Quậy Tung Hogwarts

Chương 6: Cuộc họp phụ huynh ngoài ý muốn


Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 6: Cuộc họp phụ huynh ngoài ý muốn

Translator: Nguyetmai

Lúc này, Alina ở ven hồ Lomond không hề ý thức được hậu quả từ một câu nói nhanh nhảu nhất thời của cô.

Trong suy nghĩ của cô, Dumbledore chắc hẳn vẫn còn đang tiếp tục “trò chơi nuôi dưỡng Harry Potter thành kẻ gan dạ”, căn bản không có thời gian rảnh rỗi để tâm đến câu chuyện nhỏ nhặt về một cô bé bốc đồng từ chối nhập học đâu.

Đương nhiên, chuyện này cũng không thể trách cô, dù sao trước khi cô xuyên không đến đây, bộ phim “Sinh vật kì bí: tội ác của Grindelwald” cũng chưa công chiếu, cô không thể biết được Dumbledore và Grindelwald là đối thủ cũ, cuối cùng lại là một đôi thật, được tác giả công nhận, càng không thể biết được những lời cực kì giống cô mà năm đó Grindelwald đã nói.

Khó khăn bức thiết cần giải quyết nhất mà hiện tại Alina đang đối mặt là làm thế nào đập tan được bầu không khí im lặng đã duy trì liên tục gần nửa tiếng đồng hồ trong căn phòng nhỏ này.

Phải, từ sau khi Giáo sư McGonagall của Hogwarts đóng sập cửa rồi đi khỏi, cô và Benítez cũng không nói thêm gì nữa.

Alina cúi đầu ngồi ở cuối giường yên lặng nghịch ngón tay, còn cha xứ thì tập trung chậm rãi ăn bữa sáng, tựa như muốn cẩn thận liếm láp sạch sẽ phần tủy ngọt trong mỗi mảnh xương vậy.

“Haiz. Con định từ nay trở đi sẽ không nói gì nữa sao?”

Cuối cùng, Benítez bất đắc dĩ thở dài một hơi, đặt bát xúp đã ăn hết sạch sành sanh trong tay xuống, chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng trước.

“Xin lỗi…” Cô bé tóc bạch kim ngẩng đầu lên, đôi môi ngập ngừng một lát, mới thì thào nói.

Đối với người đàn ông đã nhặt cô từ đầu đường London về cô nhi viện, kiên nhẫn dạy cô giao tiếp bằng tiếng Anh y như dạy người câm, lại vụng về nuôi nấng cô trưởng thành, mặc dù thường ngày Alina không chịu thua ai, nhưng trong lòng đã xem sự tồn tại của ông giống như cha ruột của mình.

Chỉ có điều, bất luận là giới pháp thuật hay là đầu đuôi chuyện xuyên không, chung quy cô vẫn không thể nào mà bình thản như Benítez rổi kể cho ông nghe toàn bộ sự việc được.

Trên ý nghĩa nào đó, đây có lẽ chính là lời nguyền lớn nhất mà kẻ xuyên không phải chịu đựng – vĩnh viễn chôn giấu một bí mật, không thể nói ra.

“Được rồi, xem ra đây là một phiền phức lớn phức tạp hơn nhiều chuyện trộm thuốc nổ của xưởng chế tác đá đi bắt cá trong hồ.”

Benítez buồn cười động đậy hàng lông mày, thử cố gắng khiến đề tài trở nên không nặng nề như vậy nữa.


“Còn phức tạp hơn chuyện đó gấp trăm lần nữa ấy, hơn nữa con cũng không lấy trộm, mà con chỉ mượn thôi! Con đã viết phương thức liên lạc với cô nhi viện cùng với cách dùng, cuối cùng đám cá thu đánh bắt được chẳng phải đã chia một nửa cho bọn họ rồi đấy thôi.”

