Sát Thanh

Chương 12: Cây tường vi máu tanh


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

10 phút sau, bên Karolina truyền đến 1 tin không tốt: Không tìm được vị trí của điện thoại di động, có thể do điện thoại di động hoàn toàn hư hao, hoặc pin đã bị rút ra.

Tin tức xấu này khiến cho sắc mặt Robert ngưng trọng, nhưng Rio lại ngoài dự liệu của y, không hề lộ ra biểu tình thất bại hoặc trầm thống, khiến cho y cảm giác như partner của y hiện tại như một cây cung đang bị kéo căng tới mức tận cùng, là một khối nham thạch đang bị nung nóng tới đến cực hạn, nếu như không giữ được sức kéo đến cuối cùng hoặc không có một thùng đá nào dội vào, thì sẽ duy trì trạng thái MAX này đến điểm cực hạn — điều này khiến cho y rất lo lắng, có khi nào tới phút giây cuối cùng, anh có thể vì quá độ mà khiến bản thân nổ tung hay không.

Trong căn nhà trọ cho thuê không có bóng ai, Rio cùng Robert dùng thang máy từ tầng 17 xuống thẳng phía dưới, tranh thủ thời gian chạy thẳng tới đại học bang Portland.

Hôm nay giáo sư đang đứng lớp môn ngôn ngữ học vừa lúc lại là Wayne, Rio vừa vào đã lập tức hỏi, khiến thanh âm của ông cũng có chút khẩn trương: “Tất Thanh? À, hôm nay em ấy có tới lớp, dù tới hơi muộn 1 chút, nhưng hôm qua có xin nghỉ rồi, nên tôi cứ tưởng hôm nay em ấy không tới … Giờ á? Tôi không biết … Các bạn, có bạn nào biết bạn học Lý Tất Thanh đang ở đâu không?” Ông quay đầu nhìn lớp học có hơn 10 sinh viên đang mấy chục sinh viên đang khe khẽ xì xầm nói chuyện.

Một lát sau, có một nam sinh người Hoa lười biếng giơ tay lên: “Hồi nãy em có thấy cậu ta tiếp một cuộc gọi, sau đó mang cặp đi ra ngoài rồi.”

“Lúc nào?” Rio hỏi.

“Có lẽ… hơn 1 tiếng trước chăng, tôi không nhớ rõ.”

“Vậy có nghe cậu ta nói chuyện gì trong cuộc gọi đó không?”

“Hey, sao tôi biết được chứ? Bộ tôi nhìn giống kẻ thích tò mò chuyện riêng của người khác hay sao?” Nam sinh kia bất mãn mà kêu la.

“Bộ mày hổng phải hả, bà tám.” Đứa ngồi cùng bạn lập tức thừa cơ công kích.

Trong lớp học chợt vang lên tiếng cười lớn.

Rio chạy ra ngoài, chẳng thèm nói câu cám ơn với Wayne, chỉ còn lại một người da trắng cao to đứng phía sau anh xấu hổ lắc lắc ngón tay: “…. Không cần khách sáo.”

“Giờ sao?” Robert chạy theo Rio hỏi.

Rio ép buộc đại não đau nhức của mình phải mau chóng tỉnh táo, để ý đến phần tâm tư phân loạn như tê dại: “Giả thiết, người gọi điện cho Tất Thanh chính là Reg, thì nó sẽ nói gì? Nhất là khi thân phận kẻ sát nhân từ người bị tình nghi sang được chứng thực? Tất Thanh không phải là một người không biết phải trái, vậy thì nó nhất định phải có một lý do gì đó cực kỳ có lý, mới có thể khiến cậu ta đi theo, mà không lập tức báo cảnh sát.”

“À, kiểu như ‘Kỳ thực tôi vô tội, hung thủ là một người khác’ chăng?” Robert nỗ lực suy tư nói. “Không, chứng cứ vô cùng xác thực, Tất Thanh cũng đã nghe rõ từng câu, cậu ấy sẽ không tin tưởng cái lý do đó đâu. Vậy thì là gì … Chẳng lẽ giả bộ đưa ra một thông báo thật tình trước khi tự sát để đả động tình cảm của cậu ấy, khiến cậu ấy không màng nguy hiểm mà chạy tới gặp mặt nó lần cuối?”

“Shit! Cái suy đoán kiểu gì vậy hả?” Rio khó có dịp nói tục.

