Sát Thanh

Chương 13: Phần 03: Thâm lam uốn lượn (uyển nhược thâm lam) - Bắt đầu


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Ánh chiều tà xuyên thấu qua hai tấm màn mỏng chiếu vào bên trong, dưới lớp đá cẩm thạch màu thâm lam ở gần cửa sổ bao phủ một tầng ánh sáng mơ hồ. Ở giữa bàn ngay giữa phòng có đặt 1 chiếc bàn cờ vua, hắc bạch đối kháng, đang phân tranh. Vua, Hậu, Xe, Tượng, Mã, Tốt (*) đều đang được đặt ngay ngắn ở vị trí của mình, lặng lẽ chờ đợi trận chiến bắt đầu.

Bàn cờ được làm từ thủy tinh, chế tác cực kỳ tinh xảo, so sánh với quân cờ đã có nhiều thô ráp, quân trắng mang một màu xám trầm lặng, nhìn kỹ ở dưới từng quân còn có vài vết rạn bất quy tắc, còn quân đen thì dưới đáy có thêm một lớp nâu đậm, tựa như có một tầng rỉ sắt ở trên nền trắng vậy.

Từ bóng tối ở phía bên trái vươn ra một bàn tay đen, trong ngón cái có vết chai khá dày, ngón tay khớp xương tráng kiện cầm lấy quân Tốt trắng, đi thẳng về phía trước 2 bước –Tốt trắng, E4.

Tựa như tấm màn che sân khấu dần được kéo ra, bắt đầu!

Từ bóng tối ở phía bên phải cũng vươn ra một bàn tay trắng, mu bàn tay lộ ra vết bỏng dữ tợn, vết bỏng kéo dài đến tận trong tay áo, ngón tay có những móng tay rạn nứt đẩy Tốt đen tiến về trước 1 bước –Tốt đen, C6.

Tốt trắng, D4.

Tốt đen, D5.

Hai bên chính diện tấn công.

Mã trắng nhảy đến C3.

Tốt đen D5 đi một bước, đưa tay ăn con Tốt trắng E4.

Con Tốt xám trắng kia bị nắm chặt trong lòng bàn tay, từ trong bóng tối kia truyền ra một tiếng đàn ông trầm: “Game Start!”

XXXXXXXXXXXXXX

Chicago, Bang Illinois (1)

Một chiếc máy bay loại hình nhỏ có dấu hiện FBI trên thân đáp xuống quốc tế quốc tế O’Hare (2). Khoang cửa vừa mở ra, chưa kịp bước xuống cầu thang mạn thì nhiệt độ cao tháng 8 đã đập vào mặt.

“Tôi hận nhất cái thời tiết mà chia đủ 4 mùa rõ ràng đó, nhất là ở mấy cái thành phố mà mùa hè tới tận 40 độ.” Robert vừa cầm lấy khăn tay lau đi phần mồ hôi chảy từ trên cổ xuống, vừa dùng sức mà oán hận với cộng sự của mình. “Đúng rồi, bao gồm cả Chicago, nhiệt độ ở đây lên xuống thất thường như mặt của mấy nhỏ tiếp viên trong quán bar á.”

Tiếp viên hàng không đang đứng ở cửa khoang thuyền cười tủm tỉm trả lời: “Người trong thành phố này mà nghe anh nói vậy sẽ khóc mất. Kỳ thực ai cũng có thể mang khuôn mặt tươi cười ra đón anh bất kì lúc nào mà —- chỉ cần trong túi anh có tiền là được. Được rồi, hoan nghênh hai anh tới Hog Butcher for the World, The City of Big Shoulders! (3)”


Rio đi ra cửa khoang thuyền, do không khí bên ngoài thật sự rất cao, phỏng chừng chí ít cũng 38 độ, anh không có mặc bộ đồng phục là âu phục thâm sắc như bình thường nữa, mà chỉ là một chiếc áo sơmi trắng ngắn tay cùng quần tây thường phục màu xám tro, ngay cả cravat cũng không mang.

