Đọc truyện Quan Vận – Chương 461: Sinh mạng chính trị của Hô Diên Ngạo Bác
Mùa hè ở Hoàng Lương, vì nhiều tin đồn ngày càng nghiêm trọng, nên lại càng nóng bức hơn rồi.
Tin đồn vẫn là Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác bị điều đi.
So với những tin đồn nhăng nhít trước đây, lần này có khác biệt lớn, đến tháng 6, nương theo khí trời nóng bức, đột nhiên mọi tin đồn đã trở nên rõ ràng như ánh mặt trời mùa hạ – gần như tất cả mọi người đều biết được, chuyện Tưởng Tuyết Tùng bị điều về Ủy ban Xây dựng Tỉnh hay không còn chưa chắc chắn lắm, nhưng kết cục Hoàng Lương đã định rồi. So với tình cảnh tiền đồ không rõ ràng của Tưởng Tuyết Tùng thì Hô Diên Ngạo Bác thăng chức làm Bí thư Thành ủy Tần Đường thì gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã chính thức thực hiện chương trình khảo hạch cán bộ với Hô Diên Ngạo Bác!
Là người chiến thắng trận chiến Hoàng Lương, Tưởng Tuyết Tùng vốn nên vì chiến tích trong tay mà thư thái, hơn nữa ông còn hai năm trong nhiệm kỳ nữa, hoàn toàn có được cơ hội và thời gian để thực hiện giấc mộng cuối cùng ở Hoàng Lương, nhưng rốt cuộc lại bị cản trở, không tránh khỏi giận tím mặt. Nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt, gần như có thể đưa tay ra chạm vào, nhưng cuối cùng lại bị điều chuyển.
Nghe đồn, chỉ riêng chuyện đi hay ở của Tưởng Tuyết Tùng, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy có ý kiến rất khác nhau. Ban đầu, Chương Hệ Phong vốn muốn cho Tưởng Tuyết Tùng điều nhiệm làm Giám đốc Sở Văn hóa tỉnh – có vẻ còn tệ hơn Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng – nhưng Trần Hằng Phong không đồng ý, cho rằng chiến tích của Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương đã rõ như ban ngày, nếu đưa một Bí thư Thành ủy vốn rất nhiều đất dụng võ điều đến Sở Văn hóa mà không có lý do, sẽ làm nhiều nhân vật số một ở các thành phố cấp 3 chạnh lòng.
Cuối cùng, nhờ Trần Hằng Phong ra sức ủng hộ, Chương Hệ Phong cũng nhượng bộ – chẳng qua là nhượng bộ một bước, tính thêm tội cho Trần Hằng Phong ba phần – nên mới điều chuyển Tưởng Tuyết Tùng làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng.
Cũng nghe nói vì thế mà Trần Hằng Phong tức giận không chịu nổi. Tuy Tưởng Tuyết Tùng không thật sự là người của ông ta, nhưng nếu ông ta đã lên tiếng giúp Tưởng Tuyết Tùng, thì ít nhiều Chương Hệ Phong cũng phải suy xét đến ý kiến của ông ta một chút. Hay thật, mặt mũi của đường đường Chủ tịch tỉnh như ông ta chỉ xứng đáng chênh lệch giữ Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng và Giám đốc sở Văn hóa sao?
Khinh người quá đáng!
Tưởng Tuyết Tùng và Trần Hằng Phong cũng không có giao tình sâu đậm gì, lẽ ra Trần Hằng Phong không cần phải tức giận vì Tưởng Tuyết Tùng, nhưng đôi khi có việc không thể dùng ý chí con người mà thay đổi được. Lúc Trần Hằng Phong muốn điều động Tưởng Tuyết Tùng để chứng tỏ sự hiện hữu và quyền uy của ông ta, Chương Hệ Phong lại chẳng xem ông ta ra gì. Chuyện Tưởng Tuyết Tùng bị điều động cũng chẳng phải lần đầu Chương Hệ Phong mượn việc công trả thù riêng, từ đó dẫn đến cuộc đọ sức đầu tiên giữa Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch Tỉnh.
Tưởng Tuyết Tùng ngoài ý muốn trở thành điểm tựa để hai nhân vật hàng đầu tỉnh ủy giao thủ.