Alina phồng má, cô vẫn cứ bực bội về chuyện này mãi không thôi. Không phải chỉ cho nổ hồ để bắt cá sao, chỉ là cách làm cơ bản mà nhân loại lợi dụng trí tuệ để tìm kiếm thức ăn mà thôi. Hiệp hội bảo vệ động vật kia chuyện bé xé ra to, còn thông báo cho cảnh sát và Bộ an ninh quốc gia.

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Benítez nổi giận với cô, khi đó cô thậm chí đã nghĩ xong hết rồi, nếu thấy tình thế không ổn sẽ lập tức mang theo hành lí chăn màn, túi nhỏ túi lớn bỏ trốn ngay trong đêm.

Ngồi dậy, Benítez xoa đầu Alina thật mạnh, không tiếp tục tranh cãi vấn đề này với cô nữa. Ông hiểu rất rõ bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của thầy cãi tài giỏi nhà mình.

“Con không muốn mở ra xem sao? Phong thư tới từ trường học pháp thuật này ấy.”

Cầm phong thư dày bằng da dê mà Giáo sư McGonagall để lại trong phòng, Benítez đưa cho cô, dịu dàng hỏi.

Trên phong thư không có bất cứ dấu bưu điện nào, ở mặt trước, địa chỉ người nhận được ghi rất rõ ràng bằng mực màu xanh ngọc.

[Người nhận: Alina Kaslana, gian phòng nhỏ bên cạnh nhà bếp cô nhi viện Benítez, đường Hard Rock, thị trấn Luss, cao nguyên Scotland.]

“Không cần, nếu người muốn xem thì tự mở ra đi, cũng chỉ là thời gian khai giảng và những dụng cụ học tập cần chuẩn bị thôi mà. Tóm lại thì dù có thế nào con cũng sẽ không đi học ở cái trường đó đâu.”

Alina nhận lấy phong thư dày trong tay Benítez, lòng bàn tay vuốt qua vuốt lại huy hiệu Hogwarts một lát, tiện tay ném phong thư trở lại trong lòng Benítez, lắc đầu, trong lòng âm thầm phàn nàn.

Kiếp trước có nhiều tác giả vô lương tâm viết fanfic của Harry Potter, hầu như mỗi người đều dùng nội dung bức thư này để bôi thêm chữ, cô không cần mở ra cũng có thể đọc thuộc lòng được nội dung bên trong viết gì.

“Có điều, con kiến nghị người đừng mở ra.”

Mới nói được một nửa, Alina thấy Benítez đặt chiếc bát không ở đầu giường, lông mày nhướng lên, nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu.

“Bỏ đi, bây giờ không quan trọng nữa rồi, bọn họ có lẽ sẽ không gửi thư đến nữa đâu.”

“Tại sao?”


Benítez nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì thế giới pháp thuật đều dùng chim cú mèo để đưa thư, bằng không người cho rằng đám gà béo mặt tròn Scotland lúc trước người ăn là con lấy ở đâu ra chứ?”

Cô bé tóc bạch kim dang tay ra, trả lời bằng vẻ mặt đương nhiên.

“Ôi, trời ạ.”

Nghe được câu trả lời của Alina, Benítez đưa tay lên ôm trán, ngay lập tức ông thấy huyệt thái dương của mình giật cục liên hồi.

Ông lập tức hiểu được lí do vì sao lúc trước vị Giáo sư McGonagall nghe được lời mời cùng ăn kia, đột nhiên lại nổi giận đùng đùng mà đập cửa rồi bỏ đi.

Chuyện như thế này, cho dù có là ai thì cũng sẽ tức điên lên mất thôi. Đứa trẻ này càng ngày càng không biết trời biết đất là đâu nữa.

Gương mặt của người đàn ông sa sầm: “Alina, con lại đây cho ta! Chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.”

