Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về

Chương 25: Họa


Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 25: Họa

Chap25: Họa
Tử Hàn hướng đôi mắt mình nhìn từng đám mây trôi. Bỗng nhiên nàng nhớ đến từng cái cảm giác tiện nghi ở thời mình. Cũng đã 3 tháng kể từ ngày mình đến đây. Cũng đã rất lâu mình chưa trở về căn biệt thự cũ của mình. Nàng dạo bước quanh quanh, bỗng nàng đâm sầm vào ai đó, nàng loạng choạng ngã xuống. Khuôn mặt người đó đanh lại, gắt lên:
– To gan!! Đi không ngó trước ngó sau! Biết ngươi vừa đâm vào ai không?
Tử Hàn mở to mắt nhìn người đang lên giọng mắng mình. Nàng chống hai tay chứ không thèm ngồi dậy, nàng nhếch mép cười nhìn đi chỗ khác rồi nhìn lên khuôn mặt đang tức giận đó.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy đang đanh lại càng làm Tử Hàn thấy buồn cười. Bỗng nhiên nàng nhăn mặt:
– Cô nhìn tôi quen lắm sau mà cứ thích tông vào thế hả?
Ngọc Nhi bỗng cúi thấp người xuống, đỡ Tử Hàn dậy rồi thì thầm vào tai nàng điều gì đó. Nàng chợt ngạc nhiên rồi lại mỉm cười:
– Hóa ra đây là Quận chúa Thi Thi… Chúng ta đã gặp nhau trước hôn lễ của ta với Kiều Văn rồi!
– Hahaaa… Ta đến để lấy đi Kiều Văn đây!

Thi Thi ngạo nghễ cười lớn. Tử Hàn lại nhếch mép cười:
– Ta không có khả năng để giữ toàn bộ Kiều Văn nhưng ta chỉ cần giữ được trái tim của Kiều Văn là được phải không?
– Ngươi…. – Thi Thi cắn môi
– Thứ lỗi cho ta quận chúa… Ta phải đi trước! Mong nàng giữ thanh danh cho nước bên của nàng một chút!
Tử Hàn bước đi trước. Tay nàng bất giác chạm nhẹ lên bụng của mình một cách vô tình. Nàng hơi quay đầu lại. Nàng lại nhếch mép khi thấy khuôn mặt tức tối của Quận chúa!
– Nàng ta thật đáng yêu Ngọc Nhi nhỉ!
– Quận chúa là một người đanh đá chứ không như tỉ nghĩ đâu! – Ngọc Nhi lo lắng trả lời!
– Không sao đâu mà! – Tử hàn mỉm cười – Ta còn chưa cảm ơn vì nàng đã mãi ở bên ta khi ở đây… Nàng cứ như là chị em tốt của ta vậy!
Ngọc Nhi mỉm cười nhìn Tử Hàn. Xa xa bỗng thấy có hình dáng quen thuộc của Lữ Kỳ. Y tiến lại gần chỗ hai người. Cúi người kính cẩn:
– Tử Hàn à… Kiều Văn muốn gặp người đó!
– Chàng ta đang ở đâu? Mà thôi cứ để chàng ta chờ đi!
Tử Hàn liếc nhìn Thi Thi. Nàng quận chúa đỏng đảnh vẫn đứng đo nhìn nàng với vẻ mặt vênh váo. Lúc này nàng ta mới ra đi cùng đoàn tùy tùng của mình.
Lữ Kỳ thấy lạ bèn nhìn qua chỗ quận chúa, y thở dài:
– Để đệ đi gọi Kiều Văn đến chỗ này nhé!
Y chạy thật nhanh đến chỗ Thi Thi, chặn lại nàng ta. Ánh mắt y lạnh lung:
– Sao tỉ lại trở lại? Trả phải hôn ước đã được hủy bỏ… Nếu chị muốn tiếp tục thì người tỉ phải lấy không phải là Kiều Văn đâu!

– Chỉ vì cái bà Chết chóc gì đó mà ta không đến được Kiều Văn!
*Chát!!*
– Ngươi dám?!!
Ánh mắt Thi Thi trợn tròn nhìn Lữ Kỳ. Lữ Kỳ lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ửng đỏ vì cái tát vừa rồi, y chợt nhếch mép cười:
– Nếu còn có những câu nói như vậy mà ta không ngừng giết chết cái hòa bình đâu nhé!
– Ngươi dám chữ Lữ Kỳ!
Thi Thi vênh mặt lên nhìn thật cay nghiệt vào đôi mắt kia.
*Chát!!*
Một phát tát nữa vào mặt ả. Cô ta loạng choạng ngã xuống nhưng lần này người đánh cô không phải là Lữ Kỳ mà là Kiều Văn. Thi Thi không nói được lời nào. Cô nhìn ánh mắt chết chóc của Kiều Văn mà giọng nói lắp bắp:
– Chàng…dám!
– Không có gì là không thể đâu! Đừng động đến những người ở đây nhất là những người ta yêu thương! Ta có thể tống nàng vào ngục bất cứ lúc nào đấy!

Chưa bao giờ Thi Thi thấy Kiều Văn lạnh lùng như thế này cả. Khuôn mặt điểm trai của y giờ đã chả còn là hiền lành như trước. Thi Thi đành phải lặng câm. Bỗng cái ánh mắt sói lại hiện lên trước mắt nàng. Giọng Tử Hàn còn giống băng hơn:
– Hai người… có chuyện gì muốn nói hả?
Kiều Văn liền thì thầm vào tai cô một điều. Tử Hàn che miệng tủm tỉm cuời:
– Thật hả?
Kiều Văn gật gật đầu. Nhìn khuôn mặt trẻ con của Kiều Văn mà ở đây bao nhiêu ánh mắt tò mò.
Thi Thi thở dài:
– Kiều Văn! Chàng nhỡ để một Quận chúa xinh đẹp, thùy mị này phải ngồi đây trước mặt mọi người như vậy sao?… Ơ

Chưa kịp dứt câu thì xung quanh Quận chúa chả còn lấy một bóng hình, kể cả những người hầu thân cận của mình. Nàng mở to mắt, cứng họng mà xúc động không nói nên lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.