Lý Tất Thanh mặc bộ đồ thường ngắn tay đi theo sau anh xuống cầu thang mạn, xi măng ở sân bay phản xạ tia sáng gay gắt khiến cậu không thoải mái phải nhíu mày lại, lập tức kéo cái mũ trùm đầu ở phía sau áo ra đội lên. Vị đặc vụ liên bang tóc đen kia bắt tay chào vị đồng nghiệp thuộc phân bộ Chicago được cử tới đây đón mình, nói vài ba câu, liền cũng cầm lấy kính râm mà mang. “Có thể đưa chúng tôi tới chỗ trọ không?”

“Không thành vấn đề, sir.” Vị đặc vụ Maines người da đen trẻ tuổi lai người da trắng, chiếc mũi cao cùng môi dày, mang màu da chocolate nói. “Chỗ ở được sắp xếp ngay tại trung tâm thành phố, là một căn biệt thự hai tầng, ở gần ngay bên cạnh hồ Michigan (4), hy vọng ngài sẽ thích.”

Rio gật đầu, lại hỏi: “Gần đây có trường đại học nào không, thuộc về trường dạy ngôn ngữ cho du học sinh ấy?”

Maines với vấn đề này có chút bất ngờ, nhìn cậu nhóc người Hoa còn trẻ đang đứng bên cạnh anh 1 hồi, liền hiểu rõ mà nói: “Ở gần đây có trường đại học Tây Bắc Chicago, trường nằm ngay nội thành, thuận tiện đi lại, đồng thời cũng có cung cấp dạy bổ túc vào buổi tối cùng đào tạo chuyên sâu vào cuối tuần.”

“Có thể giúp tôi đăng ký một suất vào khoa ngôn ngữ học trường đó được không, tư liệu của sinh viên ngày mai tôi sẽ gửi cho cậu.”

“Yes, sir, cho tôi hai ngày là xong ngay thôi.”

Theo tiêu chuẩn phân phối của FBI thì một chiếc Chevelot Suburban chạy thẳng tới khu chung cư an tĩnh, đậu lại ngay trước mặt một căn nhà hai lầu màu tím nhạt ở dưới tầng cây cối thấp thoáng. Đây là chính là một căn nhà kiểu Mỹ thời tiên phong, xây từ năm 1898, dù lịch sử lâu đời nhưng vẫn nhìn qua như mới. Phòng ở rất lớn, có toàn bộ tới 7 phòng ngủ, 4 phòng vệ sinh, 1 phòng khách, thư phòng, nhà bếp, phòng ăn, trong phòng ngủ chính còn có cả phòng thay quần áo cùng phòng tắm riêng, đứng ở lầu 2 có thể quan sát được công viên gần đó cùng hồ Michigan dập dờn bồng bềnh gợn sóng. Ở lò sưởi âm tường trong phòng tiếp khách, thang lầu có thể kéo, phòng gia đình sáng sủa cùng toàn bộ dụng cụ trong nhà mang cảm giác kinh điển hoài cựu đều khiến người ta líu lưỡi, dưới tầng hầm ngầm là hầm rượu có lưu trữ không ít vang đỏ, trong vườn đang nở rộ hoa hướng dương cùng hoa hồng Mỹ xanh.

Robert huýt sáo 1 tiếng đầy khen thưởng: “Đây chính là đãi ngộ cao nhất từ trước tới giờ tôi từng hưởng qua đó nha — Câu hồi nãy tôi thu lại, tôi yêu Chicago!”

“Căn biệt thự này đã từng thuộc về gia tộc Vierling.” Maines vừa dẫn họ đi vào trong vườn, vừa giới thiệu. “Sau đó bị chính phủ tịch thu.”

“Vierling? Là cái tên Vierling đã từng buôn bán súng ống đạn được làm giàu, cuối cùng cả 3 đời đều bị bắn nát sọ đó hả?”

