Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 25: Tang hồn châu


Đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ – Chương 25: Tang hồn châu

Triển Hạo xuất quỷ nhập thần, đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ để lại cho Triển Chiêu một câu nói không rõ ý nghĩa.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhíu
mày, đưa tay xoa xoa mi tâm hắn: “Đừng nghĩ nhiều nữa, biết được chuyện
quan trọng nhất là tốt rồi, những thứ khác chậm rãi nghĩ.”

“Chuyện quan trọng nhất?”

“Giữa huynh đệ, quan trọng nhất đương
nhiên là hai chữ tình nghĩa, chỉ cần ngươi biết tình huynh đệ của đại ca ngươi với ngươi là thật, những thứ khác đều dễ làm, Nghe ngươi nói,
thái độ xử thế của đại ca ngươi rất có chừng mực, hắn làm như vậy, tất
sẽ có lý do của hắn.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa cách một lớp băng gạc nhìn hai mắt Triển Chiêu, muốn xem thử dược có hiệu quả không.

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu: “Nói rất có lý.”

“Đúng rồi, có hỏi vì sao hắn làm ngươi mù không?” Bạch Ngọc Đường hỏi một câu.

Triển Chiêu im lặng một lúc lâu: “Quên mất…”

Bạch Ngọc Đường thở dài, đây là loại mèo gì chứ, thật khiến người ta lo lắng.

Sau đó, trong phòng lại khôi phục im
lặng, Triển Chiêu cảm giác được khí tức Bạch Ngọc Đường ngay bên vành
tai, hiếu kì hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

“Không, ta xem thử xem mắt của ngươi đã tốt hơn chưa.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Nga?” Triển Chiêu ngẩng mặt hỏi, hai người càng kề sát vào nhau hơn, cười tủm tỉm nói: “Xem đi.”

Bạch Ngọc Đường hơi muốn cười, đường lại bất giác lướt qua băng gạc, rơi xuống trên môi Triển Chiêu…

.

.

Đang đối diện nhau, chợt từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khẽ.

Bầu không khí mờ ám trong phòng bị phá tan, hai người trấn định tâm thần, Bạch Ngọc Đường nói một tiếng: “Vào.”

Cửa bị đẩy vào một chút, Tiểu Tứ Tử thò đầu vào, rất cẩn thận, như là sợ phá hỏng chuyện tốt nào đó.

“Tiểu Tứ Tử, chuyện gì vậy?” Triển Chiêu nghe tiếng gõ cửa, cũng đã nhận ra là Tiểu Tứ Tử, cười hỏi.

“Cha nói mời các hai người ra ngoài,
Tiểu Bao Tử gửi thư đến.” Tiểu Tứ Tử vừa trả lời, vừa nhìn hai người,
nghĩ, khi nãy bọn họ làm gì nhỉ?

“Đến ngay.” Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài, theo Tiểu Tứ Tử đến tiền thính.

.

.

Lúc này Công Tôn và Triệu Phổ đang đọc thư.

“Công Tôn, ngươi nói vụ án này cho Bao đại nhân?” Triển Chiêu hỏi.

“Ân.” Công Tôn gật đầu: “Đại nhân nói

tận lực thu thập chứng cứ, cả các quan viên từng tham gia việc dùng nữ
hài chế tác hải nhân ngư hoặc từng mua hải nhân ngư, hành vi không còn
nhân tính như vậy phải nghiêm trị!”

Triển Chiêu gật đầu, quả thật phải nghiêm trị.

Khi mọi người còn đang thương nghị, Tử Ảnh và Giả Ảnh tiến vào.

“Vương gia.” Giả Ảnh bẩm báo với Triệu
Phổ: “Chúng ta phát hiện Lương tri phủ lệnh cho Lương Báo giết người
diệt khẩu, cho nên liền theo dõi Lương Báo, trong một sơn động ở ngoại
thành, phát hiện thấy lão bộ khoái thọt chân, cũng chính là chủ gánh hát năm đó.”

