Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 24: Là của nhau
Chap24: Là của nhau
Tử Hàn tinh nghịch nhòm vén tấm vải trùm đầu màu đỏ lên. Mọi thứ rất tấp nập, ồn ào và vội. Nàng liếc mắt sang nhìn Ngọc Nhi:
– Muội có thấy hôm nay có gì đó rất lạ không?
– Sao vậy tỉ…
– Mọi thứ hôm nay thật là vội vã… Ta tưởng phải nghiêm trang chứ!
Ngọc Nhi mỉm cười:
– Do Kiều Văn sợ tỉ không quen nên mới làm như thế đó!
Tử Hàn gật gù, nàng chợt mỉm cười rất nhẹ càng làm nàng thêm nổi bật trong sắc đỏ của bộ y phục này. Nàng hồi hộp nhìn chàng hoàng tử của đời mình đang đứng trước, đón lấy bàn tay của mình. Dẫn bước nàng đến trước Hoàng Hậu và Hoàng Thượng. Qua tấm khăn nàng thấy cái ánh mắt ấm áp của mọi người nhìn nàng. Nghi lễ kết thúc cũng chính là lúc tiếng nhạc vang lên ồn ào và vội vào. Tử Hàn ngạc nhiên:
– Thời này đã có thể loại nàng kiểu này rồi sao?
– Không hề! Ta đang đạo nhạc! – Kiều Văn mỉm cười.
– Không thể nào!
Tử Hàn ngạc nhiên nhìn nụ cười kia của y. Như thế có nghĩa là tương lai sẽ thay đổi rất nhiều. Nhưng giờ thì nàng cũng đâu còn tâm trí để bận tâm đến những điều đó nữa. Tâm trí nàng giờ đã được đặt trong căn phòng “thí nghiệm” mà y cho nàng. Còn trái tim của nàng đang cùng nằm trong lồng ngực của Kiều Văn.
– Tân lang tân nương động phòng!
– Khoan đã!
Tử Hàn đứng dậy, ra hiệu dừng lại rồi nàng nhìn xung quanh. Nàng mỉm cười, tự tay tháo bỏ chiếc khăn che mặt:
– Hôm nay tôi muốn dành tặng cho anh một bất ngờ nho nhỏ.
Tử Hàn nhìn thẳng vào ánh mắt nâu kia. Đôi mắt sói của nàng giờ là ngọn lửa hồng đang bùng cháy.
Đúng lúc đó, ánh sáng mặt trời bị che khuất bởi hiện tượng nhật thực toàn phần. Mọi thứ như tối sầm lại, từ đâu đó bỗng ánh lên những ánh sáng. Kiều Văn nhăn mặt lại:
– Thứ này chả phải là pháo bông hay sao?
Trên bầu trời kia bỗng xuất hiện từng dòng chữ
“Đúng vậy Kiều Văn đây là pháo bông…
Nó đang minh chứng cho tình yêu của chúng ta!
Hãy nhìn thẳng vào đôi mắt em và nói:
ANH YÊU EM!!!”
Kiều Văn ngớ người hết nhìn từng dòng chữ đang nhạt dần mà anh tròn hết cả ra. Y bỗng hét lên:
– Không!!
Tử Hàn dừng như mất thăng bằng và mất bình tĩnh trước y. Nàng cau mày cố gắng lắng nghe từng lời nói của y:
– Tình của ta không đơn thuần chỉ như là pháo bong! Nó sẽ lụi tàn khi đã được mọi người nhìn thấy… Ta tin tình yêu của chúng ta sẽ trong như làn nước, sẽ vinh cửu như mặt trời!
Tử Hàn sững người, nàng mỉm cười chạy lại ôm lấy y. Nàng cười thật tươi. Nụ cười này quả thật như ánh mặt trời…
….
Cánh cửa phòng được bật tung. Đêm tân hôn thật sự đã tới, thật sự đang ở đây cùng với hai người.
Anh và cô mệt mỏi nằm lên chiếc giường tròn đặc biệt. Căn phòng tân hôn hôm nay được trang trí thật lạ. Mọi thứ thật huyền ảo với tiếng đàn du dương trầm bổng ngoài kia. Tử Hàn nhìn y rồi trèo lên người y như một chú mèo:
– Chàng có biết những lúc như này ở thời hiện tại người ta làm gì không?
