Quy Hồn Tục

Chương 13


Bạn đang đọc Quy Hồn Tục FULL – Chương 13


Hạ Nhan Hi nhìn Lộ Vô Quy một phen đoạt lấy kim bạc tiền trong tay mình, nghẹn lại một lúc lâu sau vẫn không thở ra tới.

Nàng nhìn Du Thanh Vi rồi hỏi: “Em không quản được chuyện này sao?”
Du Thanh Vi vỗ vỗ cái trán nói: “Kim bạc tiền của em ấy, đến mẹ tôi cũng không cho sờ.” Nàng nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Lộ Vô Quy: “Tiểu muộn ngốc, kim bạc tiền này nếu mua phải mất 80 ngàn tệ một tấm.

Tới lúc đi Quỷ Thị, phải dùng ít nhất ba tấm.”
Lộ Vô Quy chỉ tay về phía Hạ Nhan Hi: “Chị ấy có bán.

Em vẽ bùa cho chị, chị ấy có bao nhiêu, chúng ta dùng bùa đổi bấy nhiêu.” Cô nghĩ nghĩ, từ trong balo lấy ra một tấm bùa âm lôi đẩy đến trước mặt Hạ Nhan Hi: “Tôi dùng bùa âm lôi đổi.”
Du Thanh Vi nói: “Bùa âm lôi chỉ còn lại có ba tấm thôi.”
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ: “Có thể vẽ thêm nha.” Cô thấy Du Thanh Vi tựa hồ có chút do dự liền nói tiếp: “Em làm một trăm tấm kim bạc tiền cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi lần đều chỉ có thể thành công ba bốn tấm.

Đi một chuyến sông Âm, cộng thêm tìm tài liệu này nọ, tới tới lui lui nhiều nhất ba ngày em có thể vẽ ra một tá bùa âm lôi, Du Thanh Vi, chúng ta cần phải biết tính toán.” Cô nói xong liền trông thấy Hạ Nhan Hi cùng Quý Lưu Quân đang nhìn mình với ánh mắt quái lạ, sợ tới mức đem balo ôm gắt gao trong ngực.
Hạ Nhan Hi phục hồi lại tinh thần, tức giận nói: “Làm như ai cũng muốn cướp đồ của em vậy!!”
Quý Lưu Quân cầm tấm bùa âm lôi trên bàn lật qua lật lại nhìn, lá bùa này dùng giấy vàng bình thường để vẽ, nhưng trên giấy giống như được bôi một tầng màu sắc nhợt nhạt, phù văn ánh lên màu xanh lam, chữ viết trên lá bùa không phải là chữ Hán thông thường, mà trông giống như một loại Đồ Đằng hoặc là một loại văn tự hiếm gặp nào đó.

Toàn bộ lá bùa phát ra khí tức khiến người không rét mà run.

Vừa nhìn một cái, nàng có thể kết luận đây là đem lực lượng nào đó của Âm phủ phong ấn vào trong lá bùa của Dương gian, một khi phóng xuất ra tới, tất nhiên sẽ mang theo lực lượng hủy diệt cường đại.
Nàng sợ hãi nhìn Lộ Vô Quy, nhìn đến khuôn mặt mang theo vài phần tính trẻ con và ngây thơ kia cảm thấy có chút hoảng hốt.
Du Thanh Vi nhẹ “khụ” một tiếng, đem Quý Lưu Quân ít khi có biểu hiện thất thố kia kéo trở về.

Nàng hỏi: “Làm sao để đi Quỷ Thị vậy?”
Quý Lưu Quân nghe vậy quay đầu nhìn về phía Tào Minh Nịnh đang ngồi trên xích đu ôm con sóc béo.
Tào Minh Nịnh từ trên xích đu nhảy dựng lên, chạy trốn như bay vào nhà, vừa chạy vừa la: “Dì, dì, dì, Quý hồ ly ăn hiếp con kìa!”
Quý Lưu Quân: “……” Nàng thật muốn nhào lên đấm cho cái con nhóc ba trợn này một trận.
Lộ Vô Quy nghĩ đi Quỷ Thị phải tốn kim bạc tiền, liền vội hỏi Hạ Nhan Hi: “Chị có định bán kim bạc tiền cho chúng tôi không vậy?”