“Đó chẳng phải lý do chính đáng hay sao? Đừng nói với tôi anh không nhìn ra được thằng quỷ đó có tình ý với Tất Thanh nha.”

“Vô nghĩa, cho nên nó mới đem cậu ấy biến thành mục tiêu hạ thủ!”


“Không, không, tôi nói không phải chỉ có phần dục vọng biến thái, mà còn là một … tình cảm được ẩn giấu trong đó, phải không ta? Có thể với nó, thì Tất Thanh chính là một trong những mục tiêu mà nó lựa chọn, nhưng đến cuối cùng vẫn không giống với những mục tiêu khác …” Robert dùng hết toàn bộ năng lực của mình để có thể biểu đạt quan điểm cá nhân để không kích thích Rio.

Nhưng cuối cùng y vẫn đã kích thích trúng điểm nhạy của partner tóc đen của mình, khiến cho anh dùng ánh mắt bình thường chỉ dùng để nhìn bọn phạm nhân cùng hung cực ác trừng y, hầu như nghiến răng nghiến lợi: “Gì mà không giống với những người khác? Đem thi thể bố trí tinh ranh hơn tí đúng không? Đáng chết, nếu như anh còn nói mấy câu như thế nữa, tôi sẽ đập anh 1 trận đó, tôi thề!”

“Là lỗi của tôi!” Robert lập tức đưa tay ra đầu hàng. “Chúng ta trở lại vấn đề chính, vậy nó sẽ đưa Tất Thanh đi đâu?”

Rio cắn răng trầm mặc, hành động của họ đang lâm vào cục diện bế tắc của bước khó khăn nhất.

Hey, Rio, đoán thử tôi sẽ đi đâu? Một cậu nhóc người Hoa mặc đồ ở nhà bỏ dép, ngồi xếp bằng trên sofa, tay cầm laptop, bút máy bên tay phải đưa lên miẹng rồi ngặm lấy. Này, đừng có biểu hiện cái mặt khó đoán như thế chứ, được rồi, giảm độ khó lại nha, tôi sẽ gợi ý cho anh …

Rio nhắm hai mắt, tùy ý để cho bóng người hư huyễn trong đầu nói cười, tựa như chân thực đang hiện ra trước mắt vậy. Cậu sẽ gợi ý gì cho tôi đây, cậu đang ở đâu, Tất Thanh?

Anh mở mắt, xoay người chạy vội ngược lại dãy phòng học, vọt với trước dãy bàn mà hồi nãy Tất Thanh ngồi, kiểm tra bàn của cậu từ trên xuống dưới, Wayne thật vất vả lắm mới có thể chỉnh đốn lại trật tự lớp học giờ lại nháo nhào nữa.

Tìm được rồi! Tay anh chỉ vào một chỗ bàn có dấu vết bút, ở đó có dùng bút đen viết ra câu tiếng Anh: “Dưới cây hạch đào đen”.

Rio lần thứ hai nhào ra khỏi phòng học tựa như 1 luồng gió. Hoàn toàn chẳng để ý đến Wayne cũng không nói gì chỉ nhìn theo bóng lưng anh, biểu tình ngượng ngùng: “… Lần này cũng không cần khách sáo.”

Vùng Tây duyên hải Hoa Kỳ vốn dĩ thừa thải loại cây hạch đào đen, do hơn mười năm qua phần lớn cây đã bị chặt, số lượng giảm mạnh tới mức đạt tới trình độ cần phải bảo vệ. Trong trường đại học bang này cũng còn 1 chút, trong đó cây lớn nhất chính là ở phía Đông vườn trường, gần với chỗ công viên rậm rập.

Hai người đàn ông mặc âu phục thâm lam sắc chạy nhanh về phía khu trường học, suốt đường đi khiến người khác chú ý không ngừng, cũng không ít nói: “Hey, tao thấy hai người này rồi, ở bên cạnh cảnh giới hiện trường gây án đó, bọn họ là FBI đó!” “Lẽ nào trường mình lại có chuyện gì xui xẻo xảy ra nữa hả?” Họ cứ khe khẽ nói nhỏ với nhau như thế.

Hơn mười phút sau, Rio cùng Robert thở hồng hộc đi ngang qua hết toàn bộ khu trường học, tìm được một gốc cây hạch đào đen lớn, dưới tàng cây vắng vẻ không có ai cả. Chắc chắn đây chính là trạm trung chuyển, họ đã từng đứng ở đây nói chuyện khá lâu, Rio biết rất rõ, anh chỉ hy vọng Tất Thanh vì cẩn thận có thể lưu lại thêm đầu mối khác. Anh đi vòng quanh gốc cây, cẩn thận kiểm tra tìm kiếm.

