Sát Thanh

Chương 14: Trò chơi đen trắng


Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Trong phòng họp của phân bộ FBI Chicago, máy chiếu vừa phát xong toàn bộ hiện trường hung án và tư liệu vật chứng, căn phòng tối đen dần chìm vào trầm mặc.

Ngọn đèn phòng được bật lên, tổ trưởng tổ chuyên án ‘Giết người liên hoàn Chess’, Alfred Sally Bergman dùng ngữ điệu không lưu loát phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng: “Toàn bộ đầu mối mà hiện tại chúng ta có được trong tay, thực sự cực kỳ ít ỏi, thậm chí còn không đủ để cấp cho BAU tin tức nguyên vẹn.”

Robert mở miệng: “Nếu như là trên đường tối khuya đột ngột tập kích, cùng với một súng bay từ ngoài vào trong ngục giam thì còn có thể xem là vô tung tích, nhưng vụ án phát sinh trong phòng DEA (*) lại không có bất kì ai chứng kiến cùng máy móc ghi hình lại, thật không cách nào tưởng tượng được.”

(*) Giải nghĩa nằm ở mục 5 chương 13 phần 3.

“Không có nhân chứng, không có tư liệu hình ảnh, không có bất kì di vật nào lưu lại để giúp chúng ta khám phá ra thân phận của hung thủ, không có bất kì chu ti mã tích nào giúp chúng ta truy tìm hung thủ, hung thủ trước đó đã tính toán kỹ lưỡng, thủ pháp thẳng thắn lưu loát, hiệu suất cực cao chẳng khác gì một cỗ máy giết người …” Vị đặc vụ da đen tuổi trẻ Maines kia càng nói càng lộ sự uể oải, âm lượng cũng nhỏ, đến cuối cùng không còn tiếng động.

“Đừng có yểu xìu như thế, đồng nghiệp à, chưa đánh mà đã ngôn bại rồi sao?” Rio dùng ngón tay gõ gõ vào mặt bàn, đề cao thanh âm để cổ vũ sĩ khí. “Thế giới này làm gì có vụ án mưu sát nào thiên y vô phùng, chỉ cần do người làm, thì tất nhiên sẽ có kẽ hở. Phải biết rằng, chỗ then chốt nhất trong lúc phá án nằm ở chỗ sợi tóc nhìn qua nhỏ bé đến không đáng kể đó. Cẩn thận điều tra lại một lần nữa, hiện trường, vật chứng, hung khí, xe cộ, người liên quan, nhân chứng có khả năng, cho dù chỉ là nửa đầu mẩu thuốc lá bên khe đường cũng phải chú ý —- nói chung tất cả những chỗ đã nghĩ tới và chưa nghĩ tới, đều phải điều tra triệt để! Còn phía bên chuyên gia phân tích hành vi, thì nhắc bọn họ phải ghi chép cẩn thận, dù chỉ là đường viền mơ mơ hồ hồ cũng tốt.”

Alfred Sally Bergman lập tức phấn chấn tinh thần, vừa thu dọn tư liệu vừa nói: “Tôi sẽ dẫn theo vài người đi xem hiện trường vụ án, Maines, cậu đi qua khoa giám định vật chứng, xem có phát hiện gì mới hay không. Rio, BAU thì nhờ bên các anh rồi.”

Đến tận 12h khuya, Rio cùng Robert mới một thân đầy mồ hôi trở lại biệt thự ven hồ. Hai người mệt ngay cả cơm tối đều không muốn ăn, sau khi chúc nhau ngủ ngon, liền tắm đại rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Rio trên giường trằn trọc hơn nửa tiếng đồng hồ, như trước vẫn khó lòng mà chìm vào giấc ngủ. Bức họa vẽ “K.Green” trong vali của anh theo anh thiên lý xa xôi đồng hành từ Portland đến đây, lúc này lại trước sau như một mà dán trên vách tường phía sau, nghiêng người liền đập vào ánh mắt. Ánh sáng của mặt trăng từ ngoài cửa sổ tiến vào trong phòng, ba khuôn mặt tuấn tú khác nhau trên 3 bức ảnh, yên tĩnh mà tà mị, dường như quỷ thú trong rừng rậm hắc ám, bao hàm thâm ý mà theo dõi anh, tựa như lúc nào cũng có thể mở miệng nói.