“Chính là tên Vierling đó. Thế nhưng các anh cứ yên tâm, ở đây đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Maines thoải mái nói.

Vị đặc vụ liên bang mắt xám nhìn Rio cùng Lý Tất Thanh một chút — nét mặt hai người bình tĩnh, dường như không hề có sợ hãi gì với căn nhà có thể có ma này, nên y chỉ đành thở dài nói. “Được rồi, tôi chỉ biết thật ra ông trời cũng không phải lúc nào cũng công bằng.”

Đem hành lý giản đơn bỏ vào trong phòng ngủ tự chọn, Rio nói với Lý Tất Thanh: “Cậu ở đây chờ tôi trước, tôi muốn cùng Robert đến phân bộ, nếu như tối nay tăng ca, thì tôi sẽ gọi cho cậu.”

“Ở đây phát sinh vụ án gì nghiêm trọng sao?” Cậu nhóc người Hoa hiếu kỳ hỏi. “Án sát nhân liên hoàn?”

Rio nhíu nhíu mày, rất không muốn cậu dính tới công tác của mình.

Nhưng Robert không hề cố kỵ mà trả lời: “Trong vòng nửa tháng, chết 3 người, đều là cảnh sát.”


Rio ho khan một chút, trầm giọng nói: “Chúng ta nên xuất phát thôi.”

Robert nhún nhún vai, đưa 1 ánh mắt cho Lý Tất Thanh ‘Tên này chính là cố chấp như th ế, em hiểu mà.’, rồi cùng anh rời đi.

Trong căn nhà vắng vẻ chỉ còn lại 1 người, Lý Tất Thanh thong thả đi dạo vườn hoa rồi sau đó sắp xếp lại phòng mình, rồi lấy một tấm bản đồ Chicago ra, nằm dài trên sofa mềm mại bắt đầu tìm kiếm siêu thị gần đó.

XXXXXXXXXXXXX

Phân bộ FBI Chicago.

Một đặc vụ tuổi cỡ 50, mặt dài cùng mũi hơi to nhiệt tình vươn tay, lần lượt bắt tay với Rio cùng Robert, sau đó tự giới thiệu: “Tôi là Alfred Sally Bergman, tổ trưởng tổ chuyên án ‘Giết người liên hoàn Chess’.”

“Rio Laurence, điều tra viên hình sự tổng bộ, cộng sự của tôi, Robert Simon.”

“Hoan nghênh, hy vọng các anh có thể hỗ trợ giúp chúng tôi phá vụ án này.”

“Nói lại vụ án xem nào.” Rio cùng Robert ngồi xuống sofa tiếp khách trong văn phòng chuyên dụng.

Alfred Sally Bergman mở một tập hồ sơ ra, đem từng tấm ảnh chụp hiện trường, báo cáo khám nghiệm tử thi đặt lên mặt bàn thủy tinh ở trước mặt họ. “Vụ án thứ nhất phát sinh trên ngay con phố phía Nam thành phố, một giao cảnh đang kiểm tra một chiếc xe hơi vượt quá tốc độ, thì bị tên lái xe đó một dao cứa ngang cổ, chết ngay tại chỗ. Từ máy giám sát ghi hình bên bộ giao thông, thì tên đàn ông đó mang mũ lưỡi trai, dường như đã nắm chặt được toàn bộ các góc đặt máy quay trên đường, nên khuôn mặt không hề lộ ra chút nào. Cảnh sát vốn cũng tưởng chỉ là một vụ án mạng thông thường, không ngờ hai ngày sau đó, trước cửa cảnh cục lại xảy ra một vụ án giết người khác, một cảnh sát đang đi ra cửa chính chuẩn bị đi ăn trưa, thì một phát súng bắn ngay tim cự ly gần, hung thủ thừa dịp tình huống hỗn loạn mà bỏ trốn, không để lại chút đầu mối nào, lúc này cảnh sát mới nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, cầu xin FBI giúp đỡ. Chúng tôi sau khi kiểm tra di vật lưu lại ở hiện trường ở vụ án thứ nhất, thì phát hiện ra một thứ đã bị bỏ quên.”