Đương nhiên, nếu chỉ là sự giằng co giữa Chương Hệ Phong và Trần Hằng Phong thì còn dễ nói, dựa vào gốc rễ của Trần Hằng Phong ở Tỉnh ủy, cho dù ông ta quý hóa lắm mới leo lên được chức Chủ tịch Tỉnh, nhưng cây lớn rễ sâu lại không sánh nổi với Chương Hệ Phong. Vả lại tính cách ông ta còn lâu mới được cứng rắn mạnh mẽ như Chương Hệ Phong, tuy rằng trong tên hai người đếu có chữ Phong, lấy ý bản thân như đỉnh núi cao, nhưng cũng giống đạo lý một núi không thể chứa hai cọp, trong một dãy núi, chỉ có thể có một ngọn núi cao nhất.
Phân tích theo góc độ tính danh học, Chương Hệ Phong và Trần Hằng Phong, một ngày không thể có hai mặt trời, một núi không thể có hai đỉnh. Hai người, một là nhân vật số một Tỉnh ủy, một là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân tỉnh, có lẽ không ở Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh mà phu xướng phụ tùy, hài hòa, đồng bộ với triển vọng tốt đẹp.
Vốn về vấn đề Tưởng Tuyết Tùng phải rời khỏi Hoàng Lương, thân là nhân vật số ba, Tề Toàn vẫn một mực im lặng, dường như tránh bị cuốn vào vòng xoáy đó. Nhưng sau khi Trần Hằng Phong tham gia vào chuyện của Tưởng Tuyết Tùng, tính chất sự kiện đột nhiên biến đổi, từ chuyện bình thường là điều chuyển một người lại nâng lên thành sự kiện chính trị. Dưới tình hình này, nếu Tề Toàn vẫn không đếm xỉa thì đúng là không thích hợp. Dù sao ông cũng là Phó Bí thư Tỉnh ủy chủ quản nhân sự.
Ai cũng biết Tề Toàn ở trong Tỉnh ủy nhiều năm vẫn kiên trì giữ vững nguyên tắc, nói lý không nói tình, hơn nữa còn rất khiêm tốn, không để lộ tài năng, thường xuyên khiến người ta quên mất sự tồn tại của ông. Dưới hào quang của Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hồ Tuấn Nghị, ông là nhân vật số ba Tỉnh ủy, chủ quản nhân sự, trong những lần điều chỉnh nhân sự lớn của tỉnh Yến cũng gần như không nói ra ý kiến của mình.
Một lãnh đạo Tỉnh ủy không có tiếng nói là một lãnh đạo Tỉnh ủy không có quyền uy. Người trong quan trường, quyền phát ngôn là lớn hơn tất cả, không có quyền lên tiếng tức là không có quyền biểu quyết, cho nên, khi Chương Hệ Phong và Trần Hằng Phong va chạm một trận vì chuyện của Tưởng Tuyết Tùng, đang lúc mọi người đều chờ mong thái độ của Trưởng Ban tổ chức cán bộ Hồ Tuấn Nghị mà hào quang luôn tỏa ra bốn phía, lại bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người, Hồ Tuấn Nghị luôn giữ im lặng về vấn đề Tưởng Tuyết Tùng.
Đồng thời, khiến cho mọi người chấn động là Tề Toàn trước giờ luôn lặng lẽ khiêm tốn lại biểu lộ thái độ rất đúng lúc.
– Đồng chí Tưởng Tuyết Tùng vì sự phát triển của Hoàng Lương mà đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, thành tựu ở Hoàng Lương cũng rõ như ban ngày. Cá nhân tôi cho rằng, giờ điều đồng chí Tưởng Tuyết Tùng ra khỏi Hoàng Lương không thật sự thích hợp, thời cơ cũng không đúng. Xét đến Hoàng Lương và điểm xuất phát vì dân chúng Hoàng Lương, về chuyện bổ nhiệm đồng chí Tưởng Tuyết Tùng, có phải đã quá xem nhẹ không? Tôi cảm thấy cần phải bàn bạc nhiều hơn nữa.
Thái độ Tề Toàn rõ ràng dứt khoát, đứng về phía Tưởng Tuyết Tùng, khiến mọi người trong Tỉnh ủy đều thất kinh. Khó khăn lắm mới lên tiếng, một khi Tề Toàn lên tiếng thì sức nặng không nhỏ, khiến Chương Hệ Phong có lẽ không khỏi thận trọng vài phần.