“Người còn sống?” Mọi người sốt ruột hỏi.

“Vẫn còn.” Giả Ảnh gật đầu: “Lương Báo
muốn giết hắn, chúng ta đưa cả hai người về, giam Lương Báo trong phòng
tử tù, lão bộ khoái thì ở bên ngoài.”

“Mau bảo hắn vào!” Triệu Phổ phân phó, Giả Ảnh liền đi dẫn người đến.

.

.

Lão bộ khoái tiến vào rồi, vẫn giả ngây giả dại như trước, Công Tôn để hắn gặp Tiểu Hồng và nãi nãi Tiểu Hầu Tử…

Tiểu Hồng lúc này đã được tách chân,
đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhìn thấy lão đầu, không ngờ vẫn nhận
ra, gọi hắn một tiếng: “Tần gia.”

Lão bộ khoái lập tức khóc lớn, Công Tôn đứng bên cạnh khuyên hắn: “Nếu muốn chuộc tội, thì hãy khai thật mọi chuyện.”

Lão đầu vội vã gật đầu, nguyện ý nói ra hết toàn bộ chuyện năm đó, giơ tay thề chứng minh tội ác tày trời của bọn Lương tri phủ.

Lão nhân này khi hành tẩu giang hồ vốn tên là Tần Phúc, sau khi làm bộ khoái để tránh người nhận ra liền sửa tên.

Đúng như nãi nãi của Tiểu Hầu Tử nói,
hắn vốn là chủ gánh hát, bị buộc tham gia chế tác hải nhân ngư, vì quanh năm hoảng hốt lo sợ lại thêm áy náy, cho nên chỉ có thể giả ngây giả
dại qua ngày, để lại chứng cứ, hy vọg một ngày nào đó có thể khiến bọn
người Lương tri phủ bị trừng trị. Thế nhưng quan viên tham dự vào chuyện này rất nhiều, đa số quan lại đều bao che cho nhau, cho nên hắn vẫn
không dám nói rõ với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, chỉ đứng bên cạnh đưa
ra gợi ý.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nhớ
đến con bạch xà nọ, liền hỏi có phải do hắn thả ra thông tri cho bọn họ
không, lão đầu lại lắc đầu, nói mình không có bản lĩnh đó. Hơn nữa Lương Báo đã sớm giam lỏng hắn, những chuyện xảy ra gần đây hắn lại càng
không biết.

Công Tôn bảo hắn nhìn cỗ thi thể nhân
ngư giả, lão Tần vừa nhìn lập tức nhận ra, đây là do hắn làm trước đây,
cũng là phụng mệnh Lương tri phủ.

Mục đích tạo ra cỗ thi thể này, là để
các vị qua lớn quý nhân tin tưởng, hải nhân ngư thật sự tồn tại, hơn nữa có thể nuôi dưỡng!

“Vì vậy cho nên càng có nhiều người đến mua hải nhân ngư sao?” Triển Chiêu cười nhạt một tiếng: “Thì ra là thế.”


“Còn có chứng cứ nào khác không?” Triệu Phổ hỏi lão Tần: “Chứng cứ có thể định tội toàn bộ người liên quân?”

“Có!” Lão Tần dẫn mọi người đến mộ tòa
nhà cũ nát hắn ở, đào một cái bình đất từ dưới nền lên, bên trong có vài phong thư, là bằng chứng Lương tri phủ thư từ liên lạc với những người
mua hải nhân ngư năm đó, còn có một quyển sổ sách, ghi lại đầy đủ rõ
ràng những vụ buôn bán nhân ngư.

Sau cùng, lão đầu còn dẫn mọi người đến một loạn táng cương trong sơn cốc vùng ngoại thành.

Nhìn xuống, trong sơn cốc có rất nhiều
xương khô ngổn ngang, có người nói đây đều là các thiếu nữ không chịu
nổi khổ sở, đã chết khi đó.

