Rung Cảm Từ Em

Chương 21


Bạn đang đọc Rung Cảm Từ Em – Chương 21


Chương 21: Nhung Lê bảo vệ vợ
“Khoảng thời gian trước Từ Đàn Linh đến Bắc Kinh tìm cậu út cậu, trở về còn lên hot-search.” Tần Chiêu Lý hỏi: “Cậu biết chuyện này không?”
Từ Đàn Hề thành thật trả lời: “Không biết.”
Tần Chiêu Lý không ưa Từ Đàn Linh, không phải do cô ta làm chuyện gì khó ưa, trái lại con người Từ Đàn Linh rất khéo xử sự, cũng rất được lòng người khác.

Tuy nhiên, vấn đề chính là cô ta quá được lòng người.
Từ Đàn Linh là con của vợ bé, được bà Ôn Chiếu Phương mẹ của Từ Đàn Hề chấp nhận, và nuôi nấng như con ruột của mình.

Thế nhưng còn con gái ruột của bà thì bà lại vứt cho em gái chồng nuôi dưỡng từ bé đến lớn.
“Gần đây cô ta nổi tiếng lắm, ekip của cô ta muốn nhân lúc đang hot thẳng tiến đến vị trí tiểu hoa đán, ắt hẳn định đi cửa sau, dù sao cậu út cậu nắm cả tài nguyên nửa giới giải trí trong tay mà.”
Từ Đàn Hề không tiếp lời.
Tần Chiêu Lý vội kết thúc câu chuyện, “Mình có điện thoại gọi đến, cúp máy trước đây.”
“Được.”
Từ Đàn Hề chờ Tần Chiêu Lý cúp máy trước mới ấn tắt cuộc gọi.
Bên ngoài, tấm danh thiếp trên lẵng hoa bị gió thổi rơi xuống đất, dừng lại bên cạnh một đôi giày thể thao trắng.

Chủ nhân đôi giày nhặt tấm danh thiếp lên.
“Tần Chiêu Lý.”
Giọng nói lành lạnh có chút thờ ơ, đọc nhấn rõ từng chữ.


Là giọng nói của Nhung Lê, rõ ràng là người thị trấn miền Nam, nhưng phát âm lại lơ lớ giọng Bắc Kinh.
Anh đi vào cửa hàng, đặt tấm danh thiếp lên tủ kính, “Là người kinh doanh mảng y khoa ở Nam Thành?”
Từ Đàn Hề kinh ngạc, “Anh quen bạn tôi à?”
“Không quen, chỉ từng nghe nói thôi.”
Anh làm tình báo, biết rõ những nhân vật tai to mặt lớn khắp các vùng miền.

Nhà họ Tần ở Nam Thành làm về mảng y khoa, kinh doanh đồ sộ, nhưng người trong gia tộc thưa thớt, đến lứa trẻ hiện nay chỉ còn mình Tần Chiêu Lý, tuổi còn trẻ đã nắm giữ toàn gia tộc, hành xử mạnh mẽ dứt khoát, thu mua công ty lại càng ngoạn mục, danh tiếng khá đình đám.
Nhung Lê không vội đi lên tầng, mà đứng kế tủ kính, ánh mắt “lơ đãng” nhìn lướt qua đống bánh kẹo muôn màu muôn vẻ bên trong, “Cô ta là bạn cô à?”
Ý anh là Tần Chiêu Lý.
Từ Đàn Hề gật đầu, “Đúng vậy.”
Nhung Lê lạnh nhạt nhận xét: “Bạn cô còn rất có nghĩa khí.”
Từ Đàn Hề không hiểu, “Ý anh là?”
Nhung Lê hờ hững đáp: “Cô ấy không phải khách hàng trên mạng duy nhất của cô sao? Người khách quen mua sáu chiếc khăn tay kia đấy.”
Từ Đàn Hề tức khắc cúi đầu, đỏ bừng mặt.
Nhung Lê nói xong thì đi lên tầng, cởi áo khoác ra, đắp lên mặt, nằm xuống ngủ bù.