Hạ Nhan Hi cười ha hả nói: “Tôi dám không bán sao?” Nàng nói tiếp: “Lá bùa âm lôi này tôi phải đem về để xem xét xác định giá bán.”
Du Thanh Vi nghĩ nghĩ rồi nói: “Chị ứng trước cho tôi hai mươi tấm kim bạc tiền đi.”
Hạ Nhan Hi trả lời: “Được, chốc nữa em cùng tôi đi lấy hay muốn tôi kêu người đưa đến nhà của em?”
Du Thanh Vi nhìn đồng hồ trên tay rồi đáp: “Thời gian còn sớm, chúng ta có thể đi trước xem Quỷ Thị.”
Hạ Nhan Hi có chút do dự: “Quỷ Thị giờ Tý xuất hiện, tới lúc gà gáy biến mất.

Chị chỉ biết nó ở bên bờ sông, phải tìm người biết đường dẫn đi.

Đi Quỷ Thị là đi xuyên qua từ bờ sông của dương gian đến sông Âm của âm phủ, một bước đi nhầm, hoặc là té xuống sông dương hoặc là ngã vào sông Âm.”
Lộ Vô Quy nghe được muốn đi sông Âm, đôi mắt lập tức sáng ngời.
Quý Lưu Quân đảo mắt, tầm mắt dừng trên người Lộ Vô Quy rồi nói với Du Thanh Vi: “Lộ Vô Quy hẳn là có biện pháp tìm được Quỷ Thị…” Nàng lời nói đến một nửa liền sực nhớ đến chuyện hôm nay Nhị Cẩu kể rằng Lộ Vô Quy chính mình địa chỉ ở đâu cũng không rõ, rõ ràng là một cái mù đường, câu kế tiếp muốn nói đành nuốt trở vào.
Lộ Vô Quy lé mắt liếc Quý Lưu Quân, nói thầm trong bụng: “Chị khinh người quá đáng.” Cô nói với Du Thanh Vi: “Du Thanh Vi, chúng ta từ sông Âm đi Quỷ Thị.”
Du Thanh Vi ứng thanh: “Tốt.”
Hạ Nhan Hi hít một hơi: “Từ sông Âm đi Quỷ Thị?”
Sắc mặt Quý Lưu Quân khẽ biến: “Em chắc chứ?”
Du Thanh Vi nói: “Chị Phạm tiết lộ manh mối về tiệm “Một chén mì nhỏ” đã là chiếu cố rất lớn rồi, không nên cuốn chị ấy vào chuyện này.

Tôi cùng tiểu muộn ngốc đi một chuyến là được.

Chị Quý, chờ chúng tôi có manh mối sẽ liên hệ với chị.”
Quý Lưu Quân: “Cùng đi đi.” Nàng lấy di động ra rồi nói tiếp: “Để tôi hỏi Hạ lão gia tử xem vị trí đại khái ở đâu.”
Du Thanh Vi đáp: “Được.” Nàng nói với Hạ Nhan Hi: “Quần áo của tiểu muộn ngốc cần làm thêm mấy bộ, Phạm đại sư nơi đó….”
Hạ Nhan Hi tức giận đáp: “Cho dù em không đau lòng tiền, nhưng cũng phải xem chị Phạm có thể làm nổi nhiều pháp y như vậy không a.”
Du Thanh Vi đau đầu xoa xoa trán, chắp tay hướng Hạ Nhan Hi năn nỉ: “Làm ơn.”
Hạ Nhan Hi nói: “Chỉ có thể tận lực nhờ chị Phạm ưu tiên đơn hàng của em, nếu thật sự làm không kịp, đành phải liên hệ nhà khác.

Tuy rằng thủ công kém hơn chị Phạm, nhưng cũng không tệ lắm.”
Mấy người tìm Phạm đại sư chào tạm biệt.


Phạm đại sư từ trên lầu đi xuống, tiễn các nàng ra cổng.
Tào Minh Nịnh ôm con sóc mập trong ngực trốn sau lưng Phạm đại sư, vẻ mặt hơi sợ hãi nhìn Lộ Vô Quy và Quý Lưu Quân.
Lộ Vô Quy ngồi vào trong xe, hạ xuống cửa sổ xe rồi vẫy vẫy tay với Tào Minh Nịnh: “Tạm biệt.”
Tào Minh Nịnh sửng sốt, sau đó mới nói: “Tạm biệt.”
Du Thanh Vi buồn cười nhìn Lộ Vô Quy, rồi lại nhìn Tào Minh Nịnh, thầm nghĩ: “Đây là kết giao bạn bè hả ta?”
Sau khi xe chạy ra khỏi nhà chị Phạm, Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy còn ghé vào ghế dựa nhìn phía sau, nàng hỏi: “Không có thấy em cùng Tào Minh Nịnh nói chuyện, như thế nào có thể kết giao bạn bè vậy?”
Lộ Vô Quy nói: “Tào Minh Nịnh là quỷ, đạo hạnh cô ấy không cao, cho nên sợ em.

