Đọc truyện Quan Vận – Chương 463: Sách lược hiệu quả
– Cố tình gây sự!
Cố Nam giận tím mặt, vỗ đùi.
– Ai lớn gan che trời như vậy, dám vu cho Chủ tịch thành phố tội giết người, còn có tính giai cấp hay không? Còn có tính nguyên tắc hay không?
Cố Nam tức giận cũng nằm trong dự liệu của Hô Diên Ngạo Bác, chẳng qua dù Cố Nam hết sức ủng hộ thì Hô Diên Ngạo Bác cũng không giảm được sự lo lắng trong lòng. Dưới vẻ ngoài căm phẫn của y chính là lửa giận ngút trời và bất an cực độ.
Lúc tin đồn mới loan ra, Hô Diên Ngạo Bác còn xem thường. Làm chính trị mười mấy năm, các loại thủ đoạn gặp đã nhiều, nước bẩn cũng được, tiếng xấu cũng vậy, dù có đến, thì đã có Bí thư Tỉnh ủy Chương ủng hộ. Con đường mây xanh của y không ai ngăn cản được, chỉ dựa vào lời đồn Chủ tịch thành phố sát hại Cục trưởng Cục Công an thành phố đã muốn hủy đi tiền đồ của y, nằm mơ đi!
Nhưng tức giận thì tức giận, cho dù Hô Diên Ngạo Bác tức giận và xem thường nhưng vẫn lo lắng không yên.
Bởi vì, chỉ cần một câu trong tin đồn ấy đã chạm đến tử huyệt của y.
Chìm nổi trong quan trường mấy mươi năm, Hô Diên Ngạo Bác cũng đã làm rất nhiều việc không thể để lộ dưới ánh mặt trời, từng chuyện từng chuyện cũng như hạt thóc mục nát bị y chôn sâu dưới lớp bụi thời gian, hy vọng theo thời gian phủ mờ, những chuyện ấy dần tan thành mây khói, cuối cùng trở thành những vụ án không giải quyết được. Thật ra y đánh cuộc, có người nào làm quan to nào chưa từng làm qua những chuyện thế này? Chỉ muốn bản thân được ngồi yên trên cao, những chuyện trước đây đều bị lực lượng chuyên nghiệp vùi lấp, đen có thể thành trắng, đã trắng còn có thể trắng hơn. Tóm lại, sau khi quyền to đã vào tay, những thứ dơ bẩn trước kia đều được tẩy rửa cẩn thận.
Quan chức chính là bột tẩy trắng, còn quyền lực chính là nước vệ sinh.
Nhưng vấn đề là, đối phương bắt chẹt rất đúng chỗ, ngay đêm trước khi tổ khảo hạch tới lại đột nhiên thả bom ra, dụng ý rất rõ ràng chính là muốn phá hủy con đường thăng chức của y.
Là ai nham hiểm như vậy, muốn một cú đá cho y quỵ ngã trên đường? Dụng tâm thật nham hiểm, cực kỳ vô sỉ, ngoại trừ Tưởng Tuyết Tùng thì còn ai nữa? Hô Diên Ngạo Bác càng hận Tưởng Tuyết Tùng đến thấu xương.
Đương nhiên y cũng biết, Tưởng Tuyết Tùng chắc chắn sẽ không đích thân làm việc. Người thao tác việc này cụ thể chắc hẳn là Quan Doãn rồi.
Tuy nhiên, điều khiến Hô Diên Ngạo Bác nghi ngờ là tiền căn hậu quả chuyện Trịnh Thiên Tắc Quan Doãn không biết rõ lắm. Dựa vào sức ảnh hưởng của Quan Doãn với Cục Công an, khả năng hắn có thể biết được toàn bộ câu chuyện lại càng nhỏ hơn. Hơn nữa, ngay cả Tưởng Tuyết Tùng cũng không thể vươn cánh tay dài đến nội bộ Cục Công an. Nói như vậy, nếu không phải Quan Doãn gây ra, thì ai có năng lực tiết lộ chuyện Trịnh Thiên Tắc.
