Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 279: Chúng ta… tự tay chôn cất lịch sử của mình
Editor: Nguyetmai
“Chắc chắn mọi người đều biết nguyên nhân sáng lập nên trường học pháp thuật Hogwarts. Ước chừng hơn một ngàn năm trước, cũng chính là tầm thế kỉ mười một, các phù thủy không hề ẩn dật như thế này. Vào thời đại đó, các phù thủy có thể bày ra thiên phú của mình theo ý thích, nhưng chuyện này cũng kéo theo sự sợ hãi của mọi người với pháp thuật, không ít phù thủy lén bị hãm hại.”
“Bởi vậy, bốn phù thủy vĩ đại nhất khi đó – Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, Salazar Slytherin – sinh lòng lo lắng về tương lai của thế giới pháp thuật và thế giới phi pháp thuật. Bọn họ bắt tay lại với nhau, thành lập nên ngôi trường này, đồng thời dùng tên của mình để đặt tên cho bốn nhà, hi vọng né tránh sự thăm dò của Muggle ở một mức độ nhất định, để những người trẻ tuổi thể hiện ra manh nha pháp thuật có thể học cách khống chế sức mạnh của mình.”
Hơi khựng lại một chút, Giáo sư Binns dùng ánh mắt mờ nhạt của mình lớp học một lượt, tiếp tục nói:
“Sự thật chứng minh rằng nỗi lo của bốn người sáng lập là chính xác. Bắt đầu từ thế kỉ mười một, cùng với sự tích lũy xung đột giữa phù thủy và Muggle, mẫu thuẫn giữa hai thế giới ngày một tăng lên. Trong khoảng thời gian này, để làm đối phương khuất phục, hai bên đã làm ra rất nhiều chuyện đáng sợ – cực kì đáng sợ, hàng triệu người đã chết, đó là cảnh tượng thảm thiết mà loài người không thể nào tưởng tượng được…”
Như thể chạm vào hồi ức tồi tệ nào đó, cơ thể của Giáo sư Binns bất giác run lên mấy cái, hai bàn tay khô gầy nắm chặt giáo án trong tay, giọng nói trầm nặng khiến người ta sợ sệt.
Alina giật mình, mấy danh từ tồi tệ xuất hiện trong đầu cô – cái chết đen, đậu mùa, sốt rét…
Cô không dám chắc mình có đoán đúng những chuyện đó không, cô bắt đầu thấy hối hận khi hỏi những câu này. Nếu thực sự năm đó đã bộc phát một cuộc chiến tranh về mọi mặt thì có thể sự tàn khốc còn hơn xa chiến tranh thế giới lần thứ hai, hơn nữa là sai lầm không thể nào xóa nhòa trong lịch sử loài người.
Mà điều tồi tệ nhất là, vừa hay cô biết một vài lịch sử pháp thuật lẻ tẻ, có thể ăn khớp với đoạn lịch sử ấy.
May mà Giáo sư Binns không giải thích kĩ càng nữa, mà là nhíu mày nhắm mắt lại, chìm vào sự trầm mặc.
Sau khoảng mười giây yên tĩnh, Giáo sư Binns thở dài một tiếng, khuôn mặt hiện lên nét đau khổ và giải phóng.
“Tính bền bỉ của loài người trong bước đường cùng hơn xa sự tưởng tượng của mọi người, thế giới pháp thuật đã phải trả giá vì sự ngạo mạn của mình. Bắt đầu từ đầu thế kỉ mười lăm, sự hãm hại của Muggle với phù thủy bắt đầu mở rộng ở phạm vi châu Âu, cuối cùng khuếch trương ra khắp thế giới.”
