Rung Động

Chương 4


Đọc truyện Rung Động – Chương 4

Nếu đã quyết định tiếp nhận tiểu cầm sư của Dương Dịch, Cảnh Trừng liền chăm chút bé loli này từng li từng tý như con ruột, mạnh tay lấy hai mươi vạn đồng vàng từ tài khoản chính gửi qua.

Sau bữa cơm chiều, Cảnh Trừng login vào tài khoản Bé Ngoan, đến chỗ người đưa tin lãnh vàng. Cô tình cờ phát hiện Quảng Lăng Chỉ Tức đang online.

Dường như cô phải dùng danh nghĩa đồ đệ mới có can đảm nói chuyện với anh.

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Sư phụ, có ở đây không?

Mấy giây sau.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Có.

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Bây giờ sư phụ có rảnh không?

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Sao thế?

Cảnh Trừng chia sẻ một nhiệm vụ cần chạy hết toàn bộ bản đồ cho anh xem.

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Có thể kéo em làm nhiệm vụ này không? Có nhiều nơi em không biết.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Được.

Cảnh Trừng mời anh vào tổ đội.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Lên YY nói đi.

Chỉ một câu đó đã khiến Cảnh Trừng như mở cờ trong bụng, cô lập tức mở YY.

– Sư phụ, em vào rồi.

– Ừ.

Quảng Lăng Chỉ Tức dùng tính năng triệu hoán của sư đồ, triệu hồi Cảnh Trừng đến bên người. Anh đang cưỡi một con tuấn mã cao to uy vũ, đưa tay kéo Cảnh Trừng lên ngựa, vững vàng ôm cô vào trong vòng tay.

Cho dù biết đây chỉ là động tác hệ thống mặc định sẵn, Cảnh Trừng vẫn có chút ngại ngùng.

– Lát nữa chúng ta sẽ phải đi qua rất nhiều bản đồ phe tà phái, có thể sẽ gặp phải nick đỏ. Lúc đó em cứ ngồi trên ngựa đừng đi xuống, tự bảo vệ mình cho tốt.


– Vâng.

Quảng Lăng Chỉ Tức cầm dây cương, thúc ngựa chạy như bay.

Cảnh tượng xung quanh cùng với gió vun vút qua tai, chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến điểm truyền tống của tấm bản đồ thứ nhất. Quảng Lăng Chỉ Tức xuống ngựa đánh quái, nhiệm vụ nhặt vật phẩm thì giao cho Cảnh Trừng.

Cảnh Trừng luôn canh chừng phía sau, đề phòng người phe tà phái tập kích.

Không biết có phải do trước đây làm chỉ huy hay không, Quảng Lăng Chỉ Tức có thể nhớ kỹ rất nhiều đường mòn không ghi rõ ràng trên bản đồ, kéo Cảnh Trừng tránh thoát không ít nick đỏ.

Về sau, vật phẩm cần thu thập khá tập trung nên anh dắt ngựa thong thả bước trên con đường thôn quê nho nhỏ, Cảnh Trừng thì khoan khoái ngồi trên lưng ngựa.

Trong tất cả các lớp nhân vật, nam cầm sư là nhân vật có khí chất ôn hòa nhất. Mái tóc buông xõa đến bên hông, dày đen như mực, từng lọn tùy ý bay bay theo gió, đeo một cây đàn cổ sau lưng, nhìn không dính nửa chút bụi trần.

Tư dung tốt đẹp như thế, có thể liếc mắt đưa tình, cũng có thể giết người vô hình.

Có lẽ là do tác dụng tâm lý, Cảnh Trừng càng xem càng cảm thấy Quảng Lăng Chỉ Tức và Nhạn tổng trùng khớp lại vào nhau. Cảm giác thỏa mãn ấy khiến cô bất giác nhoẻn miệng cười rồi lại không dám cười ra tiếng.

Có Quảng Lăng Chỉ Tức dẫn đường, nhiệm vụ làm rất thuận lợi.

Ở phần lớn các bản đồ, anh thông thạo từng đường đi nước bước như thể đi dạo vườn hoa nhà mình. Vào thời kỳ đầu, khu vực này từng là lãnh địa của chính phái, mà khi đó Nhạn Lăng chính là thủ lĩnh.

Lúc ấy anh dẫn mười triệu nhân mã công thành đoạt trì, hễ xuất quân là thắng, rồi lại thừa thế xông lên, thâu tóm các cứ điểm khắp đại giang nam bắc.

Bây giờ chính phái liên tiếp bại lui, vật đổi sao dời. Anh lại lần nữa đặt chân tới lãnh thổ ngày xưa từng chinh chiến. Phải chăng đối với anh, mỗi một tấc đất, mỗi một hạt sỏi đều chứa đầy hồi ức?

Cảnh Trừng chưa trải qua thời đại đó, nhưng cũng sinh ra một niềm xúc động không tên.

– Sư phụ, em nghe mấy người trong nhóm chat nói rằng trước kia sư phụ là chỉ huy của chính phái.

– Ừ.

– Bây giờ sư phụ chơi lại, có tiếp tục làm chỉ huy không?

– Không biết.

– Tại sao?