Em hòa đồng một chút, cô ấy liền sẽ không sợ nữa.”
Du Thanh Vi kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy: “Tào Minh Nịnh là quỷ?” Nàng một chút cũng không nhìn ra!
Hạ Nhan Hi ngạc nhiên kêu lên: “Minh Nịnh là quỷ? Em có nhìn lầm không?” Nàng suy nghĩ lại, cảm thấy Lộ Vô Quy có thể nhận sai người nhưng chắc chắn không thể nhận sai quỷ.
Lộ Vô Quy nhìn Hạ Nhan Hi, thầm nói: “Tôi mới không nhận sai.”
Du Thanh Vi gọi điện cho Tả Tiểu Thứ, sau khi biết cô cùng Tiết Nguyên Kiền đang trên đường về nhà liền nói: “Đừng trở về, tôi mang hai người đi Quỷ Thị tăng thêm chút kiến thức, chúng ta gặp nhau ở Hi Nhan Đại Khách Sạn.”
Hạ Nhan Hi nhìn thời gian rồi nói: “Thanh Vi, em kêu họ chờ chúng ta ở bãi đậu xe hoặc cửa khách sạn, tôi kêu người đem đồ vật xuống, lấy đồ xong chúng ta liền đi.”
Du Thanh Vi đáp ứng, kêu Tả Tiểu Thứ chờ các nàng ở cửa khách sạn, cúp điện thoại rồi hỏi Hạ Nhan Hi: “Chị cùng đi à?”
Hạ Nhan Hi cười nói: “Tôi cũng muốn tăng thêm chút kiến thức.”
Du Thanh Vi đáp: “Đừng nói nhà chị cũng làm ăn ở Quỷ Thị nha.”
Hạ Nhan Hi tức giận đáp: “Có, Hạ Thành Hi quản.”
Du Thanh Vi tức khắc không lên tiếng.
Đoàn người đi đến cửa khách sạn, một người đàn ông cao gầy khoảng hơn bốn mươi tuổi mang theo hai người mặc tây trang thoạt nhìn như vệ sĩ cao cấp của khách sạn, cầm một cái vali xách tay đứng trước cửa.

Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền dừng xe cạnh đó, hai người đang dựa vào thân xe đứng chờ.
Ở bên cạnh còn dừng một chiếc xe sang trọng của hãng Rolls-Royce.
Du Thanh Vi nhìn chiếc xe kia, lại nhìn biển số: “Hạ gia gia cũng tới à?”
Hạ Nhan Hi nói: “Chắc là vậy.” Nàng dừng xe ở ven đường, xuống xe, đang muốn qua đường chào hỏi ông nội, kết quả cửa xe kia mở ra, một tên đàn ông khoảng 35, 36 tuổi bước xuống, trên tay còn kẹp một điếu xì gà, hắn cười lạnh nhìn Hạ Nhan Hi hỏi: “Hạ Nhan Hi, mày có ý gì hả?” Hắn chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay nói: “Mấy giờ rồi? Mày còn kêu người lén mở cửa kho hàng, mày làm thủ tục chưa?”

Du Thanh Vi thấy Hạ Thành Hi, vội đẩy cửa xuống xe.
Hạ Thành Hi thấy Du Thanh Vi liền nặng nề “A” một tiếng: “Du Thanh Vi? Tao nghe nói người của Du gia đều chết hết rồi mà nhỉ?”
Lộ Vô Quy nhìn thấy người bên ngoài này hùng hổ như muốn kiếm chuyện, còn nói người của Du gia đều chết hết, chạy nhanh đeo balo lên trước ngực rồi bước xuống xe hỏi: “Muốn đánh nhau có phải không?”
Hạ Nhan Hi híp mắt hỏi: “Hạ Thành Hi, có phải tay anh duỗi hơi quá dài rồi không?”
Lộ Vô Quy nhìn thấy trên mặt Hạ Thành Hi có một đạo hung vân dính đến mạng người, kia hung vân nâng lên cung tài vận của hắn, nhưng lại đè ép lên cung huynh đệ.

Cô quay lại nhìn mặt Hạ Nhan Hi, quả nhiên tướng mạo của Hạ Nhan Hi biểu hiện ra huynh đệ bất hòa, hơn nữa huynh đệ bất hòa trực tiếp phạm tới cung cha mẹ của nàng.

