Quậy Tung Hogwarts

Chương 15: Phượng hoàng bị hoảng sợ


Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 15: Phượng hoàng bị hoảng sợ

Translator: Nguyetmai

“Không được nhúc nhích, bằng không ngộ nhỡ tay tao hơi run thì cái mũ phân loại sẽ bị chọc rách đó!”

Bởi vì tiếng kêu thảm thiết sợ hãi của mũ phân loại, Alina không thể không nâng cao giọng lên mới có thể đảm bảo chim phượng hoàng Fawkes đứng ở trên chiếc bàn chính giữa căn phòng có thể nghe được tiếng nói của cô.

Không hề nghi ngờ là phượng hoàng Fawkes bầu bạn với Dumbledore mấy chục năm, hiểu rất rõ sự quan trọng của chiếc mũ đang la hét không ngớt này đối với Hogwarts, một con vật thông minh và trung thành như nó khi đối diện với sự lựa chọn khó khăn này, tất nhiên sẽ vô cùng cẩn thận.

Như vậy xem ra, bất luận là ngọn lửa phượng hoàng hay là cái mỏ dài sắc bén kia đều đã mất đi sức uy hiếp đối với Alina.

Giống như Alina đã dự liệu, đối diện với mũ phân viện, động tác của phượng hoàng Fawkes rõ ràng đã có chút lưỡng lự.

“Cơ hội đây rồi!”

Nhân lúc đôi mắt to xinh đẹp của phượng hoàng Fawkes tràn đầy hoang mang, cái mỏ dài màu vàng kim ngơ ngác dừng ở nguyên vị trí, ngay lập tức Alina dùng chiếc mũ phân viện to rộng trùm lên đầu con phượng hoàng đáng thương.

“Các người xem, không phải là rất đơn giản sao!”

Sau khi thành công trùm được chiếc mũ phân viện lên đầu phượng hoàng, Alina đắc ý nhướng lông mày, một tay ôm lấy thân hình ấm nóng của Fawkes, tay còn lại nhẹ nhàng cánh vuốt ve chim phượng hoàng đang run rẩy, dịu dàng an ủi:

“Đừng sợ, hôm nay tao chưa chuẩn bị đồ làm bếp, tạm thời sẽ không ăn mày đâu.”

“Cúc cu…”

Theo giọng nói của Alina, cơ thể Fawkes cũng run rẩy, phát ra một tiếng tru tréo như cầu xin.

Con chim lớn màu đỏ vàng bị buộc mỏ trong mũ phân viện yên tĩnh nằm phục trên mặt bàn, không dám cử động, lo sợ tiểu ác ma tóc bạch kim trên lưng mình một khi không vui sẽ khiến chiếc mỏ dài của nó chọc thủng mũ phân viện.

“Ngu xuẩn, cho dù cháu có thể bắt được phượng hoàng thì có thể làm gì được chứ?”

Hiển nhiên những nhân vật trong tranh có phương thức liên lạc đặc biệt của riêng mình, trong một khung tranh trống bên cạnh giá sách xuất hiện một nữ phù thủy trẻ tuổi có mái tóc dài màu sẫm, khẽ hừ một tiếng nói.

Lại một kẻ cổ hủ chuyên bới móc sao? Veela bé nhỏ tóc bạch kim bất đắc dĩ bĩu môi, đang chuẩn bị lên tiếng phản bác, đột nhiên nghe thấy nữ phù thủy kia bất thình lình đổi đề tài:

“Phượng hoàng không sợ lửa, không sợ nhiệt độ cao. Mặc dù ta chưa từng xử lí phượng hoàng nhưng đã từng nướng Ashwinder (hỏa xà), sự thật chứng minh cách này là không khả thi. Cháu đã nghĩ kĩ xem làm sao để xử lí nó chưa?”

Ôi trời!

Nướng Ashwinder (hỏa xà) ư…

Nghe có vẻ lại là một món ăn ngon tuyệt đây, lẽ nào trong số những người đã từng là Hiệu trưởng Hogwarts lại có người có cùng sở thích với cô sao?