Sở dĩ tin đồn khiến Hô Diên Ngạo Bác đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt cũng vì độ chính xác của tin đồn quá cao, hoàn toàn như nói rõ được chân tướng của sự việc.
“Hô Diên Ngạo Bác đứng phía sau sai người bắt cóc Trịnh Thiên Tắc, vì ép Trịnh Thiên Tắc khai ra tài sản, nên hạ độc hại Trịnh Thiên Tắc, khiến Trịnh Thiên Tắc tự sát thân vong. Chủ tịch thành phố Hoàng Lương Hô Diên Ngạo Bác là hung thủ giết người, y hẳn nên bị đưa ra công lý.”
Có đôi khi tin đồn như một lưỡi dao sắc bén vô hình. Vô hình vô chất lại có thể xuyên thủng lòng người. Một khi tin đồn lan ra, thì trong Thành ủy đã có sóng to gió lớn. Hình tượng Hô Diên Ngạo Bác đã gặp phải đả kích to lớn.
So với những lời đồn về tác phong sinh hoạt và vấn đề kinh tế, tin đồn giết người có lực sát thương quá lớn, không thể do người không có tâm tư tung ra. Nếu như tác phong sinh hoạt hay vấn đề kinh tế vẫn chưa đủ để xô ngã một Chủ tịch thành phố, thì chuyện liên quan đến mạng người tuyệt đối có thể làm cho một Chủ tịch thành phố té ngẽ, vương đầy bụi bẩn
Mạng người do trời định. Đừng nói là một Chủ tịch thành phố, cho dù một Chủ tịch tỉnh khi có liên quan đến án mạng thì chẳng những sinh mạng chính trị đột nhiên dừng lại, mà tai họa lao tù cũng chạy không thoát, nói không chừng còn phải đền mạng. Đúng vì như thế, lời đồn về Hô Diên Ngạo Bác sát hại Trịnh Thiên Tắc chẳng những khiến hình tượng Hô Diên Ngạo Bác tuột dốc không phanh mà lại một lần nữa, thanh danh và quyền uy mà Hô Diên Ngạo Bác mới vừa gây dựng lại trong Thành ủy cũng bị tước mất.
Đương nhiên, nếu tin đồn chỉ là tin đồn thì quá tốt. Người ngoài không phân biệt được thật giả, Hô Diên Ngạo Bác trong lòng lại hiểu rõ, lời đồn không chỉ là lời đồn mà chính là sự thật. Có thể nói rằng Trịnh Thiên Tắc tự sát không do y đích thân động thủ, nhưng đúng là y không thoát khỏi liên quan. Nếu quả thật nghiêm túc truy tìm chân tướng, khi mọi việc rõ ràng, thì chính là đến ngày chết của y.
Hô Diên Ngạo Bác vừa tức vừa giận. Y không cam lòng thất bại như vậy. Chỉ còn một con đường, lấy lui làm tiến, đề xuất với Cố Nam rời khỏi danh sách ứng cử Bí thư Thành ủy Tần Đường, cũng nhân tiện giành được sự cảm thông của Cố Nam. Cố Nam đưa ra đề xuất với lãnh đạo Tỉnh ủy, khiến lãnh đạo Tỉnh ủy tức giận, đến lúc đó y có thể bị điều động là đương nhiên.
Tin đồn dù có lớn hơn nữa, chỉ cần lãnh đạo Tỉnh ủy gõ nhịp trong cơn nóng giận thì ai cũng đừng hòng làm lớn chuyện này thêm. Tin đồn không qua được quyết định của lãnh đạo, thật hay giả chẳng phải chỉ nhờ lãnh đạo nói một câu sao?
Không thể không nói, sách lược của Hô Diên Ngạo Bác có hiệu quả. Sau khi y ngồi trên xe, nói rõ những tin đồn ở Hoàng Lương cho Cố Nam biết, thiếu chút nữa thì Cố Nam đã lật bàn. May mắn là trong xe, nếu không, Cố Nam đã nhảy dựng lên. Dưới cơn thịnh nộ, Cố Nam gọi điện thoại về Tỉnh ủy báo cáo tình hình.
