Đọc truyện Quan Vận – Chương 462: Điểm yếu
Rót một tách trà, Quan Doãn cung kính đưa đến tay Lãnh Phong, giống như khi hắn còn làm thông tín viên ở Huyện ủy vậy. Dù lúc này hắn không còn là thư ký của Lãnh Phong, nhưng sự tôn trọng đối với Lãnh Phong chưa bao giờ thay đổi.
Lãnh Phong nhận tách trà, gật đầu nói:
– Biên độ động tác của Hoàng Hán có phải là quá lớn không?
– Tính cách Cục trưởng Hoàng, không phải lãnh đạo cũng không biết, cho đến giờ, y làm việc luôn rất cực đoan, hoặc là chìm dưới đáy nước bất động thanh sắc, hoặc là nổi lên trên cho dậy sóng ba đào.
– Nói vậy, cậu ủng hộ Hoàng Hán thực hiện rồi hả?
Lãnh Phong nghi ngờ liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái:
– Có phải cậu đã sớm biết hắn sẽ làm như vậy không?
Quan Doãn không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
– Thật ra Hoàng Hán làm như vậy cũng không có gì không tốt.
Lãnh Phong dường như không hiểu, nhìn Quan Doãn một lúc lâu, sau đó lại lắc đầu nói:
– Từ huyện Khổng đến Hoàng Lương, cậu đã thay đổi rất nhiều.
Lãnh Phong vẫn như trước, bình thường lạnh lùng, nói năng thận trọng, nhưng có lẽ vì đang làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, nên giọng điệu nói chuyện ôn tồn hơn trước kia nhiều. Dù là như thế, so với sự khéo léo của Lãnh Nhạc, danh tiếng của ông ở Thành ủy này còn kém xa.
Tuy danh tiếng không tốt lắm, nhưng Lãnh Phong lại giành được sự tôn trọng của mọi người, vì ông chí công vô tư, không dùng việc công làm việc tư, làm việc dựa theo nguyên tắc, không nói tình riêng, hơn nữa làm quan thanh liêm, đây gọi là công sinh minh, liêm sinh uy, tuy rằng có những người căm thù ông đến tận xương tủy, nhưng đại đa số đối với ông lại vừa kính sợ vừa tin tưởng.
Văn phòng Lãnh Phong chỉ có một bức tranh chữ, viết tám chữ. Lúc đầu, có rất nhiều người xem thấy không cho là đúng, cho rằng Lãnh Phong chỉ làm ra vẻ, nhưng sau Lãnh Phong đã dùng thực tế chứng minh, ông không thẹn với lời răn chính mình.
“Quan bất cần chức, cữu hữu nan từ!”
Đối với những gì Lãnh Phong đã làm ở Hoàng Lương, Quan Doãn luôn ghi nhận trong lòng. Lãnh Phong nói hắn từ huyện Khổng đến Hoàng Lương đã thay đổi nhiều, thật ra, Lãnh Phong từ Bí thư huyện ủy chuyển thành Trưởng ban thư ký Thành ủy cũng thay đổi không ít. Dù sao, thân phận khác nhau. Bí thư huyện ủy dù chỉ là cán bộ cấp Cục, nhưng cũng là vua một cõi, còn Trưởng ban thư ký Thành ủy tuy là phó giám đốc sở, chỉ là nhân vật đại quản gia, cấp bậc tuy cao, nhưng cũng rất nhiều chỗ bị quản chế.
– Đấu tranh ở huyện còn dễ nói, đối mặt đều là quần chúng cơ sở, gút mắc lợi ích cũng không lớn, cho dù có mâu thuẫn, cũng không đến nỗi ghi thù suốt đời. Nhưng đến cấp thành phố rồi thì khác, giữa lúc mấu chốt, tiến lên phía trước hay lùi lại phía sau, cản đường đối phương thì sẽ kết thù cả đời, là huyết hải thâm thù đó.
Lãnh Phong khẽ lắc đầu.
– Tôi cũng chỉ lo lắng cho an toàn của cậu.
