Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 27: Xuất cung
Chap 27: Xuất cung
Hôm nay bầu trời tỏa nắng nhưng nụ cười của Tử Hàn còn sáng láng hơi những tia nắng kia. Kể từ rất lâu rồi nàng mới được xem cuộc sống của người dân ngày xưa như thế nào. Ngồi trên chiếc kiệu, dựa đầu vào vai của Kiều Văn, tay nàng vuốt ve Tiểu Bảo. Nàng mỉm cười:
– Kiều Văn à… Cảm ơn anh!
– Sao phải cảm ơn ta? – Mặt Kiều Văn lộ rõ vẻ thích thú khi nghe thấy điều đó.
– Vì anh cho tôi một bờ vai để tôi tựa, còn cho tôi nuôi sinh linh bé nhỏ này nữa.
Y nín thở, đưa bàn tay của mình chạm vào đầu của nàng, y mỉm cười:
– Có gì đâu! Mà nàng bắt đầu yêu cún hơn ta rồi đó!
– Đừng để tôi nhắc lại điều mấy trước tôi nói với anh!
Tử Hàn tủm tỉm cười châm trọc trước khuôn mặt ỉu xìu của Kiều Văn. Y thở dài:
– Lúc về cung ta sẽ phạt nàng vì tội nàng bắt nạt ta.
Tử Hàn không nói gì chỉ bẹo má y. Chiếc kiệu dừng lại, nàng nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt tò mò đang nhìn về hướng này. Qua tấm rèn nàng thấy có bộ mặt trẻ con rất quen thuộc nhưng nàng không thể nhớ đã gặp ở đâu. Bỗng người nàng cứng đờ lại:
– Bảo.. Yến? Chắc không phải đâu!
– Nàng thấy người quen à?
Kiều Văn hua hua tay qua ánh mắt sói của Tử Hàn. Nhưng có vẻ nàng ta vẫn đứng đực ra đó rồi chớp chớp mắt lắc đầu. Tử Hàn nhăn mặt:
– Có một điều tôi chưa từng hỏi anh đúng không?
– Điều gì?
– Là…
Chưa kịp nói hết câu thì Lữ Kỳ đi đến chỗ Kiều Văn và Tử Hàn. Tử Hàn ngưng nói rồi lắc đầu:
– À.. không có gì đâu! Lúc khác tôi hỏi anh sao.
Đứng ở đó mà bao nhiêu tiếng hò reo vang lên. Mọi người nhìn Tử Hàn mà bàn tán. Tử Hàn thở dài, nói lớn:
– Bộ mọi người nghĩ tôi là yêu tinh sao?
– TUYỆT ĐỐI LÀ KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ!
Đám người đứng đó cùng đồng thanh lên tiếng. Tử Hàn mỉm cười:
– Các bạn biết đấy… Đôi mắt này của tôi là đôi mắt của trời… Nhưng ở một nơi khác đây là đôi mắt này của tôi cũng như bao nhiêu người.
– Ý của Người là đôi mắt đen không phải là màu mắt duy nhất?
Một người dân mạnh dạn giơ tay hỏi, nhưng người đó lại có một vẻ rụt rè lạ thường. Tử Hàn nhìn xung quanh. Có vẻ ở đây ai cũng dè chừng nàng. Nàng thở dài, gật đầu:
– Có những người có đôi mắt xanh, hay là có một màu mắt nâu tuyệt đẹp!
Đám người gật gù, họ có vẻ đã hiểu ra một vài điều. Bỗng một cô gái có ánh mắt to tròn đen láy, mặc bộ quần áo rách rới đến giật giật vạt áo cô. Tử Hàn từ từ nhìn xuống, cô vuốt nhẹ mái tóc của cô bé đó:
– Tiểu Linh!? Sao em lại ở đây? Sao lại ăn mặc thế này?
– Tỉ ơi… Tiểu Bảo đáng yêu quá! – Tiểu Linh cười chỉ vào chú cún đang nằm trong tay Ngọc Nhi.
– Sao em biết tên chú cún đó?
– Có cái gì về chị mà em không biết nhỉ?
Giọng nói đó phát ra từ đám đông. Mặt mũi họ ai cũng xanh lét lại khi thấy ánh mắt lạnh như băng của Tử Hàn nhìn về phía này. Họ đứng tránh ra một bên, để lộ một dáng người nhỏ bé mặc đồ đen. Tử Hàn nhăn mặt:
– Giọng nói này… Bảo Yến?
– Chính xác…. Và giờ chị thuộc về em!
Một màu trắng xóa lan ra chỗ Tử Hàn. Nàng ho khù khụ rồi ngã xuống đất. Trong ánh mờ mờ đó nàng nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Kiều Văn hét lên gọi tên nàng. Nàng ngã xuống nhưng nàng rơi vào vòng tay của ai. Vòng tay nàng chưa từng gặp qua…