K.Green, vì sao lần nào mày cũng đều nhanh hơn chúng tao, tìm được tên tội phạm sát nhân liên hoàn trước tiên? Bởi vì tụi mày là cùng loại, nên có thể ở giữa biển người mà ngửi được mùi máu tươi  trên người  đối phương  hay sao? Hay là, theo đuổi con mồi là bản năng săn người của mày? Rio không tiếng động mà hỏi.


Bức họa trên tường dùng lặng im đáp lại.

Lúc này Rio đã không còn thấy buồn ngủ, liền ngồi dậy mà vào nhà bếp dự định tìm lon bia uống. Lúc đi ngang qua phòng của Lý Tất Thanh, phát hiện cửa phòng vẫn còn ánh lên ngọn đèn. Đã gần 1h sáng, còn chưa ngủ? Dường như cậu có thói quen thức khuya … Rio không đồng tình mà nhíu mày, gõ nhẹ cửa phòng.

Cửa phòng không có khóa trái, nên lúc anh đẩy cửa vào trong, thì chủ nhân không ngờ đã hừng đông mà còn có khách ghé thăm khá ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh.

Đối diện là tường một mặt trống trải, tường nguyên bản tuyết trắng đã bị rất nhiều trang giấy chiếm lĩnh, chữ viết khắp nơi, đều là được cắt từ các trang báo xuống, màu bút màu hồng cùng lam không ngừng xoay vòng cùng vẽ những đường dài trên đường.

Rio cảm thấy hình ảnh này có chút quen mắt. Anh lập tức nhớ ra: Đây giống như đang ở trong văn phòng khoa tội phạm hình sự FBI, ở đó cũng có một cái bảng đen lớn hoặc tường rộng, dán đầy toàn bộ ảnh chụp và tư liệu về các vụ án liên quan.

Cậu nhóc người Hoa đang cầm bút lông dầu đánh dấu ký hiệu trên một mặt báo vừa cắt, thấy anh bước vào, liền lộ ra biểu tình bất ngờ không phòng bị, mơ hồ có chút hoảng loạn, “… Rio, anh chưa ngủ à?”

“Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng, mai không phải đi học hay sao?” Rio đến gần bức tường đầy giấy kia — ở trên đó toàn bộ đều là tin tức liên quan tới vụ án sát nhân liên hoàn tại Chicago, không khó nhận ra, người thu thập nó có hứng thú đến cỡ nào. Hiển nhiên, tính thích điều tra phá án trong cậu lại tái phát rồi, anh bất đắc dĩ mà suy nghĩ, nhưng lại đồng thời dùng giọng nói nghiêm túc cảnh báo: “Tôi nói rồi, đừng có nhúng tay vào trong chuyện của cảnh sát, đây không phải trách nhiệm của cậu. Cách xa vụ án này của tôi ra 1 chút, Tất Thanh!”

Lý Tất Thanh không cam lòng phản bác: “Vì sao? Tôi đâu có quấy rầy tới việc phá án của các anh. Đây đúng không phải trách nhiệm của tôi, nhưng là hứng thú của tôi, anh không thể không có đạo lý mà tước đoạt nó! Với lại, anh không phải đã từng nói, tôi có thể xen mồm vào hay sao?”

“Tôi có đồng ý qua, nhưng lúc đó là do cậu chính là mục tiêu ra tay của tội phạm sát nhân liên hoàn! Cậu không phải cũng đã từng hứa với tôi, không khiến bản thân mình tự thâm nhập nguy hiểm sao? Kết quả thế nào? Nếu không phải có “K.Green” theo sau, đúng lúc giết Reg, thì thi thể đầy máu và đất trong bụi hoa kia chính là cậu đó! Lúc đó cậu biết rõ hung thu chính là một tên sát nhân đầu óc không bình thường mà cậu còn đi theo hắn, có nghĩ đó là hành vi ngu xuẩn hay không, có biết hậu quả của việc cậy mạnh là gì không?” Trong mắt Rio từ từ hiện lên tức giận, dường như trong biển khơi kia dần tỏa ra chút ánh lửa, lại tựa như đang nhộn nhạo tâm tình tối tăm và mâu thuẫn trong đáy lòng. “Thời điểm lúc cậu thích làm theo ý mình như thế, lẽ nào không hề cân nhắc tới sự lo lắng của những người bên cạnh mình hay sao? Vạn nhất cậu xảy ra chuyện gì, cậu muốn tôi — chị gái Molly của tôi thương tâm đến chết phải không?”

