Quậy Tung Hogwarts

Chương 14: Đang tiến hành săn mồi


Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 14: Đang tiến hành săn mồi

Translator: Nguyetmai

Văn phòng Hiệu trưởng Hogwarts.

Phượng hoàng là một loài sinh vật tính cách ôn hòa, tiếng hát của nó có thể tiếp thêm dũng khí cho người có tâm hồn thuần khiết.

Vì vậy, người nhìn thấy phượng hoàng không nghi ngờ gì là một đứa trẻ trong sáng thuần khiết được vận mệnh chiếu cố, chí ít Alina lúc này cho rằng như vậy.

“Fawkes, chào mày, tao là Alina Kaslana.”

Cục cục.

Veela bé nhỏ tóc bạch kim có chút căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, hơi thận trọng mà khom người chào về phía con chim phượng hoàng đang đứng trên giá quan sát cô, thể hiện bản thân không có ác ý. Mặc dù cô không chắc chắn lễ nghi đối với một con bằng mã có hiệu quả với một con phượng hoàng hay không.

Đôi mắt to sáng rỡ của phượng hoàng Fawkes chớp chớp, tràn đầy hoài nghi nhìn Alina, chậm chạp không trả lời lại.

Chính vào lúc Alina cảm thấy gương mặt mình sắp cười đến cứng đờ rồi thì phượng hoàng Fawkes đột nhiên cong chiếc cổ xinh đẹp bị đám lông vũ màu đỏ che phủ, chào lại cô bé rất lịch sự.

“Phù… cảm ơn Hagrid, cảm ơn chú Newt, các vị đã tạo ra những cống hiến xuất sắc giúp đỡ loài người hiểu được sinh vật thần kì.”

Alina thở phào một hơi, chậm rãi đi tới, vô cùng thận trọng mà giơ tay ra vuốt ve lớp lông vũ màu đỏ vàng của con phượng hoàng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng bên dưới lớp lông vũ mềm mại là chiếc cánh rắn chắc ấm áp lại có da có thịt.

Phượng hoàng phát ra một tiếng kêu êm tai, lười biếng nhắm mắt lại, có vẻ như rất thích Alina nhẹ nhàng vuốt ve như vậy.

Trên thực tế, từ trước tới nay các phù thủy vẫn luôn suy đoán có phải giữa phượng hoàng và Veela tồn tại một mối liên hệ thần bí nhất định không, bởi vì khi Veela thuần chủng bị chọc giận, có thể hóa thân thành sinh vật hình chim, tấn công bằng cách nhả ra những quả cầu lửa.

“Thật ấm áp…”


Thấy con chim màu đỏ vàng lớn thư thái nhắm mắt lại, Alina lén lút đặt tay còn lại lên phía bên kia con phượng hoàng, gương mặt nhỏ dán lên lớp lông vũ bóng loáng, vui vẻ cọ qua cọ lại.

Không hôi hám như loài gà béo mặt tròn Scotland, lông vũ của phượng hoàng có mùi vị giống như mùi nắng trên chiếc chăn đã được đem phơi dưới nắng hè vậy.

Hai tay Alina ôm lấy lưng của Fawkes, cái mũi nhỏ xinh xắn hít hà, vô thức nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái cánh lớn như thế này, nhất định ăn rất ngon…”

Phượng hoàng Fawkes đang chợp mắt đột nhiên mở mắt ra, cúi đầu xuống nhìn cô bé tóc bạch kim đang nằm trên lưng nó, trong đôi mắt to thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc như loài người.

Chỉ thấy giây tiếp theo, Alina đáng yêu liếm môi, nhắm mắt lại, vẻ mặt hạnh phúc đột nhiên há miệng ra định ngoạm lên cánh của nó – Ngoằm!!!

?!

?!

Trong văn phòng Hiệu trưởng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hót lảnh lót.