Triệu Phổ hạ lệnh chuyển tất cả thi cốt
từ đáy sơn cốc lên, tìm ngỗ tác toàn thành đến nghĩ cách xác nhận thân
phận, thông tri người nhà, hảo hảo khâm liệm.

Có sổ sách, thư cùng thi thể, còn có Lão Tần, nãi nãi Tiểu Hầu Tử và Tiểu Hồng làm nhân chứng, có thể nói đã đầy đủ nhân chứng vật chứng.

Triệu Phổ liền gọi Giả Ảnh tập hợp binh
mã từ các quân doanh xung quanh đến, bao vây huyện nha, đoàn người Lương Báo toàn bộ thất thủ, sổ sách danh sách toàn bộ giao đến Phủ Khai
Phong. Bao đại nhân trao sổ sách cho Hoàng Thượng, cáo tri toàn bộ kỳ án ở huyện Cừ Sơn, Triệu Trinh nghe xong nổi giận đùng đùng, hạ lệnh dựa
theo pháp luật xử phạt tất cả quan viên có trong danh sách, một người
cũng không tha.

Hung thủ toàn bộ đều bị bắt, duy nhất một người không thấy tung tích —— Lương tri phủ!

Các ảnh vệ vốn dĩ đã sớm theo sát hắn,
tiếc rằng thỏ khôn có ba hang, lão tiểu tử đã đào sẵn địa đạo trong
phòng, bỏ trốn mất dạng.

“Chạy đi đâu rồi?!” Giả Ảnh Tử Ảnh dẫn
người tìm hết một vòng, vẫn không thấy bóng Lương tri phủ, có chút không cam lòng! Vậy mà lại để kẻ chủ mưu đào thoát!

“Niên kỷ của hắn không nhỏ nữa, hơn nữa ở các thành phụ cận đều có thủ vệ của chúng ta.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ
một lát: “Hẳn là còn đang ở trong thành, có lẽ đã ẩn nấp đâu đó rồi.”

“Phân tán ra tìm.” Triệu Phổ phân phó
các ảnh vệ: “Phái nhiều nhân thủ tìm, có phải quật hết ba thước đất lên
cũng phải tìm cho ra con chuột chũi đó, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát! Lão tử phải lăng trì hắn!”

“Vâng!” Các ảnh vệ đều mang theo binh mã dưới quyền mình ra ngoài tìm người.

Công Tôn cùng Triệu Phổ bận rộn kiểm
chứng thân phận những nhân ngư năm đó, không chỉ là tìm được tên họ, tốt nhất là tìm được cả phụ mẫu, để các nàng có thể lạc diệp quy căn[lá rụng về cội], về bên cạnh người thân.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì đưa Lão Tần vào một gian phòng.

.

.

Bạch Ngọc Đường lấy bản vẽ những văn tự
khắc trên vách giường căn phòng chữ thiên mà Triển Hạo để lại, cho lão
đầu xem, mong hắn giúp phiên dịch một chút.


Lão Tần xem một lát, khẽ nhíu mày, nói:
“Nga… Trên đây viết là ‘Tang Hồn Châu, thấy châu tang hồn, đội châu hồi
hồn, ngậm châu khiển hồn, nuốt châu định hồn’.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe Lão Tần nói xong, đều vô thức hỏi ——- có ý gì a?

Lão Tần thì mờ mịt lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết, nhưng có điều, trong những văn tự này còn có ẩn ý.”

“Là thế nào?” Hai người khiêm tốn thỉnh giáo.

“Các ngươi xem a, những văn tự này, vẫn
luôn biến hóa, hiện tại giữa các gánh hát, chủng loại văn tự dùng để
trao đổi ngày càng nhiều, hơn nữa hình thức càng lúc càng đơn giản, chủ
yếu là để thuận tiện.”

