Quậy Tung Hogwarts

Chương 13: Con phượng hoàng này đẹp quá!


Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 13: Con phượng hoàng này đẹp quá!

Translator: Nguyetmai

Về phản ứng của Dumbledore khi đối diện với ba yêu cầu này, đại khái đều không vượt ngoài phạm vi dự đoán của Alina.

Đây chính là lợi ích của việc hiểu rõ tính cách nhân vật trong truyện, trừ phi Giáo sư Dumbledore trước mặt là một tên giả mạo uống Đa Quả Dịch, bằng không căn cứ vào sự hiểu biết của Alina về Dumbledore thì đa số yêu cầu mà cô đề cập đến, thật ra đều phù hợp với suy nghĩ và quan niệm mà Dumbledore vẫn luôn theo đuổi từ trước tới nay.

Trên thực tế, Dumbledore có thể nói là vị Hiệu trưởng sáng suốt nhất trong lịch sử của trường Hogwarts rồi. Nếu như đổi thành Giáo sư McGonagall đứng ở đây thì bầu không khí tuyệt đối sẽ không vui vẻ thoải mái như hiện tại đâu.

“Vậy thì tiếp theo đây, cô Kaslana.”

Đúng vào lúc Alina đang bắt đầu mơ mộng về cuộc sống học tập nghiên cứu pháp thuật tươi đẹp trong tương lai thì Dumbledore đột nhiên mỉm cười nói:

“Thầy cũng có một yêu cầu nho nhỏ, cần phải thương lượng với cháu một chút.”

“Hả?”

Veela bé nhỏ tóc bạch kim chớp chớp mắt, trong lòng đột nhiên trào dâng dự cảm không lành, giống như là bầu không khí khi cô còn nhỏ bị Benítez bắt lại dạy dỗ sau mỗi lần sau khi cô gây họa.

“Cái đó… Cháu có thể thêm một yêu cầu nữa, đó chính là Giáo sư Dumbledore không được đưa ra yêu cầu với cháu không?”

Alina yếu ớt giơ tay lên, con ngươi đảo hết từ phải sang trái, kéo tay Dumbledore lắc qua lắc lại, làm nũng với vẻ đáng yêu.

Mặc dù không biết Dumbledore sẽ nói gì, nhưng tóm lại là cứ phản đối trước đã.


“Hình như cú mèo đưa thư năm nay của trường Hogwarts đã bị mất tích không ít, cô Kaslana có từng nghe nói tới chuyện này không?”

Sau khi thưởng thức hết màn nũng nịu giả nai của Alina một cách đầy hứng thú, Dumbledore mới vểnh khóe miệng lên, ánh mắt thuận theo đường sống mũi hơi khoằm của cụ mà nhìn xuống cô bé tóc bạch kim, hỏi bằng giọng ôn hòa.

“Ha, ha ha ha. Làm sao mà cháu biết được chứ? Có thể, bọn chúng cảm nắng rồi hoặc là lạc đường rồi cũng nên… Được rồi, Giáo sư Dumbledore, ông nói đi, ông có yêu cầu gì?”

Nụ cười má lúm đồng tiền ngọt ngào của Alina đột nhiên cứng đờ, cô bé lúng túng cười khan vài tiếng, dưới ánh mắt lặng yên đầy áp lực của cụ Dumbledore, cô bé cúi đầu tiu nghỉu, ngoan ngoãn trở về ngồi trên ghế sofa bằng da phía trước cây đàn.

“Không cần nghiêm túc như vậy, thật ra chỉ có một điều rất đơn giản.” Thấy tính tình của Alina vẫn còn trẻ con, Dumbledore hơi lắc đầu, nghiêm mặt nói:

“Thầy hi vọng cháu có thể đảm bảo vĩnh viễn sẽ không thi triển thần chú không thể tha thứ đối với bất cứ ai, vĩnh viễn đừng để lòng tham, thù hận hoặc dã tâm che mờ linh hồn thuần khiết của cháu, vĩnh viễn đừng phản bội lại Hogwarts và giới pháp thuật.”

“… Hả?”

Cô bé tóc bạch kim vô thức nhìn ngó xung quanh, những lời nghiêm túc như vậy, thật sự là nói với một đứa trẻ đáng yêu vô hại như cô sao, sao nghe giống như lời nói với một tên đại ma đầu dự bị vậy?

“Nhưng mà Giáo sư Dumbledore à, những điều ngài nói không chỉ có một điều đâu nha.” Alina cười mỉa, thử chuyển chủ đề.

“Hãy cam đoan với thầy.”

Dumbledore không hề dao động lặp lại lần nữa, đôi mắt xanh thẳm sắc bén, sáng ngời nhìn chằm chằm vào mặt Alina.