Alina không trả lời, đầu tiên là cẩn thận nhìn tên họ và giới thiệu về nữ phù thủy trẻ tuổi có mái tóc dài đậm màu ở dưới khung tranh với vẻ hiếu kỳ, lập tức liền cảm thấy kính nể.

Phyllida Spore, bởi vì ăn nhầm phải cỏ xà đảm cực độc nên bất hạnh qua đời vào năm 1408, Hiệu trưởng trường pháp thuật Hogwarts, một nhà thảo dược học nổi tiếng, tác giả cuốn “Một ngàn loại thảo dược và nấm thần kì”.

Đơn giản là thần nông phiên bản nữ của giới pháp thuật châu Âu, nếu không có nhà thảo dược học không biết sợ như thế này, có thể trình độ độc dược của cả thế giới pháp thuật không biết sẽ thụt lùi tới bao nhiêu năm nữa.

Nghĩ tới đây, cúi đầu nhìn phượng hoàng Fawkes đang sợ hãi run lẩy bẩy, chút cảm giác tội lỗi trong lòng Alina đột nhiên biến mất sạch sành sanh. Nói như vậy, hóa ra cô lại vì lí tưởng vĩ đại hơn đó mà.

“Hiệu trưởng Phyllida, người nói không sai, cách xào nấu cháu đã nghĩ lúc trước quả thực không thích hợp, sinh vật pháp thuật vốn không nên đặt trong lối tư duy thông thường mà suy nghĩ.”

Alina vẫn luôn không chịu thua cẩn thận suy nghĩ một lát, thoải mái gật đầu thừa nhận sai lầm của bản thân.

Không hổ là nữ phù thủy có thể trở thành Hiệu trưởng của Hogwarts, cho dù là trí tuệ còn sót lại trong bức tranh mấy trăm năm sau cũng đủ để chỉ điểm cho hậu thế.

Sinh vật thần kì của giới pháp thuật có đặc tính riêng, nếu như cứ khăng khăng cố chấp với biểu hiện hình thái của sinh vật, cưỡng ép mô phỏng phương thức xử lí của giới phi pháp thuật để suy nghĩ thì không thể tránh khỏi phung phí của trời.

Nguyên nhân mà lâu nay con người quen với việc dùng thức ăn chín không nằm ngoài lí do, so với thịt sống, thức ăn chín được sát trùng thông qua nhiệt độ cao không chỉ bảo quản được lâu hơn, mà còn tốt cho sức khỏe và dễ tiêu hóa hấp thụ hơn. Ngoài ra, thịt chín thường sẽ hợp với khẩu vị của con người hơn.

Nhưng mà, mặc dù phượng hoàng trông thì giống như một con gà tây lớn màu đỏ vàng, trên thực tế lại không thể hoàn toàn áp dụng cách chế biến của loài chim để xử lí.

Bản thân chính là một sinh vật thần kì tắm lửa trùng sinh, mỗi một miếng thịt trên người phượng hoàng, từ lúc ban đầu đã được diệt khuẩn bằng việc trải qua nhiệt độ cao nghiêm ngặt. Nó nằm trong top nguyên liệu nấu ăn đỉnh cao nhất của trạng thái hoàn mĩ, căn bản không cần suy nghĩ đến chuyện thừa thãi làm chín thêm nữa.

“Nói như vậy thì thật ra có thể trực tiếp cắt thịt phượng hoàng thành lát mỏng, bên cạnh chuẩn bị một bát nước đá cùng với một đĩa nước chấm nhỏ, nhúng một chút trong nước đá, chấm thật đẫm gia vị rồi nhét vào trong miệng. Sự giao thoa của chênh lệch nhiệt độ giữa lạnh và nóng, lại thêm sự hỗ trợ của gia vị có tính bùng nổ, quả thật là sự hưởng thụ mĩ vị tuyệt vời nhất nhân gian mà.”

Alina vuốt ve bộ lông mềm mại của phượng hoàng Fawkes như có điều suy nghĩ, nuốt nước bọt, hơi phiền não mà cau mày lại.

