Bạn đang đọc Quy Hồn Tục FULL – Chương 12
Bởi vì đang giờ cao điểm, phải lái xe chừng hai tiếng mới đến được cổng tiểu khu nhà Phạm đại sư.
Du Thanh Vi nhìn tên của tiểu khu, lại nhìn Hạ Nhan Hi đang quẹt thẻ ra vào rồi lái xe vào cổng lớn, nàng phỏng chừng Hạ Nhan Hi cùng Phạm đại sư quan hệ cũng không phải thân thiết bình thường.
Xe chạy xuyên qua con đường trồng cây xanh yên tĩnh, lái vào một căn biệt thự.
Một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi từ trong nhà chạy ra, vui vẻ ôm cổ Hạ Nhan Hi kêu: “Chị Nhan Hi” rồi chụt một tiếng hôn lên mặt Hạ Nhan Hi, quang minh chính đại trộm hương.
Hạ Nhan Hi cười nói: “Minh Nịnh, còn không mau đem sóc con của em nhốt lại đi, hồ ly tinh cũng tới kìa.” Nàng hướng Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy cười giới thiệu: “Tào Minh Nịnh, đứa nhỏ chị Phạm nhận nuôi.”
Tào Minh Nịnh “dạ” một tiếng, quay đầu nhìn hai người xa lạ từ trên xe bước xuống rõ ràng không phải là bà chị hồ ly tinh kia.
Nàng nghiêng đầu hỏi: “Hai vị là…” khi nhìn đến Du Thanh Vi, bừng tỉnh đại ngộ kêu lên: “Du Thanh Vi, Du gia đại tiểu thư, con nhà giàu!”
Du Thanh Vi nháy mắt cảm thấy Lộ Vô Quy đã tìm được một người có thể nói chuyện ăn ý với nhau.
Một con tròn vo béo hô hô lớn lên trông có chút giống chuột, phía sau kéo theo một cái đuôi to lông xù xù, lông trên người màu vàng sáng bóng đang từ trong nhà vọt ra, nhảy lên vai Tào Minh Nịnh, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy trừng mắt nhìn lại, kinh ngạc cảm thán: “Con chuột này thiệt là mập nha, cái đuôi cũng thật lớn.”
Hạ Nhan Hi ngạc nhiên quay đầu nhìn Lộ Vô Quy hỏi: “Em không biết con sóc sao?”
Lộ Vô Quy “hả” một tiếng: “Đây là sóc à? Sao không giống hình vẽ trong sách vậy?” Cô bước lại gần, nhìn thấy con sóc này trừng lớn đôi mắt nhìn cô, đôi mắt kia giống như là biết nói, cô thấy con sóc càng lúc càng khẩn trương, đôi mắt nhìn cô chằm chằm tràn ngập sợ hãi, lông trên người đều dựng đứng, sau đó “chít” một tiếng xoay người phóng vào nhà.
Xe của Quý Lưu Quân cũng vừa tiến vào cổng lớn.
Tào Minh Nịnh thấy xe của Quý Lưu Quân tiến vào, nhăn nhăn mũi, hầm hừ hướng vào trong nhà kêu: “Dì, Quý hồ ly lại khi dễ sóc con của con kìa.” vừa kêu xong liền chạy vào nhà.
Lộ Vô Quy phản ứng đầu tiên là: Con sóc này là bị mình dọa chạy, nhưng Quý Lưu Quân lại bị bắt cõng nồi.
Phản ứng thứ hai là: Con sóc này mà là sóc con cái gì? Đều đã thành tinh rồi nha.
Hạ Nhan Hi ngơ ngác nhìn Lộ Vô Quy hồi lâu, mới đối với Du Thanh Vi có điểm thấu hiểu: “Tôi đã minh bạch vì sao em lúc nào cũng muốn mang em ấy theo bên người rồi.”
Du Thanh Vi đáp: “Này là do quê của em ấy không có sóc, đây hẳn là lần đầu em ấy nhìn thấy sóc đi.”
Quý Lưu Quân xuống xe, nàng nhìn vào trong nhà rồi hỏi: “Hình như tôi vừa nghe thấy Nịnh nha đầu gào lên nói tôi khi dễ sóc con của em ấy thì phải?”
Hạ Nhan Hi liếc Quý Lưu Quân một cái, dẫn Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy vào phòng khách, nói với hai nàng: “Hai người cứ tự nhiên.” rồi đi vào phòng bếp.
Trong bếp truyền ra âm thanh xào rau cũng với tiếng cáo trạng của Tào Minh Nịnh: “Dì, Quý hồ ly lại tới nữa, sóc con bị dọa sợ không biết trốn đi đâu mất tiêu rồi.”