Lãnh Phong nói đúng. Hoàng Hán muốn phá hủy sinh mạng chính trị Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác thẹn quá thành giận, khó tránh khỏi ngọc nát ngói tan. Chết cũng phải hủy sinh mạng chính trị Hoàng Hán. Tuy nói thủ pháp của Hoàng Hán cao minh mà kín đáo, không trực tiếp liên lụy đến hắn, nhưng khó mà giữ cho Hô Diên Ngạo Bác không tra được đến hắn và Hoàng Hán thầm liên kết thúc đẩy việc này, huống chi chuyện kíp nổ của cửa hàng ô tô Audi độc quyền là do hắn bày ra.
Không cần nghĩ cũng biết, khi Hô Diên Ngạo Bác bị dồn vào đường cùng thì tất nhiên sẽ nghĩ đến mọi chuyện sau lưng có ai tham dự vào. Cho dù Hô Diên Ngạo Bác hoài nghi Tưởng Tuyết Tùng có tham dự vào cũng không làm gì được Tưởng Tuyết Tùng, nhưng đối với hắn và Hoàng Hán…. Chó cùng rứt giậu, Hô Diên Ngạo Bác có thể sẽ chọn được ăn cả, ngã về không.
Quan Doãn hiểu rất rõ Hô Diên Ngạo Bác, cảnh tượng đập nước sông Lưu Sa ở huyện Khổng năm đó, cho đến hôm nay vẫn rõ mồn một trước mắt hắn. Để đạt được mục đích chính trị, Hô Diên Ngạo Bác không tiếc lấy toàn bộ người dân huyện Khổng làm tiền đặt cược, như vậy, khi sinh mạng chính trị của y thật sự bị uy hiếp, y sẽ không ra sức đánh trả sao?
Nhất định sẽ, chẳng những sẽ liều lĩnh đánh trả, nói không chừng còn có thể liều mạng nữa.
Nói thật, khi Quan Doãn và Hoàng Hán bí mật thảo luận, khi Hoàng Hán đề xuất muốn tặng hắn một bữa cơm thịnh soạn thì trong lòng hắn cũng đã có một tia do dự, dù sao lớn đến chừng này cũng chưa từng có quyết định nào trọng đại như thế, nhưng chỉ do dự một lúc, hắn đã cho Hoàng Hán câu trả lời quyết định:
– Được, làm đi!
Hoàng Hán cười ha hả:
– Thẳng thắn, em Quan, tôi không nhìn lầm cậu, cậu đúng là người làm đại sự, từ nay về sau, tôi và cậu cùng nắm tay, vì một ngày mai tốt đẹp.
Quan Doãn và Hoàng Hán nắm tay nhau thật chặt, cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay Hoàng Hán truyền đến, cảm nhận được lòng tin và kiên nghị dào dạt trên mặt y, trong lòng hắn tỉnh táo vô cùng. So với Sở Triều Huy và mấy người Lưu Bảo Gia đi theo hắn, so với Quách Vĩ Toàn hoàn toàn coi trọng và tin tưởng hắn, Hoàng Hán bắt tay hắn, cũng không biểu lộ rằng Hoàng Hán sẽ nhất định đi theo hắn, chỉ nói rõ là Hoàng Hán xem trọng triển vọng của hắn, bằng lòng đồng tâm hiệp lực với hắn.
Nói cách khác, Hoàng Hán không tiến vào vòng tròn trung tâm của hắn, nhưng y ở bên ngoài, cùng với việc lợi ích của y và hắn cùng tiến cùng lui, chẳng khác nào nói, Hoàng Hán sẽ đứng ở một vị trí bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau với hắn, là bạn đường liên kết trong quan trường.
Thật ra Quan Doãn sớm biết, dựa vào thực lực và thủ đoạn trước mắt của hắn, vẫn chưa đủ để Hoàng Hán thần phục và đi theo. Hoàng Hán làm bạn đồng hành với hắn như vậy cũng không tệ, ít nhất Hoàng Hán hiện giờ cũng mạnh hơn hắn nhiều.
