Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 4: Alina VS Giáo sư McGonagall
Translator: Nguyetmai
“Ý của tôi là…”
Tầm mắt Alina quét qua người Giáo sư McGonagall, dừng lại một lúc trên chiếc áo khoác ca rô trông có vẻ là kiểu dáng phổ biến của ít nhất cũng phải sáu bảy năm trước, nhún vai nói: “Bà nói không sai, chúng ta quả thực là người của hai thế giới.”
Kiếp trước lúc còn học Đại học, Alina đã từng học thêm một môn học phụ cực kì thú vị, gọi là Kinh tế xã hội học.
Trên lớp, mỗi câu nói của ông thầy hói tuổi trung niên trông có vẻ hận đời kia khiến Alina cảm thấy vô cùng phù hợp với tình cảnh hiện tại.
“Thần bí và vô tri chỉ sản sinh ra khoảng cách chứ không thể phân chia giai cấp.”
Alina giơ một ngón tay lên, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Điều duy nhất có thể khiến loài sinh vật mang tính chất xã hội bẩm sinh như loài người chia ra làm hai thế giới, suy cho cùng chỉ có một – đó là giàu nghèo!”
Không thể nghi ngờ, bắt đầu từ lần đầu tiên khi nhân loại biết tới sự tồn tại của pháp thuật, cộng đồng phù thủy nắm giữ năng lực siêu nhiên đích thực có ưu thế mà người bình thường còn lâu mới sánh kịp ở phương diện tích lũy tiền tài, quyền lợi, danh vọng. Dù sao thì trước cuộc cách mạng khoa học, đa số người bình thường có cố gắng cỡ nào cũng không bì được với phù thủy chỉ cần đơn giản vung vẩy đũa phép vài cái.
Ngược dòng lịch sử, hai mươi tám gia tộc có huyết thống thuần chủng nổi tiếng nhất của giới pháp thuật đều là các gia tộc lớn mạnh, giàu có, danh vọng và tài phú hiển hách một thời, có truyền thống kế thừa ít nhất trên trăm năm. Ví dụ như gia tộc Gaunt, gia tộc Longbottom, gia tộc Potter… Tất cả đều là những gia tộc dựa vào sức mạnh pháp thuật của chính mình để kiếm được lượng lớn tiền tài, quyền lợi và danh vọng.
Vì vậy, rất lâu trước đây giới pháp thuật và giới Muggle đã bị con người phân chia, nếu muốn truy tìm nguyên nhân thì không nằm ngoài nguyên do những phù thủy cổ đại ngạo mạn vì để duy trì sự thần bí của bản thân (phẩm cách cao ngạo) mà cố ý nâng cao tiêu chuẩn xét vào giới phù thủy mà thôi.
Sau đó cùng với dòng thời gian, vị trí của hai thế giới vô tình đã xảy ra xáo trộn.
Phải biết là pháp thuật vốn không phải là vạn năng. Nói chính xác hơn, vị trí của pháp thuật trong mắt Alina thực ra là một sự tồn tại cung cấp phương tiện đột phá quy tắc tự nhiên, nhưng vốn có giới hạn, chỉ như là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Điều đáng tiếc là hiển nhiên đa số phù thủy không hề ý thức được điểm này. Hệ thống giáo dục phân xưởng hóa lạc hậu thậm chí khiến phù thủy hết đời này tới đời khác đến kiến thức mưu sinh cơ bản nhất cũng phải đối diện với thử thách nghiêm trọng.
Ví dụ như gia tộc Gaunt = gia tộc của mẹ của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đó tức Voldemort, cũng từng là gia tộc giàu có, có điều tới thập niên 90, gia tộc này đã gần như lụi bại, ngoại trừ một căn nhà cũ rách nát ra thì chẳng còn lại chút tài sản nào cả.
“Thời đại đã thay đổi rồi, thưa Giáo sư McGonagall.” Alina lắc đầu, khẽ nói: “Thế giới này đã sớm không còn thuộc về phù thủy nữa, đối với giới pháp thuật nghèo nàn lạc hậu mà bà đã nói, tôi không có chút hứng thú nào. Ở nơi đó căn bản không thể dạy tôi được thứ mà tôi muốn tìm hiểu.”
Trên thực tế, không phải là giới ma thuật đã suy tàn, mà bởi vì tốc độ tiến bộ khoa học kĩ thuật của giới Muggle dưới sự kích thích của chiến tranh quả thực là quá mức đáng sợ, mà thời gian cho giới phù thủy tiếp nhận tất cả những thứ này lại quá mức ngắn ngủi.
