Rung Cảm Từ Em

Chương 20


Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 20


Chương 20: Cậu Ôn Thời Ngộ
Từ Đàn Hề bảo không sao, đi thẳng vào nhà.
Nhung Quan Quan đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, mếu máo, “Chị Từ.”
Từ Đàn Hề vuốt vạt váy ngồi xổm xuống, xem xét vết bỏng trên tay cậu.

Vết thương đã bị phồng lên hai nốt, “Đau lắm phải không?”
“Dạ.”
Cậu đau đến sắp khóc.
“Chị có mang theo thuốc đến, bôi thuốc rồi sẽ không đau nữa.” Từ Đàn Hề đặt hộp y tế lên bàn, mở ra lấy nước khử trùng, bông gòn và cây nhíp.

Giọng cô từ tốn dịu dàng, lúc nói chuyện với trẻ con cô sẽ hơi cúi người, kiên nhẫn nói với giọng nhỏ nhẹ: “Quan Quan sau này phải nhớ kỹ, em vẫn còn bé, không thể nghịch nước nóng.”
Nhung Quan Quan không khóc, nhưng giọng nghẹn ngào: “Em nhớ rồi.”
Từ Đàn Hề cho cậu một viên kẹo, sự chú ý của cậu nhóc tức khắc bị dời đi, bận bóc giấy gói kẹo, không quan tâm đến vết thương nữa.

Cô nhanh chóng khử trùng cho vết thương, động tác hết sức cẩn thận, nhưng lại vô cùng chuyên nghiệp.
Nhung Lê hỏi han: “Có cần đến bệnh viện không?”
Cô cúi đầu, hàng mi buông rủ, chú tâm bôi thuốc mỡ cho Nhung Quan Quan, “Vết phồng không to, không cần đến bệnh viện đâu.” Không biết trong chiếc hộp bé xíu của cô đâu ra nhiều thuốc đến vậy.

Cô dùng túi giấy màu trắng bỏ thuốc vào, đặt lên bàn, “Nắp màu đỏ là thuốc kháng sinh, nắp màu trắng là kem trị bỏng, mỗi ngày bôi cho Quan Quan bốn lần.”
Nhung Lê cảm ơn, Nhung Quan Quan cũng cảm ơn theo.
Từ Đàn Hề cởi găng tay ra, bỏ vào thùng rác cùng với miếng bông đã dùng, “Tôi về đây.”
Nhung Lê xách hộp y tế giúp cô, “Tôi tiễn cô.”

Cô cúi đầu, không từ chối.
Tối cuối thu, khói mờ trên nước cát hòa trăng(*).

Ánh trăng trên trời, cảnh đêm nhân gian, và cả người bên cạnh cô là ba tuyệt sắc nhân gian.

Từ Đàn Hề cô cũng là người tầm thường, thích cõi trần tục, cũng thích mấy chuyện tài tử giai nhân.
(*) Một câu trong bài Bạc Tần Hoài của nhà thơ Đỗ Mục thời Đường.
“Anh Nhung.”
Nhung Lê xách hộp y tế và đèn pin, “Hả?”
Anh theo bản năng nghiêng đầu đến, nhìn vào mắt cô.

Có lẽ trong đêm tối anh chỉ thấy được mỗi cô, nên không hiểu sao ánh mắt luôn đuổi theo cô, giống như phản xạ có điều kiện vậy.
Có thể do cảnh đêm che đi màu sắc trên khuôn mặt, Từ Đàn Hề dù mặt nóng bừng, nhưng vẫn bạo dạn hỏi: “Anh đổi số điện thoại rồi à?”
“Không có, đây là số cá nhân.”
Nhung Lê còn có một chiếc điện thoại, dùng để liên lạc người đến nhận hàng chuyển phát nhanh.
“Anh biết số điện thoại của tôi.” Cô cố nén nỗi vui sướng kích động, tuy nhiên không sao giấu được, vì đôi mắt đong đầy nét cười kia đã bán đứng cô rồi.
Nhung Lê không muốn ánh mắt mình luôn nhìn vào cô, bèn nhìn xuống mặt đất.

Trên đất là hai chiếc bóng của họ, do ánh sáng soi nghiêng, hai chiếc bóng lại trùng hợp chồng lên nhau.

