Quậy Tung Hogwarts

Chương 5: Đưa cô bé trở về Hogwarts


Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 5: Đưa cô bé trở về Hogwarts

Translator: Nguyetmai

Làn gió mai se lạnh chỉ có trên cao nguyên Scotland từ mặt hồ Lomond thổi đến, mang theo rất nhiều hơi ẩm, nhẹ nhàng lướt qua thị trấn Luss nhỏ bé.

Giáo sư McGonagall nổi giận đùng đùng rời khỏi cô nhi viện, trong gió nhẹ mơn man, bà dần dần lấy lại bình tĩnh. Sau khi suy nghĩ kĩ về cuộc đối thoại lúc trước trong căn phòng nhỏ, Giáo sư McGonagall nhanh chóng phát hiện ra rất nhiều điều không bình thường, điểm rõ ràng nhất chính là mức độ hiểu biết của Alina về giới pháp thuật, căn bản không giống như một đứa trẻ lớn lên trong thế giới Muggle.

Còn về lí luận phân biệt giàu nghèo giữa hai thế giới mà Alina đã nói thì được rồi, Giáo sư McGonagall không hiểu lắm, hơn nữa bà cũng không có hứng thú nghiên cứu kết quả toán học và thống kê tài chính của Muggle.

Có điều, trong lời nói và cử chỉ của Alina toát ra sự thành thục hiếm có, vượt xa đa số người trưởng thành, cùng với sự ngạo mạn lên mặt nạt người, đích thực khiến Giáo sư McGonagall không kịp trở tay.

Nhưng nguyên nhân thúc đẩy McGonagall không chút do dự lựa chọn rời khỏi trấn nhỏ Luss, trực tiếp lên đường trở về Hogwarts tìm Dumbledore xin ý kiến là câu thần chú mà trên lý thuyết không thể nào xuất hiện trong miệng của một đứa trẻ ở tuổi của Alina – Crucio, được mệnh danh là một trong ba lời nguyền không thể tha thứ của nghệ thuật hắc ám trong thế giới phù thủy.

***

“Nói như vậy, cô bé Kaslana này còn hiểu rõ giới pháp thuật hơn so với tưởng tượng của chúng ta. Nói chính xác hơn, cô bé đã nhìn nhận sâu sắc hơn nhiều so với đa số người trong giới pháp thuật. Điểm này quả thực nằm ngoài dự tính của tôi.”

Văn phòng Hiệu trưởng trường Hogwarts, mười ngón tay thon dài của Dumbledore đan vào nhau đặt trên mặt bàn, sau khi cẩn thận lắng nghe toàn bộ những việc Giáo sư McGonagall đã trải qua, cụ thở dài.

Giáo sư McGonagall gật đầu đồng cảm sâu sắc, bà cũng cảm thấy cách nói to gan của Alina mặc dù quá mức thẳng thắn, nhưng ít nhất một vài quan điểm trong đó cũng không phải hoàn toàn vô lí.

“Xin lỗi, Giáo sư Dumbledore. Theo lí mà nói, vốn dĩ tôi nên tiếp tục nói chuyện với cô bé, nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy khi đứng trước mặt cô bé, tôi rất khó khống chế cảm xúc của bản thân. Quan trọng hơn là, cô bé lại ăn cả cú mèo!”

Vừa nói đến chuyện này, Giáo sư McGonagall mơ hồ cảm thấy lửa giận lại bùng lên, tay phải của bà kích động khua khoắng trong không trung: “Thầy Dumbledore, ông có thể tưởng tượng được không? Trên thế gian này lại có học sinh mới bắt cú mèo đưa thư để ăn?”

“Bình tĩnh lại nào, Minerva, đây không phải lỗi của bà.”

Dumbledore chớp mắt, cụ chỉnh cặp kính hình bán nguyệt, cười nói: “Chẳng phải lúc trước tôi đã nhắc nhở bà rồi sao, cô bé là người có một nửa dòng máu Veela. Mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng với thiên phú của cô bé, thì những ám thị dẫn dắt cảm xúc đơn giản cô bé vẫn có thể làm được.”


Thoáng ngừng lại, Dumbledore tiếp tục nói, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, đột nhiên cụ trở nên nghiêm túc.

“Mục đích của đứa trẻ này được xác định rõ ràng một cách đáng sợ, ngay từ lúc bắt đầu cô bé đã suy nghĩ vô cùng chu đáo, tuyệt đối không vào Hogwarts. Nhưng điều này không có nghĩa là cô bé không hiểu năng lực tiềm ẩn của bản thân.”