Cô gái bên dưới đã không thông minh còn không biết nói dối, tinh khiết như một tờ giấy trắng, vô cùng khơi gợi lên ham muốn phá hoại của anh.
Anh khép mắt chưa đến hai phút, điện thoại di động đã vang lên, là một dãy số lại gọi đến

Dù sao anh là “người chết”, Trình Cập không thể thẳng thắn liên lạc với anh, phải dùng số lạ, “Bên tôi có một tin tình báo, là chuyện liên quan đến cậu, có mua không?”
Nhung Lê nói gọn lỏn: “Ra giá đi.”
Anh em cây khế mà, tình nghĩa là “tỉa nghìn”, Trình Cập sao lại khách sáo, “Với giá trị bản thân của Nhung Lục gia, tệ lắm cũng phải bảy con số nhỉ.”
Nhung Lê trông tiệm giúp Trình Cập, một ngày đòi tám nghìn, lần sau anh phải tăng giá lên, lấy chuẩn với giá cuộc giao dịch lần này.

Anh không buồn trả giả, chuyển khoản thẳng.
“Chuyển tiền cho anh rồi đấy.”
Trình Cập cuỗm được một món hời, hả hê, “Mấy kẻ thù của cậu đang cho điều tra vụ tai nạn giao thông nửa năm trước, chắc đang nghi ngờ.”
Vụ tai nạn kia chẳng lại hại được Nhung Lê, chỉ là anh chán thế giới đó, nên chơi trò “từ giã cõi đời”.
Có lẽ vì Nhung Lục gia nổi đình nổi đám lại “mất đi” một cách quá dễ dàng, thế nên khiến đám người ngày ngày mong trong ngóng anh chết càng bất an.
Còn có một việc.

Trình Cập tò mò hỏi Nhung Lê: “Cậu quen biết với cậu Ôn à?”
Nhung Lê hỏi ngược lại: “Cậu Ôn nào?”
Trong những người họ Ôn ở Bắc Kinh, có được bao nhiêu người tiếng tăm lừng lẫy?
“Bắc Kinh còn cậu Ôn nào khác nữa, ông trùm nhà hát Lưu Sương Các kia đấy.”
Đúng là có không ít người họ Ôn, đều là nhân vật có máu mặt, nhưng được gọi là ông trùm thì chỉ có một, đó chính là Ôn Thời Ngộ – mụn con trai khi về già ông Ôn khó lắm mới có được.
Lưu Sương Các hay còn gọi là Lê Viên, nhà hát kinh kịch duy nhất ở Bắc Kinh.


Có tin đồn Ôn Thời Ngộ hát hí khúc rất hay, còn thích nhất đóng vai áo xanh(*), chẳng qua chưa có người nào từng được nghe anh ta hát cả.
(*) Áo xanh là vai những nhân vật lễ độ, đoan chính, nghiêm túc, chính nghĩa trong kinh kịch.
Nhung Lê đáp gọn: “Không quen.”
Một kẻ chuyên buôn bán tin tức bí mật và tình báo như anh không thể nào có khả năng qua lại với kiểu người quân tử quang minh lỗi lạc như Ôn Thời Ngộ.
Trình Cập như đang xem kịch, hớn hở nhắc: “Khi nãy ở núi Quan Hạc, Ôn Thời Ngộ còn hỏi thăm cậu đấy.”
“Hỏi thăm gì?”
Trình Cập cười khà khà: “Hỏi cậu sao lại “chết”.”
Sao lại “chết” ư? Vì quá nhiều người muốn anh chết chứ sao.
***
Dưới lầu vang lên tiếng chuông gió, ba người đàn ông bước vào.
Từ Đàn Hề bỏ mảnh vải thêu xuống, đứng lên, “Xin chào.”
Cô mới tới trấn Tường Vân, chưa từng gặp ba kẻ này.

Thật ra, bọn chúng là nhóm lưu manh khét tiếng ở thị trấn, cả ngày du thủ du thực, là bạn với Dương Lão Tứ ở Hoa Kiều Dương.