Anh chỉ nhìn lướt qua rồi dứt khoát ngẩng đầu nhìn nơi xa: “Cô đã đến chỗ tôi nhận hàng bao nhiêu lần, trí nhớ tôi đâu kém đến thế.”
Từ Đàn Hề tủm tỉm cười.
Tiếp theo, cả hai đều im lặng, suốt quãng đường không có lấy một tiếng chó sủa.


Giờ này đèn lồng trước mỗi nhà đều tỏa sáng, tường trắng ngói đen đều bị cảnh đêm bao phủ, hoa quế và hoa tường vi leo đầy tường cao.

Cổ trấn chú ý trang nhã, điều này thể hiện chính xác nhất vào ban đêm, khắp nơi đều là nét đẹp trấn nhỏ Giang Nam.
Chỉ vài phút, Nhung Lê đã đưa người đến tận cửa nhà, “Tiền thuốc thì cho tôi thiếu trước.”
Hai người đứng khá xa, Từ Đàn Hề vui vẻ đáp: “Được.”
Anh đặt hộp y tế xuống đất, “Tôi đi đây.” Rồi quay đầu ra về
Cô đứng dưới mái hiên, dõi mắt nhìn bóng anh đi xa mới xách hộp y tế mở cửa vào nhà.

Trở về phòng, cô ngồi trước gương trang điểm, cẩn thận lưu số điện thoại riêng của anh, đặt tên trong danh bạ là “Anh” đằng sau thêm chữ “A”, khiến nó đứng đầu trong danh sách.
***
Cửa gỗ mở ra vang tiếng kẽo kẹt.
Nhung Quan Quan đứng dậy khỏi ghế, “Anh, anh về rồi.”
Nhung Lê đi vào phòng tắm, hứng một chậu nước nóng, vắt khăn bông lau mặt cho Nhung Quan Quan.

Anh chưa từng chăm sóc cho ai, cũng không có kiên nhẫn chăm sóc người khác, động tác vừa thô lỗ vừa tùy ý, lau lung tung một trận.

Da mặt trẻ con mềm mại, chỉ vài ba cái đã ửng đỏ.
“Em xin lỗi anh.” Nhung Quan Quan dè dặt xem sắc mặt Nhung Lê, “Sau này em sẽ không gây phiền phức cho anh đâu ạ.”
Nhung Lê vứt khăn bông vào chậu nước, đứng tựa vào bàn: “Biết chuyện anh muốn đưa em đi rồi phải không?”
Nhung Quan Quan trưởng thành sớm, hiểu chuyện không giống đứa trẻ bốn tuổi.


Mới bé tí đã biết nhìn sắc mặt người lớn, nơm nớp lo sợ lấy lòng.

Cậu rất giống Nhung Lê hồi còn bé, cuộc sống không hề cho anh thời gian ngây thơ như trang giấy trắng, mà lập tức buộc anh phải trưởng thành.

Cậu đang trên vết xe đỗ của Nhung Lê.
“Em nghe mấy thím trong thôn bảo, tòa xử xong, anh sẽ đưa em cho người khác nuôi.” Đáng ra lứa tuổi nên khóc lóc sướt mướt, vậy mà cậu lại học được việc cố nén nước mắt.

Bàn tay níu lấy áo Nhung Lê cũng không dám nắm mạnh, chỉ kéo nhẹ, “Anh, sau này em sẽ ăn ít cơm, anh đừng đưa em cho người khác nuôi được không?”
Nhung Lê không kiềm được, châm thuốc hút.