“Nhưng nếu như vậy, yêu cầu về độ tươi ngon của thịt sẽ cực kì ngặt nghèo. Chung quy không thể mỗi lần muốn ăn thịt phượng hoàng lại phải cất công đi bắt một lần chứ, ngộ nhỡ bất cẩn làm chết nó, còn phải đợi nó từ từ lớn lên mới được.”

Nghe thấy lời lẩm bẩm của cô bé tóc bạch kim, thân thể của con phượng hoàng Fawkes lại run rẩy kịch liệt, cái đầu bị buộc trong mũ phân loại bắt đầu hốt hoảng đung đưa qua lại, tựa như đang thử xem có thể giãy thoát khỏi sự trói buộc này hay không.

“Nghe lời đi, đừng làm loạn, tao đang suy nghĩ.”

Cảm nhận được con phượng hoàng bên dưới đã bắt đầu không chịu nằm im, Alina dịu dàng vỗ lên cái cánh lớn của Fawkes.

“Yên tâm đi, thông thường tao không thích xẻ thịt sống. À, cũng chính là ăn thịt sống – cái cách ăn không có tí văn minh này.”

“Chính xác, nếu như ăn sống thì hình như dã man quá. Chúng ta là phù thủy cơ mà.”

Phyllida Spore trong tranh gật đầu tán thành, nghi hoặc khoanh tay lại: “Nhưng mà, ngoài điểm này ra, quả thực rất khó tìm được cách chế biến phượng hoàng hợp lí.”


Bất tri bất giác, tất cả bức tranh trong văn phòng Hiệu trưởng đều đã tỉnh lại, tất thảy đều ngừng thở, khẩn trương nhìn tới nhìn lui cuộc đối thoại đầy mùi nguy hiểm của một người một tranh này.

“Khoan đã, Hiệu trưởng Phyllida, hình như cháu đã nghĩ ra được một cách.”

Ngón tay của Alina vô thức di chuyển lên xuống theo đường cơ bắp trên cánh Fawkes, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một suy nghĩ, vui vẻ nhìn Phyllida Spore và nói:

“Người đã từng nghe nói tới cách xử lí cá thừa của các ngư dân của thế giới phi pháp thuật chưa?”

“Hử? Ý cháu muốn nói đến ướp cá sao…”

Hai mắt nữ phù thủy trẻ tuổi tóc dài đậm màu chợt tỏa sáng, gật đầu tán thưởng.

“Đây quả thực là một cách hay, chỉ cần xếp một lớp muối dày lên cánh và chân phượng hoàng, đặt ở nơi khô ráo, thoáng mát, để gió từ từ sấy khô, thì có thể bảo quản được trong khoảng thời gian rất dài rồi.”

!!!

Phượng hoàng Fawkes càng giãy giụa mạnh hơn, cái mỏ dài bên trong đâm vào mũ phân loại thành một cái bướu nhỏ.

“Không sai, như vậy thì vào mùa đông lạnh giá, chỉ cần cắt một miếng thịt phượng hoàng thả vào trong xúp, sau đó đun cho ma lực ẩn chứa trong thịt phượng hoàng ra hết, cho dù chỉ một bát nhỏ cũng đủ khiến cả cơ thể ấm lên trong nháy mắt rồi.”

Khó khăn lắm mới gặp được tri kỉ ở thế giới pháp thuật, cô bé tóc bạch kim hưng phấn tiếp lời Phyllida, bổ sung một câu.

Sau khi dừng lại một lát, Alina lau nước miếng bên miệng, lại nói với vẻ ảo não: “Không hổ là đại phù thủy đã viết ra cuốn Nghìn loại thảo dược và nấm thần kì, cháu thật hối hận vì không gặp được Hiệu trưởng Phyllida sớm hơn.”

“Nào có đâu, bao nhiêu năm qua, cháu chính là nữ phù thủy có dũng khí tìm tòi cái mới nhất mà ta từng gặp.”

Nữ phù thủy trẻ tuổi tóc dài đậm màu ngượng ngùng khoát tay, có điều hiển nhiên lời khen tặng đối với Alina vô cùng thích hợp.

