Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 26: Hà Thần gia gia
Có thể…” Triển Chiêu cũng không dám chắc Lương tri phủ có ở trong tửu lâu không, chỉ là loại huân hương này rất
đặc biệt, rất nổi bật.
Bạch Ngọc Đường thì ngẩng đầu, bắt đầu quan sát người xung quanh.
Thông thường ở những người dịch dung, sơ hở thường không ở trên mặt, mà là dáng vẻ cử chỉ của bản thân. Khuôn
mặt có thể thay đổi, thế nhưng những thói quen lâu năm, đặc điểm riêng
biệt của từng người sẽ theo nhất cử nhất động mà lộ ra, rất khó khống
chế được.
Đặc điểm lớn nhất của Lương tri phủ là ——- cao tuổi!
Một người trẻ tuổi giả trang thành lão
nhân không dễ dàng, lão nhân giả trang thành người trẻ càn khó hơn, bởi
vì phương diện thể lực không thể so được.
Người trong tửu lâu không ít, lão giả
lại chỉ có mấy người, Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, mấy lão đầu đó cũng không giống lắm, còn thanh niên sao, rất nhiều…
Triển Chiêu không nghe thấy Bạch Ngọc Đường có động tĩnh gì, liền hỏi: “Ngươi đang nhìn sao?”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Mùi từ hướng nào lan đến?”
“Nga, hẳn là từ phía sau ta.” Triển Chiêu trả lời.
“Nói cách khác, là đi vào không phải đi
ra…” Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường ngừng lại, vì hắn lướt mắt thấy một
bàn trong góc phòng. Nơi đó có một nam tử tráng niên trên mặt có sẹo
đang ngồi, người này vóc dáng khôi ngô, khuôn mặt xấu xí hung hãn, khiến người khác cảm thấy rất đáng sợ.
“Miêu, ta hỏi ngươi, nếu ngươi muốn cải trang thành một người đáng sợ, vậy trang phục phải đẹp, hay xấu?”
“Cái này còn phải hỏi?” Triển Chiêu bật
cười: “Đương nhiên là xấu rồi, khiến cho người khác liếc mắt liền nhận
định đây không phải người bọn hắn muốn tìm, hơn nữa hình dạng đáng sợ
một chút, người khác sẽ không dám nhìn lâu, trăm lợi không hại!”
“Không sai!” Bạch Ngọc Đường cười cười, bắt đầu ung dung quan sát cử chỉ người nọ.
Quả nhiên, liền thấy dáng vẻ khi ăn của
hắn mang theo cảm giác cao quý sang trọng, cho thấy chắc chắn là người
giàu có, nhìn đến lưng hắn… Tuy rằng đã cố gắng vươn thẳng, nhưng bất
giác vẫn cong xuống một chút… Có cảm giác của người già.
Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy tay người nọ —— là bàn tay của lão nhân, hơn nữa đối với một hán tử trung
niên mà nói, cánh tay như thế không khỏi quá gầy.
Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường nhếch khóe miệng, nói khẽ với Triển Chiêu: “Miêu, tìm thấy.”
Triển Chiêu nghe xong tuy rằng vui vẻ
nhưng cũng có chút giận dỗi, liền thấp giọng nói lại một câu: “Tìm thấy
mèo rồi sao? Vậy con chuột nhà ngươi sao chưa chạy?”
Bạch Ngọc Đường hỏi lại hắn một câu: “Ngươi nói chuột thấy mèo thì chạy, là chạy theo? Hay chạy trốn vậy?”
.
…
.
Triển Chiêu lập tức sửng sốt, mấp máy mồm, nhưng không nói gì.
Bạch Ngọc Đường thấp giọng cười thành tiếng: “Ngươi hẳn là trả lời… Phải xem đó là loại mèo gì, sẽ phối với loại chuột đó.”
Triển Chiêu nghe không ra Bạch Ngọc
Đường là đang nói đùa, hay đang nói chuyện nghiêm túc, liền dựa theo ý
hắn hỏi lại: “Vậy loại chuột nào thấy mèo sẽ chạy theo? Chuột thích mèo
sao?”