“Hey, tôi tìm được rồi!” Giầy của Robert chạm được một vật cứng dưới đám bụi cỏ, nhặt lên thì thấy đó chính là một cái điện thoại mới tinh đời mới nhất, vỏ phía sau cùng pin đều rơi gần đó. Y ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cành lá rậm rạp, suy đoán: “Chắc là cậu ấy đã để máy này ở giữa đám cây kia, sau đó nó bị rớt xuống … Có thể do Reg đã dùng thủ đoạn sức mạnh để khống chế cậu ấy không để cậu ấy liên lạc với bên ngoài, cậu ấy vừa dẫn dụ lực chú ý của đối phương, vừa lén giấu điện thoại đi.”

“Rất hợp lý.” Rio nói, cầm lấy điện thoại lắp lại, khởi động máy thử. May là, dòng blackberry chịu được cú rớt, nên trong điện thoại anh nhanh chóng lướt qua, tìm được một đoạn ghi âm cách đây 1 tiếng 25 phút trước. Đoạn ghi âm này chỉ có 90 giây, Rio không cần suy nghĩ đã lập tức nhấn nút Play.

“… Alô, tôi không muốn thương tổn cậu, chỉ muốn gặp cậu nói chuyện thôi.”

“Vậy cậu nói đi!”

“Đây sao? Không, tôi không muốn bất kì ai quấy rối chúng ta cả, chúng ta tới chỗ nào đó yên tĩnh, thích hợp hơn đi.”

“Reg, tôi không muốn đi cùng cậu tới đâu cả, hơn nữa sau khi nhận được cuộc gọi của cậu tôi đã muốn báo cảnh sát rồi, nếu không phải cậu uy hiếp tôi chỉ cần báo cảnh sát, thì sẽ ném nữ sinh đang hôn mê kia xuống lầu.”

“Chỉ là trò đùa thôi mà, tôi sẽ không làm vậy đâu, đương nhiên, tôi cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn cậu, tôi thề. Chỉ là hiện tại trong đầu tôi rất loạn, vô số ý niệm trong đầu tựa như đao càn quấy bên trong, khiến tôi thống khổ bất kham … Ngoại trừ tìm cậu, tôi không thể tìm ai để có thể giúp tôi cả, nếu không tôi sẽ thế này mà điên mất.”


“Cậu có thể tìm cảnh sát!”

“Không, không … phải, đúng vậy, tôi sẽ tự thú, giống như lúc chúng ta nói chuyện với nhau — Tất Thanh, tôi xin cậu, cho tôi một cơ hội để nói hết được không, đừng đem cánh cửa cuối cùng đóng lại trước mắt tôi như thế, cầu cậu đó.”

Trầm mặc chốc lát.

“Đi đâu?”

“Đến đó đi, trước đó cậu không phải nói muốn tìm ai đó đi xem thử sao, nhưng chưa thực hiện được, hôm nay tôi đi cùng cậu, đi thôi.”

Cuộc ghi âm tới đó ngừng.

Robert thở dài, lo lắng hỏi: “Đó là ở đâu? Đáng chết, câu cuối cùng quan trọng nhất lại chẳng nói!”

“Tôi biết. Có vài lần cậu ấy kêu tôi đi cùng cậu ấy, nhưng luôn trùng hợp những lúc tôi đang bận …” Rio tiện tay nhét điện thoại vào túi, mã bất đình đề chạy tới chỗ giữ xe. “Là Viện kiểm nghiệm hoa hồng quốc tế.”

Do không phải cuối tuần, nên viện kiểm nghiệm hoa hồng quốc tế ở phía Tây Nam Portland du khách rất thưa thớt, vườn hoa đầy khắp núi đồi đắm chìm trong ánh sáng bầu trời xanh, từng đóa hoa nở thoảng ra mùi thơm ngào ngạt, khiến cho người khác say mê.

Hoa hồng, hồng Trung hoa, cây tường vi, chẳng thèm quan tâm nó thuộc giống gì, lúc này với Rio chẳng khác gì một đám thảm thực vật vướng chân, chướng mắt, anh cùng Robert ở gò núi, khe, trong rừng cây tìm kiếm bôn ba, đội ngũ tiếp viện đang trên đường tới.