“Càng gần với hiện tại, lại càng đơn
giản, cách hiện tại càng xa càng phức tạp, những văn tự này có vẻ tương
đối phức tạp.” Bạch Ngọc Đường hỏi Lão Tần: “Vậy có phải ý là thời gian
đã rất lâu rồi không?”

“Đúng vậy.” Lão Tần gật đầu: “Xem những
văn tự này, ít nhất là do những người trước chúnn ta một đời dùng, không phải do người thời này viết, nói không chừng chính là loại văn tự xuất
hiện sớm nhất.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, niên kỉ
đại ca Triển Chiêu không đến ba mươi, không có khă năng biết được nhiều
hơn Lão Tần… Trừ phi, hắn học từ một người còn lớn tuổi hơn cả Lão Tần,
cho nên những văn tự hắn dùng phức tạp hơn.”

Lại hỏi vài lần vẫn không có thêm manh
mối, đã đến giữ trưa rồi, Bạch Ngọc Đường liền kéo Triển Chiêu: “Đi, đi
ra ngoài hít thở không khí một chút, ăn cơm rồi tính tiếp!”

Triển Chiêu nghĩ cũng thấy phải, liền theo Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

.

.

Hôm nay đầy đường đều dán cáo thị lớn, là bản cáo thị treo giải tróc nã Lương tri huyện.

Bạch Ngọc Đường nhịn không được lắc đầu: “Tảo tri kim nhật hà tất đương sơ[sớm biết có hôm nay thì ngày đó đừng làm], hắn đánh cược cả một đời bất quá cũng chỉ vì hai chữ danh lợi, thế nhưng đến hôm nay tuổi già lại thân bại danh liệt.”

Triển Chiêu cũng có chút cảm khái mà gật đầu: “Ngươi đoán hắn sẽ trốn ở đâu?”

“Huyện Cừ Sơn là địa phương của hắn, hẳn là một nơi không gây chú ý cũng không dễ dàng phát hiện.” Bạch Ngọc
Đường cân nhắc một lúc: “Nhưng mà Miêu Nhi, vụ án này tuy đã kết thúc
nhưng vẫn còn vài mối nghi vẫn chưa giải được.”

“Ta biết, ngươi nói là chuyện Mã Phúc
dùng xác chuột giết người, con bạch xà dẫn chúng ta đến chỗ thi thể nhân ngư, và con cá vằn hổ đem đó mất tích, còn biết bước đi phải không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Xác chuột giết người… Cái này trước đây Công Tôn cũng đã nói, đó là bột mì. Hôm đó ta
đã hỏi Lão Tần, đây là một loại đạo cụ dùng khi biểu diễn tạp kĩ. Dùng
một loại bột mì đặc biệt nặn hành hình dạng mình muốn, sau đó ngậm vào
miệng. Loại bột mì đó gặp nước sẽ nở ra, lúc đó kéo ra ngoài, vậy là
liền biến thành chuyện lạ, phối hợp với động tác của cánh tay, cùng
thanh âm của bên trong tạo ra, là có thể biến thành màn tạp kĩ hóa ra
vật sống.”

“Công Tôn cũng nói, các thi thể đều là
sau khi chết mới bị nhét bột mì hình con chuột vào, trước đó là chết do
trúng độc… Có thể là Lương Báo làm theo lệnh Lương tri phủ, hạ độc những người biết rõ chuyện, muốn giết người diệt khẩu. Để giả tạo chuyện Mã
Phúc giết người và che dấu sự thật bọn họ hạ độc vào nước khiến thủy thử xuất hà… Cố ý nhét bột mì vào cổ họng người chết, để đánh lừa người
khác.” Triển Chiêu nói, chậc nhẹ một tiếng: “Quả thật là các thi thể đều là bị đưa đến phòng ngỗ tác sau đó mới xảy ra chuyện, nhưng có một
người… Ta vẫn chưa rõ.”