Lần này đến lượt Bạch Ngọc Đường sửng
sốt, nhìn chăm chằm Triển Chiêu một lúc lâu, muốn xác nhận xem là hắn
chỉ thuận miệng nói, hay có ám chỉ thứ gì.
Nhưng hai mắt Triển Chiêu hoàn toàn
không biểu lộ tâm tình, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, chỉ có khóe môi vẫn theo thói quen hơi cong lên, tự tiếu phi tiếu, rất đáng yêu.
Bạch Ngọc Đường thở dài, còn đang nghĩ xem phải phản bác thế nào, bỗng thấy hán tử tráng niên đã trả tiền cơm, đứng lên rời đi.
Triển Chiêu chợt nghe Bạch Ngọc Đường hạ giọng nói: “Đến.”
“Ai?” Triển Chiêu trừng mắt nhìn: “Mèo hay chuột?”
Bạch Ngọc Đường dùng đầu ngón chân khẽ cọ cọ cổ chân hắn một chút, thấp giọng nói: “Lương tri phủ.” [nói là được rồi, sao phải cọ vậy =.=]
“Nga…” Triển Chiêu phục hồi tinh thần, cúi đầu chờ.
Khi hán tử kia đi ngang qua người hắn, Triển Chiêu nhấc mày một cái, gật đầu với Bạch Ngọc Đường: “Có mùi hương đó!”
Bạch Ngọc Đường liền hô một tiếng: “Lương tri phủ.”
Quả nhiên, lão nhân kia ngừng một chút,
sau đó bước nhanh đi, Bạch Ngọc Đường mỉm cười, ném cái chén đang cầm
trong tay đi, trúng chính xác vào đầu gối người nọ.
“Ai nha…” Thân thể hán tử trung niên kia nghiêng một cái, lảo đảo ngã xuống. Cùng lúc, từ trong tay áo rơi ra
mấy khối kim nguyên bảo.
Bạch Ngọc Đường cười, Triển Chiêu cũng nghe thấy động tĩnh, liền hỏi: “Cái gì rơi ra rồi? Bạc sao?”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, đứng lên
đi đến hán tử trung niên, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng nhấc tóc hắn lên, quả nhiên nhấc lên được một bộ tóc giả, bên dưới lộ ra tướng mạo nguyên bản —— chính là Lương tri phủ đang lẩn trốn.
Hắn vốn định thừa nước đục thả câu, chờ
mọi chuyện tạm lắng xuống mới thoát đi, không ngờ đến tửu lâu ăn một bữa cơm, đã rất cẩn thận, vẫn bị Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bắt được,
đây chính là cái người đời gọi là lưới trời tuy thưa khó lọt, lại đụng
trúng Triển Chiêu gần đây mũi đặc biệt thính.
Vì vậy Lương tỉ phủ bị giải về nha môn.
Hắn cũng rất thực tế, biết đã hết hy vọng hơn nữa tội chết khó tha, bởi vậy đầu đuôi gốc ngọn gì cũng khai ra hết.
.
.
Thì ra khi Lương tri phủ thăng chức, vẫn luôn lo sợ vì tội nghiệt đã phạm trong quá khứ .
Một ngày nọ, hắn phát hiện Huyện lệnh
của huyện Cừ Sơn có thể đọc hiểu được loại văn tự sử dụng giữa các gánh
hát, lập tức hoảng sợ, biết ngay chuyện lớn không ổn!
Quả nhiên, mấy tên khất cái giả mạo trộm thư của lão chủ gánh hát đi, đồng thời bị Huyện lệnh thấy được…
Kể từ đó tội lỗi của hắn bại lộ, Vị
Huyện lệnh đó cũng không phải loại đèn hết dầu, đương nhiên muốn toàn
tâm toàn ý tra rõ vụ án này.
Thấy viễn cảnh thân bại danh liệt đã ở
ngay trước mắt, Lương tri phủ nổi ác tâm, phái người hại chết mấy tên
khất cái đó, lại hại chết Huyện lệnh, sau đó giả tạo thành chuyện Mã
Phúc giết người, chỉ là không ngờ tới… Giữa đường bỗng dưng xuất hiện
một Triển Chiêu.