“Đến sau thế kỉ mười bảy, mối quan hệ giữa phù thủy và Muggle đạt tới điểm thấp nhất. Cùng với việc đuổi bắt phù thủy ngày càng tàn khốc, sự trả thù của phù thủy cũng ngày càng tàn nhẫn. Đại đa số các gia đình phù thủy bắt đầu trải qua sinh hoạt hai mặt, dùng bùa ẩn nấp để bảo vệ mình và người nhà, bất cứ một phù thủy nào lựa chọn thân thiện với Muggle đều sẽ bị đoàn thể của mình hoài nghi, thậm chí là vứt bỏ…”
“Vào thời đại đó, gia đình phù thủy rất dễ mất con mình, bởi vì trẻ con chưa thể khống chế được ma lực của mình, thường xuyên bị các Muggle săn lùng phù thủy chú ý tới, hơn nữa không có sức để phản kháng. Đương nhiên, sự trả thù từ gia đình phù thủy mất con cũng rất điên cuồng và đáng sợ, cũng như gia đình Muggle đã mất đi người thân…”
“Đó là một thời kì hắc ám không lí trí, rất khó để phán xét rốt cuộc nguồn gốc của mọi tội lỗi bắt đầu từ đâu…”
Bầu không khí trong lớp học càng thêm ngưng đọng, cùng với giọng nói của Giáo sư Binns, tất cả mọi người như về lại quãng thời gian tối tăm không có ánh mặt trời ấy, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng kêu thét thảm thiết và tiếng cười the thé điên cuồng.
“Rất nhiều nam nữ phù thủy bị phán xử tử vì dấn thân vào hoạt động phù thủy. Tuy rằng có một số người, ví dụ như Lisette de Lapin năm 1422, rất may cô ấy không để lộ chuyện mình là một Animagius, cuối cùng trốn thoát thành công. Nhưng một số phù thủy có pháp thuật bình thường, hoặc là có mối quan hệ chặt chẽ với thế giới phi pháp thuật thì không may mắn như thế. Bọn họ bị đoạt đi đũa phép, sau đó bị nhốt vào nhà tù, vì thế không thể dùng pháp thuật để thoát khỏi vận mệnh bị xử tử của mình.”
Nghe thấy câu nói của Giáo sư Binns, sắc mặt của Hermione Granger đột nhiên tái đi, bàn tay vô thức nắm chặt lấy tay Alina ở bên cạnh, nhìn Alina bằng ánh mắt van nài đáng thương, lẩm bẩm với giọng yếu ớt:
“Đợi đã, nếu mình nhớ không nhầm, công tước Nicolas…”
“Chỉ có quốc vương mới có thể ban tước vị, ông ấy từng sống ở Henry đời thứ bảy. Không có gì đáng ngờ hết, người của thế giới phi pháp thuật biết rất rõ cách để hạn chế sức mạnh của một nam phù thủy.”
Sắc mặt Alina cũng tái nhợt, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ.
Phù thủy cung đình được quốc vương ban tước vị, có lẽ đây không phải là một phù thủy mạnh nhất, nhưng nhất định là người nổi bật trong thời kì ấy.
Thế nhưng, càng là người thông mình luôn cho rằng mình là đúng, không biết phân biết ranh giới nguy hiểm thì càng là một kẻ ngu xuẩn.
Alina nắm chặt bàn tay trái run rẩy của Hermione, giọng nói không phập phồng chút nào, như đang kể lại một quãng lịch sử không mấy quan trọng.
“Nghe nói, tối ngày 30 tháng 10 năm 1492, công tước Nicolas đã gặp quý cô Griff trong lúc đang đi dạo ở công viên. Cô tin rằng ông có thể giúp mình uốn nắn lại răng mọc lệch, nhưng thử nghiệm của Nicolas lại không như mong muốn, khiến cô ấy mọc ra răng nanh. Rất hiển nhiên, ông ấy đã kéo dài âm lúc đọc thần chú.”
“Bởi vì sai lầm này mà công tước Nicolas lập tức bị giam giữ, cũng bị phán tử hình. Dù rằng ông ấy kêu cả một đêm, nói rằng mình có thể loại bỏ tổn thương đã mang tới cho cô Griff.”
Đôi mắt màu xanh của Alina lóe ra ánh sáng lạnh, cô cười lạnh một tiếng.