Giáo sư McGonagall nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà, mục đích cô bé làm như vậy là gì?”

Đây là điều mà bà vẫn luôn không thể nào lí giải nổi, bởi vì theo thiên phú mà Alina thể hiện ra, nếu như cô bé học được pháp thuật rồi thì rõ ràng sẽ càng dễ dàng thực hiện lí tưởng của cô bé.

“Bởi vì Luật bảo mật quốc tế, Luật bảo vệ Muggle và sự tồn tại của tòa án phù thủy Wizengamot. Chỉ cần cô bé bước chân vào giới pháp thuật, vậy thì cô bé vĩnh viễn có thể sống tiếp với thân phận một Muggle, trở thành một sự tồn tại siêu nhiên có năng lực pháp thuật mà không bị chịu sự bó buộc.”

“Nhưng cô bé chỉ là một đứa trẻ…”

Giáo sư McGonagall bất giác nói.

“Nói chính xác thì cô bé là một đứa trẻ có thể dùng giọng điệu như đang tán gẫu mà nói ra chính xác thần chú quên lãng và lời nguyền tra tấn.”

Dumbledore lắc đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng: “Cho dù là phần lớn học sinh năm thứ năm cũng không thể làm được việc này.”

“Là một đứa trẻ lai mang một nửa dòng máu Veela, cô bé bẩm sinh đã dễ tiếp xúc với thế giới pháp thuật hơn so với đa số phù thủy. Rất hiển nhiên, trước chúng ta có lẽ đã có người của giới pháp thuật tiếp xúc với cô bé rồi. Còn về cảm giác bất an mà bà nói, tôi nghĩ, có lẽ bà cần phải xem cái này…”

Vừa nói, Dumbledore vừa đứng dậy, lấy ra một cái chậu đá nhạt màu từ trong tủ ly màu đen sau lưng, mép chậu được điêu khắc cổ ngữ Rune và kí hiệu, trong chậu tồn tại một loại vật chất màu bạc rất kì quái.

Rất khó xác định đó rốt cuộc là chất lỏng hay là khí, nó có màu trắng bạc sáng ngời, còn không ngừng di chuyển. Bề mặt nó lăn tăn gợn sóng giống như có gió thổi qua mặt nước vậy, nhưng mà có lúc nó lại giống như mây, lúc thì tách ra, lúc lại lượn vòng. Nó giống như thể lỏng của ánh sáng – lại giống như thể rắn của gió.

“Pensieve (vật dùng để tra kí ức)? Ngài không định nói đứa trẻ này đã từng xuất hiện trong kí ức của ông đó chứ?” Giáo sư McGonagall nhướng mày.

Là bạn thân của Dumbledore, dĩ nhiên bà biết đây là vật dụng pháp thuật kì diệu mà Dumbledore dùng để lưu giữ những suy nghĩ và kí ức trong đầu ông.


“Không, đây là một đoạn kí ức của cậu Newt Scamander. Rất nhiều năm trước, có một người cũng từng nói những lời như vậy, chỉ có điều lập trường có chút khác biệt.”

Dumbledore vươn tay về phía Giáo sư McGonagall, kéo lấy bà cùng đi vào trong kí ức.

***

Văn phòng của Dumbledore đột nhiên nghiêng ngả, Giáo sư McGonagall cảm thấy cơ thể của mình lao nhanh về phía trước, đầu thì chìm vào trong cái chậu, nhưng tóc của bà không đụng vào đáy chậu. Bà rơi xuống một mảnh vật chất đen ngòm, lạnh lẽo, tựa như bị hút vào một vòng xoáy màu đen vậy.

Nhìn quanh một vòng, McGonagall phát hiện bản thân đang ở trên một hội trường hình tròn, phía trên là mái vòm bằng đá đóng chặt, xung quanh toàn phù thủy đứng chật kín, cách ăn mặc của bọn họ trông giống như là trang phục của năm sáu mươi năm trước.

Trên sân khấu ở chính giữa, một người đàn ông tóc trắng mặc áo khoác màu đen đang chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà và Dumbledore, nói chính xác là nhìn về phía những phù thủy xung quanh họ. Chỏm tóc màu trắng mang tính tượng trưng cùng với gương mặt anh tuấn mà gần như không phù thủy nào không nhận ra – Grindelwald, một trong những phù thủy hắc ám nguy hiểm nhất từ xưa tới nay.