Không đợi Alina ngoạm trúng, con phượng hoàng cảm nhận được sự uy hiếp liền không chút do dự mà dang rộng đôi cánh, dùng sức đẩy cô bé tóc bạch kim đang nằm trên lưng nó ra.

Bịch!

Ngay sau đó, trong không khí vang lên một tiếng động nho nhỏ nhỏ, con phượng hoàng vốn đang đứng trên giá chim đột nhiên biến mất tăm, rồi đột nhiên xuất hiện trên chiếc bàn gỗ lớn ở chính giữa căn phòng, đám lông vũ màu đỏ trên cổ dựng đứng hết cả lên, nhìn Alina vừa ngoạm trượt với vẻ vô cùng đề phòng.

“Ấy? Thầy Dumbledore đã đặc biệt đồng ý với tao, có thể ăn mày.”

Alina thấy tay mình chợt trống rỗng, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối chóp chép miệng, quay người lại, nhìn phượng hoàng Fawkes rồi khoanh tay lại, nghiêm túc giải thích: “Hơn nữa, mày là con chim bất tử mà, tao chỉ hiếu kì cắn một miếng nếm thử xem mùi vị thế nào thôi, không hề có ác ý.”

Nghe thấy lời của Alina, Fawkes lại một lần nữa phát ra một tiếng kêu to giận dữ, hai sải cánh đỏ rực lửa mở ra, nhìn chằm chằm sinh vật nguy hiểm trước mặt như thể gặp phải một kẻ địch nguy hiểm.


Xung đột giữa một người một chim bùng nổ, theo đó chân dung các vị Hiệu trưởng khóa trước của trường Hogwarts vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đều đồng loạt tỉnh dậy, tràn đầy hứng thú chăm chú quan sát trận giằng co xảy ra trong văn phòng Hiệu trưởng này.

“Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có học sinh lại dám thử cắn phượng hoàng đấy.” Một vị phù thủy béo mập có cái mũi đỏ, khoanh hai tay, hiếu kì đánh giá Alina hai tay trống trơn.

“Cháu ở nhà nào vậy? Slytherin hay là Gryffindor, ta nghĩ cũng chỉ có người của hai học viện ấy mới to gan làm xằng như vậy thôi. Cầm đũa phép của cháu lên, cô bé, hãy chiến đấu như một phù thủy nào.”

“Rất xin lỗi, cả hai đều không phải, thưa Hiệu trưởng Dexter Fortescue. Phải đợi tới một tháng sau, sau khi tiến hành phân loại mới có thể biết được rốt cục cháu thuộc về nhà nào. Vì vậy, tạm thời cháu vẫn chưa có đũa phép của riêng mình.”

Alina ngẩng đầu lên nhìn khung tên dưới bức chân dung, lắc đầu cung kính trả lời.

Đối với vị “Hiệu trưởng trong tranh” nóng nảy thường xuyên xuất hiện trong cả phim điện ảnh lẫn tiểu thuyết này, cô vẫn có chút ấn tượng. Mặc dù cô không chắc chắn một phù thủy tồn tại trong tranh còn giữ lại được bao nhiêu trí tuệ, nhưng tóm lại thể hiện sự kính trọng một chút cũng không có hại gì.

“Có thể cô bé căn bản không hiểu phượng hoàng là gì, phải không? Phù thủy xuất thân từ Muggle luôn vì những điều không biết mà gây ra chuyện cười như thế này.”

Chính vào lúc này, bên cạnh truyền tới một tràng chế nhạo, một lão phù thủy tóc xoăn hơi béo liếc Alina một cái, nói với vẻ mặt ngạo mạn.

Phineas Nigellus Black, vị Hiệu trưởng không được ưa thích nhất trong lịch sử trưởng Hogwarts, thông qua trang phục trên người Alina, rất dễ nhận ra cô bé tới từ thế giới phi pháp thuật.

“Trên thực tế, có thể những điều cháu biết không ít hơn ngài đâu.”