Lý Tất Thanh cúi đầu, sau đó thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi đã nuốt lời … Thế nhưng, tôi không thể cứ ngồi đó không chịu làm gì cả, Rio, anh hiểu cảm giác này mà phải không, ngay khi khát vọng trong anh muốn anh làm gì đó, thì toàn bộ tư duy, tâm tình, thậm chí máu của anh cũng đang phát sinh tiếng gọi thúc giục mạnh mẽ — Phải làm nó! Phải làm nó! Anh không cách nào mắt điếc tai ngơ với những thanh âm này, trừ khi anh vốn dĩ tâm như tro nguội!”

Rio trầm mặc, phiền muộn nói: “Tôi hối hận lúc trước hứa với Molly chăm sóc cậu. Cậu biết rõ công việc của tôi có bao nhiêu nguy hiểm, nếu như sự chăm sóc này có thể uy hiếp đến sinh mạng của cậu, thì tôi nên để cậu đi thì hơn.”


“Anh sai rồi, cho dù tôi từng đối mặt với nguy hiểm, thì cũng không phải vì anh. Dù cho không quen biết anh, thì tôi cũng có thể vì chuyện gì đó mà tình cờ gặp Reg, hoặc là một tên khốn nào đó biến thái xấu xa — nói thật, trước đây tôi cũng đụng khá nhiều với dạng người này, bọn chúng luôn cho rằng tôi là thằng yếu đuối, lúc nào cũng có thể bắt nạt, lẽ nào trên mặt tôi viết 4 chữ ‘rất dễ ăn hiếp’ hay sao?” Lý Tất Thanh ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt có chút mê man, thở dài, khiến cho cậu nhìn qua tựa như miếng bánh gạo nếp vừa được nấu chín, thuần lương vô hại, già trẻ đều hợp.

Ý niệm muốn rời xa cậu trong đầu Rio lần thứ hai tan vỡ.

Dù thế nào đi nữa, đuổi cậu ta đi chỉ sợ hậu quả càng thêm nghiêm trọng, chí ít hiện tại, anh còn có thể cố gắng bảo hộ cậu, nếu như để cậu ta một mình lưu lạc đầu đường, lúc đó lỡ gặp nguy hiểm thì cầu xin ai giúp đỡ đây?

“Nếu như hứng thú của cá nhân mang tới phiền phức lớn cho anh đến vậy, thì tôi sẽ đi, tìm một trường, vào ký túc xá, sau đó học cho xong chương trình đại học ở đó. Nếu như lúc đó bác sĩ Monteresson còn viết thư đề cử tôi, thì tôi sẽ đồng ý tiếp nhận ý tốt của ông mà giúp đỡ, cùng ông ấy làm việc.” Lý Tất Thanh quyết tâm mà nói.

Câu cuối cùng của cậu chính là uy hiếp Rio.

Không! Tôi tuyệt đối không muốn trở thành đồng nghiệp cùng cậu, cho dù không cùng một bộ môn! Vị đặc vụ liên bang thất bại xoa mi tâm, thở dài. “Được rồi, cậu thắng rồi. Tôi sẽ không cản hứng thú của cậu nữa, chỉ cần nó không can thiệp vào công tác của tôi — Nhớ kỹ, cậu chỉ có thể xen mồm, không thể nhúng tay!”

“Không thành vấn đề!” Cậu nhóc người hoa kia trong nháy mắt chợt sáng bừng, ôm lấy cánh tay của anh, kéo anh tới chiếc bàn học bên cạnh.

Rio lúc này mới phát hiện, trên mặt bàn có để 1 bàn cờ vua, từng quân cờ trắng đen đều đang đứng yên ở vị trí của mình.

