nguyệt cô nương vậy?” Lan Thu tiếp tục hỏi.
“Là tình cờ gặp nàng trong rừng, nói chuyện với nàng thấy hợp.
Có chuyện gì không ngoại bà?” Kha Nguyệt ngây thơ nói.
Linh Tiên cùng Dạ Tuyết bên cạnh cô thì thầm trong lòng *Tiểu thư chúng tôi chính là Nguyệt Nguyệt cô nương đó.
Hahaha*
“Chuyện xảy ra với biểu tỷ Lâm Trúc con sáng nay, chắc hẳn con biết.
Sao không nói khéo với Nguyệt Nguyệt cô nương một câu, để tỷ tỷ con giờ nó thành ra dạng này.” Phu nhân của Lâm Long nói.
“Hừ, nó chắc gì đã coi Tiểu Trúc là biểu tỷ.
Có khi chính nó là người xúi giục Nguyệt Nguyệt cô nương hại biểu tỷ nó.” Lâm Long lên tiếng, Lâm Trúc là nữ nhi ông sủng ái nhất, cũng đặt lên người nó nhiều hy vọng nhất.
Giờ đây bị phế thành như vậy, ông ta rất tức giận.
“Đại bá, con tin biểu muội không phải người như vậy.
Nếu không phải tại đại tỷ gây sự trước, sao Nguyệt Nguyệt cô nương lại tức giận chứ.” Lâm Ngọc không cho là đúng nói.
Lâm Trúc này là người như thế nào nàng biết rõ, ỷ mình là đích nữ liền muốn làm gì thì làm, nàng đã sớm ngứa mắt.
“Đại bá, lúc đó chuyện như thế nào, mọi người trong lòng đều rõ.
Là đại biểu tỷ đến quấy rối Lưu Ly Phường trước, mà Nguyệt Nguyệt cô nương là người như thế nào chắc bá cũng hiểu.
Một tiểu nữ nho nhỏ như con mà có thể xúi giục nàng sao?” Kha Nguyệt nhìn Lâm Long nói.
“Vậy sao ngươi không cầu tình cho biểu tỷ ngươi.
Ngươi cũng hả hê khi thấy nó bị phế có đúng không?” Lâm Long lúc này đã mất kiên nhẫn.
“Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, dù Lâm Trúc có sai, nó cũng là biểu tỷ của con.
Con nỡ nhìn tỷ tỷ con bị như vậy sao.” Phu nhân của Lâm Long cũng lên tiếng.
“Tiểu Nguyệt à, ta nghe nói Nguyệt Nguyệt cô nương có tài y thuật.
Con có thể nhờ Nguyệt Nguyệt cô nương chữa trị cho Lâm Trúc không?” Lan Thu cũng đã lên tiếng.
Lâm lão phu nhân cùng Lâm Lăng ở một bên vẫn không lên tiếng.
Họ biết Tiểu Nguyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài, muốn xem năng lực xử lý của nàng như thế nào.
Nghe Lan Thu muốn mời Nguyệt Nguyệt cô nương đến chữa trị cho Lâm Trúc, Kha Nguyệt cười nhẹ nói: “Ngoại bà, e là không được.”
“Hàn Kha Nguyệt, ngươi nhẫn tâm nhìn biểu tỷ của mình thành ra như vậy sao?” Lan Thu lúc này cũng đã hết kiên nhẫn, bà ta quát lớn nói.
“Lan Thu, ngươi đây là không coi ta và nhi tử của ta ra gì rồi có đúng không? Từ khi nào trước mặt ta ngươi lại có quyền lớn tiếng như vậy.” Lâm lão phu nhân không vui nói.
Bà muốn biết năng lực của Tiểu Nguyệt nhưng thấy người khác nạt nộ con bé, bà lại không thể để yên được.
“Mẫu thân, con…con không dám.
Chỉ là con quá tức giận, sao Tiểu Nguyệt lại có thể vô tình như vậy.” Lan Thu biết mình thất thố liền hướng lão phu nhân xin lỗi, sau đó lại nhìn chằm chằm Kha Nguyệt.
“Ngoại bà, không phải là con không muốn, mà là Nguyệt Nguyệt cô nương chắc chắn sẽ không đến chữa trị cho đại biểu tỷ đâu.
Có khi con đến cầu tình, làm Nguyệt Nguyệt cô nương tức giận, phế luôn cả con chứ không chừng.” Kha Nguyệt nói.
Linh Tiên, Dạ Tuyết và Tiểu Cửu bên cạnh đã muốn phì cười *Ai mà lại có gan dám phế tiểu thư người chứ?*
“Ngươi đừng có viện cớ, rõ ràng là ngươi không muốn giúp Lâm Trúc.” Lâm Long chỉ vào Kha Nguyệt nói
“Đại bá, người nói xem, Nguyệt Nguyệt cô nương là người như thế nào? Con cầu tình mà nàng dễ dàng chấp thuận sao? Huống chi sáng nay đại biểu tỷ còn lôi cả sư phụ nàng ra mắng, vậy người nói xem Nguyệt Nguyệt cô nương có đồng ý chữa trị cho biểu tỷ không.