Lương Báo là thân thích của hắn, từ nhỏ
đã rất trung tâm theo mình, Lương Báo muốn giúp che giấu tội lỗi trước
đây của Tri phủ, khiến cho bọn Triển Chiêu nghĩ là do Mã Phúc.
Xác chuột trong cổ họng người chết đều
là do người trong nha môn thả vào, chỉ là một loại bột mì dùng trong các trò tạp kĩ mà thôi, chỉ nhìn qua thì rất giống. Còn chuyện cá lớn biết
đi thì lại càng không phải… Hoàn toàn là bịa đặt.
“Bịa đặt?” Triệu Phổ bĩu môi rõ cao: “Thật mất hứng!”
Theo lời Lương tri phủ, con cá lớn kia
chỉ là bị bọn họ khiêng ném vào trong sông, ngược lại rất nhiều xác
chuột chết thật kia, đều là vớt từ trong sông về, mục đích để xáo trộn
sự thật.
Mọi người rốt cuộc cũng minh bạch, hay thật, truy cứu nhân quả, thì ra là bị một đám người nha môn lừa.
Thế nhưng khi nói đến Thiếu cung chủ của Nhị Nguyệt Cung, Lương lại lắc đầu, Lưu đại tiên quả thật là do bọn
chúng giết, nhưng Cung chủ Nhị Nguyệt Cung không có chút liên quan gì
đến bọn chúng! Không phải do chúng giết.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu khó hiểu… Vậy là chuyện gì?
Triệu Phổ hạ lệnh bắt giữ Lương tri phủ, vài hôm nữa sẽ giải đến Khai Phong, vì Triệu Trinh nói muốn đích thân
hạ lệnh xử tử ác nhân này! Lương tri phủ tự biết không còn đường sống,
sợ liên lụy đến người nhà, tự mình đập đầu vào trụ cửa trong ngục… Tự
sát mà chết.
Cứ như vậy…
Án tử rốt cuộc cũng đi đến kết thúc, mắt của Triển Chiêu, cũng chuyển biến tốt hơn một chút.
.
.
Ba ngày sau, trong viện.
“Miêu Miêu, không được nhúch nhích!”
Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay nhỏ “chát” một tiếng, đập rụng bàn tay đang muốn dụi mắt của Triển Chiêu, hung dữ nói: “Không được xoa!”
Mấy ngày này mắt Triển Chiêu đang dần
khôi phục, đã có thể nhìn được một chút, tuy rằng vẫn chưa rõ lắm… Nhưng mấy cái này cũng không đáng nói, chỗ chết người là có chút ngứa.
Tiểu Tứ Tử đối dược cho Triển Chiêu, bên trong có cho thêm bạch hà và kim ngân hoa, có thể giải ngứa.
Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh uống trà.
Tiểu Tứ Tử đổi dược cho Triển Chiêu xong, cùng Tiểu Lương Tử chạy mất.
“Vương gia.”
Giả Ảnh vội vã chạy vào.
“Có manh mối của Triển Hạo rồi?” Công Tôn hỏi.
Mọi người vốn dĩ là nên về Phủ Khai
Phong rồi, thế nhưng Triển Chiêu vẫn một mực muốn tìm tung tích đại ca,
cho nên Triệu Phổ phân phó ảnh vệ kiểm tra chung quanh. Mặt khác, cái
chết của thiếu cung chủ Nhị Nguyệt Cung vẫn chưa minh bạch… Mấy người
bọn họ đều là bản tính tỉ mỉ trong mắt không lưu được một hạt bụi, dù
chỉ còn một điểm đáng ngờ, thì vụ án vẫn là chưa phá, không thể để có
người thừa cơ trốn được.
Giả Ảnh vội vàng chạy vào, nói: “Đám người giang hồ kia muốn phá núi ngăn dòng nước!”
“Cái gì?” Công Tôn nhíu mày.
“Không phải là để dán cáo thị không cho
phép rồi sao!” Triệu Phổ lộ vẻ tức giận: “Đổi dòng nước chảy há có phải
trò đùa? Vạn nhất thượng du khai thông không được khiến cho nước dồn
lại, các nhánh sông khác nước dâng mạnh gây ra lũ lụt, ai chịu trách
nhiệm a!”