“Mấy tin trên báo tôi nghiên cứu mấy ngày rồi, có chút vấn đề vẫn muốn nói cho anh biết, nhưng anh cứ bận rộn miết.” Lý Tất Thanh hăng hái kêu anh ngồi xuống ghế, bắt đầu tuyên bố báo cáo nghiên cứu độc nhất vô nhị, câu nói đầu tiên thôi đã khiến cho Rio giật mình: “Tôi nghĩ, hung thủ không phải có 1 người.”

“… Nói rõ 1 chút.”


“Căn cứ vào 4 vụ án giết người, 4 quân cờ vua, tôi phát hiện có 1 quy luật, 2 vụ án bắn chết người, hiện trường để lại là cờ đen, mà vụ án đâm cổ họng, lưu lại là quân trắng — trong đó phải có ý nghĩa gì chứ? Vì sao hung thủ lại lựa chọn hai phương án giết người khác nhau như thế? Phải biết rằng với một tên sát nhân liên hoàn mà nói, thì phương thức giết người phải luôn cố định, phương thức đó cùng đồ án và chữ viết mà chúng để lại cũng như nhau, đều đang tự mình khẳng định tiêu chí cùng niềm tự hào do tự mình tạo ra. Một tên mạnh nhất chính là dùng lực lượng của bàn tay lại bỏ dao dùng súng, mà một tên có thể thành thạo dùng súng lại bày ra vụ án cần tới vũ khí khác, mà quan trọng hơn nữa lại là dùng bút máy làm vũ khí cơ chứ?”

Lý Tất Thanh một hơi thở nói đến đây, bổ sung không khí mới mẻ. Thấy Rio nhìn chằm chằm vào bàn cờ trước mặt suy nghĩ sâu xa, cậu liền nói: “Liên tưởng tới tính đối kháng trong bộ môn cờ vua, tôi không khỏi đưa ra suy đoán như vậy: hung thủ có thể nào là hai người hay không? Một tên bắt quân đen, một tên bắt quân trắng, dùng phương thức giết người mình am hiểu nhất mà thi đấu, chọn mục tiêu thế nào, trước đó cũng đã đặt ra phạm vi và hạn chế từ trước.”

Vụ đặc vị liên bang kinh nghiệm phong phú lập tức bắt được vấn đề then chốt: “Nếu nói vậy, thì phạm vi và hạn chế mục tiêu, tôi nghĩ cũng có liên quan tới quân cờ để lại, phải không? Ba tốt, một tượng.”

“Đúng, đó chính là điều tôi muốn nói tiếp theo.” Lý Tất Thanh từ bàn cờ lần lượt lấy ra các quân cờ, lần lượt để trước mặt anh. “Ba tốt — giao cảnh, thị cảnh, cảnh ngục; một tượng – chủ quản DEA; từng quân cờ thể hiện giai tầng mà nó đại biểu; cũng từ đây có thể chứng minh được, đây không phải là một vụ án giết người liên hoàn bình thường, mà là trò chơi giữa quân trắng và quân đen; là sự phân cao thấp giữa vũ khí lạnh và vũ khí nóng; hai tên sát thủ lấy thành phố này làm bàn cờ, mạng người chính là quân cờ!”

Rio nhíu chặt mi. Mặc dù đây chỉ mới là suy đoán hoặc muốn nói chỉ mới là giả thuyết, nhưng giả sử Lý Tất Thanh kết luận chính xác, thì lúc này FBI gặp phải khó khăn cực kỳ lớn, chính là tên hung thủ mà họ phải truy lùng: có kiến thức giết người chuyên nghiệp, có kinh nghiệm giết người phong phú, có thủ đoạn sắc bén, thậm chí còn có ánh mắt chẳng thèm nhìn sinh mạng người, cùng trái tim cực lãnh ngạnh như băng cứng. Chênh lệch giữa những tên sát thủ này với bọn giết người do say rượu phê thuốc cực kỳ lớn, quả thật như trận chiến giữa mèo hoang và hổ Bangladesh, mặc dù đều là động vật giống mèo, nhưng tính công kích và độ nguy hiểm lại cách biệt một trời. Phiền toái nhất chính là, số lượng lên tới 2.

