Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 27: Kim nhãn


Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 27: Kim nhãn

Tiếng cười âm trầm, mang theo chút quỷ
dị, Triển Chiêu nghe xong cẩn thận phân tích, hẳn là một nam nhân, hơn
nữa dường như tuổi cũng đã cao.

“Triển đại nhân… Hạnh ngộ.” Người đi tới là một nam tử mặc bạch y trường sam, nếu Triển Chiêu có thể nhìn được,
nhất định sẽ ngạc nhiên vì sự khác nhau giữa thanh âm và hình dáng của
hắn.

Người này thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi, nhưng thanh âm lại già nua tựa như đã bảy tám mươi tuổi.

Càng đặc biệt là, dung mạo hắn thanh tú
đẹp đẽ, nếu đứng giữa những nam nữ bình thường, làm nam nhân có vẻ quá
nữ tính, mà làm nữ nhân lại quá cứng rắn.

“Các hạ là người phương nào?” Triển
Chiêu thấp giọng hỏi, đồng thời cảm giác được xung quanh còn khí tức của mười người vừa đến… Những người này đều nín thở bế khí, nhìn ra được là đang mai phục ——- lai giả bất thiện a.[thiện giả bất lai, lai giả bất thiện: người lương thiện không đến, người đến không lương thiện]

“Triển đại nhân là quý nhân bận nhiều
việc, chúng ta đã từng gặp qua.” Người nọ chậm rãi đi tới chỗ cách Triển Chiêu năm bước, cười nhẹ: “… Đúng rồi, khi đó là thời điểm đại hội anh
hùng. Ai nha, khi đó ta cửu mộ uy danh của Triển đại nhân, ta còn nghĩ
rằng Triển đại nhân cũng giống như Âu Dương đại hiệp thân to thể béo
lưng hùm vai gấu, không ngờ lại trẻ tuổi tuấn tú như vậy.”

Triển Chiêu nghe giọng điệu kì quái của
hắn, thanh âm lại càng bất nam bất nữ, cực kì khó chịu, tâm nói có khi
nào là thái giám trong cung?

“Ai… Xem ra Triển đại nhân thật sự không nhớ ra ta, cũng không lạ, thường ngày ta chỉ ở trong nhà không giao
tiếp bên ngoài, không có hứng thú gặp người.” Nói xong, nhẹ nhàng khoát
tay: “Không biết Triển đại nhân có hứng thú đến Nhị Nguyệt Cung của ta
nghỉ ngơi một chút không?”

Triển Chiêu sửng sốt, lúc này đã hiểu được: “Các hạ là cung chủ Nhị Nguyệt Cung?”

“Ân…” Người nọ cười gật đầu: “Gọi ta là Lâm Âm Tiếu được rồi.”

Trong lòng Triển Chiêu khẽ run rẩy, tâm
nói ngay cả cái tên cũng là bất nam bất nữ, thật muốn hỏi thử… Bất quá
không nói ra miệng được. Dù sao cũng đâu thể chắp tay, nói với hắn —— ai nha Lâm cung chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ, không biết ngài là nam nhân hay nữ nhân.

Triển Chiêu còn có hơi sức thanh thản
nghĩ ngợi lung tung, Lâm Âm Tiếu đã nhếch miệng: “Triển đại nhân nhiều
lần chiếu cố đệ tử Nhị Nguyệt Cung, đại ca ngươi còn có một vật rất cần
thiết với Nhị Nguyệt Cung, cho nên… Tại hạ vô luận thế nào cũng phải mời Triển đại nhân đến Nhị Nguyệt Cung ngụ lại vài ngày.”

Triển Chiêu minh bạch rồi, lắc đầu cười
một tiếng: “Ý Lâm cung chủ là muốn bắt ta đến Nhị Nguyệt Cung, sau đó
bảo đại ca ta dùng vật trên tay hắn đến đổi?”

“Triển đại nhân thật thẳng thắn, quả nhiên có khí khái nam tử.” Lâm Âm Tiếu cười giễu một tiếng: “Cũng có thể nói vậy.”

“Nhị Nguyệt Cung của ngươi quá nhỏ.” Triển Chiêu nghe xong không chút khách khí: “Ta sợ ở không quen.”

“Tại hạ biết Triển đại nhân không phải
người tầm thường, cũng không phải dễ dàng mời được, cho nên, tại hạ đã
chuẩn bị cho Triển đại nhân vài thứ… Mong Triển đại nhân không chê.” Nói xong liền đưa tay lên vỗ ba cái.

