Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 283: Thư viện và cấm đi lại ban đêm
Editor: Nguyetmai
“Chuyện… thú vị hơn?”
Hannah Abbott hơi nhướng mày, dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn cục bông trắng trước mặt.
Nếu cô nhớ không lầm, sáng sớm hôm nay cô vừa mới nghe thấy một câu tương tự từ trong miệng của Alina.
Sau đó Alina dẫn cô ấy theo, dọn hết nguyên liệu dự trữ trong phòng học môn Độc dược, đồng thời còn nhân lúc không có ai chú ý, sử dụng thần chú nổ tung văn phòng của Giáo sư Snape, cướp sạch phần lớn nguyên liệu độc dược quý hiếm.
Mà chuyện làm Hannah khó hiểu nhất là… Sau khi làm ra một loạt những chuyện “khiến người nghe kinh hãi” này, Hufflepuff không chỉ nhận được điểm cộng chưa từng nhận được trong lớp độc dược, thậm chí Alina còn được làm trợ giảng môn Độc dược.
“Nhưng mình không biết… văn phòng của Giáo sư Binns ở đâu cả.”
Trên mặt Hannah hiện lên nét khó xử, giọng nói hơi do dự: “Hơn nữa Giáo sư Binns đã qua đời một lần, hôm nay cũng rất mệt rồi, chúng ta cố gắng đừng dằn vặt ông ấy nữa.”
Sau khi trải qua tiết học Lịch sử pháp thuật hôm nay, Hannah cảm nhận được rõ ràng khi đối diện với câu hỏi xảo quyệt của Alina, tình cảnh của Giáo sư Binns với trạng thái linh hồn càng nguy hiểm hơn các giáo sư chính thức khác. Gần đến lúc tan học, có thể thấy được linh hồn của Giáo sư Binns đáng thương đã “mờ đi” rất nhiều.
“Trong cái đầu nhỏ của cậu đang suy nghĩ cái gì thế? Mình đâu phải ác quỷ, sao lại vô duyên vô cớ đi trêu chọc người khác chứ?”
Alina đặt quyển sách trên tay lên mặt bàn, búng mũi của cô nàng làm bằng sắt một cái không nhẹ không nặng, tức giận nói:
“Yên tâm đi, trong lòng mình biết chừng mực mà. Mình chỉ đang suy nghĩ nếu bây giờ giới pháp thuật không có lịch pháp thuật được công nhận, thế thì tại sao chúng ta không thử nghiệm kí kết một tiêu chuẩn mới chứ? Hơn nữa, nếu tất cả thuận lợi, nói không chừng tài liệu học môn Lịch sử pháp thuật trong tương lai sẽ do chúng ta phụ trách chỉnh sửa đấy.”
“Kí kết lịch pháp thuật lần nữa, chúng ta?”
Hannah trợn to hai mắt một cách kinh ngạc, không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng. Cô chỉ vào mình và Alina mà không thể tin được.
“Nhưng mà chúng ta chỉ mới học năm nhất thôi, cho dù muốn làm gì thì bây giờ vẫn còn quá sớm mà.”
“Bây giờ mới chỉ là một suy nghĩ tổng thể thôi. Thật ra không khó như cậu nghĩ đâu, chỉ dựa theo một bảng giờ hoàn toàn mới, sau đó sao chép và sửa sang lại, cũng không cần quá nhiều tính sáng tạo và kiến thức. Dù sao chúng ta đang đứng trên vai của bậc cha ông, vô số người mở đường đã loại bỏ hết bụi gai trên con đường phía trước cho chúng ta rồi.”
Alina nhún vai một cái, ngón tay sờ lên cái bìa ngoài của cuốn sách “Lịch sử pháp thuật” nằm trên mặt bàn, đăm chiêu vuốt lên cái tên được mạ vàng của “ông cha ta” là Bathilda Bagshot, nhẹ giọng nói:
“Những chi tiết cụ thể, có lẽ sau khi tìm đọc rất nhiều tài liệu thì chúng ta mới có thể xác định được. Mình nghĩ thư viện Hogwarts sẽ có phần nội dung này. Có điều…” Alina vừa nói vừa quay đầu, vô cùng đáng thương nhìn Hannah, lại còn ngoan ngoãn chớp mắt.
“Ôi, thật đúng là hết cách với cậu.”
Hannah bất đắc dĩ thở dài, buông cuốn sách giáo khoa trong tay xuống. Kẻ mù đường này đã vô phương cứu chữa rồi, cho dù là chúa tể hung hãn tàn bạo cũng không thể ra ngoài làm xằng làm bậy một mình được.
“Có điều, lần này chúng ta thật sự chỉ đến thư viện của trường mượn sách thôi đúng không?”
Cô bé làm bằng sắt hơi hoài nghi nhìn sang Alina, không yên tâm nên lại hỏi thêm lần nữa.
“Đương nhiên, đương nhiên! Mình yêu học tập!”
Alina gật đầu rất nhanh, cùng với hành động gật đầu, lọn tóc trên đỉnh đầu cũng nhẹ nhàng đung đưa.
“…”
Ánh mắt đặt trên lọn tóc ngốc nghếch đang vui vẻ đung đưa như đuôi chó kia, Hannah thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ừm, chắc là không nói dối… sau đó cô lại nghiêm mặt bổ sung thêm một câu.
“Nói trước nhé, nếu mình phát hiện cậu gạt mình, mình sẽ bỏ cậu lại giữa đường, để tự cậu về ký túc xá đấy.”
“Biết rồi, biết rồi. Mình xin thề…” Alina giơ ba ngón tay, tùy ý khoa tay một lúc rồi thuần thục nhét Thức Ăn Dự Trữ vào trong lồng ngực, sau đó thuận thế nắm bàn tay nhỏ của Hannah, vội vàng đi ra ngoài ký túc xá.
