Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 19
Chương 19: Nhung Quan bị phỏng
“Quan Quan.”
Nhung Quan Quan kiễng chân lên mở cửa ra: “Cô hai.”
Cô hai bảo mình phải đi về, cậu tức khắc bỏ hộp sữa chua xuống, tiễn cô hai ra ngoài.
“Quan Quan.” Hà Hoa Anh ra khỏi sân, hỏi Quan Quan, “Cháu thích nhà của cô hai không?”
Cậu gật đầu: “Thích ạ.”
“Vậy cháu có muốn sang nhà cô hai ở không?”
Cậu quay đầu thoáng nhìn Nhung Lê rồi hỏi cô mình: “Anh cháu có đi cùng không?”
“Anh cháu không đi.”
Cậu lập tức xụ mặt như chiếc bánh bao chiều: “Vậy cháu cũng không đi đâu.” Cậu nghe chú Trình Cập bảo, nếu trời trở lạnh, chân anh trai sẽ đau nhức.
Hà Hoa Anh còn định nói gì nữa, chồng bà vội kéo lại lắc đầu ngăn cản, rồi quay sang nói với Nhung Quan Quan: “Quan Quan, cô dượng đi đây.”
Nhung Quan Quan vẫy tay: “Tạm biệt cô dượng.”
Chờ vợ chồng Hà Hoa Anh ra khỏi ngõ Trúc Loan Nhung, Nhung Quan Quan mới vào nhà, ngồi chưa ấm mông thì có người đến gõ cửa.
“Giao thức ăn đến đây.”
Cậu bỏ ngay bộ phim hoạt hình đang xem, hăng hái chạy đi, “Anh, để em đi lấy.”
Nhung Quan Quan hí hửng xách hai túi đồ ăn vào nhà, đặt lên bàn, lấy thức ăn ra khỏi túi nilon, lại đi rót nước.
Trời đã tối, trong sân sáng đèn, gió thổi lá cây sơn trà rơi rụng.
Nhung Lê nói rất ít, còn Nhung Quan Quan thì không ngồi yên phút nào, suốt bữa cơm cứ ríu rít luôn miệng: “Anh, thịt này khó ăn quá, cho anh này.”
Cậu gắp cho mình nhiều ớt chuông, gạt thịt qua một bên, nhường cho Nhung Lê ăn.
“Anh, trong bát anh có hành, em lựa ra cho anh nhe.”
Cậu lấy hết hành trong bát Nhung Lê ra.
“Anh, em múc canh cho anh này.”
Cậu chu đáo múc canh cho Nhung Lê.
“Anh, anh muốn ăn thêm cơm không?”
Cậu bới một bát đầy cho Nhung Lê.
“Anh…”
Nhung Lê lườm cậu, “Em lo ăn phần của mình đi.”
Nhung Quan Quan tiu nghỉu, “Dạ.”
Cậu không nói lời nào nữa, ngoan ngoãn lùa cơm, bình thường cậu có thể ăn hết cả bát, nhưng hôm nay chỉ ăn nửa bát, “Anh, em ăn xong rồi.”
Nhung Lê kéo khoen lon bia ra, “Ăn hết bát đi.”
Nhung Quan Quan ưỡn chiếc bụng tròn vo của mình lên, “Em no rồi, phần còn thừa để mai hâm nóng lại ăn.”
Nhung Lê kéo ghế đến bên cạnh, gác chân lên, uống vài hớp bia.
Chê bia không đủ lạnh, anh lại vứt đi qua một bên, “Vào bếp lấy trứng gà đã luộc chín ăn đi.”
Đồ ăn mua bên ngoài không có dinh dưỡng nhiều, mỗi ngày anh đều luộc hai quả trứng gà so cho Nhung Quan Quan ăn.
Về phần vì sao không nấu món khác, thì là vì anh chỉ biết luộc trứng mà thôi.
Nhung Quan Quan đi lấy trứng gà, bưng bằng hai tay mang ra nhưng không ăn, cất giọng non nớt lảnh lót: “Anh, sau này không cần luộc trứng cho em đâu.”
“Ngán rồi hả?”
“Không phải.” Cậu tự véo má mình, “Anh xem, em béo rồi này.”
Đúng là béo thật.
Nhung Quan Quan nặng hơn mấy đứa trẻ cùng lứa ba bốn ký, nhưng chân thì vẫn ngắn củn.
Nhung Lê: “Ăn trứng đi.”
Nhung Quan Quan vâng lời, “Dạ.”
Nhung Lê cầm bao thuốc lá đứng lên, đi ra ngoài hút.
Hôm nay Nhung Quan Quan không đi chơi với các anh chị hàng xóm mà cầm lấy cây chổi, học theo người lớn quét lá cây sơn trà trong sân, vừa quét vừa hát “Trên đời này chỉ có anh mới thương em nhất mà thôi”.
Nhung Lê: “Đừng hát nữa.”
Nhung Quan Quan: “À.”
Nhung Lê chơi game trong gian nhà chính, anh rất thích khẩu súng mới của mình.
Anh chơi ba ván, hai ván chưa sống đến mười phút, một ván vào chung kết.
Xin nói rõ một chút, anh đã lên lại hạng bạc.
Đây là ván thứ tư, đồng đội anh là hai nam một nữ, hai đồng đội nam quen nhau, chơi chung nhóm, nữ là do máy chọn ngẫu nhiên.
