Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 32: Thú cưng không thể ăn
Translator: Nguyetmai
“Vẫn còn giận sao?”
Cụ Dumbledore cúi đầu, nhìn Alina đang buồn bực không vui, chủ động hỏi.
Mặc dù biết có thể một phần nguyên nhân tới từ dòng máu Veela của cô, nhưng đối diện với sự cố chấp đơn thuần của cô, cùng với sự ràng buộc đối với “người nhà” mà thỉnh thoảng cô thể hiện ra, vẫn khiến cụ Dumbledore luôn nảy sinh ý nghĩ muốn cưng chiều một cách không tự chủ.
Có lẽ đây cũng là một biểu hiện của tuổi già chăng? Cụ Dumbledore hơi lắc đầu tự giễu.
Cạch cạch.
Cô bé tóc bạch kim cúi đầu không nói gì, chiếc giày da bò nhỏ đá lên những viên sỏi lồi lõm nhấp nhô trên mặt đường đá của Hẻm Xéo, mặc cho lão phù thủy già kéo cô đi tới tiệm đũa phép Ollivander, hiển nhiên vẫn còn đang tức giận.
Thực ra Alina cũng biết, với tính cách phụ huynh hay càu nhàu của cụ Dumbledore, tuyệt đối sẽ không ngồi trơ mắt nhìn cô biến Hẻm Xéo thành một cái chợ thức ăn phiên bản huyền bí.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy nhiều thứ cô chưa từng được thấy, cũng chưa từng ăn thử như vậy – đặc biệt là con thỏ trắng mập mạp kia còn cứ luôn thu hút ánh mắt của cô một cách cực kỳ lẳng lơ, giống như là đang nói: “Ăn tôi đi, ăn tôi đi!” thì cô còn có thể làm thế nào đây?
Lẽ nào cô không biết tiến hành từ từ dần dần sao, nhưng mà cô thực sự không khống chế nổi bản thân!
Bây giờ thì tốt rồi, ngoại trừ cửa hàng “Vườn thú thần kì” khi nãy, ở Hẻm Xéo này chỉ còn lại một cửa hàng thú cưng chính là cửa hàng Eeylops Owl Emporium ở không xa kia nữa thôi, con cú tuyết Hedwig của Harry Potter được mua tại cửa hàng này.
Alina sẽ không ảo tưởng rằng sau khi biết được chân tướng chuyện lũ cú mèo của Hogwarts mất tích, cụ Dumbledore còn có thể dẫn cô tới dạo một vòng trong một cửa hàng cú mèo đâu.
Có điều hiểu thì vẫn hiểu, liên tiếp hai lần bị cụ Dumbledore xách từ trong cửa hàng ra ngoài thì vẫn khiến Alina cảm thấy khá không vui. Cô đã quyết định rồi, bắt đầu từ bây giờ cô sẽ không nói một câu nào với cụ Dumbledore nữa.
Chính vào lúc cô đang âm thầm giận dỗi, đột nhiên cảm thấy cụ Dumbledore bên cạnh kéo cô dừng lại, bên tai truyền tới giọng nói ôn hòa của lão phù thủy già:
“Đợi ta ở đây một chút. Alina, cháu cứ đứng ở đây nhé, đừng chạy lung tung.”
Cụ Dumbledore buông tay ra, xoa mái tóc bạch kim mềm mại của cô, sau đó ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cô bé rồi nghiêm túc dặn dò.
Alina ngẩng đầu lên, liếc nhìn biển hiệu của cửa hàng bên cạnh – “Eeylops Owl Emporium”.
Bước qua cửa lớn đi vào bên trong, dường như để phối hợp với thói quen sống hoạt động về đêm, ban ngày thì ngủ của cú mèo nên bên trong cửa hàng tối đen như mực. Chỉ có thể thông qua tiếng vỗ cánh phành phạch, cùng với những đôi mắt phát sáng lập lòe như đá quý mà đại khái có thể tưởng tượng ra được cảnh bên trong cửa hàng treo đầy những chiếc lồng cú mèo.