Alina nhíu mày, cô còn chưa tới mức vì lời nói của một bức tranh mà tức giận, huống chi đối với tính xấu của lão phù thủy già cố chấp này, cô lại càng đã sớm nghe nói tới.

“Nhân tiện sửa lại một câu, cháu không phải là Muggle. Huyết thống gia tộc Black vĩnh viễn trong sạch của nhà các người, thật sự cũng chưa chắc đã ưu việt hơn cháu đâu.”

“Huyết thống còn thuần khiết hơn gia tộc Black cổ xưa và cao quý nhất ư? Không thể nào! Ta chưa bao giờ nghe nói trong 28 gia tộc thánh của thế giới pháp thuật có một dòng họ nào có tên là Kaslana.”


Phineas nói với vẻ mặt khinh thường, mặc dù ông hơi ngạc nhiên vì Alina có thể nói chính xác câu châm ngôn trên huy chương của gia tộc Black bọn họ, nhưng điều này không có nghĩa là ông sẽ dễ dàng bị một con nhóc hù dọa.

“Ồ… Ai nói cho ngài biết cháu là người Anh chứ, chắc không phải ngài chỉ hạn hẹp cho rằng cả thế giới này chỉ có nước Anh mới có gia tộc phù thủy thuần chủng chứ? Hiệu trưởng Phineas đến từ số 12 quảng trường Grimmauld, London.”

Cô bé tóc bạch kim không để ý lắm trả lời lại, ánh mắt chậm rãi quét qua văn phòng Hiệu trưởng một lượt, muốn xem xem có thể tìm được vài thứ tiện tay không, có thể giúp cô tóm được con phượng hoàng trước mặt kia.

Dù sao thì cụ Phineas bị giam trong bức tranh cũng không có cách nào chứng thực rốt cuộc cô bé xuất thân từ gia tộc nào, sau khi cô thuận miệng chặn lại một câu đã có thể bớt được không ít phiền phức.

“Lẽ nào là gia tộc phù thủy thuần chủng tới từ nước khác đã từng tới thăm viếng gia tộc Black sao? Tóc bạch kim… Alina… hình như là một cái tên thường thấy ở Đức.”

Quả đúng như dự đoán, sau khi cụ Phineas nghe được câu trả lời của Alina liền chống cằm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Theo cụ, người biết được địa chỉ nhà chính của gia tộc Black cao quý, hiển nhiên không thể là người xuất thân từ gia đình Muggle được.

Không để ý tới Phineas nữa, Alina thử bước một bước nhỏ lên phía trước, phượng hoàng Fawkes đang đứng trên chiếc bàn gỗ khẩn trương vỗ cánh, cái mỏ dài màu vàng kim uy hiếp chĩa thẳng về phía Alina, tựa như chỉ cần cô tiến thêm một bước nữa thì nó sẽ không chút do dự mà mổ xuống.

“Woa, hung dữ thật!”

Cô bé tóc bạch kim thè lưỡi, thông minh lùi xuống một bước, xem ra cuốn “Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng” mà Newt Scamander ghi chép lại cũng không hoàn toàn chính xác, ít nhất con phượng hoàng này không hợp với tính từ “ôn hòa” chút nào.

“Đợi đã, chắc không phải cháu muốn ăn phượng hoàng thật đấy chứ? Bỏ cuộc đi, điều này là không thể, càng không nói tới cháu có thể thành công bắt được phượng hoàng không. Là tinh linh của lửa, phượng hoàng không sợ lửa hay nhiệt độ cao, đồng thời nó còn có thể triệu hồi lửa lúc nguy hiểm, sau đó niết bàn trùng sinh trong tro bụi. Từ xưa đến nay, ta chưa bao giờ nghe nói tới chuyện phượng hoàng bị bắt làm thức ăn thành công cả.”

Người lên tiếng là một bà phù thủy già với những lọn tóc xoăn màu bạch kim rũ xuống, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, nghe giống như những tu nữ tới từ giáo đường London vậy, đằng sau mỗi một câu đều mang theo âm cuối êm tai.