Bắt tay xong, Quan Doãn cũng không nhiều lời, hỏi một câu:
– Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đến giờ tôi cũng chưa biết được lai lịch của Cục trưởng Hoàng…
Hoàng Hán cười ha hả:
– Anh hùng đừng hỏi xuất thân. Dù tôi không phải là anh hùng, nhưng đạo lý cũng như vậy. Thật không giấu diếm gì em Quan, tôi chẳng có lai lịch gì, cũng không phải là nhân vật gì cả, cũng chả xuất phát từ đại nghĩa gì hết, tôi chỉ muốn đi từng bước đến đỉnh cao quyền lực thôi.
– Cậu chỉ thấy được thành công của tôi, lại không thấy thất bại của tôi. Người khác có quy tắc của người khác, tôi có quy tắc của tôi. Bọn họ hiện giờ phủ định tôi, nhưng tôi quyết định tương lai của tôi. Đã từng có nhiều người cười nhạo tôi chỉ có hai bàn tay trắng, không xứng đáng có được thành công, tôi thương hại bọn họ luôn phải chờ đợi. Bọn họ có thể khinh thường tôi đã từng thất bại, nhưng cuối cùng tôi sẽ chứng minh, đây rốt cuộc là thời đại của ai. Trèo lên đỉnh cao nhất của quyền lực nhất định phải là người lữ hành cô độc, trên đường không thể thiếu lời cười chê và nghi ngờ, nhưng như vậy thì sao? Chẳng sợ mình đầy thương tích, cũng cần sống vui vẻ và khoái hoạt, tôi là Hoàng Hán, tôi cứ phát ngôn cho bản thân.
Dường như Hoàng Hán vừa dứt lời, Hoàng Lương đã có gió thổi khiến đất bằng dậy sóng, tiếng gió gào rít, thổi lên tận trời, như cơn cuồng phong đó đã khiến bầu trời Thành ủy Hoàng Lương trở nên đen kịt, đưa bàn tay lên cũng không thấy được năm ngón.
Hoàng Hán nói được thì làm được. Y xuất thủ mạnh mẽ, vượt quá sự tưởng tượng của Quan Doãn, cũng làm cho Quan Doãn vô cùng khâm phục y thủ đoạn tàn nhẫn.
Vừa lúc có tin đồn ầm ĩ thì Lãnh Phong cũng đã tới cửa, vừa đúng lúc Tưởng Tuyết Tùng ra mặt nghênh đón tổ khảo hạch của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Không biết vì sao, Tưởng Tuyết Tùng lại không bảo Quan Doãn đi theo, Quan Doãn mới có cơ hội ngồi tâm sự khá lâu với Lãnh Phong.
Lời tâm huyết của Hoàng Hán còn văng vẳng bên tai, tiếng Lãnh Phong cảnh giới đã lọt vào tai. Hóa ra, vốn tưởng Lãnh Phong sau khi vào Thành ủy vẫn làm việc nhanh gọn dứt khoát như khi ở huyện Khổng, không ngờ đối với vấn đề của Hô Diên Ngạo Bác, ông còn cẩn thận hơn cả hắn.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Lãnh Phong không phải e ngại Hô Diên Ngạo Bác, mà là lo lắng cho sự an toàn của hắn, trong lòng Quan Doãn hơi cảm động, nói rất chân thành:
– Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, nhưng có những người làm việc rất tuyệt tình. Người trong quan trường, quan bất cần chức, cữu hữu nan từ, còn muốn làm một vị quan thành tâm thành ý vì người dân, vì việc công, không dám nói có thể như Bao Công vì dân trừ hại, giết sạch cẩu quan, nhưng ít nhất mình cũng phải có khả năng, mới có thể diệt trừ sâu mọt cho người dân, xem như không làm thất vọng mũ cánh chuồn trên đầu rồi…
Lời nói này khiến Lãnh Phong kính nể hơn. Ông đứng lên, đặt mạnh tay lên vai Quan Doãn:
– Nói như vậy, lo lắng của tôi là dư thừa rồi. Tới Thành ủy, suy xét vấn đề cũng tốt hơn trước kia nhiều, tôi không giống cậu dám làm dám chịu, tôi ủng hộ cậu. Nhưng có một việc là nhất định phải chú ý đến sự an toàn của bản thân.