“Số ba sao không nói gì cả vậy?” Đồng đội số một hỏi.
Nhung Lê nói vào điện thoại: “Đang nhặt đồ.”
Đồng đội nữ số bốn có ID là Cục Bông, “Anh gì ơi, giọng anh nghe hay quá.”
Nhung Lê nhặt được khẩu M416.
Cục Bông: “Anh số ba ơi, có thể cho em một cây súng không?”
Với chất giọng này thì cò đòi lấy mạng người ta cũng tự nguyện dâng hiến huống chi là súng.
Ấy vậy mà với Nhung Lê thì…
“Không.”
Anh cũng mới có một cây súng thôi, tên ID game của anh đặt khá tùy ý.
Đồng đội số hai: “Ai có ống nhắm không? Cho tôi một cái.”
Nhung Lê: “Tôi có.”
Anh cho đồng đội số hai một ống nhắm x4, lại nhặt được một khẩu AK trong phòng.
Cục Bông: “Anh số ba ơi, em đi theo anh, anh bảo vệ em nhé?”
Đây chính là giọng Lolita trong truyền thuyết.
Nhung Lê vứt khẩu AK ra đất, một mình chạy xuống tầng dưới.
Cục Bông á khẩu.
Tên trai thẳng chết tiệt! Không tin là tôi không tán được anh!
Lúc này, có người vào phòng, vừa vào đã xả súng.
Cục Bông: “Anh gì ơi, có người bắn em.” Cô ta ngã xuống, nũng nịu kêu rên, “Á, đau quá ~~~”
Nhung Lê nghiêm túc nhắm bắn, tuy vậy vẫn không bắn trúng ai.
Đồng đội anh bắn vỡ đầu kẻ địch chỉ trong một phát, lại đến cứu Cục Bông.
Cục Bông: “Anh số ba ơi, em có thể thêm anh vào bạn bè được không?” Giọng của anh số ba nghe mà hay đến mức cô ả muốn rụng trứng.
Nhung Lê: “Không có vương miện đừng thêm tôi.”
Cục Bông nghẹn lời.
Tên trai thẳng chết tiệt! Phí cho giọng nói êm tai kia.
Đang chơi được nửa ván game, Nhung Lê nghe thấy Nhung Quan Quan kêu ré lên, anh bèn cầm di động đi đến phòng bếp.
Phòng tắm ở phía sau phòng bếp, bên trong khí nóng mịt mù, vòi hoa sen vẫn đang mở, Nhung Quan Quan núp sau góc tường.
Nhung Lê tắt nước nóng đi, sắc mặt lạnh lẽo: “Anh có nói không có sự cho phép của anh, không được đụng vào vòi nước nóng chưa?”
Mái đầu quả dưa của Nhung Quan Quan ướt nhẹp, tóc bết vào đầu, trông vừa đáng thương vừa chật vật, “Có nói.”
Nhung Lê tắt game đi, “Vậy sao không nghe?”
Giọt nước còn lại trên vòi sen nhỏ xuống khóe mắt anh, trượt theo nốt ruồi bên đuôi mắt, hệt như mỹ nhân đang rơi lệ, anh lạnh lùng quẹt đi.
Nhung Quan Quan cúi đầu, rủ rượi như chú chó mắc mưa, “Em định tự mở nước rửa mặt.”
Nhung Lê dằn cơn giận xuống, mắt sa sầm, “Bị phỏng ở đâu?”
Nhung Quan Quan hít mũi, xắn tay áo lên, một mảng đỏ bừng to cỡ bàn tay nằm rõ trên cánh tay trắng ngần của cậu.
Nhung Lê xách cậu ra ngoài, tiện tay vứt lên tủ bếp, rồi gọi điện thoại.
“A lô.” Giọng nói dịu dàng nghe vào tai như có sợi lông vũ lướt qua làm người ta râm ran.
Giọng cô gái trong game khi nãy cũng nhẹ nhàng, nhưng Nhung Lê nghe chỉ muốn bắn chết cô ta ngay lập tức.
“Là tôi, Nhung Lê.” Anh hỏi ngay vào vấn đề chính, “Cô có nhà không?”
Từ Đàn Hề: “Có.”
Số điện thoại này không phải là số Nhung Lê gọi đến giục cô đi lấy hàng chuyển phát nhanh.
“Quan Quan bị nước nóng làm bỏng tay, phải xử lý thế nào?”
“Anh rửa nước lạnh cho cậu nhóc trước, tôi qua ngay.”
Nhung Lê “ừ” một tiếng, không cúp máy, bật chế độ loa ngoài, mở vòi nước phòng bếp lên, thử nhiệt độ nước, rồi kéo tay Nhung Quan Quan đưa dưới vòi nước.
Vài phút sau, điện thoại vang lên giọng Từ Đàn Hề: “Anh Nhung.” Bên ngoài gió rất to, “Tôi đến rồi.”
Nhung Lê xách Nhung Quan Quan xuống tủ, cúp điện thoại ra mở cửa.
Cô đứng dưới đèn lồng, không mặc áo khoác, trên người chỉ có chiếc váy mỏng tang, chân đi đôi dép lông xù.
Nhung Lê nghiêng người cho cô đi vào, “Làm phiền cô rồi.”