Nhìn thấy bóng lưng cụ Dumbledore biến mất trong cửa hàng “Eeylops Owl Emporium” tối om, Alina liền bĩu môi, càng cảm thấy không vui. Theo cô thấy, quá nửa là lão Hiệu trưởng đáng ghét lại giống như lúc trước, cố ý căn dặn nhân viên bán hàng của cửa hàng đừng bán bất cứ con cú mèo nào cho cô đây mà.
Nhưng mà, cảm xúc như vậy không kéo dài quá lâu. Cụ Dumbledore nhét vào tay Alina một cái lồng chim thật lớn.
“Đây, đây… Giáo sư, ông không định nói đây là cho cháu đó chứ?”
Alina luống cuống tay chân xách cái lồng lên, nói lắp ba lắp bắp, trên mặt tràn đầy sự bất ngờ.
Phải biết là, cô là tên đồ tể cô nhi máu lạnh vô tình, trên lưng cõng hơn chục sinh mạng gà béo mặt tròn Scotland đó nha.
Dumbledore chỉ vào con chim lớn màu nâu đậm xinh đẹp trong lồng, mỉm cười nói:
“Ta biết có thể khiến cháu hơi bất ngờ. Có điều ta đã nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định tặng cháu một con cú mèo. Trẻ con đều thích cú mèo, nó có thể giúp cháu gửi thư, gửi bưu kiện.”
Trong lồng, con cú mèo màu nâu đậm lúc này đang vùi đầu dưới đôi cánh, ngủ ngon lành, không hề cảm nhận được mối hiểm nguy nào.
Cụ Dumbledore ngập ngừng, đôi mắt màu xanh lam chăm chú nhìn Alina một cách dịu dàng, tiếp tục nhẹ giọng nói:
“Theo lời giới thiệu của phù thủy trong cửa hàng, đây là một con cú nâu khá kì quặc. Bởi vì tiếng kêu và bề ngoài không giống với những con cú mèo khác nên nó sống không được vui vẻ lắm. Có điều ta nghĩ, chắc cháu có thể chăm sóc tốt cho nó.”
“Không giống những con khác sao?”
Alina nghi ngờ quan sát con chim mập đang say ngủ trong lồng một lát, nhìn kĩ thì nó quả thực có chút khác biệt với hình dạng của đa số những con “gà béo mặt tròn Scotland” mà cô đã thấy trước kia.
So với phần lớn đồng loại, nó rõ ràng thuộc kiểu có hình thể hơi nhỏ, ước chừng hơi lớn hơn con chim bồ câu mập một chút mà thôi. Khác với đa số những con cú mèo đơn sắc, con “gà béo mặt tròn” này trông cực kì xinh đẹp.
Sau gáy nó có một đường màu trắng từ cầu vai kéo dài mãi tới vị trí xương bả vai. Viền lông của nó có màu trắng, cánh và đuôi có đường sọc màu nâu nhạt, màu lông vũ trên người dần dần thay đổi theo thứ tự nâu đậm – vàng – đỏ.
“Nói thế thì, nó quả thật rất đẹp… Hơn nữa trông mập mạp, cũng rất ngốc nghếch.”
Alina hiếu kì vươn ngón tay ra, xuyên qua chiếc lồng sắt, chọc chọc con “gà béo mặt tròn Scotland” vẫn còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, liếm môi nói.
Cục khừ khừ! Cục khừ khừ!
Con chim lớn màu nâu đậm bất thình lình tỉnh dậy, vỗ cánh phành phạch, hoảng hốt lo sợ ngã từ trên cây ngang giữa lồng xuống, trong miệng phát ra một loạt tiếng kêu to kì quái, giống như là tiếng sủa của cún con, hoặc là giống tiếng cười lớn khàn khàn của người từ phương xa truyền tới.
Khuôn mặt tròn trịa mập mạp trông rất tức cười, phía sau đôi mắt to và mặt bên dưới đều là màu trắng, sau đó từ từ biến thành màu xám tro, những đường sọc màu nâu di chuyển về phía trung tâm.
“Khoan đã, Giáo sư Dumbledore, vừa nãy ông nói, nó thuộc giống gì cơ?”
Nghe tiếng kêu cục cục giống như tiếng cười phát ra trong lồng, Alina đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cụ Dumbledore và hỏi.