Giáo sư McGonagall cảm thấy trái tim mình tựa như bị thứ gì đó bóp chặt, ánh mắt vô cùng kiêu căng ngạo mạn kia, bà nhìn về phía Dumbledore với vẻ mặt khiếp sợ, không nhịn được buột miệng lên tiếng hỏi:

“Grindelwald? Không lẽ ông muốn nói là…”

Dumbledore lắc đầu, ngón trỏ dựng thẳng đặt trước miệng, ý bảo Giáo sư McGonagall tạm thời đừng nói gì.

Phía dưới truyền tới giọng nói rõ ràng mà chậm rãi của Grindelwald:

“Những người anh chị em của ta, những người bạn của ta.”

Giọng đàn ông hơi trầm thấp, bên trong dường như có mang theo một loại ma lực khiến người nghe không nhịn được mà tin phục và tiếp tục lắng nghe.

“Rất nhiều người cho rằng ta ghét Muggle, No-Maj, Squib và tất cả những người không có năng lực pháp thuật. Nhưng trên thực tế, ta chưa bao giờ căm ghét những người đó. Chúng ta phải thừa nhận rằng phù thủy không phải là đại đa số.”


“… Pháp thuật chỉ có thể nở rộ ở số ít người. Cho nên chúng ta nhất định phải ẩn núp trong bóng tối.”

Grindelwald nhướng lông mày, bày ra vẻ mặt khinh thường, nhẹ nhàng thong thả tiếp tục nói: “Nhưng phép tắc trước kia đã không còn thích hợp nữa.”

Cùng với những lời nói của Grindelwald, trong đám phù thủy dấy lên những tiếng bàn tán, những phù thủy bị triệu tập tới chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, trong đó có không ít người đã đoán ra chuyện mà hôm nay Grindelwald muốn nói.

“Ước mơ của ta là, chúng ta, những người sống vì chân lí và tình yêu, đã đến lúc giành lấy địa vị mình nên có trên thế giới này.”

Không hề quan tâm đến sự xôn xao của đám người, Grindelwald nhìn xung quanh một lượt, cất cao giọng nói:

“Đến lúc đó phù thủy chúng ta sẽ có được tự do, một lần nữa.”

“Thời gian của chúng ta đã không còn lại nhiều, ở đây ta có một lời tiên đoán về tương lai cực kỳ quan trọng muốn cho các ngươi xem…”

Vừa nói, Grindelwald vừa nâng một cái đầu lâu kỳ bí lên, bên trên hình như có vẽ nét chữ gì đó màu đỏ.

Một đám khó mù mờ mờ ảo ảo từ trong miệng của Grindelwald khuếch tán lên bầu trời, đám khói mù đó từ từ ngưng tụ lại, một cảnh tượng hoang tàn ồn ào đang từ từ hình thành.

Giáo sư McGonagall còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng trong đám sương mù, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói của Dumbledore:

“Được rồi, tôi nghĩ chỗ này đã tàm tạm rồi, chúng ta nên trở về thôi.”

Dumbledore khẽ giọng nói với Giáo sư McGonagall, đưa tay nắm lấy khuỷu tay của bà.

Ngay sau đó, Giáo sư McGonagall cảm thấy bản thân chậm rãi bay lên không trung, hội trường rộng lớn bắt đầu tiêu tan, trong nháy mắt chỉ còn lại một màn đen ngòm. Sau đó bà cảm thấy mình giống như đã làm một cú ngã lộn nhào thật chậm, hai chân đột nhiên chạm đất, hai người lại một lần nữa quay về văn phòng ấm áp của Hiệu trưởng trường Hogwarts.

“Đó là?”

“Đó là trước khi Grindelwald khơi mào chiến tranh trong giới phù thủy, điều tôi có thể tìm được chỉ là lần diễn thuyết công khai nổi tiếng nhất.”


Không đợi Giáo sư McGonagall nói hết, Dumbledore gật đầu, trả lời trước.

Cụ vừa rút đũa phép ra khuấy chậu Pensieve lên, khuấy tan gương mặt của Grindelwald đang hiện trên bề mặt chất lỏng, khiến nó trở về thành vật chất màu bạc hỗn độn, vừa tiếp tục nói:

“Muggle không phải loại người thấp kém, cũng không phải giống loài không đáng để ý. Grindelwald mặc dù nhìn thấy tình cảnh thế giới phù thủy đang suy tàn, nhưng thân là một phù thủy ngạo mạn đã khiến hắn bỏ lỡ nhiều thứ hơn. Cho nên hắn dùng cách kích động để tiến hành sự cải cách, từ đó sinh ra một loạt những sự việc sai lầm, dẫn tới kết quả thất bại cuối cùng của hắn.”