Khi bọn họ đi ngang qua một khe núi bí mật, thì ngửi được trong không khí có một mùi mơ hồ, ở nơi không có mùi hoa che đậy càng thêm tỏa ra bốn phương tám hướng

… “Mùi máu tươi!” Robert tựa như con cú mèo chợt bị người ta siết cổ, bén nhọn kêu to.

Cả người Rio run lên, cánh tay phá vỡ tường hoa cây tường vi gai rậm rạp chen vào, chẳng hề phát hiện ở trên cổ đã có một vết xước đến chảy máu.

Ngay ở phía sau chỗ cây tường vi rậm rạp, ở dưới đó có một khối thi thể xích lõa huyết nhục không rõ, toàn thân bị hơn 10 cành cây cây tường vi mới bị bẻ gãy xuyên thủng, máu ở dưới thi thể đó lan rộng ra khắp nơi, đất thổ nhưỡng màu mỡ ở dưới rừng hoa kia tham lam hấp thu máu, khiến cho mặt đất nhuộm thành một màu ám nâu âm hối bất tường.

Dưới chân Rio lảo đảo, gần như ngã quỵ về phía trước, may mà Robert kéo cánh tay anh lại kịp thời, nhưng sau đó lại bị anh dùng lực đẩy ra. Lúc này anh chẳng thể thấy gì cả, quên mất đi partner của mình, thậm chí chẳng thèm bận tâm gì tới quy định bảo hộ hiện trường phạm tội —- quăng bỏ mẹ nó hết toàn bộ mấy thứ đó đi! Hiện tại anh chỉ muốn biết, người đó có phải Tất Thanh hay không?

Anh liều lĩnh nhào tới bên cạnh thi thể kia, mạnh mẽ lật ngược lại —

Không phải cậu nhóc của anh!

Cám ơn trời đất, không phải cậu nhóc của anh!


“Là Reg! Y chết rồi!” Robert chạy hai ba bước tới nơi. “Loại kiểu chết này … Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng, là thủ pháp của ‘K.Green!’! Thi thể còn ấm, phỏng chừng vừa mới chết cách đây nửa tiếng, K.Green có thể chưa đi xa, chúng ta cần phải nhanh chóng thông báo cho đội đặc cần lùng bắt hắn!”

“Tất Thanh hẳn là còn ở gần đây … Mau tìm cậu ấy!” Rio không hề nghe thấy điều đó, chỉ đưa con mắt đỏ đậm nhìn Robert, trong nháy mắt đó, lại khiến cho cảm nhận đó là con mắt của một con thú đang bị vây hãm trong tuyệt cảnh, liều mạng chống lại.

Trong lòng vị đặc vụ liên bang mắt xám kia chợt nhận ra 1 điều: lúc này, trong lòng partner của y, khát vọng đuổi bắt ‘K.Green’ còn thua xa mong muốn tìm kiếm cậu nhóc kia. Nếu như không tìm được Tất Thanh, hoặc là nói xui xẻo là tìm được thi thể của cậu ấy, thì dây thần kinh đã bị kéo căng đến cực hạn của Rio, chuẩn bị “Phụt” 1 tiếng, triệt để đứt đoạn! Đến lúc đó tình hình sẽ biến thành dạng gì đây, Robert cũng không dám khẳng định, hiện tại y chỉ có thể ở bên Rio, lấy thi thể của Reg làm tâm điểm, chia ra bốn phía tìm kiếm.

Vài phút sau, ở phía sau bụi cây cách đó không xa, bọn họ rốt cục tìm thấy 1 người đang nằm ở dưới tàng cây.

“Tất Thanh! Tất Thanh!” Rio chạy tới, quỳ cạnh cậu, ngón tay run rẩy để lên chỗ động mạch cổ của cậu: Ấm áp, còn đập! Cậu nhóc của anh vẫn còn sống, chỉ là đang hôn mê mà thôi! Rio cẩn thận nâng phần nửa thân trên của cậu lên, ôm vào ngực, lớn tiếng gọi lớn những cảnh sát đang chạy từ xa tới: “Gọi xe cứu thương! Mau, xe cứu thương!”