Quý Lưu Quân trực tiếp quẹo vào phòng bếp nói: “Chị còn chưa vào đến cửa em liền nói chị khi dễ sóc con của em, em có tin chị bắt sóc con của em làm bao tay không?”
Hạ Nhan Hi nói với Quý Lưu Quân: “Đừng có mà ăn hiếp em nhỏ!” Nàng lại nói: “Chị Phạm, sao chị lại hầm gà nữa vậy, không cần lúc nào cũng phải chiếu cố họ Quý này đâu.”
Quý Lưu Quân hỏi: “Như thế nào? Cô hâm mộ sao?”
Tào Minh Nịnh nặng nề hừ một tiếng.
Quý Lưu Quân, Hạ Nhan Hi, Tào Minh Nịnh mỗi người bưng hai món ăn từ trong phòng bếp ra đặt lên bàn ăn cơm.
Du Thanh Vi nhanh đứng dậy, giúp đỡ các nàng bày biện đồ ăn.
Mấy phút sau, một người phụ nữ dịu dàng quyến rũ mang theo khí chất cổ điển, giống như từ trong tranh sơn thủy Giang Nam bước ra, nàng bưng một chén canh gà rất lớn đi tới.
Người phụ nữ đem con gà đã hầm tốt dọn ra, sau đó hướng Du Thanh Vi dịu dàng cười nói: “Ngồi đi, ở nhà chị thì không cần phải khách khí, cứ xem như là nhà của mình là được.” Nàng lại hướng Lộ Vô Quy đang ngồi trên ghế sofa kêu: “Em gái nhỏ, lại đây ăn cơm.”
Lộ Vô Quy lắc đầu nói: “Không ăn.”
Du Thanh Vi vội nói: “Không cần gọi em ấy, em ấy không ăn được đồ ăn nóng đâu ạ.”
Hạ Nhan Hi giới thiệu Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy cho chị Phạm rồi nói: “Quần áo ngày hôm qua nhờ chị làm gấp cho em ấy, hôm nay vừa mặc đã bị con nhím tinh của Lý gia đâm cho thủng đầy lỗ.”
Chị Phạm cùng Du Thanh Vi chào hỏi qua, lại đến bên cạnh Lộ Vô Quy nhìn nhìn, sau đó xoay người bước lên lầu, không lâu sau liền đi xuống, trên tay nàng bưng một mâm quả mận màu đen, trên cánh tay vắt một cái áo choàng mỏng.
Nàng đem mâm quả mận đen kia đặt lên bàn trà rồi nói: “Đây trái mận của cây mận quỷ, em có thể ăn.” lại đem áo choàng khoác lên người Lộ Vô Quy rồi nói tiếp: “Pháp y trên người của em tùy thời đều có thể hóa thành tro, em trước dùng đỡ áo choàng này nhé.”
Lộ Vô Quy nói: “Cảm ơn.”
Chị Phạm dịu dàng cười cười, trở lại bên bàn ăn, mời mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm, còn cố ý ngồi giữa Quý Lưu Quân và Tào Minh Nịnh, đem hai người tách ra.
Sau khi ăn xong, mọi người chuyển ra bên ngoài ngồi uống trà.
Đêm có chút lạnh, gió đêm từ từ thổi quét, càng làm cho người cảm thấy lạnh hơn.
Khu biệt thự cách xa phố hẻm ồn ào náo động, thấp thoáng dưới bóng cây, mang theo vài phần u tĩnh.
Hoàn cảnh an tĩnh, làm tâm người cũng cảm thấy an tĩnh theo.
Du Thanh Vi bộ dáng nhàn nhã uống trà, buồn cười nhìn Tào Minh Nịnh ngồi trên xích đu ở trong sân.
Tào Minh Nịnh đang ôm trong ngực một con sóc thoạt nhìn nặng chừng hai cân*, “sóc con” này có phần hơi lớn so với mấy con sóc bình thường, một lớn một nhỏ giống như đề phòng cướp nhìn chằm chằm về phía các nàng bên này.
Không biết là phòng Lộ Vô Quy hay là phòng Quý Lưu Quân, chắc là phòng cả hai.
*1 cân của Trung Quốc = 0,5kg nhé mọi người.
Cho nên 2 cân = 1kg.
Lộ Vô Quy nhàm chán chống cằm ngồi ở bên cạnh nàng, đôi mắt lâu lâu lại quét qua quét lại trên người Quý Lưu Quân, giống như có điều suy tư.
Quý Lưu Quân lôi từ trong túi ra một tờ giấy nhăn nhúm chụp ở trên bàn, giận dữ nói: “Mọi người xem thử tôi rút trúng nhiệm vụ gì này.”