Không thể không thừa nhận, đúng là vị phù thủy vĩ đại nhất của đương đại, quả thực là khi Giáo sư Dumbledore nói chuyện nghiêm túc thì vô cùng có khí thế, chí ít hù dọa một con nhóc chỉ được cái mạnh mồm đương nhiên là không có vấn đề gì.

“Ờ thì, vâng, được rồi. Cháu bảo đảm.”

Sau khi mắt đối mắt với ông lão được vài giây, Alina mất tự nhiên mà chuyển tầm mắt của mình ra chỗ khác, giận dỗi dùng gót chân đạp vào chân ghế, lẩm bẩm trả lời, mặc dù nói vậy nhưng cho dù Dumbledore không đề cập tới thì cô bé cũng không có hứng thú trở thành Dark Lord đời thứ ba đâu.

Nghe được câu trả lời của Alina, Dumbledore hài lòng gật đầu, nâng cặp kính hình bán nguyệt trên sống mũi lên, đang chuẩn bị nói gì đó.

Bịch!

Cánh cửa phòng học bỏ hoang bị ai đó đẩy mạnh, một người khổng lồ cao ba mét khom người xuống, cố hết sức để chen vào trong, khuôn mặt của ông ta gần như hoàn toàn bị mái tóc bù xù và chòm râu dày đậm che khuất, nhưng bạn vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt trông như hai con bọ cánh cứng màu đen ở dưới mái tóc lấp lánh phát sáng.

“Giáo sư Dumbledore, cuối cùng tôi đã tìm được ngài rồi. Ngày mai chính là sinh nhật của Harry, chúng ta nhất định phải đi đón…”

Người khổng lồ sốt ruột nói, giọng nghe ồm ồm giống như sấm nổ vậy, vừa nói được một nửa, liếc thấy Alina đang thò đầu ra đằng sau Dumbledore thì không khỏi ngừng lại.

“Xin lỗi, Giáo sư, tôi không biết ngài có khách. Tôi ra ngoài đợi ngài.”

Vừa nói, người khổng lồ vừa ngượng ngùng gãi mặt, giậm chân chuẩn bị đi ra ngoài.


“Không sao, Hagrid, vừa hay cuộc nói chuyện của tôi và cô bé Kaslana cũng đã hòm hòm rồi.”

Dumbledore lắc đầu, bày tỏ không cần Hagrid phải ra ngoài, quay người lại nhìn Alina, hơi áy náy nói:

“Rất xin lỗi, thầy có chút việc phải thương lượng với Hagrid trước. Nếu như cháu không để bụng thì cháu có thể tới văn phòng thầy đợi một lúc có được không? Đi lên cầu thang bên cạnh bức tượng đá quái thú khổng lồ là đến. Điểm tâm, bánh quy, đồ ăn vặt và đồ uống trong phòng cháu đều có thể tùy ý sử dụng.”

“Đồ ăn trong phòng toàn bộ đều có thể ăn sao?” Ánh mắt Alina liền sáng lên.

Dumbledore cẩn thận hồi tưởng lại, chắc chắn trong văn phòng không bày bừa bất cứ vật phẩm pháp thuật nguy hiểm gì, mới khẽ vuốt cằm, trả lời bằng giọng ôn hòa: “Đương nhiên rồi.”

“Dạ, vậy mọi người nói chuyện đi, cháu qua văn phòng trước.”

Cô bé tóc bạch kim ngẩng đầu lên, cuối cùng quan sát người khổng lồ Hagrid đột nhiên xuất hiện trong phòng học bỏ hoang, trong đầu hồi tưởng lại những gì mà tác giả đã miêu tả về Hagrid trong nguyên tác. Đây có lẽ là một trong những nhân vật mà phần lớn fan của Harry Potter hiểu rõ nhất.

So với hình tượng diễn viên trong phim điện ảnh ở kiếp trước, Hagrid trước mặt dường như còn cao hơn một chút, có điều Alina vốn biết rõ nội tâm hiền lành, tốt bụng của người khổng lồ nên không hề sợ hãi một chút nào, ngược lại khi đi qua còn bạo dạn mà vươn ngón tay ra, lén lút chọc cánh tay duỗi xuống của Hagrid, cảm giác cứng như nham thạch khiến cô gần như tưởng rằng ngón tay mình đang chọc vào đá hoa cương vậy.

“Giáo sư Dumbledore, đứa trẻ này là?”

Hagrid quay người lại, nhìn Alina hoạt bát lanh lợi rời khỏi phòng học, nghi hoặc hỏi.

Đây là lần đầu tiên bác gặp phải đứa trẻ bạo dạn như thế này, không những không sợ bác, thậm chí còn dám vươn tay ra chọc vào cánh tay của bác.