Đám người trong Tỉnh ủy đều nghĩ một khi Tề Toàn đã mở kim khẩu, thì Chương Hệ Phong tất nhiên sẽ nhượng bộ ba phần. Không ngờ mới được vài ngày lại có tin đồn truyền ra, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chẳng những đệ trình đề nghị chuyển Tưởng Tuyết Tùng về làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng mà còn cả trình tự điều chuyển Hô Diên Ngạo Bác làm Bí thư Tần Đường, chẳng khác nào nói, Chương Hệ Phong không cho Trần Hằng Phong ba phần mặt mũi, mà cũng không thèm để ý đến lời phản đối của Tề Toàn, ngang nhiên tiếp tục thúc đẩy mục đích mà y muốn đạt được, mạnh mẽ, cứng rắn, không thèm quan tâm đến ý nghĩ của người khác, vẻ mặt vô sỉ đã bị nhìn thấy không sót chút gì!
Tề Toàn ở trong Tỉnh ủy nhiều năm, để cho người khác có ấn tượng ông là một người khiêm tốn và bình thản, những nhân viên làm việc bên cạnh gần như chưa thấy ông tức giận bao giờ. Ngay cả những đồng sự đã cộng tác nhiều năm với ông cũng đánh giá ông rất cao, nói làm việc với ông như tắm gió xuân, có phong thái của người quân tử.
Quả thật là như thế, mặc dù trên phương diện công tác, Tề Toàn cho đến lúc này luôn lấy đại cục làm trọng, sẽ không vì cảm tình cá nhân mà làm rối việc công. Nhưng lần này ông thật sự tức giận. Chương Hệ Phong quá hống hách ở chỗ chưa từng thương lượng đã nói một không hai, bên ngoài thì tổ chức cuộc họp để lắng nghe ý kiến mọi người, nhưng nghe ý kiến xong thì xoay người ném hết đi, còn tiếp tục thúc đẩy ý tưởng của y, dường như ý kiến của mọi người đều thối tha vậy.
Kết quả sự giận dữ của Tề Toàn là, báo cáo kiến nghị Ban tổ chức cán bộ, bất kể là điều động Tưởng Tuyết Tùng hay lên chức của Hô Diên Ngạo Bác ông đều áp chế không phê duyệt. Ông thật sự muốn xem, Chương Hệ Phong có thể làm gì ông!
So với sự kín đáo của Tề Toàn, động tác của Chương Hệ Phong chẳng những nhanh chóng, hơn nữa còn rất trực tiếp bỏ qua Ban tổ chức cán bộ và Tề Toàn, trực tiếp thành lập tổ khảo hạch, ngay hôm đó đến Hoàng Lương tiến hành khảo hạch Hô Diên Ngạo Bác.
Không tồi, chỉ khảo hạch Hô Diên Ngạo Bác mà không khảo hạch Tưởng Tuyết Tùng, có nghĩa là chia chút phần cho Tề Toàn, nhưng chẳng qua là gần như chia thế thôi.
Hay cho Chương Hệ Phong, đủ mạnh mẽ, đủ cứng rắn, muốn đề bạt Hô Diên Ngạo Bác, muốn chèn ép Tưởng Tuyết Tùng, không nể mặt ai cả, dù là Trần Hằng Phong hay Tề Toàn, lời nói của ai trước mặt y đều không có chút sức mạnh, ngụ ý là y ở Tỉnh ủy này là duy ngã độc tôn, chẳng sợ Chủ tịch Tỉnh và Phó Bí thư Tỉnh ủy liên kết, cũng đừng hòng dao động nửa phần địa vị số một Tỉnh ủy của y.
Thế cục Tỉnh ủy rốt cuộc sao lại căng thẳng như vậy, Quan Doãn không ở đó tất nhiên không thể hiểu hết. Nhưng Tỉnh ủy có gió, Hoàng Lương tất nhiên cũng sẽ rung chuyển. Trực tiếp cảm nhận là Hô Diên Ngạo Bác thời gian trước đó trầm mặc và khiêm tốn giờ đột nhiên lại lên giọng dương dương rồi.
Sự kiện tấn công tòa nhà Thành ủy trôi qua, sau khi Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn nắm trong tay đại cục và định ra phương hướng phát triển của Hoàng Lương, Hô Diên Ngạo Bác đầu tiên là phát bệnh mấy ngày, sau đó đi làm thì thật sự có bộ dạng như mới ốm dậy, cả ngày ủ rũ, thân thể như già thêm bảy tám tuổi, dường như cả người bị rút sạch khí lực.