Ông đem túi di vậy giơ lên trước mặt Rio, trong chiếc túi plastic trong suốt đựng một con cờ trắng thuộc bộ cờ vua, là một con Tốt.

Rio tiếp nhận, cẩn thận xem xét.

“Trong túi của người cảnh sát ở vụ án thứ hai, cũng phát hiện một con cờ vua, là một con Tốt đen. Điều này khiến chúng tôi cảm giác được hai vụ án này có liên quan tới nhau, hung thủ có thể là một người. Trong vòng 1 tuần, lại xuất hiện 1 vụ án thứ ba, người chết là cảnh ngục, hắn đang thường trực ở tháp trạm canh gác trong ngục giam, thì bị một tên dùng súng bắn nổ đầu ở cự ly xa, sau đó từ một thư nặc danh được ký gửi cho hắn cũng phát hiện một con Tốt đen.” Alfred Sally Bergman lại đưa thêm hai túi vật chứng. “Căn cứ báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, hai phát súng đều trúng ngay chỗ hiểm, chính là dùng súng lục Winchester Magnum loại đạn 9mm Pistol Cartridge, súng ngắm bắn Barrett Model 33, còn dao thì cắt ngang khí quản, dây thanh cùng cổ động mạch, do đó suy đoán hung thủ là tay già đời, có kinh nghiệm sát nhân phong phú, hoài nghi có bối cảnh xã hội đen.”

Rio đưa tay dặn dò Robert: “Bao tay.” Sau khi mang vào một cái bao tay cao su trắng mỏng, anh cầm lấy quân cờ ra, trước tia sáng mà chuyên chú quan sát chốc lát, sau đó hỏi vị đặc vụ kia. “Có giám định qua thành phần của quân cờ này chưa?”

Alfred Sally Bergman sửng sốt một chút, nói: “Không có, chỉ có lấy dấu vân tay, nhưng không có thu hoạch gì cả — nhìn qua hình như làm từ ngà voi?”

“Không,” Rio lắc đầu. “Tôi nghi ngờ nó làm từ xương, của người.”


Sắc mặt Alfred Sally Bergman khẽ biến, lập tức nói: “Tôi sẽ lập tức đưa nó đến khoa giám định!”

“Tôi có một cảm giác bất an.” Khi ông đi rồi, Robert cảm thán với Rio. “Lúc này thứ chúng ta phải đối mặt, không chỉ là một tên biến thái thích thu thập chiến lợi phẩm, song song chính là một tên sát thủ giết người chuyên nghiệp.”

Rio không có phản bác dự cảm của y, mà sắc mặt ngưng trọng đứng dậy. “Đi thôi, chúng ta tới hiện trường nhìn qua. Maines, cậu có thể dẫn đường không?”

“Yes, sir.” Cậu nhóc da đen kia tích cực đáp lại.

XXXXXXXXXXXX

Ngay trong lúc Rio đang bận rộn điều tra hiện trường các vụ án, thì ba ngày sau đó, vụ án thứ 4 lại tiếp tục gây chấn động thành phố Chicago. Trong Cơ quan phòng chống ma túy (5) Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ (6), chủ quản văn phòng phân cục Chicago, bị giết ngay trong văn phòng của mình, hung khí chính là một cây bút máy được cắm trong ống đựng bút ở bàn công tác, nó chuẩn xác ghim thẳng vào cổ động mạch chủ rồi rút ra, máu phun ra văng tới tận vách tường cách đó 2 thước. Trên sàn nhà bên cạnh người chết, là một con tượng trắng được đặt ngay ngắn trong vũng máu.