XXXXXXXXXXX

Ở bệnh viện trực thuộc đại học y bang Oregon, một bác sĩ ngoại khoa mang kính mắt mở cửa phòng khám, Rio cùng Robert đang chờ ở ngoài hành lang lập tức chạy tới hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ da trắng mặc áo blouse với bệnh nhân do đích thân FBI đưa tới cũng có chút để tâm, nên lật bảng báo cáo khám bệnh trả lời: “Ý thức của cậu ấy đã hồi phục rồi, nhưng có triệu chứng đau đầu, ghê tởm, mê muội, không còn sức lực nào, hoài nghi não chấn động, còn chỗ này —” ông chỉ chỉ vào phần xương chẩm của mình rồi nói. “Đã bị đánh qua.”

“Nghiêm trọng không? Phải điều trị thế nào?”

“May mắn là sau khi chụp CT thì không phát hiện tổn thương phần não bộ, tỷ như hơi bị sưng hay triệu chứng gì khác, nên cũng không có vấn đề gì lớn. Tôi đã tiêm cho cậu 1 liều thuốc giảm đau rồi, nằm viện 3 ngày, nếu không có phản ứng nào bất thường thì có thể xuất viện, hiện tại cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi, tránh hoạt động trí óc và chân tay.”

“Có thể vào thăm cậu ấy không?” Rio hỏi.

Bác sĩ gật đầu, lúc anh mở cửa thì bổ sung thêm 1 câu: “Được rồi, cậu ấy có thể có triệu chứng quên tạm thời với những ký ức gần, không có hồi ức với quá trình khiến mình bị thương, nếu như anh định hỏi cậu ấy vấn đề này, thì tốt nhất nên để qua thêm 1 khoảng thời gian nữa —- tôi không hy vọng người bệnh của tôi dưới sự giằng xéo của FBI các anh khiến bệnh càng nặng thêm, cám ơn.”

Sau khi Rio nói lời cảm ơn thì đi vào phòng bệnh, cậu nhóc người Hoa kia vẫn nằm trên giường, từ chiếc chăn màu trắng lộ ra mái tóc màu nâu ấm áp nhu hòa. Thuốc giảm đau có tác dụng, tạm thời khiến cậu không còn cảm giac đau đầu mê muội, đang kiệt sức mà ngủ say. Rio kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, lại nâng người dịch lại chăn cho cậu.

Sau đó anh cứ lẳng lặng mà chăm chú nhìn cậu, tựa như một pho tượng người thủ hộ không chút sứt mẻ, một lúc lâu sau mới đứng dậy rời đi.

XXXXXXXXXXXXXX

“Hey, little baby, cậu thấy sao rồi?” Nữ đặc vụ tóc quăn màu vàng kim ôm một bó hoa bách hợp đi vào phòng bệnh, cúi người hôn lên má phải của người bệnh.

“Không có việc gì nữa, bác sĩ nói hôm nay em có thể xuất viện rồi.” Lý Tất Thanh cười cười, dường như vô ý thức đưa tay lên để lên chỗ má phải, cảm thấy xấu hổ.

“Thật đáng yêu! Nếu như chị thay đổi khẩu vị chọn đàn ông, thì cậu cũng khá tốt đó nha.” Tia hăng hái nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cậu nhóc người Hoa, dường như trong sự trêu chọc cậu cũng tìm được niềm vui. “Tên Rio khốn khiếp kia hai hôm nay có đến thăm cậu không?”

“Có tới 2 lần.” Lý Tất Thanh nói, sau đó giải thích giùm đối phương. “Anh ấy bận nhiều việc mà.”

“Đừng có dễ dàng tha thứ cho anh ta như thế, honey à, cho cậu 1 lời khuyên: đối mặt với một cái trống không ra tiếng, thì dùng búa đập vào.” Tia trừng mắt nhìn cậu. “Tin tưởng phán đoán của chị đi, anh ta chính là dạng đàn ông như vậy đó — ở phương diện nào đó đã đạt tới trình độ trì độn khiến người ta tức phát điên đó.”

“Hả …” Lý Tất Thanh mạc danh kỳ diệu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên ý thức được. “Chị, còn có Robert — y cũng từng nói qua chuyện này, chắc mọi người không phải đang hiểu lầm gì đó chứ? Kỳ thực em cùng Rio chỉ là —“

“— Chị biết, chị biết.” Tia cười tủm tỉm mà ngắt lời. “Tình hình vẫn chưa rõ ràng mà, loại chuyện này thời gian sẽ sớm chứng minh thôi.” Trước khi đối phương kịp giải thích, cô đã lưu loát duỗi thẳng bàn tay. “Yên tâm, chị sẽ không nói tới chuyện này nữa.”