Cúc cu…

Cu…

Chính vào lúc này, phượng hoàng Fawkes đột nhiên phát ra một chuỗi liên tiếp những tiếng kêu to cao vút dị thường, cái cổ bị trói chặt bắt đầu liều mạng lắc lư, không còn chút lo ngại chiếc mũ phân loại có bị chọc thủng không nữa.

Ngay sau đó, đôi cánh màu đỏ vàng khổng lồ của Fawkes trực tiếp dang rộng sang hai bên, dùng sức vỗ mạnh rồi bay lên.

“Ấy? Ui ui ui??!”


Alina đang dựng lỗ tai lên, nghiêm túc lắng nghe Hiệu trưởng Phyllida truyền thụ những kỹ xảo pháp thuật nhỏ thì cơ thể đột nhiên nghiêng ngả, hai tay vô thức dùng sức nắm lấy vành của chiếc mũ phân loại, cố gắng kéo phượng hoàng Fawkes lại.

Nhưng mà sức lực của cô gái bé nhỏ tóc bạch kim đến cá còn chẳng bằng, đối diện với một con phượng hoàng có thể chở được trọng lượng của mấy người trưởng thành thì chênh lệch về sức lực lại càng xa.

Ngay sau đó Alina liền bị Fawkes quắp lên một cách dễ dàng, chẳng chút trở ngại, cứ như cô bé chỉ nhẹ như một tờ giấy, gần như không có bất kỳ một sự trở ngại có hiệu quả nào.

Hai tay nắm lấy vành mũ phân viện, lượn vòng trong văn phòng theo con phượng hoàng, trong đầu cô bé tóc bạch kim đột nhiên nhớ đến một câu thành ngữ – Cưỡi hổ khó xuống.

Bởi vì phần đầu bị mũ phân viện che mất rồi, nên phượng hoàng Fawkes hoảng sợ bắt đầu bay loạn xung quanh như con ruồi mất đầu trong phòng làm việc rộng rãi đẹp đẽ của Dumbledore.

Trên lưng nó, một bóng dáng tóc bạch kim nhỏ bé đang cố gắng nắm lấy chiếc mũ đen thùi lùi để tránh tự mình bất cẩn rơi xuống.

“Trái trái trái!”

“A, con chim ngu ngốc, mày đừng bay lung tung, hôm nay tao không ăn mày nữa!”

“Bên phải, bên phải, đừng tới đó, đó là giá sách!”

Rầm!

Chiếc giá sách gỗ cao cao phát ra một trận rên rỉ khiến người ta ê răng, chậm rãi đổ xuống, các loại sách vở rơi vãi đầy đất tựa như thiên nữ rải hoa.

“Dừng lại! Dừng! Dừng! Còn đi tiếp là đụng vào đèn chùm đó!”

Choang!

Mấy cây cột đèn bị Fawkes đâm gãy, xiên xiên vẹo vẹo rơi xuống.

“Đừng tới đây! Đừng tới đây!”

“Ôi, trời ơi, ai đi báo cho Dumbledore đi!”

Khó khăn lắm mới tránh được va chạm, bên tai Alina lại truyền tới tiếng kêu kinh hãi của những Hiệu trưởng đức cao vọng trọng các khóa của Hogwarts.

“Đợi một chút, bên đó là chân dung của các Hiệu trưởng…”

Cô ngẩng đầu lên, con ngươi hơi co lại, mục tiêu va chạm tiếp theo là khung tranh của các Hiệu trưởng. Có vài bức tranh là độc nhất vô nhị, không in lại nữa, nếu như bị hư hại thì quá là đáng tiếc, dù sao thì cô cũng không biết Dumbledore có thể sửa chữa, phục hồi chúng lại hay không.

Điều quan trọng nhất là cô cảm thấy tư tưởng của các Hiệu trưởng kia còn rất lý thú.

“Bỏ đi!”

Cắn chặt răng, hai tay Alina nắm chặt hai bên mũ phân viện, cô thuận theo quán tính mà lao cả người về phía trước, gắng gượng nhắm đầu chim sang một hướng khác trong phòng, sau đó cuộn người lại với vẻ mặt thấy chết không sờn để tránh bị thương quá thảm.

Răng rắc răng rắc.