“Nói chung chúng ta mau lên đường đi, một tiếng nữa là đến thời gian cấm đi lại ban đêm rồi.”
…
Hai người lặng lẽ băng qua căn phòng trần thấp thoang thoảng mùi bùn đất, rời khỏi phòng ngủ công cộng của nhà Hufflepuff theo lối đi, men theo dọc theo con đường giống như từng quen biết (đối với Alina), đi về phía thư viện trên lầu hai của lâu đài Hogwarts.
Trong lâu đài rất yên tĩnh, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên hành lang, khiến Hogwarts đang nằm giữa mùa hạ và mùa thu tràn ngập hơi thở thần bí. Tiết học cuối cùng trong ngày đã kết thúc, ngoại trừ có một số rất ít học sinh lớp lớn tụm năm tụm ba trốn trong phòng học trống để học tập, phần lớn học sinh đã trở về phòng ngủ công cộng ấm áp từ lâu.
Ít nhất đối với Alina và Hannah mà nói, suốt dọc đường đi, ngoại trừ những bức tranh chân dung lầm bầm lầu bầu và tiếng cọt kẹt của những bộ khôi giáp, đừng nói là bóng dáng của những người khác, cho dù là một linh hồn cũng không nhìn thấy.
Thư viện Hogwarts nằm trên lầu hai của lâu đài Hogwarts, bày biện hơn một nghìn giá sách, cộng thêm khu vực sách cấm được giấu đi, nghe nói tổng cộng có một trăm linh ba nghìn cuốn sách liên quan đến pháp thuật. Học sinh Hogwarts có thể đọc ở đây hoặc mượn về, dùng để học tập nội dung liên quan hoặc chỉ để giải trí.
Nhân viên quản lý thư viện Irma Pince phụ trách giữ gìn trật tự trong thư viện. Tuy rằng có người bảo bà là một phù thủy có pháp lực cao cường, thế nhưng xưa nay chưa từng có ai thấy bà thi triển pháp thuật. So với đũa phép, dường như bà thích dùng chổi lông gà để giữ gìn trật tự hơn.
Cho dù là học sinh hay giáo sư Hogwarts, muốn cầm sách ra khỏi thư viện Hogwarts cũng phải nhận được sự cho phép của bà Pince. Dựa theo những gì Dumbledore nói, thư viện và bệnh thất trường Hogwarts là hai nơi duy nhất mà ngay cả cụ cũng phải ngoan ngoãn tuân theo quy định.
“Cô Abbott, đã muộn lắm rồi, ngày mai hẵng đến.”
Phu nhân Pince đứng trước cửa thư viện, cầm chổi lông gà trong tay, hòa nhã nói với Hannah.
Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức nhập học, vừa không có gánh nặng bài tập, vừa không có áp lực thi cử, phù thủy nhỏ đến thăm thư viện quả thực rất ít. Cả ngày hôm nay, người đến đây chưa đến mười người.
Bởi vậy đối với Hannah và Hermione có thể yên lặng ngồi trong thư viện đọc sách cả buổi chiều, phu nhân Pince có ấn tượng rất sâu sắc. Là nhân viên quản lý thư viện, học sinh mà bà thích nhất chính là những đứa bé yên tĩnh, lại thích đọc sách như vậy.
Đúng lúc này, cục bông trắng ló ra từ phía sau Hannah.
“Giáo sư Pince đáng kính, em có thể xin cô châm chước một lúc, cho em mượn mấy cuốn sách liên quan đến lịch sử pháp thuật không?”
“Ta nói là ngày mai.”
Phu nhân Pince vẫn duy trì nụ cười trên mặt, không hề dao động mà nói: “Còn nữa, bạn học này, ta không phải là giáo sư. Cháu gọi ta là bà Pince được rồi.”
Ngày mai?
Không kịp, ngày mai đã hẹn trước là giết con tin với nhà Lovegood rồi, ặc, là hạn chót để thương nghị thân thiện.
Có điều nói đến đây, lúc nãy bà Pince gọi cô là…
Đôi mắt của Alina xoay chuyển, đăm chiêu liếc nhìn bà phù thủy với nụ cười cách thức hóa. Dường như bà Pince này không hiểu rõ những sự tích kia của cô. Nếu không thì ít nhất bà ấy tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu như đối diện với người xa lạ như vậy.
Đã như vậy thì…
Gần như không cần chuẩn bị, thân thể của Alina co lại theo bản năng, giống như bé gái vô tội bị dọa sợ. Cô nhút nhát giơ tay lên, dưới ánh mắt cực kì phức tạp của Hannah, lắp ba lắp bắp nhỏ giọng nói.
“Em… em đến từ một cô nhi viện của thế giới phi pháp thuật. Tuần đầu tiên khai giảng, bởi vì bệnh nên phần lớn tiết học em đều vắng mặt… Thường ngày mọi người nói đến mấy câu chuyện liên quan đến Hogwarts, bàn về thường thức trong giới pháp thuật, em hoàn toàn không hiểu. Tối hôm nay trong tiết học Lịch sử pháp thuật, em càng không nghe lọt được chữ nào. Vì vậy…”
“Ôi, bé con, ta hiểu rồi!”
Ánh mắt của phu nhân Pince trở nên nhu hòa, bà nghiêng người nhường ra một con đường: “Đi đi, trò có một phút để chọn sách. Có điều ta kiến nghị trò có thể bắt đầu đọc từ những cuốn sách như “Lịch sử Hogwarts”, “Lịch sử pháp thuật cận đại”…”