Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 31: Alina, cháu ra đây cho ta!
Translator: Nguyetmai
Trải qua bao nhiêu việc xảy ra cả một buổi sáng, hiện giờ cụ Dumbledore không thể không thừa nhận, đích thân dẫn Alina tới Hẻm Xéo mua đồ dùng chuẩn bị khai giảng là một trong những quyết định chính xác nhất của cụ trong tháng này.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của cụ, cụ đã từng gặp rất nhiều phù thủy có hứng thú với Độc dược hoặc là Thảo dược học, thậm chí trong số các Giáo sư của Hogwarts hiện nay vẫn còn một vị Giáo sư Độc dược có thể nói là có trình độ xuất sắc nhất trong những phù thủy đồng trang lứa. Khi họ đối diện với các loại độc dược và thảo dược, đều sẽ thể hiện ra sự nhiệt tình, hăng hái khác hoàn toàn so với thường ngày.
Cụ Dumbledore không hề nghi ngờ, đợi sau khi vào Hogwarts, thành tích học tập môn Độc dược và Thảo dược học của cô bé tóc bạch kim này nhất định là tương đối khá. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô bé không bị các Giáo sư nổi giận mà đuổi ra khỏi lớp.
Bởi vì sự hăng hái nhiệt tình mà Alina thể hiện không giống với những người trước đây lắm.
“Xin chào, xin hãy cắt nửa cây cải bắp nhồm nhoàm giúp cháu.”
“Lá gan bò hai đầu Iza này, phiền cắt cho cháu một cân.”
“Ấy ấy, phần tiết gà tây Manes này, có thể thêm chút muối, sau khi nó đông đặc lại thành miếng thì bán cho cháu nhé?”
“Bạc hà Âu? Nghe có vẻ không tệ, rắc một chút lên cá nướng chắc là ngon lắm, bốc giúp cháu một nắm, cảm ơn.”
“Còn loại đậu trắng này nữa, cháu cảm thấy cũng có thể mua năm lạng…”
“… Ấy ấy ấy? Giáo sư Dumbledore, ông đừng kéo cháu, cháu còn chưa nói xong mà…”
Cụ Dumbledore gật đầu với nhân viên hiệu thuốc với vẻ mặt hòa nhã, bọc đống dụng cụ học tập và các loại bột thuốc với liều lượng tiêu chuẩn vào trong một cái túi nhỏ, sau đó cụ vươn tay ra kéo cô bé tóc bạch kim nước dãi chảy ròng ra khỏi hiệu thuốc.
“Để ta xem nào, chúng ta đã mua xong sách vở, vạc thiếc, cân, cùng với nguyên liệu cho giờ học Độc dược…”
Không để mắt tới Alina ở bên cạnh đang lải nhải nói, cụ Dumbledore lấy danh sách mua sắm đồ cho học sinh năm nhất từ trong ngực ra, đối chiếu lại một lần.
“Tiếp theo đây chỉ còn lại đũa phép của cháu thôi…”
“Cháu không thèm nghe lời ông nói đâu! Cháu muốn đi mua thức ăn!”
Alina chun mũi, lè lưỡi làm mặt quỷ, nhân lúc cụ Dumbledore không chú ý, liền giãy thoát ra khỏi tay cụ, lon ton chạy trở lại hiệu thuốc, sau đó nhìn thầy phù thủy đằng sau quầy, nói:
“Cốc cốc, hãy mau chóng chuẩn bị theo những lời cháu vừa nói giúp cháu.”
Cô bé tóc bạch kim vừa nói, vừa mở túi tiền nhỏ bên hông, chuẩn bị tiếp tục “kế hoạch mua thức ăn lớn” của mình.
“Thật ngại quá, nhưng mà vừa nãy Giáo sư Dumbledore đã đặc biệt căn dặn, không thể bán cho cháu bất cứ thứ gì nằm ngoài danh sách nhập học. Cho nên…”
Nhân viên hiệu thuốc là một phù thủy trẻ, anh ta lắc đầu lễ độ, từ chối yêu cầu của Alina không chút nể mặt. Là một học sinh tốt nghiệp từ Hogwarts, đối với lời căn dặn của Giáo sư Dumbledore, dĩ nhiên anh ta không có lí do gì để từ chối.
Vì vậy, mặc kệ Alina nói kiểu gì, hay là sử dụng vàng Galleon để dụ dỗ, cuối cùng vẫn phải kết thúc bằng thất bại.
Hừ!
Alina không thu hoạch được gì, tức giận phồng má, nổi giận đùng đùng lao ra khỏi hiệu thuốc.