Quảng Lăng Chỉ Tức dừng hai giây mới nói:

– Vì một số chuyện về công việc.

Cảnh Trừng cái hiểu cái không:

-…Vâng.

Game dù sao cũng chỉ là game, chuyện ngoài đời thực mới là quan trọng.

Đề cập tới việc riêng tư cá nhân, cô cũng không tiện hỏi tiếp.

Đi về phía trước được một đoạn, Cảnh Trừng chần chừ rất lâu mới dám nói:

– Sư phụ, em muốn làm chỉ huy.

Rồi mơ hồ cô nghe thấy văng vẳng tiếng cười khẽ:

– Thật à?

– Thật.

– Làm chỉ huy không phải một ngày hai ngày là học được.

– Em biết.

Nói đến ước muốn của mình, Cảnh Trừng chợt khẩn trương lên.

Từ rất lâu trước đây cô đã có ý nghĩ này, ước mơ trở thành nữ chỉ huy có thể một mình chống đỡ một phương giống như bang chủ Túy Không Hầu vậy. Có điều giấc mơ này quá xa vời nên cô vẫn không dám nói với ai.

Hình như vẫn nghe thấy tiếng cười phía Quảng Lăng Chỉ Tức. Cảnh Trừng sợ anh cảm thấy mình không biết tự lượng sức, lại nghe anh dịu dàng nói:

– Tôi có thể dạy em.


Cảnh Trừng sửng sốt, lập tức mỉm cười:

– Tốt quá.

Làm xong nhiệm vụ, Cảnh Trừng nhận được phần thưởng tặng kèm, đó là một bó pháo hoa ngẫu nhiên.

Sau khi bắn pháo hoa mới biết là cái gì, có đôi khi rất buồn cười, có thể nổ bay người ta, nếu tốt số thì có thể gặp được trăm nghìn ngọn đèn Khổng Minh, hình ảnh cực kỳ to lớn hùng vĩ.

Cảnh Trừng tranh thủ bắn pháo hoa luôn.

Cô nín thở chờ đợi chốc lát, bỗng bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.

Pháo hoa bung tỏa ra xung quanh lại là hình trái tim! Ánh nến lung linh, hiệu ứng xung quanh lại bốc lên bong bóng hồng phấn.

Ôi mẹ ơi!

Đây là loại chuyên dụng cho tình nhân!

Thậm chí bọn họ còn được lên thông cáo thế giới: Nữ hiệp [Bé Ngoan Bướng Bỉnh] bày tỏ yêu thương với hiệp sĩ [Quảng Lăng Chỉ Tức]…

Trong YY tĩnh lặng không tiếng động, có lẽ Quảng Lăng Chỉ Tức cũng nhìn thấy?

Anh ấy sẽ không hiểu lầm gì chứ?

Nhưng pháo hoa vốn là ngẫu nhiên, nếu giải thích thì có vẻ dư thừa quá…

Cảnh Trừng cứ rối rắm mãi, cuối cùng dứt khoát im lặng giả chết.

Trong màn hình, nam cầm sư tao nhã và tiểu cầm sư loli đáng yêu sóng vai đứng giữa hình trái tim, vậy mà nhìn cũng rất xứng đôi. Mặt Cảnh Trừng dần dần nóng lên.

Không nói lời nào thực sự quá gượng gạo, cô không thể không tìm đề tài.

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Sư phụ, trong bang có mấy người tìm em cầu hôn, sư phụ cảm thấy được không?

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Chuyện như vậy không cần hỏi tôi, em thích là được.

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Sư phụ sẽ tìm đối tượng ở trong game chứ?

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Không biết.

Tay Cảnh Trừng ngưng trệ trên bàn phím.

Qua vài giây.


[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Nhưng nếu may mắn gặp đúng người thì lại là chuyện khác.

Gặp đúng người…

Cảnh Trừng đọc thầm ba chữ này, tâm tư gợn sóng.

Hóa ra sư phụ cũng là người tin tưởng duyên phận?

Hai người trầm lặng một hồi.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Không còn sớm nữa, tôi out trước, em cũng nên nghỉ sớm đi.

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Vâng.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Về chuyện chỉ huy, thời gian tới tôi sẽ dạy em. Trước tiên em đổi hết trang bị để đặt nền tảng đã.

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Vâng.

Rõ ràng hai người đều trong YY, lại cứ phải đánh chữ nói chuyện…

Bầu không khí rất ư là lúng túng…

[Bé Ngoan Bướng Bỉnh]: Sư phụ ngủ ngon.

[Quảng Lăng Chỉ Tức]: Ngủ ngon.

Cảnh Trừng chờ mãi đến khi hình đại diện của Quảng Lăng Chỉ Tức thực sự đã biến thành màu xám, mới an tâm log out.

Nhìn màn hình phản chiếu khuôn mặt mình, cô ngây ngốc vài giây.

Như vậy…

Hình như cũng không tệ…

Hì hì.

Cảnh Trừng cũng không nghĩ tới là, vị nữ chỉ huy của Túy Không Hầu mà bản thân muốn noi gương, ngày hôm sau lại treo thưởng cô với giá cao…

—–oo0oo—–

Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.