Trong lúc nhất thời, án sát nhân liên hoàn oanh động truyền thông và báo chí các thành phố khác, các phóng viên kết thành bè phái chạy tới cảnh cục cùng phân bộ FBI, “Sát thủ cờ vua — ai là nước cờ thua kế tiếp”, “Bàn cờ ma tái hiện nhân gian”, “64 ô cờ, 64 sinh mạng —“, các tiêu đề bay loạn khắp bầu trời, khiến nhân tâm hoảng sợ. Mà những tên tư duy quỷ dị, hứng thú méo mó với mấy cái vụ “Người sùng bái sát nhân liên hoàn” số lượng không ít, thậm chí trên mạng còn sáng lập diễn đàn fan hâm mộ, trong hiện thực còn thành lập câu lạc bộ fan hâm mộ, lấy một thần tượng hắc ám mà vui mừng khôn xiết.

Đặc vụ tổ chuyên án cùng điều tra viên hình sự do FBI tổng bộ phái tới, càng được phóng viên quan tâm, cho nên lúc Rio đi ra cảnh cục, thì không thể không mang kính râm để che khuôm mặt lạnh lùng thể hiện rõ 4 chữ ‘không thể phỏng vấn’, đẩy đoàn người kia ra tiến đến chỗ xe. Chiếc SUV Cheverlot ở dưới ngàn tia sáng không ngừng chớp nháy kia chạy đi, Robert ngồi ở ghế sau cũng như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm. “Con mẹ nó, quá hung hãn rồi, tôi thà rằng đuổi bắt 1 tá tên sát nhân, cũng không muốn đối mặt với phóng viên vô khổng bất nhập này.”

“Đối phó với cái đám ruồi ngửi được chút mùi thịt thì tuyệt đối không bay đi này, biện pháp duy nhất chính là chặt đứt cánh nó.” Rio vừa lái xe vừa nói.

“Chết tiệt, mấy ngày rồi tôi không có thời gian riêng đó, hôm qua khó khăn lắm mới đặt được một bàn ăn ở nhà hàng Spiaggia, cái mông còn chưa nóng, thì chẳng biết từ chỗ nào chui ra một tên phóng viên hai mắt tỏa ánh sáng nhào tới.” Robert phẫn uất oán giận, “Mẹ nó, còn không cho người khác ăn nữa.”

Cộng sự của y hài hước nói. “Vậy hôm nay anh cứ thành thật ngồi trong xe ăn thức ăn nhanh đi!”

“Vậy còn anh sao không ăn thức ăn nhanh?” Robert không phục hỏi lại.

“Tôi chỉ cần lái xe thêm 5 phút, là có thể thưởng thức mỹ thực Trung Quốc, hơn nữa còn ở ngay trong nhà ấm áp thư thích, không bị quấy rối, vậy cớ gì phải ăn thức ăn nhanh?”

Robert mở to hai mắt nhìn: “Gì cơ … vậy mà anh không nói cho tôi biết nha, tên nhóc Trung Quốc kia là tay đầu bếp cừ khôi sao? Rio, anh quả thực ích kỷ nha, cẩn thận coi chừng xuống địa ngục đó!”

Rio nở nụ cười “Vậy tôi sẽ khiến anh bị tội đó — tham ăn là một trong những tội lớn của con người mà, chẳng phải sao!”

“Chết tiệt!” Vị đặc vụ mắt lục cười mắng.

“Đời này anh nghĩ cũng đừng nghĩ!” Vị đặc vụ tóc đen nghiêm trang mà nói.

Thực đơn tối hôm đó gồm tôm kho dứa, thịt xào hẹ, cá hồi hấp cùng canh đậu hũ, do có nhiều người, nên có thêm một món gà chưng Quảng Đông, đồ uống là một chai rượu nho Cabernet Sauvignon của Pháp được lấy từ trong hầm rượu.