Du Thanh Vi liếc nhìn tờ giấy, rõ ràng là bị vò thành một cục sau đó lại được vuốt thẳng trở lại.
Nàng phỏng chừng Quý Lưu Quân thiếu chút nữa là vò nát tờ giấy rồi vứt vào thùng rác đi.
Nàng cầm lấy tờ giấy kia nhìn thử, chỉ thấy trên mặt giấy vẫn là bút tích của Yến Thính Vũ, viết sáu chữ: “Thành Hoàng lệnh đường Hoàng Tuyền.”
Quý Lưu Quân hỏi Du Thanh Vi: “Em rút trúng cái gì vậy?”
Du Thanh Vi lấy từ trong balo ra tờ giấy mình rút trúng đưa cho Quý Lưu Quân.
Quý Lưu Quân xem xong liền ha hả hai tiếng, trả lại tờ giấy cho Du Thanh Vi rồi nói: “Yến Thính Vũ đi chiêu này cũng thật lợi hại.”
Du Thanh Vi trầm ngâm không nói.
Chị Phạm đứng dậy lấy thêm trái cây tới cấp cho Đại Quỷ Yêu trong truyền thuyết ăn.
Lộ Vô Quy nhìn chị Phạm bưng tới một mâm quả đào được ngưng tụ từ âm khí ra, đôi mắt đều trợn tròn.
Cô thầm nói trong lòng: “Sao nhà chị Phạm này có nhiều thứ tốt mà mình chưa bao giờ gặp qua thế nhỉ?”
Chị Phạm đưa mâm đựng trái cây cho Lộ Vô Quy, hỏi Lộ Vô Quy quần áo nàng làm mặc có thoải mái hay không, có cảm thấy không thích hợp chỗ nào không.
Lộ Vô Quy ăn nhiều đồ ăn của người ta như vậy, đương nhiên là hỏi gì đáp nấy, nói với chị Phạm: “Kiểu dáng thực đẹp, kích cỡ cũng vừa người, chính là không quá chắc chắn, bị quỷ cào một cái xé một cái liền hỏng.
Chị xem này, quần áo mới tôi vừa mặc đã bị con nhím tinh đâm thủng, hôm nay tôi hỏng hết hai bộ quần áo, mất mấy trăm ngàn.
Quần áo của chị bán thật đắt, có thể giảm giá một xíu được không ạ, bùa tôi vẽ còn không có đắt như quần áo của chị…”
Du Thanh Vi cầm lấy một quả đào nhét vào miệng Lộ Vô Quy: “Tiểu muộn ngốc, ăn đào.” Nàng liếc mắt nhìn Quý Lưu Quân nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”
Quý Lưu Quân đáp lời: “Em cùng Tả Tiểu Thứ, Lộ Vô Quy đều đã từng xuống giếng Âm trên đường Hoàng Tuyền, quen thuộc tình huống dưới đó…” Nàng nói đến một nửa liền thấy Lộ Vô Quy quay đầu nhìn mình, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi dùng quả đào chặn họng cô không cho cô nói chuyện, cô đành hướng Quý Lưu Quân lắc đầu, bộ dáng “tôi đang chuyên tâm ăn đào, tôi không nói lời nào hết”.
Du Thanh Vi hỏi Quý Lưu Quân: “Chị muốn chúng tôi hỗ trợ?”
Quý Lưu Quân nói: “Không phải, là liên thủ.
Đợt thứ hai này là chế độ đào thải, nếu lấy lực lượng của từng nhà tới nói, không liên thủ lại, rất có khả năng toàn bộ đều bị đào thải.
Bạch gia, Lý gia, hai nhà đó khá thân với nhau, có quan hệ thông gia lui tới, lúc cần thiết hai nhà này nhất định sẽ tập hợp lực lượng lại với nhau để loại những nhà khác.
Mặc gia, Trần gia, Giang gia sau khi rút thăm cũng đã cùng nhau liên thủ.
Nàng ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế, cười hỏi: “Tiểu Thanh Vi, em có nắm chắc sẽ bắt được Khôi Tử Tuyển hay không?”
Du Thanh Vi hơi trầm ngâm: “Tôi tự nhiên là tin tưởng chị Quý, nhưng không biết trong chuyện này, chị Quý có thể làm chủ được mấy phần?”
Quý Lưu Quân nói: “Chuyện lần này, ông nội hoàn toàn để cho tôi quyết định.” Nàng nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Cái giếng Âm ở đường Hoàng Tuyền kia, chúng ta tùy thời đều có thể xuống.