Cậu nhóc người Hoa đứng bên cạnh ghế chỗ anh ngồi vẫn thao thao bất tuyệt mà tiếp tục trình bày quan điểm cá nhân: “Ngoài ra dựa vào khoảng cách thời gian phát sinh án mạng, tôi cũng cảm thấy có vài chỗ khó hiểu, vụ án thứ hai phát sinh ngay ngày kế tiếp kể từ vụ thứ nhất; vụ thứ ba lại phát sinh sau vụ thứ hai đến 8 ngày, 3 ngày sau đó là vụ thứ 4 — 1,8,3, ba con số này chỉ là ngẫu nhiên thôi sao? Có quy luật gì đó mà chúng ta chưa phát hiện ra hay không? Chỉ tiếc trong tay tôi tư liệu còn quá ít!” Cậu dùng ánh mắt tiếc nuối và khát vọng mà nhìn chăm chú vào vị đặc vụ liên bang tóc đen, cúi người đưa tay nắm lấy bờ vai anh. “Tôi cần phải tới hiện trường thăm dò, báo cáo khám nghiệm tử thi, phân tích vật chứng, các chi tiết trong hồ sơ bảo mật mà bên ngoài không cách nào biết được, mà không phải là mấy mánh lới tin tức phỏng đoán cùng nói bốc nói phét tràn ngập TV, báo chí.”

Cậu kề sát người anh quá gần, hầu như cảm nhận được hơi thở của cậu, khiến trái tim Rio trong nháy mắt phát sinh cảm giác không gian cá nhân bị xâm lấn. Anh không quen với cảm giác này, anh có thể hoàn toàn dựa hẳn vào lưng ghế phía sau, hoặc là bất động thanh sắc mà đẩy đối phương ra, nhưng chẳng biết vì sao, anh lại không làm như thế. Lòng bàn tay trên vai tựa như dính sát vào da thịt anh phát tán từng đợt nhiệt, cảm giác nóng rực ấy như điện lưu truyền thẳng vào ngực anh, khiến ngực anh co quắp lại, lại như có một móng vuốt nhỏ bén nhọn mà mềm mại, trong lòng không ngừng ngứa ngáy … Hầu kết của anh không tự chủ được mà trượt vài cái, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cổ họng bỗng nhiên bốc cháy lên ngọn lửa cơ khát.

Cậu nhóc người Hoa kia lại hết lần này tới lần khác gần trong gang tấc còn đang lửa cháy đổ thêm dầu — cậu nắm lấy bờ vai của anh mà lắc lắc, dùng ánh mắt đầy khẩn cầu như đứa em trai đang van xin anh mình mua cái cái bao tay bóng chày nói: “Rio, anh có nghe tôi nói không? Điều tôi nói, anh có thể làm mà, đúng không? Đưa tôi đến văn phòng của các anh cho tôi xem các tư liệu liên quan vụ án, giống như lần trước ở Portland vậy, tôi thề sẽ không mang lại phiền phức cho anh, với lại, tôi sẽ cho anh rất nhiều thu hoạch không tưởng được …”

Rio rốt cục nhịn không được rời khỏi ghế, để bờ vai mình trượt khỏi bàn tay của cậu, trong nháy mắt cảm thấy giữa hai người không còn tiếp xúc nhiệt độ nào nữa, anh như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, nỗ lực bình phục cảm giác khác thường trong ngực, thế nên trong lúc nhất thời quên đưa ra câu trả lời.

“Rio?” Lý Tất Thanh nghi hoặc hỏi.

“…. Cho tôi bài báo cáo, tôi sẽ đưa cho chuyên gia phân tích hành vi, nếu như có thể nhận được đồng tình của họ … Tôi sẽ dẫn cậu tới đó.” Vị đặc vụ liên bang sau khi do dự thì trả lời.

“Aha!” Lý Tất Thanh kinh hỉ cười rộ lên. “Không thành vấn đề! Tôi nhất định điều chỉnh xong rồi gửi cho anh –” sau đó cậu luống cuống tay chân mà chạy đi lấy bút.