Robert ăn lang thôn hổ yết, hình tượng cực kỳ bất nhã, vài lần thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, ở trên bàn ăn nhiều lần quyết tâm trừ khi phải tăng ca ra thì mỗi ngày nhất định phải quay về đây ăn tối. Sau khi cơm no rượu say, y cầm một chén trà chính sơn tiểu chủng nằm dài trên sofa, như một con mãng xà do no nê đỡ quá mức mà lười biếng không muốn nhúc nhích, nhìn thân ảnh đang vội vàng dọn dẹp trong bếp, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn: “Rio, tôi nhất định phải lấy một người vợ Trung Quốc.”


Vị đặc vụ tóc đen ở phương diện nào đó cực kỳ trì độn không hề phát hiện ra ý ám chỉ trong câu nói của y, hồi đáp: “À, anh có thể hỏi Tất Thanh có cô gái nào hợp giới thiệu cho anh hay không, nhưng tôi cho anh lời khuyên, tốt nhất đừng tìm người nhà của cậu ta.”

“Sao thế?”

“Vì sau đó, người bận rộn trong bếp chính là anh đó.”HẾT CHƯƠNG 13

(*) Tên gọi các quân trong cờ vua.

Tòa Thành hay còn được gọi là quân Xe.

Kỵ Sĩ hay còn được gọi là quân Tượng.

Giáo Sĩ hay còn được gọi là quân Mã.

Tiểu Binh hay còn được gọi là Tốt.

(1) Illinois là tiểu bang thứ 21 của Hoa Kỳ, gia nhập liên bang năm 1818. Illinois là tiểu bang đông dân nhất vùng Trung Tây nước Mỹ và đứng thứ năm toàn liên bang về dân số. Chicago nằm ở phía đông bắc là thành phố lớn nhất và trung tâm kinh tế hàng đầu tại Illinois. Đây cũng là thành phố lớn thứ ba nước Mỹ, chỉ sau thành phố New York và Los Angeles. Thủ phủ của tiểu bang đặt tại thành phố nhỏ Springfield.

(2) Sân bay quốc tế O’Hare (tiếng Anh: O’Hare International Airport) (IATA: ORD, ICAO: KORD, LID FAA: ORD) là sân bay tọa lạc tại Chicago, Illinois.

nhiều nhất chính là “Thành phố lộng gió” và “Thành phố thứ nhì”.

Trong đó, The City of Big Shoulders và Hog Butcher for the World là tên gọi được trích ra từ bài thơ “Chicago” của Carl Sandburg’s 1914.

“Hog butcher for the world,

Tool maker, stacker of wheat,

Player with railro and the nation’s freight handler;

Stormy, husky, brawling,

City of the big shoulders.”

(4) Hồ Michigan là một trong 5 Hồ Lớn của Bắc Mỹ, và là hồ duy nhất trong 5 hồ nằm hoàn toàn bên trong Hoa Kỳ. Nó tiếp giáp với, từ tây qua đông, các tiểu bang sau: Wisconsin, Illinois, Indiana, và Michigan. Từ “Michigan” có ban đầu được sử dụng để nó đến bản thân hồ, và người ta tin rằng nó có gốc từ một từ In điêng Ojibwa mishigami, có nghĩa là “đại hồ.”

(5) DEA (Drug Enforcement Administration) – Lực lượng chống ma túy:Thành lập từ năm 1973, có trụ sở tại Arlington, Virginia. Nhiệm vụ chính là chống lại các mạng lưới buôn bán, vận chuyển và tiêu thụ ma túy. Là cơ quan theo dõi việc sản xuất, mua bán, lưu hành và sử dụng dược phẩm trong danh sách cần kiểm soát (controlled substances) như thuốc chống đau có chất opiate, thuốc an thần, thuốc có chất steroid.

(6) Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm (tiếng Anh: Food and Drug Administration, viết tắt FDA hay USFDA) là cơ quan quản lý thực phẩm và dược phẩm của Hoa Kỳ, thuộc Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh Hoa Kỳ. Trụ sở đóng tại Washington DC, Hoa Kỳ. Cục được lập năm 1906.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.