Mặc dù trong số này có một số phù thủy trưởng thành thông minh có thể nhìn thấy điểm này, nhưng khi họ bắt đầu thử dung nhập vào thế giới Muggle thì sẽ tuyệt vọng nhận ra. Là một thành viên của giới pháp thuật chưa từng tiếp nhận bất cứ giáo dục khoa học cơ bản nào, họ thậm chí đến việc tiếp tục sinh sống bình thường trong thế giới Muggle cũng vô cùng khó khăn.
Năng lực pháp thuật mạnh mẽ ấy, ngoại trừ việc giúp họ thuận lợi trở thành trộm cướp hoặc phần tử khủng bố ra, gần như không có tác dụng nào khác nữa. So với mấy trăm năm trước, hàng rào ranh giới kiên cố xa xôi kia lại một lần nữa hình thành, Alina không có chút hứng thú nào chủ động bước lên con thuyền lớn đã bắt đầu chìm xuống nước kia đâu.
“Giới pháp thuật nghèo nàn lạc hậu, sao trò lại dám nói như vậy? Trò căn bản không hiểu mình đang đối diện với một thế giới mênh mông thần bí như thế nào đâu.”
Dường như đã phải chịu sự xúc phạm nghiêm trọng, hàng lông mày của Giáo sư McGonagall dựng ngược lên, giọng nói bắt đầu trở nên nghiêm nghị, không chút nghĩ ngợi mà phản bác lại ngay.
“Mỗi một phù thủy trưởng thành đều sẽ học tập mười môn học tại trường Hogwarts, bao gồm Ma dược, Lịch sử pháp thuật, Thiên văn, Thảo dược học, Thuật biến hình, Thần chú… Hơn nữa cho dù là bảy năm đi nữa, chúng cũng chỉ mới học được những kiến thức cơ bản của những môn học này mà thôi. Bất luận là chi nhánh pháp thuật nào cũng đủ để khiến một phù thủy dùng trọn một đời để nghiên cứu.”
“Nhưng giá trị của những môn học này là gì? Nếu như nội dung học đến sự sinh tồn cơ bản nhất cũng không bảo đảm được thì bất luận nó có cao thâm khó lường thế nào đi nữa, cũng chỉ là lí luận suông không thiết thực mà thôi.” Alina vuốt sợi tóc bạch kim rủ trên vai, chậm rãi trả lời.
“Mỗi một học sinh tốt nghiệp từ Hogwarts đều có thể tìm được một công việc vẻ vang trong giới pháp thuật.” Giáo sư McGonagall tiếp tục phản bác, có vẻ như bà đã hơi tức giận.
“Nếu nói mỗi người đều có thể tìm được công việc vẻ vang, vậy thì cố gắng có ý nghĩa gì chứ? Phải biết rằng hình thức chứng nhận học lực và học vị ở thế giới Muggle mặc dù chưa được hoàn thiện, nhưng ít nhất nó là biểu hiện khách quan của các năng lực cơ bản. Mà theo như những gì bà nói, ở thế giới phù thủy, có cố gắng hay không dường như không quan trọng đến vậy.”
Ngẩng đầu lên, Alina nhìn gương mặt có vẻ không vui của Giáo sư McGonagallmột cái rồi bĩu môi, không chút do dự tiếp tục truy hỏi.
So với Giáo sư McGonagall, ở một mức độ nào đó, Alina tự nhận mình hiểu rõ “xã hội người lớn” của giới pháp thuật hơn. Dù sao thì cho dù là mọt sách như Hermione Granger, cuối cùng cũng chỉ là một nhân viên ở Sở chấp hành pháp luật pháp thuật mà thôi, đứa trẻ sống sót Harry Potter cùng bạn thân của cậu ta – Ron thì trực tiếp gia nhập vào Tổ chức bạo lực chính phủ của giới pháp thuật.
Nói cách khác, trên thực tế những bằng cấp và các kì thi mà bọn họ lo lắng lúc còn đi học chẳng hề có chút tác dụng nào đối với công việc thực tế của họ. Điều này khiến hàng ngàn hàng vạn Muggle giãy giụa phấn đấu trong vực sâu của kì thi Tư pháp, đến cuối cùng mới có thể đảm nhận trọng trách duy trì luật pháp và trật tự xã hội làm sao chịu nổi.
Lông mày của Giáo sư McGonagall lại càng nhướng lên cao hơn, nếp nhăn trên trán lại tăng thêm mấy đường, bà chưa bao giờ gặp phải một học sinh mới nào khó nhằn như thế này, giọng nói trở nên lạnh nhạt:
“Chúng tôi sẽ căn cứ vào kết quả thi của các học sinh để phát chứng chỉ O.W.Ls, hoặc chứng chỉ N.E.W.Ts cao cấp hơn. Đồng thời, những kiến thức mà các học sinh sẽ học được ở Hogwarts không phải là đơn lẻ, mà chúng sẽ xuyên suốt cuộc đời của một phù thủy, còn quan trọng hơn chương trình học của Muggle nhiều.”