Trong thời gian gần một tháng, Hô Diên Ngạo Bác ngoài việc chủ trì một Hội nghị thường vụ của Ủy ban nhân dân thì những cuộc họp khác gần như không nói được lời nào hoặc là hùa theo ý kiến của Tưởng Tuyết Tùng, chấp nhận vị trí nhân vật số hai của Thành ủy, khiến cho vô số người cảm thán. Ba năm bồi, ba năm lở, nhớ Chủ tịch thành phố Hô Diên năm đó hăng hái đến thế nào, xem hiện giờ lại có bộ dạng như gần đất xa trời rồi.
Nào ngờ tình thế biến hóa cực nhanh, như hoa màu tháng 5, chỉ cần gió thổi qua thì chớp mắt đã đến lúc ra hoa kết quả, hoa nở chính là Tưởng Tuyết Tùng, còn kết quả lại là Hô Diên Ngạo Bác!
Lúc trước, khi vừa mới có tin đồn thăng nhiệm truyền ra, Hô Diên Ngạo Bác vẫn không có biểu hiện gì khác thường, vẫn khiêm tốn trầm mặc như cũ, dường như chẳng hề để mọi chuyện trong lòng, tuy nhiên dưới sự khiêm tốn mà y dày công biểu lộ, đã mơ hồ lộ ra thái độ đắc ý.
Sau khi tin đồn Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ đến khảo hạch được truyền ra, thì Hô Diên Ngạo Bác rốt cuộc giấu đầu lòi đuôi, thay đổi hẳn vẻ mặt khiêm tốn trầm mặc lúc trước, từ hậu trường nhanh chóng nhảy ra trước đài, chẳng những bắt đầu gióng trống khua chiêng đi thị sát các hạng mục công trình mà còn liên tiếp triển khai vài cuộc họp của Ủy ban nhân dân, đặc biệt nói chuyện về tình thế kinh tế hiện nay và sự phát triển sau này của Hoàng Lương, bày ra thái độ chỉ dạy cho Hoàng Lương, trong nháy mắt đã nổi bật lấn át Tưởng Tuyết Tùng.
Đúng vậy, nổi bật không lấn át Tưởng Tuyết Tùng thì sao thành được? Ba năm cố gắng, bị Tưởng Tuyết Tùng đánh cho dập nát, Hô Diên Ngạo Bác cũng đành nuốt cả răng lẫn máu vào bụng, chỉ còn có thể mang theo đuôi làm người. Giờ thì hay rồi, Tưởng Tuyết Tùng sắp thành lại bại, sắp bị dẹp sang một bên, còn y có hy vọng thăng chức thành Bí thư Thành ủy Tần Đường, kết cục như thế, trước đây có mấy ai dám nghĩ đến?
Nghĩ đến chỗ đắc ý, Hô Diên Ngạo Bác ngồi một mình trong phòng làm việc cười ha hả. Tưởng Tuyết Tùng cũng được, Quan Doãn cũng hay, bất quá chỉ không vui một lúc thôi. Nhất là cái tên Quan Doãn xấu xa này, vẽ đường cho hươu chạy, giúp Tưởng Tuyết Tùng đánh y đến sắp bại ở Hoàng Lương. Giờ thì hay rồi, Tưởng Tuyết Tùng không thể mang hắn theo được. Quan Doãn chỉ là một thư ký quèn, ngoại trừ trơ mắt ra nhìn y một bước lên mây, còn có thể làm được gì chứ?
Đi kiếm giấc mộng của mày đi Quan Doãn, muốn cản bước tao đi tới sao, chỉ dựa vào mày sao? Hay là cứ cút đi đâu cho xa một chút, đỡ bị đá một cước ngã xuống vũng nước thối.
Giữa lúc Hô Diên Ngạo Bác dương dương đắc ý, vênh váo khôi phục vẻ ngạo mạn trước kia trong Thành ủy, ngay vào ngày tổ khảo hạch của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến Hoàng Lương , thì tin đồn về Hô Diên Ngạo Bác lại bắt đầu đất bằng nổi sóng, trong nháy mắt thổi đến làm u ám cả Thành ủy Hoàng Lương.