Cô hỏi Du Thanh Vi: “Ba hay mẹ của Hạ Nhan Hi không còn tại thế hả?”
Du Thanh Vi rất là kinh ngạc không biết vì sao Lộ Vô Quy lại nhắc tới chuyện này, nàng nói: “Mẹ của chị ấy không còn nữa, làm sao vậy?”
Lộ Vô Quy ờ một tiếng rồi nói: “Hạ Thành Hi kia giết mẹ của Hạ Nhan Hi.” Cô vừa nói xong liền thấy Du Thanh Vi và Hạ Nhan Hi kinh ngạc nhìn mình, làm cô sợ tới mức co rụt người lại: “Làm sao vậy?” Hình như cô vừa mới nói sai cái gì!
Hạ Nhan Hi hít sâu một hơi hỏi: “Mẹ của tôi là bị Hạ Thành Hi giết chết?”
Sắc mặt Hạ Thành Hi khẽ biến, ngay sau đó hắn khinh thường khịt mũi một cái.
Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi rồi nhìn Hạ Nhan Hi, đánh trống lảng: “Không phải chúng ta muốn đi Quỷ Thị sao? Nhanh đi thôi.”
Hạ Thành Hi kêu lên: “Đi Quỷ Thị? Hạ Nhan Hi, tay mày duỗi dài quá rồi đó.

Cùng tao đi gặp ông nội, chuyện tối hôm nay cần nói cho rõ ràng.” Nói xong, hắn nhìn Lộ Vô Quy một cái thật sâu.
Lộ Vô Quy thấy Hạ Thành Hi nhìn mình ánh mắt mang theo hung quang cùng sát khí, cô cảm nhận thấy Hạ Thành Hi muốn giết mình.

Cô nói với hắn: “Hạ Thành Hi, nếu anh muốn giết tôi, tôi sẽ đánh trả.”
Hạ Thành Hi không thèm để ý đến Lộ Vô Quy, hắn phất tay, trên xe lại xuống thêm hai người, hướng về Hạ Nhan Hi đi tới.
Du Thanh Vi tiến lên hai bước chắn trước người Hạ Nhan Hi: “Hạ đại thiếu, chúng tôi đêm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, mong anh tạo điều kiện.”
Hạ Thành Hi đáp: “Du đại tiểu thư, Hạ gia chúng tôi hôm nay cũng có chuyện quan trọng, còn thỉnh cô đừng có mà xía vào.”
Du Thanh Vi nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu, lấy ra di động trực tiếp gọi cho Hạ lão gia tử.
Hạ Thành Hi liền duỗi tay muốn đoạt điện thoại của Du Thanh Vi.
Tiết Nguyên Kiền bên cạnh lập tức xông lên, một chân đá tới Hạ Thành Hi.

Hai người bên cạnh Hạ Thành Hi từ bỏ việc đi bắt Hạ Nhan Hi, xoay người ngăn cản Tiết Nguyên Kiền.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Tiết Nguyên Kiền bị người của Hạ Thành Hi cản lại, không đá trúng được hắn, tay Hạ Thành Hi đều sắp chộp đến trước mặt Du Thanh Vi, cô tiến lên một bước, chế trụ tay của Hạ Thành Hi rồi bẻ gãy nó, tiếng xương cốt vỡ vụn cùng tiếng Hạ Thành Hi tru lên như heo bị thọc tiết đồng thời vang lên.
Du Thanh Vi đang muốn nghiêng đầu tránh đi tay của Hạ Thành Hi, liền thấy tiểu muộn ngốc nhà nàng ra tay, cùng lúc đó trong điện thoại vang lên âm thanh buồn ngủ của Hạ lão gia tử.

Nàng nhìn thấy tay của Hạ Thành Hi bị bẻ gãy, xương cốt đâm thủng da thịt trồi ra ngoài, nàng xuýt xoa một tiếng, liền Hạ lão gia tử cũng không để ý tới, la lên: “Tiểu muộn ngốc, mau dừng tay.”

Lộ Vô Quy “ờ” một tiếng, nâng chân lên đá cho Hạ Thành Hi một đá, đem Hạ Thành Hi đá văng ra mấy mét, trên mặt đất lộn nhào ba bốn vòng mới dừng lại được, hắn đau tới nỗi lăn lộn trên mặt đất ngao ngao kêu to.
Du Thanh Vi hít sâu một hơi, mồ hôi đều tuôn ra.