Cố Nam là Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, xếp hạng sau Hạ Đức Trường. Lẽ ra gã báo cáo công tác, cho dù không trực tiếp báo cáo với Hạ Đức Trường thì cũng phải xin chỉ thị của Hồ Tuấn Nghị, nhưng hoàn toàn ngược lại, gã không xem Hạ Đức Trường ra gì, cũng không để ý đến uy quyền của Hồ Tuấn Nghị, mà gọi thẳng cho Đại Gia.
Đúng vậy, không ai ngờ được, chuyện điều động Hô Diên Ngạo Bác lớn như vậy, việc lên chức của một Chủ tịch thành phố, Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại gọi đến Cục trưởng Cục Thuế Đại Gia để báo cáo và xin chỉ thị. Nghe thật là nực cười, nhưng không phải là chuyện cười, mà là sự thật.
– Cục trưởng Đại, chuyện của Ngạo Bác, xảy ra chút chuyện.
Giọng điệu Cố Nam rất cung kính.
– Chuyện gì?
Giọng của Đại Gia rất ơ thờ:
– Không phải chỉ là đi qua thôi sao, còn có chuyện gì nữa? Trưởng ban Cố, anh đã đích thân xuất mã, một Hoàng Lương nho nhỏ có thể có bao nhiêu sóng gió chứ?
– Cục trưởng Đại, chuyện này, quả thật là hơi khó giải quyết.
Cố Nam nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
– Có người muốn đánh lén chuyện lên chức của Chủ tịch thành phố Hô Diên, bịa đặt nói Chủ tịch thành phố Hô Diên sát hại Trịnh Thiên Tắc.
– Nói năng bậy bạ!
Đại Gia nổi giận:
– Chuyện bậy bạ thế này cũng dám làm ra, còn có vương pháp hay không? Hả? Chủ tịch thành phố sát hại Cục trưởng Cục Công an, nhớ cho rõ, đây là quan trường, không phải phim bộ. Ai dám nói lung tung, xé miệng chó của nó!
Cố Nam khẽ nhếch môi. Đại Gia nói cũng như không. Giờ có phải là lúc xé miệng ai đâu? Giờ là lúc phải quyết định nên làm thế nào. Khoảng cách đến Thành ủy Hoàng Lương chỉ còn không đến mười phút đường xe. Trong mười phút phải quyết định được sách lược ứng đối.
Đại Gia hẳn cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, im lặng một lúc mới nói:
– Được rồi, anh cũng đừng gấp, chờ tôi xin chỉ thị của đại lãnh đạo đã.
Đại lãnh đạo trong miệng của Đại Gia chính là Chương Hệ Phong, nhân vật số một của tỉnh Yến. Thật ra Cố Nam gọi điện thoại cho Đại Gia vì gián tiếp muốn biết được thái độ của Chương Hệ Phong. Gã không dám trực tiếp xin chỉ thị của Chương Hệ Phong, một là cấp bậc không đủ, hai là không muốn gây ra chuyện khiến Chương Hệ Phong mất hứng, để cho người khác ra mặt vẫn tốt hơn, đỡ cho Chương Hệ Phong phát hỏa lại lan đến đầu gã.
Có ai không biết tính cách Chương Hệ Phong vui buốn bất chợt? Trừ Đại Gia ra, toàn bộ Tỉnh ủy gần như không ai có thể dò được lòng dạ Chương Hệ Phong.
Năm phút sau, Đại Gia gọi điện thoại lại.
– Lão Cố, chuyện này cứ tiến hành theo kế hoạch, Tỉnh ủy sẽ thông báo với Thành ủy Hoàng Lương, nếu còn có lời đồn đại nhảm nhí nào về Hô Diên Ngạo Bác, lãnh đạo chủ chốt Thành ủy phải chịu trách nhiệm tương ứng.
Nói xong, Đại Gia cúp máy ngay.
Nếu người nào không biết, nghe giọng điệu không được phép nghi ngờ của Đại Gia, còn tưởng gã là lãnh đạo Tỉnh ủy, ít nhất cũng có cấp bậc Phó Bí thư Tỉnh ủy trở lên. Nào ai ngờ, Đại Gia chẳng qua cũng chỉ là một Cục trưởng Cục Thuế cấp giám đốc sở mà thôi.