“Alina Kaslana, một học sinh mới rất đặc biệt.” Dumbledore cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Alina, bất đắc dĩ nhún vai.

Ngừng lại một lát, Dumbledore nhìn khắp xung quanh, vẩy đũa phép đóng cửa phòng lại một lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hagrid, nói: “Bây giờ tạm thời không nói đến chuyện của cô bé vội, không phải chỉ là đi đón Harry thôi đâu, tôi còn cần anh giúp tôi đến ngân hàng Gringotts lấy…”


Mà cùng lúc đó, ở bên kia.

Alina đi lên cầu thang mà con quái thú bằng đá khổng lồ canh giữ, đi tới một cánh cửa lớn bằng gỗ cao su khép hờ lộ ra chút ánh sáng, bên trên có một cái móc cửa bằng đồng thau hình con thú nửa ưng nửa sư tử, cô bé nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Trên vách tường của căn phòng dán đầy chân dung của các Hiệu trưởng trước kia, có nam, có nữ, ai nấy đều có dáng vẻ thanh cao, nhưng có lẽ vì cụ Dumbledore không có ở đây, cho nên nhân vật trong các bức họa một là vắng mặt, hai là cứ yên lặng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Giống như cụ Dumbledore đã nói, trên chiếc bàn gỗ ở chính giữa căn phòng có đặt rất nhiều đồ ăn, bánh quy, kẹo, bánh gato… cái gì cũng có.

Chính vào lúc Alina chuẩn bị tiến lên trước để thưởng thức (đồ ăn vặt mà Hiệu trưởng đã đặc biệt cung cấp), một giọng nói kì quái đột nhiên truyền tới từ phía sau cô, giống như là có ai đang hát vậy.

Alina quay người lại, chỉ thấy trên giá chim sau cửa có một con chim lớn màu đỏ tươi hoa lệ, có kích thước tương đương với thiên nga, có một cái đuôi vàng chói lọi, mỏ và móng vuốt cũng rất dài, vàng óng ánh – thú cưng của Dumbledore, phượng hoàng Fawkes.

Phượng hoàng còn được gọi là chim bất tử, là một loại chim pháp thuật bất diệt. Nhà thơ La Mã Ovidius trong thơ đã nói: “… Nhưng có một loại động vật vĩnh viễn không thay đổi, trong tháng năm dài đằng đẵng tái sinh trong hình thái bất tử. Đây chính là loài chim mà người Assyria gọi là phượng hoàng…”

Đây là loài sinh vật thần kì rất khó chết thật, khi cơ thể nó bắt đầu suy kiệt, nó sẽ chủ động bước vào trong ngọn lửa để tắm lửa niết bàn trùng sinh. Trên phương diện lí luận, bất luận trước kia cơ thể đã phải chịu tổn thương đến mức nào, gặp phải sự tấn công như thế nào, thậm chí là thiếu mất bộ phận nào đó, sau khi trùng sinh đều sẽ khôi phục lại tất cả như ban đầu một cách thần kì.

Theo như trong nguyên tác, phượng hoàng Fawkes không nghi ngờ gì là một trong những thú cưng lí tưởng nhất của phù thủy rồi: nước mắt có thể chữa trị vết thương, có thể giải độc, có thể chở được sức nặng của mấy người, tiếng ca của nó có ma lực, còn có thể canh gác, đưa thư, trong Hogwarts không thể sử dụng Mobiliarbus – bùa dịch chuyển, Dumbledore cũng có thể mượn sức mạnh của nó để biến mất khỏi văn phòng Hiệu trưởng trong nháy mắt (khi Dumbledore bị Bộ pháp thuật bắt được), thậm chí còn có thể “xuất hiện bất chợt” giúp chủ nhân chống lại những vết thương chí mạng (trực tiếp nuốt câu thần chú lời nguyền giết chóc của chúa tể Voldemort rồi trùng sinh).

Bởi vì sự bình xét cấp bậc của Newt Scamander trong sách “Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng”, phượng hoàng được liệt vào loại sinh vật pháp thuật siêu cao cấp XXXX, sở dĩ không liệt vào cấp năm trong bảng phân loại cấp bậc của Bộ pháp thuật (M.O.M), cũng chỉ bởi vì phượng hoàng không phải là một loại động vật có thể giết hại phù thủy, hơn nữa đã được Dumbledore chứng minh là có thể thuần phục.

“Con phượng hoàng này, thật là đẹp quá!”

Alina nhìn lồng ngực cao ngất của con phượng hoàng và sải cánh rắn chắc với một ánh mắt nóng rực, cô vô thức liếm môi.

Nếu như cô không nhớ lầm thì vừa nãy Giáo sư Dumbledore đã nói là “toàn bộ đồ ăn trong phòng đều có thể ăn” có phải không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.