“Vì để Nicolas giữ im lặng, một mục sư đã vào nhà tù an ủi ông, cũng đưa ông lên nơi chấp hành hình phạt vào sáng sớm ngày hôm sau. Lúc đao phủ bảo Nicolas quỳ xuống tảng đá trước mặt, ông đã không thể nói lí được nữa.”
Nicolas lựa chọn ở lại làm một linh hồn mà không phải “đi tiếp”, bởi vì ông ấy sợ hãi cái chết.
Trước thời khắc cuối cùng của cái chết, rất khó để tưởng tượng ông ấy đã bộc phát ra ý chí muốn sống mãnh liệt đến mức nào. Mặc dù trước khi hành hình, ông ấy đã không nói nên lời nữa, dù rằng lưỡi rìu của kẻ hành hình rất cùn, dù rằng tất cả tảng đá mài lưỡi búa đều biến mất một cách kỳ dị, dù rằng bị chém bốn mươi lăm lần nhưng vẫn còn một chút da và gân nối liền với cổ ông
“Không chỉ Nicolas là suýt chút nữa không có đầu mà tu sĩ béo của Hufflepuff cũng thế.”
Trên khuôn mặt Alina không có một nụ cười nào cả, nhìn Hannah Abbott ở bên cạnh, cô nói nhỏ.
“Sau khi tốt nghiệp, tu sĩ béo gia nhập giáo đình, trở thành một thành viên giáo phái quang vinh trong lí tưởng của ông ấy. Chuyện sai lầm duy nhất của ông ấy là không nên dùng đũa phép để chữa trị cho người dân thường bị lây nhiễm đậu mùa. Nhóm giáo sĩ cấp cao nhanh chóng phát hiện ra tất cả, dù không có chứng cứ nhưng chỉ dựa vào nghi ngờ cũng đủ để ông ấy bị xử tử…”
Sau đó…
Bọn họ đều trở về Hogwarts, trở thành linh hồn trong lâu đài này mãi mãi.
Alina ngẩng đầu lên như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn bức tường lạnh lẽo của Hogwarts một lượt.
Mà trên bục giảng, giọng nói của Giáo sư Binns vẫn tiếp tục vang lên:
“… Cách đây 302 năm, chính là năm 1689, thế giới pháp thuật kí kết “Đạo luật bảo mật liên hiệp phù thủy quốc tế” – tuy rằng mãi đến năm 1692 nó mới chính thức được xác định là pháp luật – đây cũng là lí do Bộ Pháp thuật các quốc gia được thành lập. Ví dụ như Quốc hội pháp thuật Mỹ (thành lập năm 1693), Bộ Pháp thuật Anh (tiền thân là Nghị viên phù thủy, đổi thành Bộ Pháp thuật từ năm 1707)… Từ đó về sau, thế giới pháp thuật và các phù thủy hoàn toàn bước vào sự ẩn nấp, đoàn kết lại, giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau.”
Thân thể gầy ốm của Giáo sư Binns hơi rung lên một cái và hơi mờ nhoáng lên, vẻ mặt đột nhiên trở nên cực kì dữ tợn và đau đớn, như đã dùng hết sức lực của bản thân, chậm rãi nói ra từng chữ một tiếp theo:
“Vì để cố gắng bảo vệ văn minh pháp thuật còn sót lại và phòng ngừa cuộc chiến tranh mới, Bộ Pháp thuật các nước xuất hiện cùng với Đạo luật bảo mật liên hiệp phù thủy quốc tế, nhất trí biểu quyết, xóa đi thời đại pháp thuật vốn có, để dấu vết của văn minh pháp thuật hoàn toàn nằm dưới kỉ nguyên công nguyên…”
“Để kết thúc hận thù vô nghĩa, để nền văn minh của pháp thuật và loài người có thể tiếp tục kéo dài…”
“Chúng ta… đã tự tay chôn cất lịch sử của mình.”