Cảm nhận được sự không vui của Giáo sư McGonagall, Alina vẫn nhất quyết không tới Hogwarts liền nhún vai bất cần: “Nhưng điều này không thể thay đổi được sự thật rằng, cùng một người, trong tình huống bỏ ra cùng số vốn thời gian và tinh lực, thì ở thế giới Muggle có thể đạt được thù lao cao hơn.”
Vừa nói, cô gái vừa nhìn đồng hồ treo tường bên giường, lần nói chuyện này đã duy trì được gần mười lăm phút rồi, mặc dù cô có lòng tin có thể đánh tan luận điểm của Giáo sư McGonagall ở bất cứ góc độ nào, nhưng không đồng nghĩa với việc cô có hứng thú phân tích khuyết điểm của giới pháp thuật với một bà lão phù thủy đáng tuổi bà mình.
Alina quyết định tung tuyệt chiêu, nhanh chóng kết thúc cuộc biện luận vô vị này.
Không đợi Giáo sư McGonagall phản bác lần nữa, Alina dựng ngón tay lên, cướp lời nói trước: “Được rồi, về việc những môn học này có hữu dụng hay không chúng ta tạm thời không bàn đến. Thưa Giáo sư McGonagall đáng kính, xin hỏi bà, nội dung những môn mà các người dạy có nhiều học sinh có thể nắm bắt hoàn toàn như vậy sao? Hoặc là tôi nói theo cách khác…”
Alina vươn tay chỉ vào chiếc ghế lộng lẫy mà Giáo sư McGonagall đang ngồi lên, nhướng mày nói: “Có bao nhiêu học sinh tốt nghiệp có thể tái hiện lại pháp thuật biến hình của bà lúc nãy một cách chính xác? Có bao nhiêu học sinh thật sự đạt được mục tiêu dự kiến của các người?”
“Giới pháp thuật mà các người nói, có bao nhiêu người thật sự có thể gọi là phù thủy tài giỏi? Lấy một ví dụ đơn giản, đối diện với một tên côn đồ Muggle cầm dao găm ở khoảng cách gần, có bao nhiêu phù thủy có thể đảm bảo dễ dàng khống chế hắn một trăm phần trăm?”
“…”
Giáo sư McGonagall há hốc miệng, chìm vào trong lúng túng trầm mặc. Đương nhiên bà có thể tùy tiện nói ra một con số, nhưng mà thói quen từ trước đến nay khiến bà không quen nói dối – Giới pháp thuật không hề hùng mạnh như vậy, bằng không nỗi hoảng loạn mà Voldemort và đám Tử thần Thực tử mang đến mười mấy năm trước cũng không nghiêm trọng đến thế.
Đối với sự im lặng của Giáo sư McGonagall, Alina không hề ngạc nhiên chút nào.
Phải biết là đối với những học sinh tốt thường ngày không thèm chuẩn bị bài, lên lớp không nghiêm túc nghe giảng, đến lúc thi chủ yếu dựa vào đoán bừa, thuộc loại thành tích hạng trung bình khá như Harry và Ron, có thể tưởng tượng đa số học sinh Hogwarts rốt cuộc kém cỏi đến mức độ nào. Từ đó suy ra, những phù thủy mà đến cả Harry Potter cũng không bằng sau khi tốt nghiệp, đoán chừng cũng sẽ không có bản lĩnh gì cả.
Mà cho dù là vậy, Hogwarts đã là một trong những ngôi trường danh tiếng bậc nhất của cả giới pháp thuật rồi, vậy thì trình độ giáo dục của cả giới pháp thuật cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra được. Cho dù là đứa trẻ con tốt nghiệp Tiểu học, Trung học vùng núi xa xôi nhất của Trung Quốc ở kiếp trước, chắc có lẽ cũng có tương lai hơn những người này.
Có điều, đối diện với sự im lặng của Giáo sư McGonagall, Alina không định cứ bỏ qua dễ dàng như thế, cô định hôm nay sẽ chấm dứt tất cả những chủ đề liên quan đến pháp thuật từ đây, để quỹ đạo cuộc đời cô lại một lần nữa quay trở về cuộc sống bình thường, để cô tiếp tục chinh chiến trên thương trường.
“Bao nhiêu năm qua, trong số những học sinh mà bà đã dẫn dắt, có được mấy người mức lương hiện tại cao hơn bà? Tôi nghĩ, phần nhiều là khóa sau kém cỏi hơn khóa trước, phải không? Thẳng thắn hơn một chút, đa số bọn họ hiện tại, nếu không cẩn thận gặp phải tai nạn bệnh tật gì không thể đi làm thì có thể tháng sau đều sẽ nhịn đói. Cho dù là cuối năm mua cho mình và các con mấy bộ quần áo mới đẹp đẽ một chút cũng đã được coi là cuộc sống khá giả rồi, có đúng không?”