Sau ba tiếng “ba ba ba” , trong rừng
liền truyền đến tiếng trống gõ dồn dập, dài dài ngắn ngắn, xa xa gần
gần. Mắt của Triển Chiêu vẫn chưa khôi phục, chỉ có thể dùng tai nghe,
như vậy rất tốt, chẳng khác nào mất đi khả năng phán đoán cử động và
phương hướng của đối phương.

Triển Chiêu không hề lúng túng, thấy

biến không kinh là sở trường trước nay của hắn, tâm nói Nhị Nguyệt Cung này đúng thật là đã chuẩn bị từ trước a.

Lâm Âm Tiếu gỡ từ trên lưng ngựa xuống một sợi dây thừng, nhìn Triển Chiêu, chuẩn bị hành động.

Không ngờ Triển Chiêu đột nhiên đưa tay, bóc lớp băng vải xuống, mở mắt.

Lâm Âm Tiếu sửng sốt, hai mắt Triển
Chiêu có vẻ rất hoàn hảo không tổn thương gì, rất có thần, hoàn toàn
không giống mắt người mù, hơn nữa hai tròng mắt còn nhìn chính xác về
phía hắn, cười nhẹ: “Không biết Lâm cung chủ có ngại đến Khai Phong ngụ
lại mấy ngày không?”

“Ngươi…” Lâm Âm Tiếu khẽ nhíu mày, nhích qua bên cạnh một chút, hai mắt Triển Chiêu chuyển động theo đúng hướng
hắn dịch chuyển, hiển nhiên là đã nhìn thấy.

Thật sự Triển Chiêu có thấy được không? Không có!

Hắn chỉ có thể nhìn được quang ảnh biến
hóa chung chung, chủ yếu là từ trong nhịp trống nghe ra những thanh âm
nhỏ khác, cử động chậm một chút còn tạm ổn, nếu như nhanh, chẳng hạn
thật sự giao thủ vậy không được rồi, hắn cũng chỉ là đánh cược mà thôi.

Lâm Âm Tiếu trong lúc nhất thời quả thật là bị Triển Chiêu dọa, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm Triển Chiêu: “Mắt
của Triển đại nhân, đã tốt rồi, hay vẫn chưa?”

Triển Chiêu bị hắn chọc bật cười, trả lời: “Còn chưa khỏi.”

“Có thật không?” Lâm Âm Tiếu càng nhìn
Triển Chiêu càng thấy khó tin, nhấc tay vung sợi dây thừng trong tay,
dùng như roi dài, quất về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghe được tiếng gió vút, đưa tay nghênh đó, chụp được một đoạn dây thừng, nhướng mày: “Lâm cung chủ, làm việc cẩn thận là trọng, sau này thám thính tin tức, nhớ phải thám
thính rõ ràng một chút.”

Lâm Âm Tiếu kinh hãi, mắt của Triển
Chiêu đã hồi phục rồi! Nếu vậy, hắn hoàn toàn không có phần thắng, Triển Chiêu cũng không cho hắn cơ hội suy nghĩ, kéo dây thừng một cái…

Thân thể Lâm Âm Tiếu ngã về phía trước,
vội vàng chấn định tinh thần, lại nghe thấy một tiếng rồng ngâm, Cự
Khuyết ra khỏi vỏ… Cổ kiếm phát ra hàn quang dày đặc mang theo một luồng sát khí. Lâm Âm Tiếu rùng mình, vội vàng quay vào rừng huýt một tiếng.

Song song, tiếng trống dừng, xung quanh
có đến mười giáo chúng Nhị Nguyệt Cung giơ kiếm xông ra, người nào cũng
là một tay cầm kiếm một tay cầm dây thừng, xem ra là quyết chí bắt sống.

Triển Chiêu âm thầm nhẹ nhõm, tâm nói ngươi không đánh trống nữa là được rồi, mặc kệ ngươi có bao nhiêu người.

“Lên!” Lâm Âm Tiếu vung dây thừng, hạ lệnh cho thủ hạ… Mọi người vây đánh Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghe tiếng đoán hướng, vốn
cũng thường bị vây đánh, cho nên biết khi các giáo phái giang hồ vây
đánh đa số dùng chiêu nào, giải quyết rất suôn sẻ. [ =.=! ]

.

.

Qua hơn ba mươi chiêu, một đám giáo chúng bị đánh cho ngã trái ngã phải, trận hình đã sắp bị đánh tan.

Lâm Âm Tiếu cảm thấy có chút kì lạ, hắn
nhấc chân đá một viên đá vào rừng… Liền thấy Triển Chiêu bản năng hơi
xoay đầu, nghiêng tai nghe.