“Ngươi nói Thiếu cung chủ Nhị Nguyệt Cung?”

“Không sai a!” Triển Chiêu gật đầu: “Nói đến cũng kì quái a, Thiếu cung chủ Nhị Nguyệt Cung chết không phải
chuyện nhỏ, vậy mà trên giang hồ một chút tin đồn cũng không có! Cũng
không thấy Cung chủ Nhị Nguyệt Cung ra mặt tuyên bố, không biết có là
chuyện gì?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đúng thật là kì lạ.

Hai người nghĩ mãi không thông, đến tửu lâu ngồi xuống ăn, lại nghe được một tin đồn mới xuất hiện.

.

.

Có người nói các môn phái dị thuật trên
giang hồ, chuẩn bị phá đê, khiến dòng chảy sông Y Thủy thay đổi, tìm Mã
Phúc báo thù cho đồng môn.

“Hoang đường.” Triển Chiêu nghe xong lập tức nhíu mày: “Phá đê đổi dòng sông Y Thủy, không phải là chặt đứt
huyết mạch của huyện Cừ Sơn sao?! Ai nghĩ ra chiêu thức độc địa như
thế!”

Bạch Ngọc Đường gõ nhẹ lên mặt bàn: “Y
Thủy nguyên bản là từ thượng nguồn Hoàng Hà phân nhánh thành, địa thế Cừ Sơn Huyền rất cao, còn nhơ ngọn núi kì lạ hình sừng trâu không? Nếu phá vỡ đỉnh núi trên thượng du, đá lớn rơi xuống chặn nhánh sông, nước
đương nhiên sẽ dồn về nhánh khác. Nếu lại phá vỡ đê ở hạ du, dẫn nước
sông vào những con sông lân cận có địa thế thấp hơn huyện Cừ Sơn, như
vậy thì không đến một ngày đêm, đoạn Y Thủy ở huyện Cừ Sơn sẽ bị tháo
khô nước, đến lúc đó…”

“Địa cung?!” Triển Chiêu bừng tỉnh đại
ngộ, hạ giọng nói: “Mã Phúc chỉ là để che mắt, mục đích của bọn hắn là
địa cung! Hạt châu ngày ấy ca ca ta lấy được cũng là từ địa cung! Ngươi
đoán, có khi nào chính là viên Tang Hồn Châu đó không?”

“Rất có thể! Ản xong rồi trở về hỏi thử
xem Công Tôn có biết về Tang Hồn Châu không.” Bạch Ngọc Đường thấy rượu
và thức ăn đã được dọn lên, liền gắp thức ăn cho Triển Chiêu: “Ăn nhiều
một chút.”

Triển Chiêu cười cười, dùng bữa, hiện
tại tâm trạng hắn hắn tốt, như Bạch Ngọc Đường nói, đại ca không ghét
mình, như vậy là đủ rồi!

.

.

Lúc này, người vào tửu lâu nhiều lên…
Triển Chiêu đột nhiên giơ đũa bất động, hơi nghiêng đầu, nhíu mày dường
như đang ngửi thấy gì đó.

“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường bất giác phát hiện ra gần đây mình rất nhạy cảm với nhất cử nhất động của Triển Chiêu.

“Ân.” Triển Chiêu đưa tay xoa xoa mũi: “Hình như ta ngửi thấy…”

“Ngửi thấy cái gì?”

“Mùi!”

… Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc, sau đó dùng vẻ mặt kính phục nói: “Ngươi ngửi được mùi sao? Thật lợi hại a.”

Triển Chiêu tùy là nhìn không thấy nhưng vẫn lườm một cái: “Một loại huân hương rất đặc biệt, vừa mới lướt qua.” Nói xong, kề sát vào một chút nói: “Trước đây trên người Lương tri phủ
cũng ngửi thấy.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong nhướng mày một cái: “Ý ngươi là… Hắn đang ở đây?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.