Tất cả lời muốn nói cuối cùng chỉ biến thành một câu áy náy: “Hạ gia gia, Hạ Thành Hi xông lên động thủ, bị tiểu muộn ngốc bẻ gãy tay.”
Hạ lão gia tử “A” một tiếng ngồi dậy.
Du Thanh Vi kéo Lộ Vô Quy nói: “Tiểu muộn ngốc, đây là cháu trai của Hạ lão gia tử, em đừng đánh nữa.”
Lộ Vô Quy thở phì phì nói: “Là hắn động thủ trước, cho dù lão Hạ có đến đây em cũng vẫn sẽ bẻ gãy tay hắn.” Cô tức giận la to: “Người này thiệt xấu xa, hắn giết mẹ của Hạ Nhan Hi, còn kiếm chuyện với Hạ Nhan Hi, muốn cướp di động của chị, còn ngăn không cho chúng ta đi Quỷ Thị, không cho Hạ Nhan Hi bán kim bạc tiền cho em…em….em….”
Du Thanh Vi nói qua điện thoại với Hạ lão gia tử: “Hạ gia gia, cháu đưa Hạ Thành Hi đi bệnh viện trước.” Nàng còn chưa dứt lời, liền nghe Hạ Thành Hi hét lên thảm thiết như giết heo, sau đó thấy Hạ Nhan Hi như phát điên ấn Hạ Thành Hi trên mặt đất đấm đá.
Hai người Hạ Thành Hi mang theo muốn qua giải cứu hắn nhưng bị Tiết Nguyên Kiền ngăn lại.
Du Thanh Vi tắt điện thoại chạy tới ôm chặt Hạ Nhan Hi hô to: “Hạ Nhan Hi, chị bình tĩnh lại một chút.

Tiểu muộn ngốc nói vậy chị cũng tin sao!”
Lô Vô Quy oan ức nói: “Em không có nói láo.”
Tả Tiểu Thứ chạy tới, giúp Du Thanh Vi giữ chặt Hạ Nhan Hi.
Hạ Nhan Hi hét lên: “Em buông tôi ra, tôi muốn giết hắn, tôi muốn giết hắn….”
Du Thanh Vi quả thật muốn khóc một dòng sông.

Chỉ một chuyện nhỏ mà tiểu muộn ngốc nhà nàng vừa nhúng tay, đều lớn chuyện đến sắp thu không được.

Nhiều người biết xem tướng mạo như vậy, ông nội nàng khi còn sống khẳng định cũng có xem qua, nhưng đều không nói cho nàng biết xíu nào.

Chỉ cần hơi có đầu óc một chút sẽ biết Hạ lão gia tử vì muốn bảo vệ cháu trai nên ém xuống việc này.

Tiểu muộn ngốc ngược lại hay rồi, không nói hai lời liền phanh phui ra! Việc này em có thể lặng lẽ nói cho chị mà, rồi chị sẽ tìm Hạ Nhan Hi thương lượng xử lí sau a.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ kéo Hạ Nhan Hi đang phát điên ra, nàng nói với Tiết Nguyên Kiền: “Anh Kiền, để hai người kia mang Hạ Thành Hi đến bệnh viện đa khoa tổng hợp.”
Tiết Nguyên Kiền lúc này mới ngừng đánh lui ra.
Hai người kia vội vàng đưa Hạ Thành Hi lên xe chở đến bệnh viện.
Du Thanh Vi cũng nhanh gọi: “Tả Tiểu Thứ, cô đi theo bọn họ.”
Tả Tiểu Thứ đáp: “Được.” Lái xe theo sau chiếc Rolls-Royce đã chạy trước mười mấy mét kia.
Hạ Nhan Hi mặt đầy nước mắt nói: “Du Thanh Vi em buông tôi ra, em kéo tôi làm gì hả?”
Du Thanh Vi kêu lên: “Biết hắn là hung thủ, còn sợ không thể thay bác gái lấy lại công đạo sao? Chị cứ như vậy mà giết Hạ Thành Hi thì đời chị cũng xong rồi!” Nàng tức giận đến nghiến răng! Nàng không tin Hạ Thành Hi trùng hợp kịp thời đến đây như vậy! Sau khi từ nhà của chị Phạm đi ra, Hạ Nhan Hi gọi điện thoại để chuẩn bị đồ vật, chỉ mất ngắn ngủi bốn mươi phút để các nàng đến đây vậy mà Hạ Thành Hi có thể thu được tin tức đến trước chặn đường!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.