Ở thị trấn có không ít người trồng trà, hơn nữa còn là cổ trấn, thường xuyên có khách đến đây du lịch, công việc chính của chúng là bán xì gà cho du khách.
Kẻ đi đầu là Đỗ Quyền, hai tên phía sau là Vạn Bát và Triệu Cửu.
“Ở đây không phải là tiệm xăm nghệ thuật sao?” Đỗ Quyền vuốt mái đầu ba đinh cua của mình, nhai kẹo cao su nhóp nhép.

Hắn ta mày rậm mắt to, tai đeo khuyên, cánh tay xăm trổ, ăn mặc khá thời thượng, “Sao lại thành tiệm bán bánh kẹo?”
Trong cửa hàng của Từ Đàn Hề đa số là kẹo, chocolate, có rất ít bánh ngọt, mỗi ngày chỉ nhập mười ổ, không phải do đích thân cô làm, mà là chuyển từ thành phố Lâm đến đây bằng đường máy bay.
Cô phớt lờ ánh mắt săm soi của đối phương, “Tiệm xăm ở tầng hai.”

Đỗ Quyền nhíu mày, “Cô là thợ xăm à?”
“Không phải.” Từ Đàn Hề tuy khó chịu, song vẫn dằn xuống đáp lời: “Thợ xăm cũng đang ở trên tầng hai.”
“Cô này.” Đỗ Quyền ngả ngớn huýt sáo vang dội, ánh mắt chòng chọc nhìn vào eo Từ Đàn Hề, “Cho tôi nick WeChat đi.”
Hai đàn em của gã cũng hùa theo cười hô hố.
Từ Đàn Hề quay người đi, không muốn để ý đến họ.
Đỗ Quyền giật mũ áo hoodie của cô lại, cố ý chọc ghẹo: “Đừng lạnh lùng thế chứ.”
Vạn Bát đứng khoanh tay một bên, hùa vào trêu: “Anh Quyền, người ta không chịu cho kìa.”
“Mày biết cái gì, con gái nói không là có.” Mặt mũi của Đỗ Quyền trông cũng tạm được, dường như hắn biết dáng vẻ mình không tệ, vừa nghịch mặt đầu lâu trên dây chuyền vừa trêu ghẹo: “Làm bạn thôi mà, đâu phải ăn thịt cô.”
Từ Đàn Hế tránh xa hắn ra, sửa lại cổ ảo, ánh mắc quắc lên nhưng giọng chỉ khe khẽ, “Đồ dê xồm.”
Đỗ Quyền khoa trương nhìn hai tên đàn em mình phía sau, “Cô ấy vừa nói gì thế?”
Triệu Cửu thuận tay cầm viện kẹo lên, xé vỏ, cho kẹo vào miệng, “Mắng anh là đồ dê xồm đấy.”
Đồ Quyền cười nham nhở, ánh mắt càng trắng trợn hơn, hau háu nhìn Từ Đàn Hề từ đầu đến chân: “Ối chà, cô em xuyên không từ cổ đại đến đây sao.”
Vừa dứt lời, trán Đỗ Quyền đã bị thứ gì đó bay xẹt qua, nhìn xuống mặt đất là một cây kim xăm.

Hắn đưa tay quệt qua trán.

Mẹ nó, chảy máu rồi!
Đỗ Quyền quay đầu lại, thấy một người đang đứng ở bậc thứ ba trên cầu thang, thong dong tựa vào tay vịn, khuôn mặt thường ngày hiền lành, tưởng chừng là kiểu thư sinh yếu đuối, giờ đây lại toát lên vẻ tàn bạo như loài sư tử thức giấc.
“Hôm nay không tiếp khách, mày có thể cút được rồi.”
Mí mắt Đỗ Quyền giần giật một cách khó hiểu, “Mày là ai?”
Giọng anh uể oải, ánh mắt lờ đờ như thiếu ngủ, trả lời: “Con của kẻ giết người.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.