Phượng hoàng Fawkes bị hoảng sợ như một chiếc máy bay rơi, trực tiếp lao về phía chiếc bàn gỗ mà nó đứng lúc trước, khiến các loại điểm tâm, đồ ăn vặt trên mặt bàn đều bị xốc tung rơi vãi vương đầy đất, cuối cùng nặng nề đâm vào trước cái bàn làm việc bằng gỗ của Dumbledore thì mới dừng lại.


Lọ mực trên bàn làm việc của Dumbledore lăn xuống bàn nghe lộc cộc lộc cộc, đổ lên đống sách và thư trên bàn.

Thân thể nhỏ bé của Alina thì thuận theo quán tính đụng vào vách tường nơi treo tranh của các vị Hiệu trưởng. Trong cơn hoảng loạn, cô bé dường như đã nắm được vào viền một khung gỗ, hơi dùng sức, sau đó lại từ từ rơi xuống góc tường.

Bốp!

Mấy giây sau, một khung tranh bằng gỗ to lớn từ trên tường đung đưa rơi xuống, lát sau, Alina liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng rống giận của Phineas.

“Ta phải đuổi trò! Ở thời đại của ta, ta nhất định sẽ khai trừ trò!”

Được rồi, rất hiển nhiên, Alina đã biết cô không cẩn thận làm rơi bức chân dung của vị Hiệu trưởng nào rồi.

“Xin lỗi, cháu không cố ý.”

Alina cười toét miệng, ngồi dưới đất xoa bả vai sưng đỏ, cẩu thả phủi viền khung tranh.

“Hơn nữa, Hiệu trưởng Phineas à, bức chân dung này của ngài rất chắc chắn, hãy thả lỏng, thả lỏng nhé!”

Chính vào lúc này, Alina đột nhiên chú ý tới, đằng sau khung tranh của Phineas hình như có giấu một cuộn giấy da dê cũ kĩ, dường như ghi chép lại không ít thứ.

Lẽ nào có câu thần chú pháp thuật nào cất giấu trong này, hoặc là tung tích kho báu bí mật mà người sáng lập để lại?

Đôi mắt cô bé tóc bạch kim hơi sáng lên, nhìn ngó xung quanh một chút, khóe miệng liền vểnh lên, cô vươn tay lấy tấm da dê từ phía sau khung tranh đổ xiêu vẹo bên tường, đang chuẩn bị mở ra xem kĩ một chút.

Két.

Cánh cửa phòng truyền tới tiếng vang khẽ, dường như có người đang đẩy cửa bước vào.

Dumbledore trở lại rồi!

Sắc mặt Alina liền nghiêm túc, nhanh chóng đem tấm da dê nhét vào trong, sau đó ngã xuống đất, bắt đầu giả vờ đau.

Dumbledore đẩy cửa ra, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi nhìn phòng làm việc của mình trở nên ngổn ngang bừa bãi.

Cả văn phòng Hiệu trưởng dường như vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.

Chiếc đèn chùm to lớn trên trần nhà có một bên xiên vẹo một cách kì quái. Bánh kẹo, các loại đồ ăn vặt thì vương đầy mặt đất. Giá sách bằng gỗ to lớn đổ nghiêng ở chính giữa căn phòng. Trên mặt đất toàn là giấy và sách vở bừa bãi. Vết mực trong lọ mực vẫn đang lăn vòng tràn ra xung quanh.

Con phượng hoàng Fawkes xinh đẹp như vậy mà giờ lông vũ khắp người lộn xộn, ủ rũ nằm trước bàn làm việc của cụ, bên cạnh là chiếc mũ phân loại nhăn nhúm, còn Alina tóc bạch kim thì vẻ mặt vô cùng đau đớn, co người lại ở góc tường. Bức tranh Hiệu trưởng Phineas không biết tại sao lại rơi xuống đất chắn mất hơn nửa cơ thể cô bé.

“Khụ. Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Vị Hiệu trưởng hiếm thấy được toàn thể giáo viên và học sinh tôn kính trong lịch sử Hogwarts, phù thủy vĩ đại nhất đương thời, cuối cùng sau nhiều năm, lại một lần nữa cảm nhận được cái gọi là hoang mang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.