Cục trưởng Cục Thuế cấp giám đốc sở giọng điệu nói chuyện to lớn vô biên, nghiễm nhiên dùng thái độ tự cho mình là lãnh đạo Tỉnh ủy, ai ở tỉnh Yến cũng biết chuyện này. Cho dù Đại Gia không còn là thư ký số một Tỉnh ủy, nhưng sau khi lên làm ở Cục Thuế, còn có người nói lén đó là Bí thư thứ hai.
Số một số hai cũng đã nói hết được, vẫn là duới một người, trên vạn người.
– Ổn rồi.
Cố Nam cuối cùng cũng nói mà không hề cau mày, lại vỗ đùi – không biết vỗ đùi có phải là thói quen của Cố Nam không, có lẽ khi ở Huyện ủy, công tác ở xã, thị trấn đã hình thành thói quen này, sau khi đến Tỉnh ủy làm vẫn không thay đổi được, cũng ít nhiều khiến người ta không nói được lời nào – vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt gã.
– Ngạo Bác, không cần nhíu mày nhăn mặt nữa. Bí thư Chương đích thân chỉ thị, yêu cầu Thành ủy Hoàng Lương áp dụng tất cả các biệp pháp trấn át tin đồn, không thể để mọi việc phát triển tùy ý không tiết chế được.
– Cảm ơn Trưởng ban Cố.
Hô Diên Ngạo Bác cảm kích nói, nhưng trong lòng lại rất bất an. Y khéo léo, lợi dụng Cố Nam và Đại Gia, hóa bất lợi thành có lợi, và tin rằng sẽ tranh thủ được sự đồng tình của Chương Hệ Phong nhiều hơn nữa. Như vậy, kế hoạch khảo hạch có đạt được sự lý tưởng hay không cũng có thể đổ lỗi cho Tưởng Tuyết Tùng đứng phía sau giở trò.
Trưởng Tuyết Tùng có kế Trương Lương của Tưởng Tuyết Tùng, y lại có cách trèo tường của riêng y, xem ai mới có thể là người cười cuối cùng. Quan Doãn còn cho rằng chỉ bằng lời đồn vô căn cứ đó mà có thể đánh bại y thì rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ quá thơ ngây. Bất luận lời đồn nào nếu không được lãnh đạo tán thành thì cũng chỉ có thể là lời đồn mà thôi. Trong quan trường còn có nhiều lời đồn thiên hình vạn trạng, cuối cùng có thể tạo được lực sát thương hay không, phải xem chứng cứ có rõ ràng hay không, còn phải nhìn xem lãnh đạo cấp trên có ủng hộ không.
Hiện giờ cấp trên rõ ràng đã không ủng hộ tin đồn này rồi. Hai con đường đã bị phá hỏng mất một, như vậy chỉ còn con đường cuối cùng, chính là chứng cứ rõ ràng. Quan Doãn có chứng cứ rõ ràng y bức tử Trịnh Thiên Tắc sao? Nói đùa gì vậy? Từ đầu đến cuối, y chưa từng đích thân lộ diện, sao có thể có nhược điểm cho người ta bắt lấy chứ?
Huống chi cái chết của Trịnh Thiên Tắc không chỉ dính líu đến y, mà còn có các nhân vật cấp cao hơn. Quan Doãn muốn lấy cái chết của Trịnh Thiên Tắc làm lớn chuyện, thật xin lỗi, đường đi sai lầm rồi, tuyệt đối không có khả năng thành công đâu.
Hô Diên Ngạo Bác không kìm nổi một trận đắc ý, nhìn thấy đoàn xe tiến vào tòa nhà Thành ủy, nhìn thấy Tưởng Tuyết Tùng đã đứng trước lầu nghênh đón, còn có Quan Doãn đứng sau lưng Tưởng Tuyết Tùng, đôi môi y không tự chủ được nhếch lên đắc ý…
Đột nhiên, điện thoại của Cố Nam lại reo dồn dập, Cố Nam nghe điện thoại xong, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.