Huống hồ, người phế biểu tỷ không phải là Nguyệt Nguyệt cô nương mà là Vương Điện chủ.
Con làm sao cầu tình được đây? Vả lại con và Nguyệt Nguyệt cô nương không tính là thân thiết chỉ là có quen biết, liền sao dám đắc tội nàng.” Kha Nguyệt làm bộ ấm ức nói.
Mấy lời này của Kha Nguyệt thành công làm cho Lan Thu cùng Lâm Long cứng miệng.
Đúng vậy, người phế Lâm Trúc là Vương Điện chủ, bọn họ còn làm được gì.
“Cho nên, con cũng không thể đến cầu tình cho đại biểu tỷ.” Nói rồi Kha Nguyệt đứng lên, hành lễ với Lâm lão phu nhân và Lâm Lăng: “Bà cố, ngoại công, con hơi mệt, con xin phép về Hàm Hương Viện.”
“Được, con đi đi.” Lâm Lăng gật đầu nói.
Mấy người Lâm Hùng cũng lần lượt ra về, chỉ để lại Lan Thu cùng Lâm Long ở đó.
“Các ngươi nói chuyện thật không có đầu óc! Nguyệt Nguyệt cô nương là người thế nào? Một cái tiểu nha đầu lại có thể dễ dàng lung lay ý chí của nàng sao? Để có thể được Phong điện chủ nhận làm đệ tử cưng chiều nàng hết mực, còn có Vương điện chủ đứng ra bảo hộ nàng há lại là một người dễ thuận theo ý người khác? Còn không phải do Lâm Trúc đắc tội nàng trước sao.
Nếu để Nguyệt Nguyệt cô nương nghe thấy, kết thù với phủ thừa tướng ta, các ngươi nghĩ xem sẽ như thế nào? Nàng được Phong điện chủ cùng các thiếu chủ ở Lôi Điện sủng ái như thế nào các ngươi còn chưa biết sao? Nay còn thêm vị hôn phu là Vương điện chủ của Thiên Điện.
Mấy người xem Lâm Trúc đã động đến ai, còn dám lôi sư phụ của nàng ra mắng.
Nàng chưa kết liễu mạng sống của nó là may rồi.
Còn ở đây đòi Tiểu Nguyệt cầu tình hộ.
Đi đi, đến từ đường nghĩ lại cho ta, khi nào chưa thông suốt thì đừng quay lại.” Lâm Lăng chỉ Lâm Long nói.
Lâm Long lúc này mới vỡ lẽ, đúng vậy, Nguyệt Nguyệt cô nương là người có thể để người khác tùy ý sắp xếp sao.
Lần này đúng là nữ nhi của hắn đã chọc phải nhân vật không thể chọc nên mới có kết cục như vậy.
Sau đó chỉ vào Lan Thu: “Còn ngươi nữa, lớn tuổi rồi nhưng vẫn không suy nghĩ như vậy.
Cấm túc trong viện một tháng, ngươi tự kiểm điểm lại đi.” Rồi ông phất áo rời đi, để lại Lan Thu mặt trắng bệch ngồi đó.
“Ta cũng muốn đi nghỉ rồi, ngươi về đi.” Lâm lão phu nhân nói với Lan Thu rồi sai Lưu ma ma đỡ mình vào phòng trong.
Nghe vậy, Lan Thu cũng chỉ biết nuốt cục tức này đi về viện của mình.
Nhưng về đến nơi, lại một lần nữa bà ấy nhìn thấy đôi bướm câu hồn kia.
Chỉ là nó lượn lờ một chút trước mặt bà rồi lại bay mất, khiến bà ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Kha Nguyệt bên này, về đến Hàm Hương viện thì vào phòng.
Không thấy Vĩ Kỳ đâu thì biết rằng, Vĩ Kỳ mang đôi bướm câu hồn đến viện của Lan Thu rồi.
Hôm nay cô cố tình chọc giận bà ta, mục đích là bể bà ta mất kiềm chế.
Đến lúc đó, nếu trong viện của bà ta thật sự giam giữ mẫu thân nàng.
Bà ta sẽ đến chỗ mẫu thân để trút giận, cho nên nàng sẽ có cơ hội tìm mẫu thân.
“Phía người ta sắp xếp bên Lan Thu như thế nào rồi?” Kha Nguyệt nhìn Linh Tiên hỏi.
“Đã ổn, tiểu thư, chỉ chờ bà ta hành động.”
Kha Nguyệt gật đầu, sau đó nói:”Đúng rồi, các em có biết tu luyện huyễn lực là gì không?”
“Tu luyện huyễn lực chính là chuyển hóa nội lực trong người chuyển hóa thành huyễn lực.