Ông cảm thấy mình cần phải thảo luận nghiêm túc với đứa trẻ có vấn đề này về cái gì gọi là phép lịch sự cơ bản trong xã hội. Chỉ trách ông trước kia còn cho rằng sau khi trải qua chuyện cho nổ hồ cá lần trước, Alina đã bớt phá phách và trưởng thành hơn nhiều, kết quả cô bé hoàn toàn không thay đổi gì cả.

“Con không! Con có ngốc đâu!”

Liếc nhìn khuôn mặt sa sầm đến mức sắp nhỏ ra nước của Benítez, Alina đáng yêu lè lưỡi, làm mặt quỷ.

“À à, đột nhiên con nhớ ra trong nhà bếp đã hết đồ ăn rồi, con phải đi chợ mua đồ mới được.”

Không đợi Benítez nổi nóng, cô chống hai tay lên giường, nhanh nhẹn nhảy xuống rồi vỗ tay, không thèm ngoảnh lại, cứ thế chạy như bay ra ngoài.


Cô bé không muốn lại giống như lần trước, không cẩn thận bị Benítez tóm được, rồi nghe ông càm ràm cả một buổi sáng đâu.

“Con nhóc này…”

Benítez nhìn cô bé tóc bạch kim bỏ chạy như chú thỏ nhỏ sợ sệt, bất đắc dĩ lắc đầu.

Có lẽ, đúng như vị Giáo sư McGonagall kia nói, trên người đứa trẻ này có loại ma lực thần kì nào đó.

Mỗi lần ông muốn nghiêm túc dạy dỗ Alina, chỉ cần cô bé làm nũng một chút là không hiểu sao ông lại mềm lòng, sau khi khiển trách qua loa mấy câu là cho qua những tội lỗi của con bé, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Không chỉ là ông, gần như sau mỗi lần Alina gây họa, cô bé đều có được sự tha thứ một cách cực kì dễ dàng – Giống như là, bất luận cô bé làm gì đều sẽ nhận được sự tha thứ vậy.

Đương nhiên, cũng có thể giống như những nữ tu sĩ London đã nói, ông quả thực không thích hợp để dạy bảo lũ trẻ.

“Một ngôi… trường pháp thuật ư?”

Benítez nhìn phong thư mà Alina ném trả lại cho ông, ngón tay lưỡng lự trên bì thư, tựa như bày trước mặt ông không phải là một phong thư mà là một chiếc hộp Pandora đáng sợ.

Người ngoài có lẽ không biết, nhưng đối với Benítez đã chứng kiến Alina dần dần trưởng thành thì ông lại hiểu rất rõ. Nhưng phàm là những thứ con bé không có hứng thú, Alina tuyệt đối sẽ không bỏ ra dù chỉ là một chút xíu công sức và thời gian vào vấn đề đó.

Là một đứa trẻ mới chưa tới mười một tuổi, lại có thể thông qua nhiều phương diện khác nhau mà khiến một phù thủy trưởng thành tới từ thế giới pháp thuật bị bắt bẻ đến mức á khẩu không thể nói được gì, Benítez căn bản không tin Alina không hề quan tâm một chút nào về thế giới pháp thuật như những gì cô bé đã thể hiện.

Sau hơn chục phút cứ giằng co qua lại như vậy, Benítez nhìn cái bát không đặt trên đầu giường một cái, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Nếu như ông không bị đau nửa đầu vì phong hàn thì có phải Alina sẽ lựa chọn cách khác để từ chối lời mời tới từ thế giới kia không?

Suy nghĩ kĩ càng, Benítez hồi tưởng lại tình cảnh lúc nhắc tới chuyện hầm canh cú mèo khi nãy, bộ dạng hai mắt phát sáng của cô bé tóc bạch kim, thở dài một hơi nhọc lòng, với tính cách vô pháp vô thiên của con quỷ nhỏ tham ăn kia, đúng là ông không có cách nào đoán ra được nguyên do thực sự.

Benítez cầm bức thư da dê dày cộp lên, lại một lần nữa nghiêm túc nhìn ngắm hình huy hiệu có chút quái dị trên phong thư, tựa như một khắc sau ở đó sẽ có con quái thú đáng sợ nào đó chạy ra vậy.