Đây là lần đầu tiên anh hút thuốc trước mặt Nhung Quan Quan, “Đến nhà cô hai em ở có gì không tốt, ở với anh phải ngày ngày phải ăn thức ăn mua ngoài chẳng bổ béo gì.”
Nhung Quan Quan ngửa đầu, gương mặt non nớt kiên quyết, “Cô hai rất tốt, nhưng em thích ở với anh nhất.”
Nhung Lê gạt tay cậu nhóc ra, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhả làn khói dày, “Nhung Quan Quan, em biết anh là người thế nào không mà lại thích ở với anh?”
Nhung Quan Quan khẳng định chắc nịch: “Anh là người tốt.”
Nhung Lê sửa lời cậu nhóc: “Anh là người xấu.”
“Không, anh là người tốt.” Nhung Quan Quan vẫn khăng khăng quả quyết.
Đứa trẻ này vẫn còn quá bé, chưa biết phân biệt trắng đen, cũng chưa biết phân biệt thiện ác.
“Người tốt sẽ không đưa em đi, nhưng anh thì làm vậy.” Nhung Lê không có gì để giải thích, anh đã quyết định rồi, “Anh không có khả năng dạy em, đi theo anh, cuộc đời sau này của em sẽ hỏng.”
Cõi đời này chỉ có một Nhung Lê không tuân theo bất cứ quy tắc nào là đủ rồi.
Nhung Quan Quan buồn tủi khóc thút thít: “Anh…”
“Tự em rửa chân đi, rửa xong thì đi ngủ.”
Nhung Lê đi thẳng lên tầng.
Dù rằng Nhung Quan Quan vô cùng buồn bã, nhưng vẫn kiên cường rửa xong chân.
***
Hôm sau là thứ Năm, tiệm của Từ Đàn Hề khai trương, thời tiết trong lành, không mưa không gió, ánh nắng ấm áp.
Cửa tiệm được cô đặt một cái tên hết sức đơn giản, gọi Hoa Kiều Đường, mang ý là tiệm bán bánh kẹo trên đường Hoa Kiều.


Rõ ràng là cái tên rất tầm thường, ấy thế mà đọc lên lại nghe thấy nhã nhặn.
Chín giờ sáng, có xe vận tải đỗ trước cửa tiệm, tài xế xe bước xuống, “Xin hỏi cô là cô Từ đúng không?”
Từ Đàn Hề đi ra, “Tôi đây.”
Hôm nay cô mặc chiếc váy ren màu vàng nhạt, với áo hoodie màu đen.

Cô rất ít khi mặc áo hoodie, cũng rất hiếm mặc màu đen.
Tài xế xe tải đưa đến một tờ đơn, “Đây là hoa của cô, mời cô ký nhận cho.”
Từ Đàn Hề ký tên, “Cảm ơn.”
Sau đó, tài xế xe tải gọi hai người khiêng hàng, trên xe toàn là lẵng hoa được cắm đủ loài muôn màu muôn vẻ.
Tần Chiêu Lý gọi điện thoại đến, “Cậu nhận được hoa chưa?”
“Nhận được rồi, cậu đặt bao nhiêu hoa thế?”
Tần Chiêu Lý thản nhiên đáp: “Không nhiều, hai xe thôi.”
Con người Tần Chiêu Lý tặng quà thích dùng đơn vị bằng xe, năm ngoái còn tặng Từ Đàn Hề cả xe trà, cô uống mãi không hết, cuối cùng đều là người xung quanh được nhờ.
Từ Đàn Hề đứng bên cạnh cửa kính, nhìn ra ngoài, “Sao lại đến những bốn chiếc?”
Tần Chiêu Lý suy đoán: “Hai xe còn lại chắc cậu út cậu tặng, hôm qua anh ta hỏi mình khi nào cậu khai trương.”
Lúc này, trên hai xe sau có người đi xuống.
“Cô Từ Đàn Hề.” Một chàng trai mặc đồ lao động đi đến, “Có hoa gửi đến cô, mời ký nhận.”
Từ Đàn Hề nhận lấy ký tên.
Trên lẵng hoa có tấm danh thiếp, trên đó ghi một hàng chữ phóng khoáng ngay ngắn bằng bút máy: Hoa lan quân tử trong sân cậu đã nở, khi nào cháu về?
Ký tên: Ôn Thời Ngộ.
Ôn Thời Ngộ cậu của Từ Đàn Hề thích lan quân tử, tuy bối phận chênh lệch, nhưng anh ta chỉ lớn hơn cô bốn tuổi.
Cô cũng thích lan quân tử, và còn có rất nhiều sở thích giống với Ôn Thời Ngộ, ngay cả cá tính hai cậu cháu họ cũng cực kỳ giống nhau.
Ôn Thời Ngộ được người người xem là bậc quân tử nho nhã nhất Bắc Kinh, ai nấy gặp anh đều phải tôn trọng gọi một tiếng, cậu Ôn.

Chào các bạn, mình vừa được thông báo là truyện này đã được đàm phán bản quyền với phía Trung Quốc, nên mình sẽ ngừng đăng từ chương này, hi vọng được gặp lại mọi người vào một ngày không xa với đơn vị nắm bản quyền tại Việt Nam.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.