Lâm Âm Tiểu hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Ngươi hù ta?! Hai mắt của ngươi vốn dĩ chưa hề khôi phục!”

Triển Chiêu ngầm thè lưỡi ——- ai nha, bị phát hiện rồi.

Lâm Âm Tiếu phân phó giáo chúng tản ra,
còn định hành động như vừa rồi… Chợt thấy khóe miệng Triển Chiêu nhếch
lên, hỏi: “Lâm cung chủ hiếu khách như vậy, hay là để hắn mời cả ngươi
cùng đến Nhị Nguyệt Cung luôn?”

Lâm Âm Tiếu sửng sốt, lại nghe trong
rừng truyền ra một trận tiếng gió kì lạ… Hắn thầm kêu một tiếng không
tốt, một chữ “Lui” còn chưa ra khỏi miệng, đã cảm thấy sau lưng có
người.

Nguy rồi! Lâm Âm Tiếu phát giác không ổn đã quá trễ, còn chưa kịp ra chiêu tránh né, trước mắt đã hiện ra một bạch y nhân.

Chỉ trong một cái vung tay áo… Nội lực
ập tới, trong lòng Lâm Âm Tiếu có chút hoảng loạn, muốn rút lui, cho nên không chống đỡ, chỉ nghiêng người tránh, đáng tiếc luồng nội lực đó chỉ là hư chiêu.

Hắn vừa lấy lại tinh thần đã bị người
trước mắt vỗ một chưởng lên vai ngưỡng mặt ngã quỵ, khi thẹn quá thành
giận muốn đứng lên, thì lại bị ngân đao hàn khí bức người gác bên gáy.

Khóe miệng Lâm Âm Tiếu giật giật, nhưng vẫn bảo trì trấn định: “Bạch ngũ gia a…”

Người tới đương nhiên là Bạch Ngọc
Đường, hắn vốn chỉ đến dịch quán gửi một lời nhắn, không ngờ đến khi trở về đã không thấy tăm hơi Triển Chiêu đâu. Hỏi Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng đang tìm, bọn nhỏ bóc hạt dẻ muốn tìm Triển Chiêu cùng
ăn, nhưng không thấy người đâu.

Bạch Ngọc Đường đi đến trong viện, liếc
mắt nhìn thấy bột phấn lóe huỳnh quang yếu ớt trên mặt đất… Trong lòng
lập tức căng thẳng, con mèo này lại nữa rồi! Sao cứ một mình chạy? Triển đại hiệp nhà ngươi nếu hai mắt không bị thương chạy chỗ nào cũng đâu có ai quản ngươi, thế nhưng hiện tại mắt vẫn chưa khỏi, ngươi muốn đi đâu
cũng không chờ ta một chút được sao?!

Nghĩ xong Bạch Ngọc Đường đã vội vã đuổi theo.

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.

.

.

Lâm Âm Tiếu nhìn Bạch Ngọc Đường đang
cầm đao chĩa vào mình, tự biết lần này họa lớn, chủ yếu là do không nghĩ tới sẽ bị Triển Chiêu kéo dài thời gian như vậy.

Lúc này các đệ tử Nhị Nguyệt Cung vây
xung quanh Triển Chiêu cũng đều ngừng lại, Triển Chiêu khoát khoát tay
với bọn họ, ý bảo —— mau rút lui đi!

Đám đệ tử nhìn Lâm Âm Tiếu, thấy hắn gật đầu, liền đồng loạt rút vào rừng.

Triển Chiêu đi tới bên cạnh Bạch Ngọc
Đường, Lâm Âm Tiếu cười nhạt: “Từ lâu đã nghe nói quan hệ của Bạch ngũ
gia và Triển đại nhân rất sâu đậm, thì ra là thật a…”

“Ngươi nói nhảm nhiều quá.” Bạch Ngọc Đường cũng không phải người dễ gần như Triển Chiêu, bảo chết không phải chỉ là hù dọa.

Lâm Âm Tiếu cũng biết, Triển đại hiệp có tiếng trạch tâm nhân hậu, Bạch Ngọc Đường thì lại là tổ sư phái sát
nhân… Không thể đắc tội.

“Ngươi tìm đại ca ta làm gì?” Triển Chiêu hỏi.


“Muốn Tang Hồn Châu.” Lâm Âm Tiếu cũng không giấu diếm.

