Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 23: Hôn lễ
Chap 23: Hôn lễ
Tử Hàn cũng đã ở trong hoàng cung này được một tháng. Cung Ngọc Hữu ngày nào cũng tấp nập có người ra, người vào. Tử Hàn thì mải mê chơi đùa với vườn hoa mà Kiều Văn tự tay ươm trồng. Còn y thì lại say đắm nhìn Tử Hàn.
Y chạy lại khẽ ôm lấy nàng:
– Tử Hàn bàn là à… Cũng sắp đến lúc chúng ta phải làm hôn lễ rồi đó!
– Đó là một ngày trọng đại của cuộc đời mà. Tôi vẫn muốn tự do!
– Yêu ta nàng vẫn được tự do mà!
– Tình yêu trong hôn nhân và tình yêu lúc này khác nhau lắm! – Tử Hàn vẩy chút nước lên những bông hoa kia – Nó cũng giống như khi chưa có thì ta trân trọng còn có rồi chúng ta trưng bày…
Kiều Văn thở dài:
– Nàng đừng dùng ngôn ngữ hiện đại được không! Bình thường nàng sáng suốt, thông minh lắm cơ mà!
– Có mà tại anh ngu thì có! – Tử Hàn gắt lên
– Tỉ tỉ… không được – Ngọc Nhi đứng bên khẽ nói vào tai nàng
Tử Hàn thở dài, chạy đến ôm lấy Kiều Văn:
– Được rồi… Lời hứa… Mai chúng mình cưới nhau đi!
– Nàng nói thật chứ?
Tử Hàn gật đầu nhìn khuôn mặt rạng rỡ của y mà lòng nàng khó tả. Nàng không thích hôn nhân tẹo nào nhất là vào cái thời này.
….
Một nàng công chúa kiềm diễm đang thả mình theo từng cơn gió. Nàng dịu dàng ngắm nhìn những đứa trẻ thơ trong cung nô đùa. Sau lưng nào bỗng vang lên tiếng nói:
– Bẩm quận chúa! Thái tử Kiều Văn sắp thành thân…
Mặt mũi Quận chúa tối sầm lại, tai nàng như ù cả đi. Đám trẻ trước mặt người không dám nói cười nửa câu. Nàng từ từ quay mặt về phía sau:
– Với ai?
– Thần nghe nói là với một cô gái lạ mặt, mang trong mình một đôi mắt xám huyền bí. Thần còn nghe nói cô nương ấy rất xinh đẹp!
Quận chúa nhếch mép cười:
– Nhưng rõ ràng là y phải được gả cho ta!!
– Chuyện này…
– Mong chuẩn bị kiệu sang nước bên nhanh lên! Ta không thể con hồ ly tinh ấy cướp mất y đâu!
Mặt Quận chúa đanh lại, từng lời của người mang đầy sát khi. Nàng cắn môi:
– Chàng biến mất xong giờ trở về lại đòi kết hôn với người khác!
Nhưng Quận chúa đâu biết… hôn lễ của người với Kiều Văn chỉ là sắp đặp. Nhưng chính quận chúa đã đem lòng yêu y.
…
Tử Hàn nhìn bầu trời trong xanh trước mắt mà lòng nàng vui khó tả. Mai là ngày nàng trở thành thê tử của Thái Tử. Và cũng là ngày Hoàng Tử lên ngôi Thái Tử. Còn Kiều Văn sẽ sống với nàng. Nàng biết y không hợp với việc triều chính mà. Y quả thật rất trẻ con.
Tử Hàn bước đi khắp hoàng cung. Bỗng nàng thấy bóng dáng quen thuộc của Kiều Văn đang đứng hóng gió. Nàng mỉm cười tiến lại gần chỗ y rồi bất ngờ lấy hai tay bịt mắt y:
– Ú òa!!
Y nhanh chóng né được cái bịt mắt của nàng, quay lại và bồng Tử Hàn lên:
– Nàng thật là quái!
– Gì chứ! Tôi dễ thương như này mà anh bảo quái là sao?
– Không được! Chỉ có mình ta dễ thương thôi!
– Vớ vẩn!
Tử Hàn chồm lên cắn vào tai y:
– Anh mà dễ thương thì tôi đáng yêu nhất trên đời!
Bỗng mặt mũi Kiều Văn đỏ như gấc. Y cúi nhẹ người xuống thì thầm vào tai Tử Hàn:
– Tử Hàn à… nàng lại quyến rũ ta mất rồi!
– Anh… – Mặt nàng xanh lại nhìn y mà nàng vừa thấy buồn cười vừa thấy bực – Mai đi rồi tính sau!
– Tử Hàn!! Nhưng mà ta “thèm” nàng rồi!
– Kệ anh chứ! Thả ta xuống! – Tử Hàn lẽ lưỡi!
Bỗng nàng thấy đau lưỡi quá. Mở to mắt thì thấy Kiều Văn vừa cắn lên lưỡi của nàng. Mặt mũi nàng đỏ gay cả lên nhìn đám người hầu đang quay mặt đi tủm tỉm cười. Nàng đánh nhỏ vào người Kiều Văn, giật ra:
– Đây là nơi công cộng… hôn là bị phạt!
– Ta có hôn đâu… ta đang cắn nàng mà!
Nói rồi Kiều Văn tiến sát vào mặt Tử Hàn. Hai tay y ôm chặt nàng trên tay như sợ nàng chạy mất.
– Hai người tình cảm quá nhỉ!
Giọng nói lạnh lùng này kéo cả hai người thoát khỏi cái ngọt ngào mà họ đang có nhìn người có giọng nói đó. Kiều Văn bỗng cười lên:
– Thi Thi!
– Thi Thi? – Tử Hàn ngơ người hỏi
– Là quận chúa nước bên và là… – Bỗng mặt Kiều Văn đanh lại – Thi Thi qua đây ta bảo!
Y từ từ thả Tử Hàn xuống rồi hôn lên trán Tử Hàn. Y chạy lại đến chỗ Thi Thi:
– Mai ta sẽ không còn là Thái Tử nữa nên là nàng không phải thành thân với ta đâu!
– Nhưng ta nỡ yêu chàng mất rồi!
– Thật là có lỗi với nàng… Nhưng trái tim của ta giờ chỉ có hình bóng của một người… Mối tình đầu của ta!
Y quay lại nhìn khuôn mặt đang mỉm cười nhẹ của Tử Hàn mà lòng y như muốn bay lên. Y cảm giác như ánh mặt trời đang tỏ sáng nơi đây vậy.
Khuôn mặt Thi Thi đanh lại, cô túm lấy cổ áo của Kiều Văn mà hôn tới tấp mặc cho bao nhiên ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn hai người. Tử Hàn cũng vậy nhưng nàng vẫn cười vì nàng biết biểu hiện đó của y.
Kiều Văn ẩn Thi Thi ra mặt anh đanh lại rối tít rối mù nhìn Tử Hàn rồi lại nhìn Thi Thi. Khuôn mặt hai người khác hẳn nhau. Tử Hàn thì mặt mũi vẫn cười còn Thi Thi thì mặt chả biểu lộ cảm xúc gì cả.
Thi Thi thì thầm:
– Sẽ không có ngày vui vào ngày mai chứ?
– Ta xin lỗi nhưng ta nghĩ sẽ có!
Kiều Văn cúi đầu thành khẩn xin lỗi Thi Thi. Y chạy lại chỗ Tử Hàn và để lại phía bên kia một trái tim tan vỡ và một khuôn mặt đanh lại vì đau đớn.
Thi Thi siết chặt bàn tay mình:
– Chàng sẽ phải trả giá… Kiều Văn!