Sau khi do dự mấy giây, ông cắn răng, bóc phong bì mở bức thư ra.

[Hiệu trường trường pháp thuật Hogwarts:

Albus Dumbledore (Hội trưởng Hội liên hiệp pháp thuật quốc tế, Hội trưởng Hiệp hội phù thủy, phù thủy cấp một đoàn Hiệp sĩ Merlin)


Cô Kaslana thân mến: Chúng tôi rất vui mừng thông báo với cô rằng, cô đã được chấp thuận vào học tại trường pháp thuật Hogwarts. Cùng với thư chúng tôi có gửi kèm bảng danh mục sách vở và trang bị cần thiết. Học kì mới sẽ bắt đầu vào mùng 1 tháng 9. Chúng tôi sẽ chờ đợi cú mèo của cô đem thư hồi âm của cô tới đến ngày 31 tháng 7.

Thân ái,

Phó Hiệu trưởng

(Mrs) Minerva McGonagall]

Ngón tay Benítez nhẹ nhàng gõ trên lá thư, ông nhìn chiếc ghế gỗ lộng lẫy đã bị thi triển thần chú biến hình trước mặt như có điều suy nghĩ, có lẽ ông nên nói chuyện thêm với vị Giáo sư McGonagall kia.

Chí ít ông có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi ẩn đằng sau sự quật cường của Alina khi nhìn thấy vị Giáo sư McGonagall cầm cây gậy gỗ nhỏ đứng lên – Có điều, điều này có chút tương tự với bộ dạng run lẩy bẩy của cô sau khi cho nổ hồ cá bị phát hiện trước kia, chỉ là lần này là lén làm thịt cú mèo của người ta.

Nhưng vừa nghĩ tới điểm này, Benítez lại cảm thấy đầu dội lên từng cơn đau âm ỉ.

Đại khái có thể tính được, hơn một tuần nay, cả cô nhi viện ít nhất cũng đã ăn hết hơn chục con “gà béo mặt tròn Scotland”, nếu đã biết chuyện này rồi, nếu Benítez quả thực có cơ hội được gặp Giáo sư McGonagall lần nữa, đương nhiên sẽ chủ động nhắc tới chuyện bồi thường.

“Cũng không biết Bảng Anh có thể đổi sang tiền tệ của phù thủy được không, chỉ mong thật sự giống như Alina đã nói, vật giá của thế giới phù thủy sẽ rẻ hơn một chút.”

Benítez nghĩ tới đây lại thở dài một hơi, mặc dù mấy năm nay Alina đã giúp cô nhi viện kiếm được không ít tiền, nhưng bởi vì cô gây họa mà số tiền phạt hoặc tiền bồi thường phải chi ra cũng không ít.

Chính vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên phát ra một tiếng đôm đốp tựa như tiếng quất roi.

Sau đó chính là một tràng tiếng đập cửa có nhịp điệu, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên ngoài cửa:

“Ngài Benítez, tôi là Minerva McGonagall. Rất xin lỗi, lại làm phiền ngài lần nữa rồi, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể tìm hiểu đôi chút về chuyện của trò Alina.”

Phó Hiệu trưởng của Hogwarts – Giáo sư McGonagall?

Khóe miệng Benítez giương lên, ông liếc nhìn bức thư trong tay một cái, rồi lật người bước xuống giường, dọn dẹp chén đĩa trên bàn sang một bên, tiện tay lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, không chút do dự mà đáp lại:

“Hoan nghênh bà, bà McGonagall. Vừa hay tôi cũng có chút chuyện muốn hỏi bà, về Alina và thế giới phù thủy.”

Cùng lúc đó, Alina đang chăm chú câu cá bên hồ đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, giống như là cảm giác tệ hại mỗi lần nhà trường thông báo họp phụ huynh ở kiếp trước vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.