Kiều Văn đảo mắt xung quanh phòng rồi cười một cái thật đểu, hai tay bỗng ôm lấy nàng rồi lật người nàng xuống. Y nhẹ nhàng hôn lên môi nàng:
– Như này phải không?
Tử Hàn phá lên cười:
– Không phải… Không phải! Haha… Đầu tiên là ngồi đếm tiền mừng đó chàng ngốc của tôi!
– Nhưng thời này thì làm gì có tiền mừng! Vậy nên việc đầu tiên phải là…
Nói rồi y xé rách bộ y phục đỏ chót của nàng. Y nhẹ nhàng cắn vào môi nàng rồi từ từ đi xuống cắn lên xương quai xanh. Gỡ bỏ chiếc áo yếm trên người Tử Hàn, y mút nhẹ bầu ngực căng tròn của nàng.
Tử Hàn vội ẩn đầu anh ra:
– Đừng vội vàng…
Ngước ánh mắt của mình nên nhìn nàng, Kiều Văn rướn người lên thì thầm vào tai nàng:
– Thật sự thân hình làm ta thèm đến chết luôn!
Tử Hàn bật cười:
– Nhớ lần đầu tiên anh gặp tôi anh còn bảo tôi là sói! Giờ thì người thích ăn thịt sói lại là anh rồi đó.
Kiều Văn gãi đầu ngượng ngùng rồi y tiếp tục đưa bàn tay đi thám hiểm thân hình này. Từng đường nét của Tử Hàn đều hoàn mĩ cả. Nàng bỗng rên lên từng đợt làm y càng thêm kích thích…
Cái cảm giác đau lại lan tỏa khắp người nàng. Cái cảm giác được lấp đầy làm nàng thấy lâng lâng khó tả. Cô ngửa đôi mặt ướt đẫm mồ hôi lên nhìn tấm rèn đỏ. Mái tóc đen tuyền xõa ra tỏa mùi thơm thoang thoảng. Thời gian như dừng lại khi anh trút hết mọi tinh hoa vào người cô…
Đêm là thế, đêm là nơi để cho ai ai cũng dễ nói ra lòng mình. Ngọc Nhi thở dài:
– Họ thật hạnh phúc!
– Ta cũng sẽ làm nàng hạnh phúc như vậy!
Lữ Kỳ ôm lấy Ngọc Nhi từ đằng sau. Ánh mắt ngạc nhiên của Ngọc Nhi nhìn ánh mắt tran chứa yêu thương của chàng. Đôi môi nàng chợt mỉm cười:
– Chỉ cần huynh còn sống và thở là điều muội cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
– Hay chúng ta cũng thành thân nhỉ?
Lữ Kỳ cười tươi rón nhìn nàng. Ngọc Nhi đỏ mặt, cấu nhẹ vào tay chàng:
– Huynh đừng đùa… Hôm nay huynh đã là Thái Tử rồi đó… Muốn lấy ai giờ thì đâu phải quyền của huynh nữa!
– Đừng gọi ta là huynh… – Giọng Lữ Kỳ như lạnh lại, chàng hôn lên má nàng một nụ hôn ngọt – Nàng chỉ cần tin ta. Lời tiên tri quả nhiên sẽ thành sự thật!
– Còn lời tiên tri nào nữa sao?
– Đúng vậy! Lời tiên tri vào số mệnh của ta với nàng…
Ngọc Nhi tò mò nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của chàng mà không nói lời nào. Nàng như hiểu ra. Nàng choàng người lên hôn lên môi chàng một nụ hôn mà trong đời đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn môi.
Nụ hôn này khiến Lữ Kỳ nhớ đến lần đầu tiên Ngọc Nhi ôm
lấy khuôn mặt bầu bĩnh của mình mà trao một nụ hôn lên má. Lúc ấy trái tim của y cũng đập loạn lên như vậy này. Chính lần đó đã lần làm cho y yêu lấy đôi mắt ngây ngô, đôi môi kia.
Và bây giờ chả có gì có thể làm cho họ chia lìa cũng như hết yêu nhau… Kể cả thần chết!