“Cú nâu, chỉ có điều tiếng kêu và hình dạng của nó hơi kì quái chút thôi, lẽ nào có vấn đề gì sao?”
Cụ Dumbledore nhìn Alina ngờ vực, không biết vì sao tâm trạng của cô bé lại đột nhiên trở nên kích động như vậy.
“Không, đây không phải là cú nâu. Thậm chí nó cũng không thuộc bất cứ chủng loại nào trong loài cú.”
Alina lại một lần nữa quan sát kĩ con gà béo còn chưa đặt tên đang co ro trong góc lồng, chậm rãi lắc đầu.
“Đây là một con cú mặt cười thuộc họ cú nguyên thủy, còn được gọi là WHēkau hoặc là cú mặt trắng. Một loài sinh vật mà ở thế giới Muggle đã được nhận định là tuyệt chủng. Không ngờ trong thế giới pháp thuật lại vẫn còn tồn tại.”
Mặc dù trước đó không hề dự tính trước được sẽ xảy ra tình huống như thế này, nhưng điều này không cản trở cụ Dumbledore rút ra kết luận từ thông tin mà cô bé tóc bạch kim đã đem tới.
Cụ Dumbledore nhướng mày, trên mặt thoáng hiện lên vẻ sâu xa khó lường[ZD1], cụ nói với vẻ suy tư:
“Cũng có nghĩa là, nó có thể là con cuối cùng trên thế giới sao? Có điều ta tin rằng cháu nhất định có thể nuôi dưỡng nó thật tốt.”
Hả? Cô bé tóc bạch kim chớp chớp mắt.
Con cuối cùng trên thế giới, nếu như ăn thịt nó thì không phải là tương đương với việc diệt sạch một loài động vật sao?!
Trong nháy mắt Alina ý thức được mình vừa mới nhận lấy một củ khoai lang nóng bỏng tay, một con cú mèo không thể ăn còn là gà béo mặt tròn Scotland sao?!
“Khoan đã, Giáo sư Dumbledore, cháu không muốn nuôi thú cưng nữa, ông hãy trả nó lại cho cửa hàng đi! Hoặc là ông tặng nó cho ngài Newt Scamander cũng được!”
Alina chợt hiểu ra, lập tức xách chiếc lồng, nôn nóng định nhét nó trở lại tay cụ Dumbledore. Mặc dù cô là một kẻ tham ăn, nhưng từ trước tới nay cô đều chỉ ăn những thức ăn có thể tái sinh và nuôi dưỡng, những sinh vật nếu ăn thịt là sẽ tuyệt chủng như thế này thì cô còn chưa điên rồ mất trí như thế đâu.
“Đương nhiên… không được!”
Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của cô nhóc, cụ Dumbledore lắc đầu một cách khoái trá, từ chối không chút do dự.
Lí do khiến cụ vui vẻ không chỉ là vì cụ nhìn thấy Alina kinh ngạc, điều quan trọng hơn là cụ lại phát hiện ra được một vài phẩm chất cực kì quý báu trên người cô nhóc này.
Dừng lại một chút, cụ Dumbledore tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng:
“Hơn nữa ta đã đồng ý mua thú cưng cho cháu rồi. Ta sẽ không làm chuyện nói lời rồi lại nuốt lời đâu. Còn về anh Newt Scamander, anh ấy đã bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới rồi, tạm thời ta cũng không tìm ra được anh ta đang ở đâu, cho nên tạm thời cứ để cháu chăm sóc nó đi!”
“Đi thôi, hiện giờ chỉ còn lại tiệm đũa phép Ollivander là chưa tới thôi.”
Cục khừ khừ… Cục khừ khừ…
Dường như cảm nhận được bản thân đột nhiên đã an toàn hơn nhiều, chú cú mèo trong lồng cũng thức thời phát ra một tràng tiếng kêu hưng phấn.
“Câm miệng! Nếu như mày chọc tao tức giận, tao sẽ ăn mày để giống loài của mày tuyệt chủng luôn!”
Cô bé lai Veela nghiến răng, trừng mắt nhìn chú chim nhỏ trong lồng một cách hung ác.
Cục… QAQ…
[ZD1]Lần sau bỏ chữ xẹt này đi nhé