Ngoài cửa, cụ Dumbledore với vóc người cao lớn đang mỉm cười, vẫn đứng ở vị trí lúc trước, nhìn Alina trở về bên cạnh mình một cách tràn đầy hứng thú. Cụ lắc đầu, nghiêm túc giải thích:
” Alina, Độc dược và Thảo dược học đều là những môn học vấn tương đối cao thâm, trước khi cháu trải qua chương trình học tập một cách có hệ thống, ta không hi vọng cháu mua quá nhiều vật phẩm nguy hiểm và kì quái.”
“Ví dụ như hạt đậu màu trắng mà cháu muốn mua khi nãy, thật ra là một loại trái cây gây buồn ngủ, bên trong có một loại chất lỏng đặc màu bạc, nếu ăn trực tiếp sẽ tạm thời xóa đi kí ức của con người. Kiến thức độc dược liên quan đến nó là nội dung mà học sinh năm sáu mới học đến.”
Alina ngẩng đầu lên, nhìn cụ Dumbledore đang giải thích với vẻ mặt nghiêm túc, hỏi lại một cách bất mãn:
“Vậy thì… cháu muốn cắt nửa cây bắp cải nhồm nhoàm mang về cô nhi viện để xào thì có gì sai? Không phải chỉ là cây cải bắp biết cử động thôi sao! Sau khi nấu chín rồi sẽ chẳng khác gì bắp cải thông thường nữa. Lẽ nào rau biết cử động thì không phải là rau sao?”
“Về điểm này, sau này cháu có thể hỏi Giáo sư Sprout phụ trách môn Thảo dược học. Tóm lại, về việc xử lí thực vật pháp thuật, đều phải trải qua quá trình học tập mới được.”
Chớp mắt với vẻ khó xử, hiếm khi thấy Dumbledore lại nghẹn lời, cụ lập tức chuyển đề tài một cách gượng gạo.
“Ta nghĩ cháu chắc chắn đang rất mong chờ có đũa phép của riêng mình, đây là thứ mà tất cả phù thủy nhỏ đều khát khao nhất đấy.”
Cụ Dumbledore vừa nói, vừa vươn tay ra muốn kéo Alina đi tới tiệm đũa phép Ollivander nằm ở cuối Hẻm Xéo.
“Không, cháu không muốn! Ông đang lạm dụng chức quyền để bắt nạt cháu!”
Alina vung tay thật mạnh, né tránh cụ Dumbledore, nói bằng giọng tức giận.
Đối với kẻ tham ăn như cô mà nói, đũa phép làm sao mà quan trọng được bằng đồ ăn thiết thực cơ chứ? Mà điều khiến cô tức giận nhất là cô có thể cảm nhận rõ ràng mình đang bị Dumbledore chĩa mũi nhọn vào.
“Không cho phép cháu mua thú cưng, không cho phép cháu mua chổi bay, không cho phép cháu mua độc dược, thậm chí đến cả sách giáo khoa cũng phải đợi sau khi khai giảng mới đưa cho cháu. Rốt cuộc cháu tới Hogwarts để học hay là đến để ngồi tù?”
Tâm trạng tồi tệ tích cóp cả một buổi sáng của cô bé tóc bạch kim cuối cùng đã nổ tung, trên cả đoạn đường này, cụ Dumbledore giống như một cái máy hát nhép vậy, cứ lặp đi lặp lại hai câu – “Cái này không được mua”, “Nơi đó không được tới”.
Mặc dù Alina đã có ý định sẵn, sau này nhất định sẽ còn lén lút tìm thời gian lẻn vào Hẻm Xéo, nhưng mà điều đó cũng không sánh được việc cụ Dumbledore tới một cửa tiệm, rồi nhờ nhân viên bán hàng liệt cô vào danh sách hạn chế bán hàng.
“Ồ…”
Đối diện với câu hỏi của Alina, Dumbledore vuốt chòm râu dài của mình với vẻ lúng túng.
Nếu nghĩ như vậy thì cụ cũng cảm thấy bản thân đã hơi căng thẳng thái quá rồi, nhưng không biết tại sao, kể từ sau khi đi từ ngân hàng Gringotts ra, cụ luôn cảm thấy tinh thần bất an.
Nhìn Alina đá viên đá trên mặt đường đá cuội để xả giận, cho dù là dáng vẻ tức giận, trông cô cũng vô cùng đáng yêu, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhéo khuôn mặt nhỏ khả ái của cô bé.
Cụ Dumbledore suy nghĩ một lát, nói với vẻ thăm dò:
“Vậy hay là… chúng ta tới cửa hàng thú cưng trước xem sao nhé? Ta nhớ trước kia cháu từng nói rằng cháu rất thích những sinh vật thần kì, có phải không?”