Hơi thở của Giáo sư McGonagall càng ngày càng trở nên nặng nề, đôi môi mím chặt, gần như đã mím thành một đường thẳng. Trong những học sinh khóa trước của bà, hiện nay người được coi là sống giàu có nhất cũng chỉ có Lucius Malfoy mà thôi, nhưng sự giàu có của hắn chủ yếu là từ gia tài tích cóp của gia tộc Malfoy, quả thật chẳng có chút quan hệ nào với với sự nỗ lực của cá nhân hắn.
“Cho nên mới nói, bà đã hủy hoại học sinh của mình. Chính tại cách thức dạy học lạc hậu, hạn hẹp, khép kín, vô trách nhiệm của các người, cùng với giới pháp thuật hoàn toàn không nhìn rõ vị trí của mình mà các người vẫn tự hào. Điều đáng cười nhất là các người vẫn vui vẻ ở trong đó hết đời này qua đời khác phá hủy năng lực vô hạn của những học sinh của mình.”
Alina đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút sợ sệt mà nhìn thẳng vào Giáo sư McGonagall, nâng cao âm lượng, lớn tiếng nói:
“Các người, chẳng qua chỉ là một đám phần tử khủng bố đắm chìm trong thế giới huyền ảo giả dối do pháp thuật xây dựng lên, không dám ngẩng đầu nhìn ra thế giới bên ngoài, dạy hư học sinh, nghèo nàn lạc hậu mà thôi.”
“Tôi, Alina Kaslana, tuyệt đối sẽ không bước chân vào thế giới quái đản của các người đâu!”
“Trò!”
Giáo sư McGonagall đứng dậy, khuôn ngực bà phập phồng lên xuống mãnh liệt như máy tạo gió, ánh mắt sắc như kiếm phẫn nộ đâm về phía gương mặt của cô bé tóc bạch kim đứng trước mặt bà. Bà há miệng tựa như muốn phản bác gì đó, cuối cùng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Nhìn Giáo sư McGonagall đang nắm chặt đũa phép, bà giận dữ gần như sắp bùng nổ đến nơi, Alina lẳng lặng lén nuốt một ngụm nước bọt – Có phải mình đã nói hơi thái quá rồi không?
Nhìn Benítez với khuôn mặt tái nhợt ở phía sau, tựa như đang có điều suy nghĩ, Alina cắn răng, há miệng, hai tay chắn trước mặt Benítez, gân cổ tiếp tục mạnh miệng:
“Rốt cuộc bà đuối lí nên chuẩn bị động thủ rồi hả? Obliviate (Thần chú quên lãng) hay là Crucio (Lời nguyền tra tấn)? Tới đi, cho tôi xem sự kiêu ngạo cuối cùng của phù thủy vĩ đại là như thế nào đi.”
“Hừ. Hãy nhớ những lời trò đã nói, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Giáo sư McGonagall sau khi hừ một tiếng nặng nề, liền hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.
Tiếp sau đó bà nhìn Alina thật kĩ, cất đũa phép trong tay đi, cầm lấy chiếc mũ đặt trên bàn, không nói lời nào sải bước đi khỏi căn phòng, ngay đến cả việc hỏi Alina tại sao lại biết thần chú của giới pháp thuật cũng không thèm hỏi nữa.
Bà sợ nếu mình còn tiếp tục nói chuyện với đứa con gái quá biết chọc tức người khác này thì sẽ không khống chế nổi bản thân mất.
“Nói như vậy thì bà đúng là là một vị Giáo sư, chỉ có điều bà đến từ thế giới pháp thuật sao?”
Lúc này, Benítez từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng ngoài quan sát cuối cùng mới miễn cưỡng sắp xếp lại tư duy, nhìn bóng lưng của Giáo sư McGonagall, bất giác lên tiếng giữ bà lại.
“Nếu đã vất vả tới đây một chuyến, chi bằng ngồi xuống uống một bát xúp nóng rồi hẵng đi nhé?”
“Shit! Phù thủy sẽ không ăn cú mèo đâu!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng thét giận dữ không thể kiềm chế nổi của Giáo sư McGonagall, Giáo sư McGonagall có năng lực kiềm chế cực tốt cuối cùng cũng không nhịn được mà văng tục, cánh cửa đóng sập lại rầm một cái.
Alina dang hai tay, nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội.
“Nhưng đó là gà béo mặt tròn Scotland mà.”