Cô cởi ra ví đầm nữ khoác trên vai, tìm kiếm 1 chút, lấy ra một quyển sách đưa cho người bệnh trên giường: “Đây là thứ phát hiện trong nhà của Reg đó. Di vật của y đa phần đều bị đem tới khoa pháp chứng để tiến hành kiểm nghiệm rồi, một phần thì gửi cho người nhà y, còn quyển sách này ở trên đó có viết dòng chữ di ngôn, ‘Tặng cho ‘Betring Lee – Lý Tất Thanh’, dựa theo trình tự bình thường thì phải giao cho cậu, nhưng lại bị Rio giấu đi, nếu không phải trong lúc vô tình tìm thấy trên bàn làm việc của anh ta, thì chị sợ nó bị xé nát hoặc bị quăng vào xe rác rồi — chị có nói với cậu chưa nhỉ, có một tên khốn nào đó dám tự tiện làm theo ý mình mà chẳng bao giờ thèm để ý đến cảm thụ của người khác cả.”


Lý Tất Thanh tiếp nhận quyển sách, trên phía sau hai chữ ‘Tâm ma’ ở trên bìa mặt quỷ dị băng lãnh, là một khối kim loại vàng nhạt bị một lưỡi dao sắt bén cắt ngang qua, lộ ra nửa khuôn mặt lãnh diễm.

“Heartsick”, đây là một trong những cuốn tiểu thuyết huyền nghi kinh dị mà Rio đã từng ngồi ở sofa đọc. Cậu muốn mua bản tiếng Trung, nhưng không mua được ở đây, cậu nhớ đã từng nói chuyện này với Reg, lúc đó hắn chỉ lơ đểnh nở nụ cười, thuận miệng nói: “Tôi có người bạn Đài Loan, để tôi hỏi nó có thể mua rồi gửi qua đây 1 cuốn hay không?”

Không thể ngờ, Reg hiển nhiên còn nhớ rõ việc này.

Càng không nghĩ tới, đến tận trước lúc hắn chết, thì di chúc của hắn, hoặc theo hàm nghĩa nào đó mang ý nghĩa là vật di ngôn, đưa tới trước mặt mình.

Nét mặt của Lý Tất Thanh phức tạp mà vuốt ve bìa mặt trơn truột kia, sau một lát, thanh âm trầm thấp tự đáy lòng nói với nữ đặc vụ: “Cám ơn chị, Tia.”

Như hiểu được tâm tình không thể diễn tả bằng lời của đối phương, Tia săn sóc tạm biệt, trước khi đi rồi hôn thêm 1 cái lên má trái của cậu.

Lý Tất Thanh ngồi ở trên giường bệnh, an tĩnh mở cuốn sách, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua các trang sách, tựa như có một một tia rung động dần chạm vào phần đầu tim mình … Cho đến khi lật tới tờ cuối cùng, cậu mới giật mình, từ giữa hai trang sách có một phiếu đọc ở giữa —- đó là một cánh hoa cây tường vi héo khô đỏ thẩm, trên cánh hoa đã mất hết hơi nước khô mỏng vẫn còn vương lại cảm giác nó từng tươi tắn trẻ trung.

Ở phía dưới trang sách có một chỗ trống, có một bức ảnh phác họa dùng bút máy, đường cong giản đơn, nhưng trông rất sống động: cánh cửa đóng kín, bên trên cánh cửa có rất nhiều dây leo tua tủa bọc quanh cửa, tựa như một chiếc lưới, khiến cánh cửa không thể mở ra được. Ở giữa cánh cửa, giữa những dây leo dài lớn, đang trói buộc một người đàn ông xích lõa, vết máu trên người người đó nở ra một cây tường vi hồng sắc thê lương đẹp đẽ.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ mà quen thuộc, Lý Tất Thanh vuốt ve dòng chữ phía dưới bức ảnh, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Anh có biết hai dòng chữ này không, nó viết gì vậy?”

“Đó là chữ Latin.” Vị đặc vụ liên bang tóc đen đứng ở bên giường bệnh, thấp giọng trả lời: “Trong lòng tôi có 1 ác ma, xin hóa thân thành dây cây tường vi đâm vào nó, vĩnh viễn ràng buộc nó.”