“Không còn cách nào Vương gia, đám người giang hồ đó không chịu nghe, Diêu Kinh Phong và Phùng Bác Viễn của Nhị
Nguyệt Cung dẫn đầu, nói cái gì mà muố báo thù cho Thiếu cung chủ, làm
cực kì ầm ĩ.”
Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng: “Án tử đã được thông tri thiên hạ trên cáo thị, trong đó cũng không đề cập
đến chuyện cái chết của Thiếu cung chủ Nhị Nguyệt Cung có gì bất thường, Nhị Nguyệt Cung muốn biết rõ chân tướng hay trừng trị hung phạm, không
phải nên đến hỏi nha môn sao? Vì sao phải gây chuyện với sông Y Thủy?”
“Có thể thấy được, vốn dĩ cũng không
phải hướng đến hung phạm… Mã Phúc… Không phải, phải nói địa cung mới là
mục đích thật sự của bọn họ!” Triển Chiêu cười nhạt một tiếng: “Vậy
Thiếu cung chủ rốt cuộc có chết hay không, thật đúng là không ai biết.”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ đứng lên, hỏi Giả Ảnh: “Người đang ở đâu?”
“Đều đang ở trên đỉnh núi, nói là muốn
phá sập đỉnh núi, thế nhưng dân chúng huyện Cừ Sơn đều đến vây quanh
thượng du sông Y Thủy, nói ai dám phá núi chặt đứt huyết mạch sông Y
Thủy của huyện Cừ Sơn, thì sẽ liều mạng với người đó, hai bên vẫn giằng
co không ngừng, chúng ta đã phái quân binh đến giải tán mọi người rồi.”
“Đi, thư ngốc, chúng ta đi xem.” Triệu
Phổ đứng lên. Bạch Ngọc Đường muốn đi theo, Triệu Phổ lại khoát khoát
tay với hắn và Triển Chiêu: “Ai, hai người là người giang hồ, không cần
phải gây thêm thù hằn, ta bày dáng vẻ một Vương gia qua đó, xem ai dám
không nể mặt lão tử!” Nói xong, liền dẫn theo Công Tôn đi.
“Bạch huynh, có cảm thấy kì quái không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Muốn vào địa cung tìm thứ gì… Chỉ cần chờ đê tu sửa xong lần nữa, tháo nước là được, vì sao phải tháo nước cả con sông Y Thủy? Chuyện này có gì đó không đúng!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, quả thật có kì hoặc… Chẳng lẽ dưới đáy sông Y Thủy có thứ gì?
Triển Chiêu suy nghĩ một lát: “Có còn nhớ Tiểu Hồng từng nói qua, trong sông Y Thủy thật sự có Hà thần?!”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Ý ngươi là, còn có thứ gì khác…”
“Đi hỏi thử sẽ biết.” Triển Chiêu cùng hắn đến hậu viện.
.
.
Trong viện, Tiểu Hầu Tử, Tiểu Tứ Tử còn có Tiêu Lương ba tiểu hài nhi đang chơi cùng Thạch Đầu.
Nãi nãi của Tiểu Hầu Tử hai ngày trước
mắc bệnh nặng đã qua đời, biến cố này đến đột nhiên, lúc này Công Tôn
mới phát hiện lão phụ thật ra đã mắc bệnh nan y từ lâu.
Triệu Phổ dự định sẽ đem Tiểu Hầu Tử về
Phủ Khai Phong, để Hoàng thái phi nhận một đứa tôn nhi, gửi nuôi tại Phủ Khai Phong, có thể để nó theo Bao Chửng, theo Bao đại nhân, tiểu hài
nhi sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ. Còn đuôi sao, hai ngày trước Công
Tôn đã cắt bỏ cho nó, gần như không thụ thương, đi lại như thường, Tiểu
Hầu Tử vẫn chưa quen, thường đưa tay ra sau sờ.
Tiểu Hồng sau khi được tách chân rồi,
mặc xiêm y, ngồi trên ghế vẻ mặt ngây ngô chơi cùng bọn Tiểu Tứ Tử, nàng ta còn chưa đi được, Tiểu Hầu Tử vẫn thường thúc nàng, mấy tiểu hài nhi mỗi ngày đều đỡ nàng tập đi, để nàng mau chóng thích ứng với sinh hoạt
người thường.
