Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 28: Kiều Văn…?
Chap28: Kiều Văn
Kiều Văn chờ cái màn sương trắng xóa đó tan hết đi mà trái tim y đập lên loạn xạ. Cảm giác bất an lan tỏa trong lòng y. Tiếng ho cuối của Tử Hàn càng làm y thêm sợ hãi.
“ Gaauuu”
Tiếng của Tiểu Bảo. Chú cún chạy vào ra khỏi màn sương đến chỗ Kiều Văn. Ánh mắt long lanh với chiếc mũi ươn ướt cứ đập thẳng vào mặt y, chạm vào lòng y. Nhưng chỉ cần như thế thôi là Kiều Văn đã đủ hiểu.
Y sụp hẳn xuống. Đám đông vây lại càng kín chỗ Thái tử. Họ không hề biết rằng vị Thái tử Kiều Văn đang cảm thấy trái tim của y vỡ vụn làm nhiều mảnh. Cảm giác…thương tràn ngập đầu Ngọc Nhi và Lữ Kỳ.
Lữ Kỳ tiến đến gần chỗ y, đỡ y dậy:
– Tỉnh lại đi huynh! Chúng ta sẽ trở về hoàng cung rồi tìm Tử Hàn.
– Ta đã rất sợ chuyện đó xảy ra. Và nó đã xảy ra thật rồi! Ta làm mất nàng rồi.
– Không có mất mát gì cả. Huynh trở về Hoàng Cung nhanh, chứ đứng đây chúng ta không thể tìm thấy được nương tử của huynh đâu!
Lữ Kỳ gắt lên còn Kiều Văn thì vẫn trong trạng thái thẫn thờ. Họ cùng nhau bước vào kiệu. Chả ai nhìn nhau đến một lần, chả ai mở miệng nói đến một câu. Không khí trầm tư cứ bao trùm lấy chỗ này.
Lúc này ở trong cung là ánh mắt buồn rầu của Thi Thi đang ngồi thưởng trà cùng Bệ Hạ. Nàng nhẹ nhàng mở lời:
– Sao Bệ Hạ lại hủy hôn lễ của thần với Thái Tử Kiều Văn?
– Ta làm gì là phải xin phép con ngươi?
Hoàng Thượng từ từ nhấp ngụm trà. Ánh mắt của người không nói lên được ngài đang nghĩ gì. Một ánh mắt sâu hắm, vô tận cho những kẻ muốn nhìn vào nó. Thi Thi nhìn Hoàng Thượng với một ánh mắt chắc nịch:
– Ngài không sợ ngoại giao giữ hai nước sẽ gặp trục trặc sao?
– Nếu Trẫm sợ thì Trẫm đã không kết giao như thế với nước của ngươi? Mới lại con nên nhớ, Kiều Văn đã có nương tử. Và nó giờ trở thành Hoàng Tử chứ chả còn là Thái Tử như trước. Nếu con muốn lấy thì người con lấy sẽ là Lữ Kỳ.
Thi Thi chột dạ. Lòng nàng nặng trĩu nhìn Bệ Hạ. Cái ánh mắt biết nói của nàng quả là không giấu ai được chuyện gì:
– Nhưng giờ thần muốn thành thân với Kiều Văn thì người vẫn ngăn cản thần?
– Ta nói rồi… Không được là không được!
– Nhưng tại sao chứ?
– Lời tiên tri… Họ đã nói Kiều Văn sinh ra và lớn lên ở đây nhưng nơi nó thuộc về lại là nơi có một trái tim khác đang chờ nó làm cho trái tim của nó mỏi mòn.
– Vậy Người còn tính…
– Con nên nhớ là con đã tự đưa ra hôn lễ chứ không phải là Trẫm! – Hoàng Thượng thở dài khi nhớ lại chuyện xưa.
Bỗng một bóng người lao thật nhanh vào chỗ này. Cái ánh mắt đầy sự tức giận của y nhìn chằm chằm vào Thi Thi. Nàng bỗng mỉm cười thích thứ khi cái ánh mắt đấy luôn nhìn Tử Hàn mà giờ lại quay sang nhìn nàng. Nàng mỉm cười duyên dáng nhưng đầy sự mỉa mai:
– Tử Hàn đâu mà chàng lại xuất hiện một mình thế? Lại còn đang đi du ngoại sao phải về cơ chứ?
– Có phải cô đã làm Tử Hàn biến mất phải không? Hay cô đã đem cô ấy đi về với thế giới đó?
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn y. Họ chưa bao giờ thấy y tức giận như vậy. Chưa bao giờ thấy y túm cổ một đứa con gái hay là làm cái trò trước mặt Hoàng Thượng. Nào có ai hiểu giờ y đang nghĩ gì đâu. Hoàng Thượng nhăn mặt, nhưng giọng nói người vẫn bình thản:
– Vô lễ. Buông cô ấy ra!
Kiều Văn buông tay và tặng lại cho Thi Thi với ánh mắt khinh bỉ. Y cúi thấp người xin lỗi Bệ Hạ rồi quay lưng ra đi. Đầu óc y giờ cứ mông lung hết cả lên.
Thi Thi cắn chặt môi, ánh mắt ánh lên sự tức giận nhưng lại xen lẫn vẻ hài lòng:
– Ta còn chưa ra tay mà nó đã biết mất rồi sao?
– Ngươi nói sao? – Hoàng Thượng nghi hoặc hỏi Thi Thi.
Lúc này nàng ta ngượng ngùng cúi đầu rút lui.
Lữ Kỳ tiến gần đến chỗ Kiều Văn. Giọng nói mang vẻ lo lắng của chàng càng làm trái tim của Kiều Văn thêm đau:
– Chưa có tung tích gì cả!
– Không thể nào! Ngoài Thi Thi ra thì ở đây chả còn ai muốn giết Tử Hàn cả.
Ngọc Nhi lên tiếng:
– Tử Hàn đã từng hỏi muội một câu…
– Là câu gì? – Y hấp tấp, đập tay lên bàn đứng phắt dậy
– Kiều Văn đã trở về đây như thế nào?
Lúc này y mới sững người hiểu ra. Đến chính y chưa bao giờ nhớ đến chi tiết mình về đây bằng cách nào. Y ngồi sụp xuống, khuôn mặt thẫn thờ:
– Bảo Yến… Đúng rồi… giọng nói đó chỉ có thể là Bảo Yến!
Y cau mày rồi nhếch mép cười. Y đã nhớ ra giọng nói đó, người đã đưa y về với chỗ của mình. Y lẩm bẩm:
– Không biết nên cảm ơn hay là trách ả đây!
Vừa dứt lời thì đầu y đang như búa bổ. Y ôm lấy đầu mình nhăn mặt hét lên tiếng hét thất thanh rồi ngã xuống đất bất tỉnh.