Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 26: Sinh linh bé nhỏ của chúng ta….
Chap26: Sinh linh bé nhỏ của chúng ta…
Ngọc Nhi ồ lên một tiếng, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ thích thú dần:
– Xuất cung sao? Tỉ định đi đâu?
– Ta cũng không rõ!
Tử Hàn dạo bước cùng Ngọc Nhi đến bên vườn hoa cung Ngọc Hữu. Nhìn những bông hoa đang nở mà lòng nàng bỗng thấy buồn:
– Từ ngày không làm Thái Tử nữa ta thấy Kiều Văn bận hẳn!
– Muội nghe nói huynh đang đi tìm hiểu…
Đúng lúc đó Kiều Văn xuất hiện làm Ngọc Nhi im bặt. Cô bèn chạy đến chỗ Lữ Kỳ lúp sau lưng anh. Kiều Văn với Tử Hàn mắt chớp chớp nhìn họ rồi cùng mỉm cười. Tử Hàn ôm lấy cổ y:
– Lúc nào chàng mới rảnh để yêu thương ta đây hả Ngốc!
– Sao nàng lại dám gọi ta là ngốc cơ chứ? Mặt mũi ta sáng sủa như thế này cơ mà!
Kiều Văn phụng phịu. Tử Hàn cắn vào tai y:
– Hư!! Mà đúng rồi… Mai chúng ta sẽ đi đâu!
– Mai có một lễ hội ở gần thành – Lữ Kỳ mỉm cười, vuốt mái tóc của Ngọc Nhi – Chúng ta sẽ qua đó để xem…
– Mà bao giờ chúng mình mới thành thân thế Lữ Kỳ! – Ngọc Nhi cắn môi để tránh tiếng cười phát ra. Cô vừa ngắn lời anh.
Khuôn mặt lúc ấy của Lữ Kỳ thật buồn cười. Cơ mặt của chàng như bị đơ cứng lại, mắt thì “mắt nổ mắt xịt” , bờ môi hé mở lạnh lùng. Tuy nhìn dị nhưng vẫn toát lên vẻ tuyệt đẹp khác người.
Tử Hàn tiến lại gần, chạm vào cằm của Lữ Kỳ mà ấn lên, nàng bông đùa:
– Cẩn thận ăn phải ruồi!
Kiều Văn thấy vậy mặt y vội nhăn lại, y chạy lại chỗ Tử Hàn giận dỗi:
– Nàng có yêu ta không thể hả Tử Hàn?
– Đương nhiên là không rồi! Có thế mà cũng hỏi!
Tử Hàn phũ phàng quay lưng lại với anh. Kiều Văn hơi sững người rồi nhìn khuôn mặt của Ngọc Nhi với Lữ Kỳ đang thành khẩn cúi đầu rút lui. Y chợt mỉm cười, y nhanh như cắt nhấc bổng Tử Hàn lên. Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của nàng mà y thấy buồn cười khó tả.
Y cắn vào tai nàng tinh nghịch:
– Nàng không yêu ta xem… nàng sẽ bị phạt!
– Anh định phạt gì?
Kiều Văn bỗng cười gian làm khuôn mặt của Tử Hàn bỗng đanh lại hết mức. Nàng có thể tưởng tượng đủ thứ hình phạt mà y có thể “ban” cho nàng. Nàng cười mếu:
– Đừng nói là phạt….
– Hát cho ta nghe! – Kiều Văn cười híp mắt nhìn khuôn mặt bức xúc của Tử Hàn.
– Biết ngay mà… Giọng ca thiên nga của ta đâu dễ cho người ngoài thấy được!
Tử Hàn lẩm bẩm. Kiều Văn tiếp tục bông đùa:
– Ta đã bảo nàng là nương tử của ta! Ta với nàng đâu phải người ngoài…
– Đang giọng thiên nga không dám hát!
Tử Hàn mếu máo. Kiều Văn lại cười tươi hơn:
– Hay nàng thích hình phạt khác. Xem nào hình phạt… – Kiều Văn cười gian hơn nữa nhìn nàng. Tử Hàn nhìn xoáy vào ánh mắt y, mặt nàng bỗng lạnh tanh. Y cúi xống thì thầm vào tai nàng.
Từ khuôn mặt cà chua chưa chín thì mặt nàng lúc này đã bừng lên như một ngọn lửa. Nàng đứng họng nghe giọng cười kinh dị của Kiều Văn. Nàng cấu nhẹ vào y:
– Ấy xin thí chủ thử dừng bước! Như thế là ảnh hưởng đến thai nhi của người!
Quả nhiên khuôn mặt Kiều Văn bỗng sững lại, khuôn mặt y rạng rỡ hẳn:
– Thật sao? Nàng đang… nàng đang…?
– Không đùa đấy! Hahaaa
Tử Hàn phá lên cười sung sướng trước khuôn mặt tức giận của Kiều Văn. Rồi nàng ôm lấy cổ y:
– Thôi không đùa chàng ngốc của em nữa! Em đang có cục vàng của anh đó!
– Nàng lại đùa ta rồi! – Mặt y mếu máo nhìn như sắp khóc.
Tử Hàn cười, xoa đầu y:
– Ta đâu có đùa! – Tử Hàn thoát khỏi cái ôm của y – Tiểu Bảo!!!
Nàng gọi lớn. Đâu đâu đó chạy ra một chú cún con lông màu trắng tuyệt đẹp. Tử Hàn ôm lấy chú cún rồi hôn chiếc mũi ướt của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt ghen của Kiều Văn mà cười tươi rón. Kiều Văn chỉ còn nước mếu máo:
– Tử Hàn à…. Nàng yêu ta nhiều gớm!
– Thì ta yêu chàng mà, nhưng phải yêu sinh linh bé nhỏ này hơn!
– Tại sao chứ?
– Vì nó đáng yêu hơn anh chứ sao! Hahaaa
Tử Hàn lăn đùng ra cười. Còn Kiều Văn thì mặt mũi tối sầm lại, khuôn mặt nhăn lại như sắp khóc.