– Cảm ơn lãnh đạo.
Quan Doãn nặng nề gật đầu.
– Có Hoàng Hán, trên địa bàn Hoàng Lương, vấn đề về an toàn không cần lo lắng.
Cũng chính vì tin tưởng Hoàng Hán nắm trong tay toàn bộ hệ thống Công an Hoàng Lương nên hắn mới ngầm đồng ý cho Hoàng Hán đâm Hô Diên Ngạo Bác một kích trí mạng.
Đúng vậy, Hoàng Hán ra tay, đối với Hô Diên Ngạo Bác mà nói, chắc chắn là một kiếm đã trúng tử huyệt.
Tổ khảo hạch của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy do Cố Nam dẫn đầu, một hàng bốn năm người rầm rộ xuống Hoàng Lương, vừa ra khỏi đường cao tốc đã thấy đám người Hô Diên Ngạo Bác đứng đón.
Trong đội ngũ nghênh đón không có Tưởng Tuyết Tùng.
Vẻ mặt Cố Nam trở nên không vui, bắt tay Hô Diên Ngạo Bác nói:
– Bí thư Tưởng trăm công ngàn việc, thật sự là bận rộn quá.
Hô Diên Ngạo Bác nhận ra trong giọng nói của Cố Nam có chút bất mãn, bèn thản nhiên nói:
– Bí thư Tưởng ở Thành ủy chuẩn bị hội nghị, quả thật không dứt ra được, liền ủy quyền cho tôi đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố chào đón Trưởng ban Cố.
Cố Nam hơi kinh ngạc:
– Đồng chí Ngạo Bác, lòng dạ của anh cũng cởi mở lắm, thật là một đồng chí tốt.
Hô Diên Ngạo Bác có nỗi khổ không nói nên lời, đành phải thuận miệng đối phó:
– Mời Trưởng ban Cố lên xe, có chút chuyện tôi muốn báo cáo với Trưởng ban Cố.
Cố Nam mới nhìn thấy vẻ mặt Hô Diên Ngạo Bác cực khổ sở, bèn ngồi vào xe. Hô Diên Ngạo Bác và Cố Nam có giao tình rất tốt, cũng không khách khí, bèn leo lên xe Cố Nam. Xe vừa khởi động, Hô Diên Ngạo Bác bỗng nhiên biến sắc, thở dài một tiếng:
– Trưởng ban Cố, tôi cầu xin tổ khảo hạch hủy bỏ việc khảo hạch tôi.
Cố Nam chấn động:
– Ngạo Bác, anh nói gì ngu ngốc vậy. Cơ hội tốt như vậy, nếu anh bỏ lỡ, chính là tiếc nuối cả đời.
– Tiếc nuối thì cũng đành tiếc nuối thôi.
Hô Diên Ngạo Bác cắn chặt răng, vẻ mặt bi phẫn.
– Đang vui vẻ lại bị người tạt một thau nước bẩn vào người. Tôi yêu quý thanh danh còn hơn sinh mạng. Trưởng ban Cố, xin chuyển lời với lãnh đạo Tỉnh ủy, cảm ơn lãnh đạo Tỉnh ủy đã ủng hộ tôi, nhưng có lẽ tôi đành phải phụ lòng hy vọng của các lãnh đạo rồi.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Nam nổi giận.
– Đồng chí Ngạo Bác, mời anh nói cho rõ ràng.
Hô Diên Ngạo Bác ngửa mặt lên trời, bày ra bộ mặt đến ngày tận thế:
– Người biết được nỗi lo trong lòng tôi, ắt là biết tôi chẳng cầu mong gì. Nghĩ tới việc tôi bỏ ra bao tâm huyết vì sự phát triển của Hoàng Lương, người ta không hiểu được thì thôi, nhưng còn có người đỏ mắt ghen tị tôi nhờ có chiến tích mà được lên chức, bịa đặt sinh sự, vu tội cho tôi là hung thủ sát hại Trịnh Thiên Tắc.