Nhưng thật ra Khôi Tử Tuyển thật không dễ tìm, tôi có thể trước giúp các em bắt Khôi Tử Tuyển, sau đó tụi em lại bồi tôi xuống giếng Âm đi lấy Thành Hoàng lệnh.”
Lộ Vô Quy nuốt xuống miếng đào, chém đinh chặt sắt nói: “Không đi.”
Quý Lưu Quân hỏi: “Sao vậy?”
Lộ Vô Quy nhíu mày nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nói: “Tiểu muộn ngốc, chị Quý không phải người ngoài.”
Lộ Vô Quy khẽ “ừm” rồi nói: ” Dưới giếng Âm kia là Vạn Quỷ Quật, có một con Vạn Quỷ Quỷ Mẫu, Quỷ Mẫu đó chiếm nhang đèn, thân nó còn cao hơn tòa nhà mà chị Hiểu Sanh đi làm, bùa Thiên Cương Thần Lôi đều nổ không chết được nó.” Cô nhìn nhìn Quý Lưu Quân rồi nói tiếp: “Tôi không biết vì sao chị lại có thân thể cùng hồn phách là của người, nhưng tôi thấy được trên người chị có ba cái đuôi hồ ly.” Cô bấm bấm tay trái tính toán: “Lấy yêu lực của hồ ly ba đuôi tới so sánh, tôi chỉ cần dùng thước phép Lượng Thiên đập ba cái là có thể đập chết chị.
Nhưng nếu đối đầu với Vạn Quỷ Quỷ Mẫu, phần thắng của tôi chỉ còn khoảng 5-5.” Cô quay qua nói với Du Thanh Vi: “Phải gọi thêm Đại Bạch.”
Quý Lưu Quân nhìn Lộ Vô Quy, đối với lời Lộ Vô Quy nói vẫn là có vài phần tin tưởng.
Nàng nói cho Du Thanh Vi thông tin: “Khôi Tử Tuyển là Mị yêu.”
Du Thanh Vi nhíu mày: “Mị yêu?”
Quý Lưu Quân nói: “Đúng vậy.
Si, Mị, Võng, Lượng.
Mị tu thành Mị yêu.
Khôi Tử Tuyển nhất am hiểu chính là biến ảo hình dạng, ả có thể tùy tâm sở dục biến thành bất kỳ người nào, đây cũng là nguyên nhân khiến ả rất khó đối phó.
Ả có thể biến đổi thành người thân bên cạnh để tiếp cận em, sau đó nhân lúc em không hề phòng bị ra tay, cơ hồ là không ai thoát được chiêu ám toán này của ả.
Nghe nói hình dáng nguyên bản của ả là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp yêu dã, chị Phạm cùng Khôi Tử Tuyển đã từng có tiếp xúc.”
Chị Phạm ho một tiếng: “Tụi em nói chuyện với nhau đi, lôi tôi vào làm cái gì?”
Nàng thấy Du Thanh Vi đang nhìn mình, đành thở dài nói: “Quỷ Thị có một tiệm mì gọi là “Một chén mì nhỏ”, tiểu nhị bán mì tên là Sơ Thất.
Một chén mì nhỏ giá ba lượng kim, ăn xong một chén được hỏi một tin tức.” Nàng nói xong đứng dậy đi về phòng, không muốn lại để lộ ra thêm thông tin.
Du Thanh Vi hỏi Hạ Nhan Hi: “Ba lượng kim là cái gì?”
Hạ Nhan Hi trả lời: “Một loại giấy thếp vàng chế thành tiền Quỷ Thần, còn gọi là kim bạc tiền, một tấm kim bạc tiền bằng một lượng kim.
Ba lượng kim bằng ba tấm kim bạc tiền.
Cửa hàng của tôi có bán, 80 ngàn tệ một tấm.”
Du Thanh Vi đem kim bạc tiền Lộ Vô Quy chế tạo lấy ra, đưa cho Hạ Nhan Hi rồi hỏi: “Loại này hả?”
Hạ Nhan Hi tiếp nhận kim bạc tiền nhìn nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Từ đâu mà em có nhiều kim bạc tiền như vậy? Tôi nhớ rõ tôi đâu có bán cho em…!ủa, này không phải là kim bạc tiền của cửa hàng chúng tôi.” Nàng đưa kim bạc tiền lên mũi ngửi ngửi rồi nói: ” Mùi nhang cúng không giống, xác thực không phải của cửa hàng chúng tôi bán ra.” Nàng lại cẩn thận nhìn hoa văn trên tấm kim bạc tiền rồi nói tiếp: “Hoa văn này…”
Lộ Vô Quy đem kim bạc tiền trong tay Hạ Nhan Hi cướp lại nhét vào trong balo: “Mấy cái này là của tôi.”.