Lý Tất Thanh ngẩng đầu nhìn anh, trong viền mắt phút chốc tuôn ra dòng lệ lung lay sắp đổ. “Đây chính là thư mà y viết cho tôi! Là khẩn cầu của y với tôi! Trời ơi, nếu tôi có thể sớm 1 chút … sớm 1 chút …” Cậu nghẹn ngào, dường như không thể nói thành lời.

Rio đứng ở trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt ôn nhu mà lãnh khốc: “Tôi muốn kể cho cậu nghe 1 câu chuyện có thực. FBI đã từng đuổi bắt 1 tên sát nhân liên hoàn, sở thích lớn nhất của gã, chính là đem xương sườn người bị hại thành làm thành Phong Linh (chuông gió), treo dưới mái hiên, tổng cộng có 27 Phong Linh. Khi chúng tôi dựa theo đầu mối tìm được gã, thì gã chợt biến mất, sau đó sau đó không lâu gửi cho chúng tôi 1 bức thư, nói trong lúc đi săn mồi tìm thấy được cô gái định mệnh của mình, bọn họ đã kết hôn. Vì yêu người đó, gã nguyện ý chậu vàng rửa tay, buông dao mổ. Cậu đoán kết quả thế nào?”

“Gã dưới lệnh truy nã của các anh vĩnh viễn biến mất?” Lý Tất Thanh mang theo giọng mũi dày đặc hỏi.

“Không, trong khoảng 1 năm rưỡi sau đó, gã lại ra giang hồ, mới vừa tìm được mục tiêu mới thì bị chúng tôi bắt được. Lúc chúng tôi tiến hành lục soát căn nhà nhỏ ở gần sa mạc của gã, ở dưới mái hiên nhà gã, trên hành lang có treo một Phong Linh khiến người ta hết hồn — số lượng Phong Linh lúc đó đã lên đến con số 28, cậu có biết, chuỗi Phong Linh cuối cùng đó, là của ai không?”

Lý Tất Thanh lộ ra thần sắc khó có thể tin: “… Trời đất, là vợ của gã sao? Là người con gái mà gã yêu sao?”

Rio không có phủ nhận, trầm giọng nói: “Chỗ đáng sợ nhất của sát nhân liên hoàn, không phải chúng dùng thủ đoạn nào để giết người, giết bao nhiêu người, mà chính là ở mục đích của chúng, giết người. Bọn chúng là bọn biến thái, không để ý đến cảm thụ thống khổ của người khác, không hề cảm thấy hối hận với hành vi của mình, không có phản ứng với hình phạt, trong tâm lý chúng vốn dĩ không có cụm từ áy náy, chỉ có dục vọng vĩnh viễn không có chừng mực.

Thỉnh thoảng, ở dưới tình huống đặc biệt, bọn chúng tưởng rằng mình đã tìm thấy được cứu vớt cùng tinh lọc, sản sinh ý niệm thiện ý trong đầu, nhưng cũng chỉ là giả thôi — đạo đức và pháp luật, hai thứ này dùng để trói buộc nội tâm thú tính của con người đã bị chúng cắt đứt từ lâu, tựa như một mãnh thú ăn thịt người rít gào, dù cho có đâm thêm bao nhiêu bụi gai cũng vô nghĩa, dù cho bụi gai đó có tên gọi là “Yêu” cũng vô ích.

Không cần thấy hổ thẹn, Tất Thanh, đây không phải chuyện cậu có thể tự ý điều khiển, chỉ có thượng đế mới có khả năng cứu vớt linh hồn y.” Rio đưa tay đặt lên vai cậu nhóc người Hoa. “Nhớ kỹ, chúng là sát nhân liên hoàn, từ lúc hai bàn tay kia bắt đầu dính máu người, thì cũng không còn đường lui nữa rồi.”

“Đúng vậy …” Lý Tất Thanh cúi mắt, thì thào mà nói. “Từ khi hai bàn tay bắt đầu dính máu người, thì đã không còn đường lui.” Cậu ngẩng đầu nhìn phía Rio, khóe môi hiện lên mỉm cười cực đạm. “Tôi đã không cần quyển sách này nữa, anh cứ tùy ý xử lý đi.”

“Tôi sẽ thiêu hủy nó, làm vật bồi táng cho ác ma, được không?” Rio hỏi.

Lý Tất Thanh gật đầu, trong lòng bàn tay bóp nát cánh hoa cây tường vi héo rũ kia.HẾT CHƯƠNG 12

PHẦN 02 HOÀN


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.