“Chờ đã!” Rio kéo lấy tay cậu. “Không phải bây giờ, trước hết cậu phải đi ngủ, ngày mai có thời gian rồi hãy viết.”


Ngữ điệu kiên quyết của anh khiến đối phương cố nén cấp thiết mà nhún vai: “Được rồi, tôi đi ngủ. Mai không có đi học, tôi sẽ viết cho anh.”

Rio lúc này mới buông tay, nói: “Lên giường, tắt đèn, sau đó tôi mới đi.”

Tâm lý mong muốn tranh thủ cơ hội của cậu đã bị anh dập tắt, Lý Tất Thanh không thể không tuân theo tắt đèn leo lên giường, chui vào chăn, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ đầu giường: “Ngủ ngon, Rio.” Cậu chần chờ một chút, còn nói. “Gần đây có phải anh không ngủ được hay không?”

Một sự xúc động hiện lên trong ánh mắt, Rio dường như không có việc ấy hỏi lại: “Thì sao?”

“Bọng mắt của anh đen. Anh quả thực bận rộn quá rồi.” Lý Tất Thanh đồng tình nhìn anh. “Dù thế nào, sức khỏe mới là quan trọng nhất, ngủ ngon 1 giấc, đừng tạo nhiều áp lự cho mình quá.”

Rio khẽ gật đầu, đưa tay giúp cậu tắt đèn giường rồi đóng cửa: “Ngủ ngon, nhóc con.”

“Dù cho tuổi của anh có lớn hơn tôi, thì tôi vẫn là anh rể của anh …”

Anh chợt nghe thấy giọng nói thầm vang ra trong ổ chăn, muốn cười nhưng cười không nổi.

Xoay người rời khỏi phòng, thì chợt nghe thấy tiếng ngũ ngon mềm nhẹ: “Ngủ ngon nhé, Rio, nhớ mơ đẹp.” Bước chân của anh chợt sựng lại, sau đó mới đưa tay đóng cửa.

Trở lại phòng ngủ của mình, Rio khẳng định, trạng thái tinh thần hiện nay của anh, cho dù trên giường nhắm mắt tới tận hừng đông cũng không cách nào đi vào giấc ngủ. Dù cho buồn ngủ đến cực điểm thì anh cũng chỉ có thể chợp mắt khoảng 3-5 tiếng là cùng, nhưng cuối cùng cũng bị lo nghĩ, khẩn trương, ác mộng không ngừng tới khiến anh giật mình tỉnh giấc —- hai năm trước, anh đã từng thoát ra khỏi bệnh trạng chết tiệt này, nhưng cuối cùng, giấc ngủ an ổn chỉ kéo dài được 1 năm, giằng co rồi cũng biến mất, tới tận giờ, cũng chính là nhiều lần phải dùng tới những viên thuốc đã hạ quyết tâm bỏ. Nhưng hiện tại, dược hiệu của thuốc với anh cũng dần yếu đi, mà anh thì lại quá bận rộn tới mức thời gian đi tái khám cũng không có.

Chờ vụ án này kết thúc, anh phải xin nghỉ vài ngày, đi gặp bác sĩ, anh tự nhủ như vậy, sau đó mở ngăn tủ thuốc trên bồn rửa mặt, mở bình thuốc trắng ở giữa lấy ra hai viên thuốc rồi nuốt xuống, do dự một chút, lại uống thêm 2 viên, nuốt vào.

Sau khi nằm xuống giường, cơn mệt mỏi hỗn loạn bắt đầu phủ xuống. Trước khi bắt đầu một ngày làm việc bận rộn, anh muốn có giấc ngủ say đủ 8 tiếng, cưỡng ép thần kinh buộc chặt của mình phải nghỉ ngơi đủ, dù cho có là “K.Green” khiến cho anh nhớ mãi không quên, các hung thủ cần phải truy bắt hay là tiếng khóc than của oan hồn nhiều năm về trước, cũng chẳng thể nào len vào giấc mơ của anh được nữa.

Đến khi tỉnh ngủ, sẽ trở thành một vị đặc vụ liên bang FBI tinh thần chấn hưng, mạnh mẽ vang dội, quả cảm, chính trực, tinh anh chấp pháp trừng gian trừ ác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.