“Ông quá khiêm nhường rồi.” Giáo sư McGonagall lắc đầu: “Cả giới pháp thuật đều biết, cuối cùng chính ông đã đấu tay đôi và đánh bại Grindelwald, ngăn chặn dã tâm của hắn.”

Ánh mắt của Dumbledore vụt lóe sáng, không phủ nhận cũng không thừa nhận, lắc đầu chuyển sang chủ đề khác.

“Nhưng đó đã là chuyện của bốn mươi sáu năm trước rồi, ý của tôi là, hiện giờ chúng ta đều đã già rồi, Minerva ạ.”

So với Giáo sư McGonagall chỉ dốc lòng vào việc giảng dạy thì cụ Dumbledore luôn bảo vệ Hogwarts và giới pháp thuật nước Anh giống như thần bảo hộ vậy. Thực ra ông đã sớm nhìn thấy sợi dây khoảng cách xa xôi giữa thế giới pháp thuật và thế giới Muggle rồi. Hoặc nói một cách chuẩn xác, là bạn thân thời niên thiếu của Grindelwald, thực ra cho dù đến tận bây giờ đối với Grindelwald, thái độ của Dumbledore vẫn cực kì phức tạp.

Trong mấy chục năm qua, lời tiên tri có vẻ giống như đang bắn tiếng đe dọa của Grindelwald năm đó đang trở thành hiện thực. Muggle đã hoàn toàn vượt qua phù thủy trên không ít lĩnh vực, Dumbledore nhớ tới bản thân mấy năm trước đã ngẫu nhiên nhìn thấy một loại vũ khí của Muggle có tên gọi là “bom nguyên tử”.

Điều đó không phù hợp với những gì mà Sở chống lạm dụng đồ dùng Muggle của Bộ pháp thuật đã nhận định, chỉ có phù thủy mới có thể ức hiếp Muggle, giới phi pháp thuật đã nắm được sức mạnh cấm kị có thể hủy diệt cả một khu vực rồi.

Trong lúc bất tri bất giác, giới pháp thuật đã bắt đầu bị xã hội lấy con người làm trung tâm ruồng bỏ, dấu hiệu rõ ràng nhất trong đó chính là càng ngày càng xuất hiện nhiều phù thủy không biết sử dụng đồ vật do giới phi pháp thuật chế tạo. Việc này cũng giống như tình trạng Muggle không biết sử dụng đồ vật do giới pháp thuật chế tạo trước kia đang tái diễn.

Đây cũng là lí do vì sao những năm gần đây ông không để tâm đến sự phản đối của Hội đồng quản trị trường và những gia tộc huyết thống thuần chủng mà mỗi năm đều gia tăng số lượng học sinh đến từ thế giới Muggle. Bởi vì trong mắt ông, rồi sẽ có một ngày, hàng rào chắn giữa hai thế giới sẽ biến mất, đến lúc đó, hoặc là hai bên cùng tồn tại, hoặc là một bên bị diệt vong.

“Alina Kaslana, tôi rõ ràng có thể nhìn thấy hình bóng của Grindelwald từ trên người cô bé, nhưng là hi vọng của một thế giới mới mềm dẻo hơn, và còn có thể quay đầu. Có lẽ cô bé chính là người có thể thay đổi cả thế giới, bất luận là giới pháp thuật hay là giới phi pháp thuật. Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, cô bé hiện tại đang không đứng về phía giới pháp thuật chúng ta.”

Vẻ mặt của Dumbledore vô cùng nghiêm trọng, nhìn Giáo sư McGonagall, trịnh trọng nói:

“Thử nghĩ mà xem, nếu như xuất hiện một Grindelwald của giới phi pháp thuật thì đó sẽ không chỉ là tai họa lớn của nước Anh nữa, mà là cả một cơn chấn động gieo rắc tai họa cho toàn thế giới. Điều then chốt nhất là, cô bé trẻ hơn, thông minh hơn, cũng nguy hiểm hơn tất cả chúng ta.”

“Cho nên, Giáo sư Dumbledore, ý của ngài là?” McGonagall hoang mang nhíu mày.

“Đưa cô bé về Hogwarts!” Dumbledore suy nghĩ một lát, bổ sung một câu: “Đương nhiên, cố gắng hết sức dùng cách thức ôn hòa nhất. Nếu như có thể khiến cô bé tự nguyện nhập học thì không còn gì tốt hơn nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.