Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 280: Ngủ ngon và mất ngủ
Editor: Nguyetmai
Trên lầu hai của lâu đài Hogwarts, lớp học môn Lịch sử pháp thuật.
Hẳn là Giáo sư Binns sẽ không, và cũng khinh thường việc nói dối. Nếu muốn, ông có thể giữ im lặng mãi mãi.
Đương nhiên, cho dù ông không nói sai thì những gì mà ông nói cũng không phải tất cả sự thật hoàn chỉnh.
Nhưng nó không ảnh hướng đến sự mạch lạc, đáng tin của lịch sử, ít nhất thì trước mắt, cả thế giới pháp thuật không còn “người” có tính quyền uy hơn Giáo sư Binns nưa.
Nhìn nhóm phù thủy nhỏ đã chìm vào sự yên tĩnh, cảm thấy bầu không khí ngột ngạt khó thở ngập tràn trên không trung, tuy rằng căn phòng rất yên tĩnh nhưng sức mạnh dâng lên trong sự yên tĩnh này cực kì đáng sợ. Mỗi người đều tiếp tục nhìn chằm chằm vào Giáo sư Binns, hi vọng ông nói tiếp.
Không có gì để nghi ngờ, Giáo sư Binns không cảm nhận được bầu không khí làm người ta bất an này.
Đôi mắt mờ của ông nhìn các học sinh trong phòng học, thấy mỗi khuôn mặt đều nhìn về phía ông.
Giáo sư Binns bỗng sinh lòng hối hận, những đứa nhóc này phải đối diện với chân tướng ngay từ tiết đầu tiên, rốt cuộc vừa rồi ông đã nói những gì vậy? Đối mặt với ý chí của cả thế giới pháp thuật, thậm chí là cả thế giới, những chú chim non vừa bước vào thế giới pháp thuật này, ngoại trừ tăng thêm phiền não thì có thể làm được gì đây?
“Được rồi, dừng lại ở đây.”
Giáo sư Binns xua tay một cách mệt mỏi, ông chậm rãi cúi đầu xuống, hí hoáy với giáo án trong tay.
“Đây là quyết định mà chính phủ pháp thuật của các nước nhất trí đưa ra, nếu có hứng thú với lịch sử sau đó, chờ tới khi các trò thông qua N. E. W. Ts về lịch sử pháp thuật, các trò được quyền tự nghiên cứu. Điều kiện tiên quyết là các trò phải thông qua cuộc thi O. W. L và cuộc thi Lịch sử pháp thuật hằng năm mới được, mà nếu muốn thông qua cuộc thi, đầu tiên các trò phải nắm bắt được những thứ trên này, mà không phải mơ tưởng xa vời đi nghiên cứu những thứ đó, những thứ có thể sẽ làm lẫn lộn tri thức của các trò.”
“Dù nói thế nào thì nếu chỉ làm một cột mốc để tính thời gian, công lịch vẫn đáng tin cậy trong việc miêu tả và ghi chép sự thật lịch sử. Nếu các trò bằng lòng, chúng ta hãy trở lại với lịch sử hiện tại của chúng ta, trở lại thực tế đáng tin, thích hợp với kí ức học tập của các trò đi!”
Vừa nói, Giáo sư Binns lại hắng giọng một cái nữa, phát ra tiếng ho khan như tiếng phấn gãy, mở cuốn sổ ra, tiếp tục dùng giọng nói khô khan, tẻ nhạt, khiến người ta buồn ngủ để đọc những cái tên và những thời điểm không thú vị trong sổ.
Chỉ có điều, lần này, cả lớp không còn mất tập trung nữa.
Và cũng không có ai giơ tay đặt câu hỏi, cả lớp học chỉ có tiếng giảng bài của Giáo sư Binns, và tiếc sột soạt xẹt qua giấy của bút lông chim.
…
“Mình chỉ không hiểu được một việc.”
Hermione ôm sách giáo khoa, nhìn Hannah và Alina bằng ánh mắt khó hiểu:
“Vì sao sau khi Bộ Pháp thuật được thành lập, thế giới pháp thuật không nghĩ đến chuyện hòa giải với thế giới phi pháp thuật? Cứ né tránh thì không bao giờ giải quyết được vấn đề, một ngày nào đó, mọi người sẽ gặp lại tình huống tương tự.”
Lúc này đã tan học, bọn họ đang thu dọn sách bút, chuẩn bị rời khỏi phòng học.
Dường như những gì nói trên lớp học đã làm hao hết sức lực của Giáo sư Binns, trong bài giảng lịch sử pháp thuật tiếp theo không còn bất cứ một câu chuyện dư thừa nào nữa. Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Giáo sư Binns lẳng lặng gấp giáo án lại, biến mất trong bảng đen mà không nói một lời nào cả.
Chuyện này khiến nhóm phù thủy nhỏ đã nhịn suốt một tiết càng thêm khó chịu, như thể tiếng la hét bị chặn lại ở sâu trong cổ họng.
“Có thể bọn họ từng thử rồi, nhưng đã thất bại.”
Alina lắc đầu, nhưng không giải thích gì hết.