Bất luận là hủy bỏ hạn chế mua nguyên liệu pháp thuật, hay là để mặc Alina đi mua những công cụ pháp thuật cổ quái, kì lạ kia, theo cụ Dumbledore thấy đều là những tình huống rất có khả năng dẫn đến hậu quả vô cùng nguy hiểm.
Đem ra so sánh, nếu như có thể thông qua việc nuôi một con thú cưng để khiến Alina bớt giận dỗi, thì chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
Cửa hàng thú cưng? Cái này có thể được!
Hai mắt Alina liền sáng lên, trong nháy mắt trên mặt liền như trời quang mây tạnh.
“Nếu Giáo sư Dumbledore đã nói như vậy rồi, thì cháu cũng không thể từ chối được… Ha ha ha, cửa hàng thú cưng chính là chỗ Vườn thú thần kì kia sao?!”
Thoạt đầu cô bé tóc bạch kim nói mấy câu khách sáo với vẻ rụt rè, ngay sau đó cô bé cười lên khanh khách, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc, cô bé chạy xuyên qua đám người, xông thẳng vào cửa hàng mà cô đã chú ý từ rất lâu rồi.
“Ấy, chạy chậm lại một chút, cẩn thận đụng phải người khác.”
Dumbledore lắc đầu bất đắc dĩ, đi theo đằng sau Alina vào cửa hàng tên là “Vườn thú thần kì” kia.
Bên trong cửa tiệm không rộng lắm, trên tường treo chi chít đầy những cái lồng, trong không khí phảng phất có mùi hôi thối, hơn nữa còn có âm thanh ầm ĩ, bởi vì những thứ ở trong lồng đều đang rít lên những tiếng chíp chíp quạ quạ, chiêm chiếp chút chít, hoặc là phát ra những tiếng xì xì.
Hai con cóc khổng lồ màu tím ngồi trong chiếc lồng cạnh cửa đang ngấu nghiến ăn một con ruồi chết. Một con rùa to đến phát sợ nằm trên bậu cửa sổ không hề động đậy, giống như tâm trạng của nó không được tốt, tấm mai trên lưng tỏa sáng lấp lánh như đá quý.
Ngoài ra còn có những con mèo đủ màu sắc, một lồng quạ ồn ào nhốn nháo, một sọt những con Puffskein màu cheese cake đang phát ra những tiếng vo ve. Trong vạc thủy tinh, hai con kỳ nhông nước hai đuôi đang đánh nhau vì một miếng thức ăn.
Một con thỏ trắng mập mạp bụp một tiếng liền biến thành một chiếc mũ cao bằng tơ lụa, lại bụp một tiếng biến trở lại, cứ liên tục biến qua biến lại như vậy, cố gắng thu hút ánh mắt của những người trong cửa hàng.
Alina khẽ liếm môi.
Thật là… quá tuyệt vời!
Quả giống như Newt Scamander đã nói, trên người mỗi một sinh vật huyền bí đều tràn đầy sức hấp dẫn khiến người ta say mê, khiến người ta không nhịn được mà muốn tiến đến gần và nghiên cứu chúng.
Khi ánh mắt của Alina nhìn lướt qua cửa hàng một lượt, không gian nhỏ ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, cho dù là những con quạ nhốn nháo nhất cũng đột nhiên ngưng hẳn, run lẩy bẩy, bất an vỗ cánh bay qua bay lại trong lồng.
Trong toàn bộ cửa hàng sinh vật thần kì chỉ còn lại giọng nói giòn giã của cô gái nhỏ vang vọng khắp căn phòng.
“Xin chào, cháu muốn mua con thỏ trắng mập mạp này.”
“Hai con kỳ lân nước hai đuôi đang đánh nhau kia cũng phiền chú giúp cháu đóng gói lại, đúng rồi, đúng rồi, con bông xốp trông rất đẹp kia cũng cho cháu ba bốn con.”
“Còn có con rùa lớn trông có vẻ hậm hực kia nữa, hay là cũng bán cho cháu luôn đi…”
“Alina Kaslana! Cháu ra đây cho ta!”
“Ấy ấy ấy ấy?!… Giáo sư Dumbledore, ông buông cháu ra, ông đã đồng ý cho cháu mua thú cưng mà, sao lại có thể nói mà không giữ lời vậy chứ!”
Cụ Dumbledore vừa mới bước vào cửa hàng, đen mặt lại, túm lấy cổ áo cô bé tóc bạch kim kéo ra ngoài không chút do dự.
Vừa nãy cụ chỉ nhất thời bị ma xui quỷ khiến, cô nhóc đến phượng hoàng cũng dám cắn này, ngay từ đầu đã không nên hi vọng cô bé sẽ mua thú cưng một cách ngoan ngoãn rồi.