Mọi người vẫn không tìm được người nhà của Tiểu Hồng, Triệu Phổ muốn đưa cả nàng ta về Khai Phong, Hoàng
thái hậu sau khi nghe về cảnh ngộ của Tiểu Hồng thì rất thương cảm, nói
muốn nhận nàng làm con gái nuôi, mang về cung hảo hảo chiếu cố, nhưng
Tiểu Hồng dường như không muốn rời khỏi Tiểu Hầu Tử, vậy thì ở lại Khai
Phong đi, dù sao thì ở chỗ nào cũng đều được.
.
.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường vào sân, hỏi Tiểu Hồng về chuyện Hà Thần.
Tiểu Hồng nhớ lại một lát, nói Hà thần
gia gia là một lão đầu, rất lớn rất lớn, có thể phát ra kim quang xa
vạn trượng, chỉ là lạnh đến không chịu nổi, những khi bị bệnh hoặc khó
chịu, chỉ cần bơi đến gần hắn sẽ tốt hơn nhiều, có lẽ là vì nguyên nhân
này, đến nay nàng vẫn không chết.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe được như lọt giữa đám sương mù, càng lúc càng thấy nghi hoặc.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày suy nghĩ một
chút, nói: “Miêu, ta đến dịch quán, gọi người mang thư về Khai Phong cho tứ ca ta, bảo hắn dẫn theo vài người bơi giỏi đến đây một chuyến, chúng ta hạ thủy xem thử!”
Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường liền đi.
“Miêu Miêu sao không đi cùng?”
Tiểu Tứ Tử thấy Bạch Ngọc Đường đã đi rồi, mà Triển Chiêu thì lại một mình ngồi trong sân phát ngốc, liền chạy đến hỏi.
“Ách…” Triển Chiêu cảm thấy lạ lạ, sao
lúc nào cũng phải đi cùng, đâu phải dược cao, thỉnh thoảng cũng nên tách ra một chút, cũng không phải Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, lúc nào cũng
dán dính vào nhau.
Thế nhưng cùng mấy tiểu hài nhi nháo một lúc, Triển Chiêu lại ra ngoài, muốn trở về ngồi một chút, Bạch Ngọc
Đường đến dịch quán hẳn là sẽ về rất nhanh, đợi hắn về, cùng đi đến bờ
sông Y Thủy xem thử.
Vừa ra khỏi viện, Triển Chiêu chợt nghe thấy trên đầu có tiếng gió thổi qua, trên mắt hắn vẫn còn băng vải, là dược mới thoa…
Bên tai nghe thấy tiếng có người lướt trên mái phòng, động tĩnh rất lén lút, tuyệt đối không phải các ảnh vệ.
Triển Chiêu lập tức cảnh giác, hỏi: “Người nào?”
Người nọ không có phản ứng gì, chỉ để lại một câu: “Muốn tìm Triển Hạo thì theo ta.”
Thanh âm khi nói rất kì quái, không phân biệt được nam nữ, đây cũng là lần đầu Triển Chiêu nghe được thanh âm kì quái như thế, nhưng đối với hắn hai chữ Triển Hạo có lực hấp dẫn rất
lớn, Triển Chiêu mở nắp si phấn hạp bên hông ra, nhún người nhảy lên,
theo hắn đi.
Si phấn hạp này là do Công Tôn làm cho
mọi người dùng để liên lạc, bên trong đổ đầy bột phấn, loại phấn này
buổi tối sẽ phát ra huỳnh quang, trên hộp có những lỗ rất nhỏ, si phấn
sẽ lưu lại kí hiệu dọc theo đường người hành động, thuận tiện tìm kiếm.
Triển Chiêu theo tiếng gió từ tay áo
người nọ, đi về phía nam… Dừng lại tại một mảnh rừng trúc rất hẻo lánh,
hỏi: “Các hạ có thể hiện thân rồi chứ?”
Lời vừa dứt, từ trong rừng trúc, truyền đến một tràng cười quái dị.
.