Về phần lịch sử này, kiếp trước cô vô tình biết được qua đề thi W. O. M. B. A. T của cục quản lí thi cử:
Bộ Pháp thuật Anh mới thành lập từng cử một đoàn đại biểu đặc biệt liên lạc với William đời thứ ba và Mary đời thứ hai, hi vọng pháp luật Muggle có thể thừa nhận và bảo vệ phù thủy. Rất hiển nhiên, thử nghiệm này đã thất bại. Chính phủ thế giới phi pháp thuật chỉ hứa hẹn sẽ hợp tác ở một mức độ nhất định nhưng từ chối bất cứ một sự công nhận và bảo vệ nào ở mặt ngoài.
Thế nhưng, trước khi tìm được tư liệu lịch sử để chứng thực lại lần nữa, Alina sẽ không dễ dàng nói ra với bất cứ ai về những câu chuyện đến từ thế giới sách vở này, cùng lắm chỉ giới thiệu qua một chút mà thôi.
Trên thực tế, sau tiết Lịch sử pháp thuật này, Alina đã loáng thoáng đoán ra khó khăn mà Grindelwald và Dumbledore đã gặp phải năm đó là gì. Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây cũng là thứ cô sẽ phải đối mặt trong tương lai không lâu nữa.
“Có vẻ như là một nhiệm vụ khó khăn hơn so với tưởng tượng…”
Alina lẳng lặng thở dài một hơi trong lòng, cảm thấy mái tóc của mình trắng hơn một ít.
“Xem ra, nếu chỉ giúp Hogwarts kiếm một đống Galleon thì còn thiếu nhiều. Muốn tác động vào cả thế giới thì còn cần nhiều điểm tựa hơn nữa… Mấu chốt là, bọn chúng ở nơi nào?”
Thấy với Hermione mà Alina còn không muốn nói quá nhiều, nhóm phù thủy nhỏ muốn tới dốc bầu tâm sự đều dừng bước lại, lẳng lặng cất sách vở đi, rời khỏi lớp học Lịch sử pháp thuật với những tâm sự riêng.
“Vậy thì… ngày mai gặp lại. Ngủ ngon, Alina…”
Đúng ở ngã rẽ nơi cầu thang bằng đá cẩm thạch, Hermione ôm “Lịch sử pháp thuật bản đẹp” vừa lấy được, lo lắng nhìn Alina như đang có rất nhiều tâm sự, muốn nói rồi lại thôi.
“Yên tâm, chỉ đột nhiên thấy hơi mệt mà thôi, ngủ một đêm là sẽ ổn.”
Alina bước lên trước, ôm nhẹ lấy Hermione, nói khẽ:
“Ngủ ngon, Hermione.”
Hannah ở bên cạnh lung lay bím tóc màu vàng, cười rồi vỗ và nhéo mặt Alina.
“Đừng lo, có mình ở đây rồi, cục bông trắng mù đường sẽ không lạc đâu.”
“Mình có mù đường đâu!”
Alina ngước mặt lên, lọn tóc trên đỉnh đầu tức giận đung đưa, phản bác không hề nghĩ ngợi.
“Không, cậu có mù đường!” x2.
Tiểu Hải Ly và cô nàng làm bằng sắt đồng thanh trả lời.
Nhìn hai cô bé như đồng minh đã kí kết chiến lược kỳ lạ nào đó, trong lòng Alina dâng lên cảm giác mất mát kỳ lạ. Ghê thật, hai cái cánh này bắt đầu hợp tác trêu cô, đến lúc ra tay xử lí rồi!
“Hừ, xem ra, phải để các cậu biết, rốt cuộc Hogwarts là do ai quyết định!”
Không do dự chút nào, Alina vươn cung về hai phía trái phải, trực tiếp triển khai công kích.
“Ha ha ha ha, ngứa quá!”
“A! Alina, cậu tiêu rồi!”
“Ôi ôi, đừng cù eo mình…”
“Ôi, đau, đau, đừng kéo tóc mình…”
Sau một hồi nô đùa ở bậc thang, không ai bảo ai, ba người đột nhiên dừng lại, liếc nhìn dáng vẻ chật vật của nhau rồi cùng bất giác bật cười.
“Thế thì… Ngủ ngon, Alina, Hannah.”
“Ngủ ngon, Hermione.”
“Ngày mai gặp lại.”
Chỉnh đốn lại quần áo một chút, Alina vẫy tay với Hermione bằng ánh mắt thoải mái, rồi được Hannah Abbott cầm tay, ngoan ngoãn đi xuống phòng ngủ Hufflepuff dưới lầu. Thế nhưng, sự ngột ngạt vẫn đè nén trong lòng cô biến mất khá nhiều.
Không cần biết tương lai thế nào, ít nhất thì xem ra tất cả vẫn còn quá xa vời với bọn họ.
Thế nhưng, Alina không biết rằng…
Cùng lúc đó, trong một thôn nhỏ cách nơi này rất xa, một cô bé đeo chiếc dây chuyền cùng kiểu với cô bé lại mất ngủ một lần nữa…