Người tu luyện huyễn lực đều có khả năng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Huyễn lực được chia ra làm sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Người luyện huyễn lực thì sẽ gọi là huyễn sư.
Sao tiểu thư lại hỏi chuyện đó vậy?” Dạ Tuyết nói.
“Không có gì, chỉ là nhất thời tò mò, sau khi ta thuần hóa nội lực xong thì đột nhiên có một bí kíp luyện hóa huyễn lực xuất hiện.
Vậy các em có luyện hóa huyễn lực không?” Kha Nguyệt nhìn mấy người Tiểu Cửu hỏi.
“Bọn em không, ngay cả Vĩ Kỳ và Thiệu Huy cũng chưa tu luyện được huyễn lực.” Dạ Tuyết nói.
Kha Nguyệt thắc mắc hỏi: “Vì sao?”
“Bọn em nội lực chưa đủ để có thể chuyển hóa thành huyễn lực.
Nội lực cần phải đạt một mức nhất định bọn em mới có thể tu luyện huyễn lực.”Linh Tiên nói.
“Vậy là rất ít người tu luyện được huyễn lực?” Kha Nguyệt hỏi.
“Cũng không hẳn, có rất nhiều người luyện được huyễn lực.
Nhưng đều là người của đại gia tộc cùng các bang phái lớn.
Hầu hết là họ có nguồn suối nội lực rất tốt, còn được gia tộc rèn luyện cho.
Như là Lôi Điện, có rất nhiều người tu luyện được huyễn lực.
Khi nội lực đủ mạnh thì các thiểu chủ sẽ giúp họ chuyển hóa nội lực thành huyễn lực.
Nhưng hầu như những người đó đều hơn ba mươi tuổi, thì nội lực mới đủ để chuyển hóa.
Còn bọn em thì chưa đủ nội lực nên chưa thể.
Còn có sau khi luyện được huyễn lực đỉnh phong thì có thể luyện linh lực.” Tiểu Cửu nói.
“Đúng rồi, trong tỷ thí tứ đại đế quốc, đều là đấu về huyễn lực.” Dạ Tuyết nói
“Hả, vậy sao ta không thấy sư phụ nói gì về chuyện này.
Nếu là đấu huyễn lực ta làm sao có thể đi.” Kha Nguyệt nhíu mày nói
“Quyển bí kíp điện chủ đưa cho tiểu thư chính là quyển bí kíp nâng cao nội lực đó.
Phỏng chừng điện chủ nghĩ tiểu thư đã biết nên người không nói nữa.” Linh Tiên nói.
Chuyện này mọi người đều biết mà, sao vào tai tiểu thư nhà nàng thì lại mù mờ như vậy.
Kha Nguyệt gật đầu coi như đã hiểu.
Vậy thì hẳn Tiên Các sẽ có rất nhiều huyễn sư.
Sau đó cô cho mấy người Linh Tiên lui ra ngoài.
Cô cầm quyển sách đan dược mà Vô Ưu gia gia cho ra nghiên cứu.
Cô nhớ là trong sách đó có nói về một loại đan dược giúp ích cho nguồn nội lực, có thể hấp thụ nội lực nhanh hơn.
Ừ dược liệu đều là những loại bình thường, không có gì khó khăn, chỉ là công đoạn luyện chế hơi phức tạp.
Kha Nguyệt thấy Vĩ Kỳ từ ngoài về, gọi hắn ra hộ pháp cho mình, sau đó lấy đan lô cùng dược liệu ra bắt đầu luyện chế.
Như dự đoán của cô, lần đầu tiên thất bại.
Kha Nguyệt lại nghĩ lại một chút xem sai ở chỗ nào, sau đó lại tiếp tực luyện chế.
Lần thứ hai vẫn thất bại, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, cuối cùng cô cũng đã thành công.
Một viên đan dược hồng hồng nằm gọn trên tay cô.
Vĩ Kỳ nhìn đan dược này một cái thì liền thất thần, đây là Nội Lực đan!
Kha Nguyệt vui vẻ nhìn viên đan dược sau đó lại tiếp tục luyện chế.
Vì đã luyện chế thành công nên những lần luyện chế tiếp theo rất nhanh.
Nhìn một đống bình ngọc chất dưới sàn, cảm thấy đã đủ, Kha Nguyệt mới cất đan lô.
Nhìn thấy Vĩ Kỳ còn đang nhìn mấy bình ngọc kia không chớp mắt thì phì cười.
Sau đó cô bọc hết mấy bình ngọc đó vào, chỉ để lại mấy bình ở Hàm Hương Viện sau đó đưa cho Vĩ Kỳ cái bọc nói chung: “Huynh sai người đưa chúng về Ám Nguyệt điện trước đi.
Ngày mai sau khi hội đấu giá kết thúc chúng ta sẽ về Ám Nguyệt điện một chuyến.”.