“Tang Hồn Châu có tác dụng gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Ách… Các ngươi không biết sao?” Lâm Âm
Tiếu hơi giật mình: “Tang Hồn Châu chính là thượng cổ thần vật, có thể
khởi tử hồi sinh và cả chiêu hồn khiển hồn.”

“Đó không phải chỉ là tin đồn nhảm thôi sao?” Triển Chiêu tuyệt đối không tin.

“Cũng không hẳn là đồn nhảm!” Lâm Âm
Tiếu cười lắc đầu: “Nói chính xác, thì chỉ có một viên Tang Hồn Châu
cũng không đủ để thành đại sự, phải phối hợp với chú ngữ khẩu quyết và
các loại dược vật khác. Đối với các môn phái giang hồ thông thường mà
nói, Tang Hồn Châu không có nhiều tác dụng, nhưng đối với các môn phái
dị thuật, nó là báu vật vô giá, chỉ cần có Tang Hồn Châu, có thể khống
chế hồn phách.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghe, cảm thấy như chuyện đùa.

“Dưới đáy sông Y Thủy có Long Cung, nơi
đó là huyệt mộ của đại sự dị thuật môn, Lạc Thần Thiên Tôn, năm xưa
Thiên Tôn dùng một viên Tang Hồn Châu sáng lập dị thuật môn…” Lâm Âm
Tiếu nói: “Chúng chỉ là muốn đoạt lại hạt châu đó mà thôi.”

Triển Chiêu nghe xong nhíu mày, đại ca
không phải người trong dị thuật môn, cũng không thích tranh đoạt giang
hồ, muốn Tang Hồn Châu làm gì? Chẳng lẽ là cứu người?

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý như là hỏi ——– người này phải xử trí thế nào?

Triển Chiêu ung dung khoát tay, “Thả đi.”

Bạch Ngọc Đường thu đao.

Lâm Âm Tiếu đứng lên, chỉnh lại y phục
một chút, không nghĩ tới Triển Chiêu dễ dàng thả mình như mình, chắp tay với hắn: “Triển đại nhân nhân hậu.”

“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Chuyện
này đã quấy nhiễu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất lâu: “Thiếu cung
chủ Nhị Nguyệt Cung, thật sự đã chết?”

Lâm Âm Tiếu sửng sốt, trên mặt có vẻ tức giận, khẽ thở dài, nói: “Hắn giả chết, ta nuôi hắn lớn như vậy, hắn lại phản bội Nhị Nguyệt Cung.” Nói xong, hắn xoay người đi: “Đây cũng là do Triển Hạo ban tặng! Đại ca ngươi muốn khuấy cho giang hồ huyết vũ tinh
phong, mới chịu bỏ qua.”

“Vì sao?” Triển Chiêu không hiểu.

“Cái này phải hỏi ngươi a,” Lâm Âm Tiếu
tựa hồ do dự một chút, lắc đầu: “Ngươi là huynh đệ ruột thịt với hắn
cũng không biết, chúng ta làm sao biết được?!” Nói rồi không hề quay đầu lại rời đi.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, Lâm Âm Tiếu rất giống như đang giấu diếm gì đó.

Bạch Ngọc Đường nhặt nhặt dải băng mắt của hắn từ trên mặt đất lên, hỏi: “Cởi xuống không sao chứ?”

“Không sao.” Triển Chiêu đưa tay tiếp chính xác dải băng.

“Ngươi… “Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: “Mắt đã khỏi rồi?”

“Vẫn chưa.” Triển Chiêu cười cười, “Nhưng mà so với trước đây đã nhìn được nhiều hơn rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn kĩ hai mắt hắn,
chợt thấy trong đôi mắt vốn dĩ như hắc diệu thạch của Triển Chiêu, không hiểu sao lại có chút tia sáng vàng rực rỡ.

Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại, nghĩ là
mình hoa mắt rồi, kề sát vào nhìn kĩ, quả nhiên, trong tròng mắt Triển
Chiêu, có hoa văn tơ vàng cực kì tinh mĩ…

“Thật sự thành mắt mèo con rồi?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được nói.

“Nói cái gì vậy?” Triển Chiêu xoay người: “Đi, về xem phía Triệu Phổ thế nào rồi.”


.

.

Người muốn phá núi lấp sông Y Thủy đã
sớm bị Triệu Phổ ổn định, về phần dưới đáy sông rốt cuộc có thứ gì,
Triệu Phổ phái Giả Ảnh gọi Trâu Lương đến, dẫn theo thủy quân của hắn
cùng nhau xem là thứ gì.

Vài ngày sau, thủy quân của Trâu Lương đến, Phiên Giang Thử Tương Bình cũng đã đến.