Dilys Derwent, một trong số ít nữ Hiệu trưởng của Hogwarts, thời gian nhậm chức 1741-1768. Trước đó từ 1722-1741, bà là thầy thuốc chữa trị ở bệnh viện St Mungos. Nhờ kinh nghiệm làm việc trước kia, bà đã từng tiếp xúc và học được không ít kiến thức về những loài sinh vật thần bí nguy hiểm và kì dị ở cấp độ cao.

“Hiệu trưởng Dilys thân mến, trên thực tế, cháu đã nghĩ xong cách chế biến rồi.”

Alina quay người lại, nhìn bà phù thủy tóc bạch kim, ngọt ngào nở nụ cười.


“Chỉ cần cách thức dẫn lửa của phượng hoàng không phải là phản ứng nhiệt hạch, vậy thì chỉ cần đổi toàn bộ không khí trong môi trường sống của nó thành khí trơ, sau đó nghĩ cách tăng nhiệt cục bộ, trực tiếp chưng chín nó trong nhiệt độ cao là được.”

“Vấn đề duy nhất hiện tại là… làm thế nào để bắt được con phượng hoàng thơm ngon này. Ồ, không đúng, bây giờ nó đã có một cái tên mới rồi, gà tây đuôi dài Scotland quý hiếm.”

Alina nhìn trái phải một cái, đột nhiên hai mắt sáng lên.

“Có rồi!”

Cô bé tóc bạch kim nhặt một chiếc mũ phù thủy cũ nát lên từ trên chiếc giá phía sau chiếc bàn khổng lồ có bốn chân hình móng vuốt, cẩn thận nhìn cái lỗ đen ngòm bên trong, nếu như nhắm chuẩn phương hướng thì chắc có thể trùm được hoàn toàn đầu của con phượng hoàng vào trong.

Chính vào lúc này, chiếc mũ phù thủy cũ nát đột nhiên giãy giụa trong tay Alina, bên vành mũ nứt ra một kẽ hở, bên trong truyền tới một giọng nói kinh hoảng.

“Này cô bé, cô muốn làm gì? Ta là chiếc mũ pháp thuật đội trên đầu của bốn người đứng đầu Hogwarts, biết suy nghĩ và tràn đầy trí tuệ đấy, cô có biết cô đang làm chuyện vô lễ như thế nào không hả?”

“Yên lặng nào! Ta đương nhiên biết ngươi đang làm gì, mũ phân loại yêu quý.”

Alina dùng sức vò chiếc mũ lớn trong tay, hai tay nắm lấy vành mũ, đem miệng mũ đen ngòm nhắm chuẩn vào cái mỏ dài màu vàng kim của phượng hoàng Fawkes đang đứng trên mặt bàn, đắc ý nheo mắt lại: “Như thế này, nó chắc sẽ tránh làm tổn thương chiếc mũ vô cùng quan trọng của Hogwarts nhỉ. Dù sao thì nếu như mũ phân viện bị hư thì sẽ ảnh hưởng tới việc phân viện năm nay rồi.”

Alina ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với ánh mắt tràn đầy phòng bị của phượng hoàng Fawkes, cô mỉm cười, mở chiếc mũ phân viện ra, bất thình lình trùm lên phía trước. Trí tuệ của loài người chính là nằm ở chỗ biết sử dụng công cụ để tiến hành săn mồi mà!

“Đừng lo lắng, chỉ đau một lúc là xong, sẽ rất nhanh thôi!”

Mũ phân viện vụng về lắc lư trái phải một lát, giãy giụa càng ngày càng kịch liệt, phát ra tiếng kêu thảm thiết mãnh liệt theo từng động tác của Alina.

“Đợi một chút!!! Đợi một chút!!!”

“Chắc cô không định coi chiếc mũ ma thuật cơ trí như ta thành lưới bắt thú đấy chứ?”

“Dừng tay! Cô là ma quỷ hả?”

“A a a a a a!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.