Những người bơi tốt để mình trần, Tiểu Hồng dẫn bọn họ lặn xuống, đi đến nơi nàng thấy kim quang.

Bọn người Tương Bình ai cũng ngạc nhiên vì khả năng bơi của Tiểu Hồng.

Không bao lâu, bọn họ vớt lên được rất nhiều gương thạch anh kì lạ.

Những tấm gương đó trải rộng dưới đáy
sông, đến tận thượng du, dưới ao phía sau từ đường Mã Phúc cũng có, mà
dưới đáy ao còn có một hốc tròn! Ngày đó Bạch Ngọc Đường thấy trăng
tròn, chính là phản quang do những tấm gương và hốc tròn đó chiếu ra.
Một năm bốn mùa bất kể khi nào, buổi tối đều là trăng tròn. Còn nguồn
sáng chiếu đến những tấm gương này, thì ở đáy sông…

Vừa đến đáy sông thì bọn Tương Bình đã
giật nảy mình, vì trong tấm gương lớn dưới sông, phản chiếu ra một hình
người, kim quang lấp lánh. Nhìn kĩ, là một lão giả, khuôn mặt trông rất
sống động, đang mỉm cười, trên đầu phát ra quang hoa khắp bốn phía.

Tương Bình bơi qua bơi lại, theo Tiểu
Hồng vào địa cung, phát hiện thấy trong tấm gương phản chiếu là một pho
tượng hình người, trên đỉnh đầu người này có một viên dạ minh châu… phát sáng rực rỡ. Mà bên cạnh còn có một cỗ quan tài thạch anh, thi thể bên
trong đã mục, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chính là khuôn mẫu của tượng đá, trên đỉnh quan tài có một hộp thạch anh đang mở, bên trong trống
không. Hẳn là nơi đặt Tang Hồn Châu.

Sau đó kiểm chứng lại bằng nhiều cách,
vị lão giả này chính là Lạc Thần Thiên Tôn đã sáng lập dị thuật môn ngày trước. Tương Bình nói dưới tượng đá có một nguồn suối, cuồn cuộn không
ngừng chảy ra nước nóng, là nguồn ôn tuyền. Mọi người lúc này hiểu được
vì sao Tiểu Hồng lại nói này đặc biệt ấm áp rồi. Công Tôn nhờ Tương Bình mang lên một chút nước nóng. Ngửi được mùi lạ trong nước, Công Tôn
cười: “Khó trách, là dược tuyền, có thể trị bệnh!”

Người của dị thuật môn thấy Tang Hồn
Châu đã mất, lại sợ động chạm đến người của quan phủ, chỉ trong một đêm
đã tiêu thất không gặp nữa.

Vụ án lần này giải quyết thuận lợi, tuy
rằng vẫn không tìm được Triển Hạo, thế nhưng vụ án Mã Phúc sát nhân cùng với thảm án nhân ngư liên quan mấy chục năm trước đều bị phá. Quan
nhân liên quan toàn bộ nghiêm xử, chủ mưu Lương tri phủ cũng đã chết… Vụ án ở huyện Cừ Sơn đi đến kết thúc.

.

.

Đại khái khoảng ba ngày sau, mắt của Triển Chiêu đã khỏi, nhìn rất rõ ràng, hoàn toàn không có gì không khỏe, chỉ là…

“Tròng mắt của Miêu Miêu biến thành kim
sắc rồi!” Tiểu Tứ Tử nhìn trên ngắm dưới, mỗi một vị trí nhìn khác nhau, đặc biệt khi bị ánh nắng chiếu thẳng đến, từ trong mắt Triển Chiêu đều
phát ra một tia sáng kim sáng kì lạ.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, trong mắt Triển Chiêu thật sự có tơ vàng.

“Thư ngốc, đây là chuyện gì?” Triệu Phổ cũng không hiểu hỏi Công Tôn: “Sao tròng mắt lại đổi màu rồi?!”

Công Tôn thì lại nhíu mày không giải
thích được: “Không biết a, hai mắt quả thật đã khỏi rồi, độc cũng giải
rồi, sao lại như vậy… Đây là lần đầu ta gặp phải.”

Bản thân Triển Chiêu cũng không biết,
nhìn chằm chằm mình trong gương một hồi cũng không thấy được tơ vàng chỉ bạc gì, cười nói: “Không có a, ta không cảm thấy gì cả.”

Trong lòng mọi người rất nghi hoặc, nhưng cũng không có cách nào, trước tiên khởi hành về Phủ Khai Phong đã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.